Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Dĩ Nhu nhận được điện thoại của Lục Li liền chạy đến bệnh viện giúp đỡ, Diêu Quyên sinh tự nhiên được một bé trai nặng 3,5kg. Đứa bé được bế ra trước, Diêu Quyên còn nằm trong phòng sinh theo dõi thêm. Nhìn thấy con trai Lục Li rất vui, nhưng anh không quên vợ mình còn ở bên trong. Anh nhờ Thương Dĩ Nhu chăm sóc con trai, còn mình ở lại ngoài phòng sinh chờ.

Phụ nữ sinh con dù có thuận lợi hay không thì ánh mắt đầu tiên đều muốn nhìn thấy chồng mình. Đừng thấy ngày thường Lục Li thoải mái, thật ra vào những lúc quan trọng anh rất cẩn thận.

Diêu Quyên không chê điều kiện gia đình Lục Li bình thường, có nhiều anh chị em, Lục Li biết ơn sự bao dung và rộng lượng của cô nên chăm sóc cô từng li từng tí. Vợ chồng họ quan tâm thấu hiểu nha, vô cùng ân ái.

Thương Dĩ Nhu ở phòng bệnh chăm sóc em bé. Em bé trông giống Lục Li hơn, nhưng khoảnh khắc mở mắt, biểu cảm của nó lại cực kỳ giống Diêu Quyên.

"Xấu quá!" Khúc Mịch nhận xét.

Thương Dĩ Nhu liếc xéo anh một, con người này vẫn xấu tính, chỉ biết nói chuyện gây mất vui như vậy.

"Trẻ con mới chào đời ai cũng thế, lớn lên sẽ có nét đáng yêu hơn."

Đứa bé mở mắt, có lẽ vì người đầu tiên nhìn thấy là Thương Dĩ Nhu nên cậu coi Thương Dĩ Nhu thành mẹ, nghe cô nói chuyện thì đảo mắt liên tục.

Cậu nhóc không khóc cũng không la hét, mới chào đời đôi mắt đã có thể nắm bắt tiếng người khác nói chuyện.

Phát hiện này khiến Thương Dĩ Nhu khá bất ngờ, cũng cảm thấy rất thích thú.

Dù gì cũng mới chào đời, có lẽ cậu bé rất mệt nên chỉ nhìn một lát là lại ngủ mất.

"Sau này con của chúng ta cũng giống con khỉ không lông à?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi, biểu cảm lộ rõ sự lo lắng.

Khỉ không lông? Chẳng hiểu sao anh có thể dùng từ này để miêu tả, Thương Dĩ Nhu bật cười.

Lúc này, Lục Li đỡ Diêu Quyên quay lại, Thương Dĩ Nhu vội qua giúp.

Thoạt nhìn Diêu Quyên chỉ khá mệt ra thôi chứ không có vấn đề gì, vừa lên giường đã kêu đói bụng. Thương Dĩ Nhu vội đi lấy chocolate và trứng gà còn dư, không ngờ cô ấy lại ăn hết. Năm quả trứng gà đấy! Nhìn cô ấy ăn thôi mà Thương Dĩ Nhu cũng có cảm giác mắc nghẹn.

Trên tường phòng bệnh có dán thực đơn và số điện thoại, Lục Li đặt một phần canh xương sườn. Lo cho Diêu Quyên xong, anh mới qua xem con trai.

"Giáo sư Khúc, anh xem con trai tôi khỏe mạnh chưa này, sau này nó chắc chắn sẽ giỏi hơn bố nó!" Lục Li chỉ nhẹ nhàng reo hò sợ đánh thức con trai.

Khúc Mịch nghe vậy thì trừng mắt, không muốn tiếp tục đề tài này.

Ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân, giây sau cửa mở, có vài người ùa vào xách túi to túi nhỏ.

Người đi xem cháu trai là bà nội, đến bên giường hỏi thăm Diêu Quyên là bà ngoại.

Thấy hai bên gia đình đều tới, Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch mới ra về. Trên đường, Khúc Mịch vẫn suy nghĩ mãi vấn đề diện mạo của con trẻ.

"Em nói xem Lục Li và Diêu Quyên đều có vẻ ngoài ổn, sao lại sinh ra thứ xấu xí vậy chứ?"

"Trẻ con mới chào đời ai cũng vậy, anh đừng có nói bậy bạ, coi chừng sau này bị vả mặt đấy." Thương Dĩ Nhu mắng, "Để xem sau này có con anh có còn nói vậy không?"

"Con của anh không phải do em sinh à? Sao có thể giống khỉ được?" Khúc Mịch thấy mình lo lắng bằng thừa, con của họ dù chỉ di truyền được khuyết điểm thì cũng không thể giống khỉ.

Thương Dĩ Nhu không thảo luận với anh đề tài nữa, chỉ nghĩ xem nên mua quà gì.

Hôm sau, Thương Dĩ Nhu đến bệnh viện thăm Diêu Quyên, không có Lục Li.


"Hôm qua cảm ơn cô và giáo sư Khúc, có một mình tôi thật sự rất lo. Hôm nay còn làm phiền cô đến thăm tôi, còn mang cả quà, cảm ơn cô nhiều lắm." Trông Diêu Quyên đã khỏe hơn.

Thương Dĩ Nhu mỉm cười: "Không sao, tôi cũng chẳng giúp được gì. Đây là mấy món đồ chơi trang trí giường cho em bé, cũng không biết thằng bé thích không."

"Tôi đang định mua, thế này thì không cần vất vả đi sắm đồ rồi. Lát nữa Lục Li về tôi sẽ bảo anh ấy treo lên.

Vợ sinh con người chồng không thể ở bên, khi ở cữ cũng không thể ở cạnh chăm sóc, nếu là phụ nữ khác chắc sẽ rất tủi thân.

"Chẳng biết Lục Li cả ngày làm gì, ngay cả vợ con cũng không quan tâm. Nếu không phải con dâu của mẹ hiền huệ thì chắc đã đánh nhau với nó rồi." Mẹ của Lục Li là phụ nữ nông thôn, tuy hơi bảo thủ nhưng rất tốt bụng."

Diêu Quyên bật cười, vội giải thích thay Lục Li: "Gần đây xảy ra mấy vụ án giết người, kẻ bị hiềm nghi sa lưới rồi, hôm qua họ đi bắt giữ, hôm nay phải thẩm vấn."

Thương Dĩ Nhu nghe vậy thì giật mình, không ngờ cảnh sát đã bắt được hung thủ, không biết có phải Tưởng Lệ thần bí kia không.

Rời khỏi bệnh viện, cô về cục công an, tranh thủ ghé sang đội hình sự. Quả nhiên Lục Li đang thẩm vấn một người phụ nữ. Qua màn hình, Thương Dĩ Nhu cẩn thận quan sát một lúc lâu mới nhận ra đó là Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ ngoài đời thật có thể nói là già hơn trong ảnh tận mười tuổi, cô ta mặc đồ nhân viên lao công, tóc cột đuôi gà, trán và khóe mắt có chút nếp nhăn, bàn tay thô ráp. Vẻ già nua của cô ta không giống bị năm tháng tra tấn mà như đang mắc bệnh nan y.

Lúc này Tưởng Lệ đang thuật lại câu chuyện của mình.

"Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo khó, thi đậu trường đại học hàng đầu là cơ hội duy nhất ông trời thay tôi. Nhưng lần thay đổi vận mệnh này lại khiến tôi rơi vào địa ngục."

Tưởng Lệ như chết lặng, đó là trạng thái bị tra tấn đến tuyệt vọng, không còn tha thiết sống.

"Ngày đầu tiên lên đại học, tôi đã rất vui. Phòng ngủ rộng rãi thoáng mát, tôi cuối cùng cũng được ngủ riêng một giường. Tôi có bàn học của mình, có tủ đồ của mình, thư viện của trường thì rất to. Bạn bè cùng phòng tuy mỗi người mỗi tính nhưng vẫn hòa hợp. Điều kiện gia đình của Thái Mộng cực kỳ tốt, không va chạm với bất kỳ ai. Bạch Khiết thì đến từ gia đình công nhân, với ai cũng hiền lành, có lẽ do hai gia đình chúng tôi tương tự nhau nên cô ấy là người thân với tôi nhất. Gia đình Hà Văn thì khá giả. Tôi biết mình không sánh được với ai, đậu được đại học là may mắn lắm rồi. Tôi tập trung vào học hành, học kỳ đầu tiên giành được học bổng. Tôi cảm thấy cuộc sống tươi đẹp đang vẫy tay chào đón mình, ngay chính lúc này, tình yêu cũng gõ cửa. Anh ta tên Lưu Địch, học khóa trên của tôi. Anh ta đẹp trai, là hội trưởng hội học sinh tham gia rất nhiều hoạt động của nhà trường. Đột nhiên nhận được lời tỏ tình của anh ta, tôi có cảm giác như mình bị thiên thạch rơi trúng vậy. Nhưng ngày tháng hạnh phúc quá ngắn ngủi, giấc mộng đẹp này kết thúc rất nhanh."

Lưu Địch? Nghe đến cái tên này Thương Dĩ Nhu giật mình. Cô nhớ bạn trai của Bạch Khiết tên Lưu Địch, sau khi phát hiện Bạch Khiết mắc AIDS hắn đã đòi chia tay, sau đó quen bạn gái mới, hiện đang chuẩn bị kết hôn.

Thì ra Tưởng Lệ và Bạch Khiết có gút mắt như vậy.

Tưởng Lệ trong phòng thẩm vấn dừng lại một chút, cô ta dường như không muốn nhớ lại khoảng thời gian ác mộng ấy.

"Phòng ngủ ở ký túc xá bắt đầu có người mất tiền, ban đầu chỉ là 10 tệ, 20 tệ. Mọi người nói chắc là làm rơi hoặc để đâu đó, không ai để bụng. Nhưng sau này, Thái Mộng làm mất một sợi dây chuyền phiên bản nước ngoài mua từ nước ngoài. Cả phòng giúp cô ấy tìm kiếm mãi không thấy nên đã báo cáo với bảo vệ của trường. Theo lời kể của Thái Mông, họ đoán sợi dây chuyền biến mất vào ban đêm, mà thời điểm ấy là sáng sớm nên chắc chắn chưa lọt ra khỏi phòng. Họ nghi ngờ kẻ trộm là người trong phòng nên lục soát. Họ kiểm tra từ chăn đệm đến bàn học, khi điểm tra đến chỗ tôi, họ tìm thấy sợi dây chuyền dưới giường, tôi cuối cùng thành tên trộm bị đưa đến văn phòng hiệu trưởng. Tôi không trộm đồ nhưng không ai tin tôi, chính tôi cũng không giải thích được tại sao sợi dây chuyền lại ở dưới giường mình. May mà Thái Mộng nói giúp tôi, tôi mới không bị nhà trường đuổi học. Nhưng chuyện đó truyền ra ngoài, Lưu Địch vì vậy mà rời xa tôi, các bạn học thì ở sau lưng chỉ trỏ. Tôi vốn định cắn răng kiên trì đến khi tốt nghiệp nhưng tôi không chịu nổi bạo lực học đường kiểu này. Tôi trầm cảm, không thể tiếp tục đến trường nữa nên chủ động thôi học."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK