Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất lâu sau Phác Vĩnh Hạo mới quay lại. Phác Nhã nằm trên giường mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà như rơi vào thế giới nào đó, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, mặt cô bé không chút cảm xúc, ngay cả đồng tử cũng không cử động. Trong lúc mơ màng cô bé thỉnh thoảng còn hừ hừ mấy tiếng, nhưng từ khi tỉnh lại thì như một người chết vậy.

Thấy Phác Nhã thế này, Phác Vĩnh Hạo vô cùng đau khổ. Anh ta ngồi trước giường bệnh nắm tay con gái, dịu dàng an ủi.

"Nhã Nhi, con đừng sợ, bây giờ con an toàn rồi, bố ở đây, bố sẽ bảo vệ con."

Có thể nhìn ra tình cảm Phác Vĩnh Hạo dành cho con gái nuôi là thật.

Nhưng Phác Nhã không có chút phản ứng, điều này khiến anh ta hoang mang chạy đi tìm bác sĩ.

"Lúc kiểm tra cho cô bé chúng tôi phát hiện trên người cô bé có rất nhiều vết thương, đa phần nằm ở sau lưng. Lúc bị bắt cóc chắc cô bé đã bị ngược đãi, thời điểm như vậy không tìm được người để dựa vào con người thường sẽ tự khép mình. Tôi đề nghị tìm chuyên gia nói chuyện với vô bé, việc này cần thời gian, không thể quá gấp."

Tuy Khúc Mịch là chuyên gia tâm lý học nhưng tội phạm khác trẻ con, ngay cả trẻ con bình thường anh cũng không tiếp xúc được huống chi là đứa bé đang trong trạng thái tự khép mình.

Bệnh viện giới thị một bác sĩ tâm lý, nghe đâu là chuyên gia từ nước ngoài về, là nữ, năm nay khoảng 40 tuổi. Lúc đến, cô ấy thử dùng rất nhiều cách giao tiếp với Phác Nhụy, từ nói chuyện, xem TV, vẽ tranh, nghe nhạc... Nhưng đối với những điều này Phác Nhã đều không có chút phản ứng.

"Xem ra tình trạng của cô bé vô cùng nghiêm trọng, để không tiếp tục bị thương, cô bé từ chối tiếp nhận tất cả thông tin từ bên ngoài." Bác sĩ kết luận, "Tôi sẽ đến đây mỗi ngày, trước mắt cần phải lấy được lòng tin của cô bé, chỉ khi cô bé chủ động mở trái tim mình ra, chúng ta mới tìm được vấn đề đang nằm ở đâu."

Phác Vĩnh Hạo gật đầu đồng ý, nhờ bác sĩ chuyển Phác Nhã sang phòng VIP. Cứ tưởng sẽ từ chỗ Phác Nhã có được manh mối quan trọng, không ngờ cuối cùng lại thế này. Rốt cuộc Phác Nhã chạy ra khỏi nhà họ Phác thế nào? Sao lại rơi vào tay bọn buôn người?

Bất cứ lúc nào cũng có khả năng Phác Nhã mở miệng nói chuyện, Khúc Mịch định sắp xếp người ở bệnh viện, nhưng đồng nghiệp nữ duy nhất của đội hình sự đang trong diện tình nghi, sắp xếp người khác sợ rằng sẽ khiến Phác Nhã chống cự, khiến việc trị liệu trở nên vô nghĩa.

Thương Dĩ Nhu chủ động hỗ trợ, chỉ cần không có ai chết, pháp y như cô vô cùng thảnh thơi. Trong phòng VIP có WC riêng, TV, tủ lạnh, điều hòa, còn có một phòng khách nhỏ, Khúc Mịch thấy hoàn cảnh không tệ mới đồng ý.

Nhạc Tâm rời khỏi bệnh viện thì không quay lại nữa, không biết sao chị ta lại biết Thương Dĩ Nhu ở bệnh viện, liên lạc với cô, nhưng lần nào cô ta cũng chỉ nhắn "Phác Nhã đã nói chuyện chưa?"

Là mẹ nuôi của Phác Nhã, thái độ của của Nhạc Tâm quá máu lạnh. Con người luôn có bộ mặt ích kỷ, thời điểm chịu đả kích chắc chắn sẽ lộ ra.

Ban ngày ở bệnh viện với Phác Nhã, Thương Dĩ Nhu chẳng phải làm gì. Cô đọc sách, nghe nhạc, thỉnh thoảng giúp hộ lý chăm sóc Phác Nhã. Khi bác sĩ tâm lý tới, Thương Dĩ Nhu sẽ ở cạnh.

Trước khi Thương Dĩ Nhu tan làm hộ lý tắm cho Phác Nhã, Thương Dĩ Nhu cũng xắn tay áo vào hỗ trợ. Phác Nhã như con rối được hai người cởi đồ đặt dưới vòi sen. Nhìn vết sẹo trên lưng cô bé, Thương Dĩ Nhu không khỏi hít sâu một hơi. Đám súc sinh kia lại tàn nhẫn ra tay với một đứa bé chỉ từng này tuổi. Thương Dĩ Nhu còn phát hiện có vết bỏng của tàn thuốc ở mặt trong cánh tay phải Phác Nhã, điều này khiến cô càng tức giận, càng thấy Phác Nhã đáng thương.

Không chỉ vậy, mặt ngoài cánh tay Phác Nhã có vết bầm hình năm ngón tay, là dấu vết khi Nhạc Tâm ép hỏi để lại. Xem ra Nhạc Tâm đã mất khống chế, tâm trạng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Chuyện Thương Dĩ Nhu gặp lúc nhỏ đã để lại bóng ma theo cô đến khi trưởng thành. Liên tục gặp ác mộng khiến cô không thể sống như một đứa trẻ bình thường. Trong suốt tuổi thơ và tuổi thiếu niên quý giá nhất cuộc đời, cô gần như khép kín trái tim mình lại, luôn phải sống trong cô đơn và sợ hãi.

Đây cũng chính là lý do quan trọng nhất khiến cô muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Phác Nhã.

Thương Dĩ Nhu âu yếm nhẹ nhàng xoa lưng Phác Nhã, vô tình chạm đến hạ thể cô bé, cô bé lập tức run rẩy như bị điện giật, sau đó trở về trạng thái con rối.

Tuy chỉ là một phản xạ nhỏ nhưng Thương Dĩ Nhu lại có dự cảm không tốt.

Cô lập tức gọi điện cho Khúc Mịch nói anh nghe nghi ngờ của mình. Khúc Mịch liên lạc với Phác Vĩnh Hạo, sau đó tới bệnh viện.

Phác Vĩnh Hạo đồng ý làm kiểm tra thêm cho PHác Nhã, kết quả cho thấy âm đạo bị viêm, bị tổn thương nghiêm trọng.

"Nhã Nhi rốt cuộc đã trải qua những gì? Đám súc sinh kia, tôi phải giết chúng!" Phác Vĩnh Hạo luôn cư xử nho nhã lịch sự, nhưng dù là người đàn ông có học thức thế nào thì sau khi hai cô con gái của mình một người chết một người bị cưỡng hiếp, tra tấn rồi bán đi, e rằng rất khó giữ được phong độ.

"Anh Pháp, pháp luật sẽ trừng phạt chúng!" Thương Dĩ Nhu an ủi, "Bây giờ việc quan trọng nhất chính là chữa lành tổn thương tâm lý của Phác Nhã, đưa cô bé ra khỏi trạng thái tự khép mình càng sớm càng tốt. Cô bé còn nhỏ, không thể để chuyện này ảnh hưởng tới cả cuộc đời cô bé."

Khúc Mịch nhẹ nhàng nắm lấy tay Thương Dĩ Nhu, anh có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Trước khi đồng ý để cô ở lại bệnh viện, anh đã đắn đo rất nhiều.

Cơn ác mộng ám ảnh Thương Dĩ Nhu đã tan biến khi tên sát nhân bị đưa ra công lý, nhưng sâu trong nội tâm cô thực sự đã buông bỏ sao? Đối mặt với Phác Nhã có trải nghiệm tương tự liệu có gợi lên cơn ác mộng đó của cô không? Anh thừa nhận cách làm của mình mạo hiểm, nhưng anh không muốn cô tiếp tục trải qua nỗi đau đó nữa, anh muốn cô bình tĩnh đối mặt với nó dù là ngày hay đêm.

Bây giờ nhìn cảm xúc của cô vẫn nằm trong phạm vi bình thường, Khúc Mịch có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phác Vĩnh Hạo cũng biết bây giờ mắng chửi thậm chí giết người cũng không thay đổi được gì, việc cấp bách chính là mau chữa khỏi cho Nhã Nhi, giúp con bé quay về cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác. Có thể con bé sẽ cung cấp manh mối khiến tên sát nhân sa lưới, dù có xuống địa ngục anh ta cũng xé tên đó thành ngàn mảnh.


Phác Nhã bị xâm hại, điều này khiến việc điều trị càng khó khăn.

Buổi tối có Phác Vĩnh Hạo, Khúc Mịch đưa Thương Dĩ Nhu về. Trên xe, Thương Dĩ Nhu gọi điện cho chú mình ở Canada nói sơ qua tình hình của Phác Nhã.

Chú Thương cũng không phải người chuyên nghiên cứu tâm lý trẻ em nhưng năm đó để điều trị cho Thương Dĩ Nhu mà học rất nhiều, có thể nói là nửa chuyên gia.

Nghe Thương Dĩ Nhu thuật lại, ông bảo cô gửi tài liệu cụ thể qua email, chờ ông nghiên cứu xong sẽ trả lời.

"Tuy anh không giỏi giao tiếp với trẻ con nhưng vẫn biết chút ít về mặt tâm lý học. Tình hình như Phác Nhã cần phải có sự tín nhiệm với người điều trị, như thế mới có thể giúp cô bé chủ động nói chuyện. Hiện giờ cô bé đang tự khép mình lại, sự quan tâm của gia đình là vô cùng quan trọng."

"Đúng vậy, năm đó nếu không có chú chắc em cũng không kiên cường được."

Hả? Có ý gì đây? Thương Dĩ Nhu sửng sốt, lập tức thoát ra khỏi cảm xúc thương cảm. Cứ tưởng nghe cô nói như vậy, Khúc Mịch sẽ tìm cách an ủi cô, ai ngờ anh lại đột nhiên hỏi một câu như thế.

Thảo nào mọi người đều bảo đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

"Tức giận như vậy là đang nghĩ gì đấy?" Khúc Mịch bật cười, "Cũng lâu rồi chúng ta không hẹn hò đàng hoàng. Anh có mua đĩa phim, muốn qua nhà em cùng xem."

À, thì ra là xem đĩa phim. Thương Dĩ Nhu chột dạ, không phải người ta bẩn mà là tư tưởng của cô không được thuần khiết.

Hai người về nhà Thương Dĩ Nhu, vừa xuống xe thì thấy dì Vương hàng xóm.

"Lâu rồi không thấy vợ chồng hai người đi cùng nhau, có phải gần đây bận rộn với án mạng không?"

Sống ở đây bao năm, gần đây dì Vương mới biết Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đều làm trong hệ thống công an, nhất là Khúc Mịch, không ngờ anh là đội trưởng đội hình sự lừng lẫy phá được nhiều vụ kỳ án. Trong suy nghĩ của bà đội trưởng đội hình sự cũng phải là đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, còn lôi thôi lếch thếch, nhưng khí chất của Khúc Mịch thì lại y hệt tổng tài lạnh lùng bá đạo. Bà là fan của phim thần tượng Hàn Quốc, Khúc Mịch còn đẹp trai hơn mấy nam diễn viên kia nhiều.

"Có hơi bận." Khúc Mịch vừa xách đồ xuống xe vừa trả lời.

"Tôi biết rồi, cục công an có quy định không thể tiết lộ tình tiết vụ án." Dì Vương bật cười, "Xã hội này kẻ biến thái giết người càng ngày càng nhiều. Con trai tôi có cho tôi xem bộ ảnh của cô bé bị giết kia trong bữa tiệc sinh nhật. Sao một cô bé đáng yêu như vậy lại gặp chuyện đáng thương ngay trong sinh nhật chứ? Có lẽ cô bé là đồng nữ trên trời chuyển thế, định mệnh không thể sống tới tuổi trưởng thành. Giới trẻ bây giờ chẳng ai tin mấy việc này. Đáng lẽ gia đình họ phải tìm thầy pháp làm hình nhân giấy đốt đi, biến đâu đã thoát khỏi tai họa."

Thương Dĩ Nhu nghe mà hoang mang, đây là kiến thức của ngành nào vậy? Cũng không trách cô lại thế, cô sinh ra trong gia đình trí thức, lúc nhỏ còn sống ở Canada tiếp thu văn hóa nước ngoài nên không hề biết những câu chuyện dân gian này.

Tuy nhiên Khúc Mịch có vẻ có hứng thú, nhiệt tình trò chuyện với dì Vương. Thương Dĩ Nhu lấy cớ mang đồ lên nhà trước, chẳng biết Khúc Mịch mua gì mà túi rất nặng.

Vào nhà, Thương Dĩ Nhu mở túi ra, có khô bò, khoai tây chiên, nước trái cây, mực xé, bia, còn có đầu vịt lưỡi vịt cay và một túi bỏng ngô lớn.

Vừa ăn vặt vừa xem phim đúng là một cách thư giãn. Cô lấy đồ ra đặt trên bàn, sau đó lại tìm thấy một chiếc đĩa dưới đáy túi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK