Mục lục
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rời khỏi nhà Ngô Vân, Khúc Mịch liền nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu. Cô thấy hôm nay Bong Bóng có đăng chương mới nên gọi cho anh.

Trong truyện, nhờ có người cung cấp manh mối, cảnh sát tìm được một tài xế taxi. Ông ta là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, trên cằm có nốt ruồi đỏ. Khoa pháp chứng lấy mẫu phân tích, chứng minh mẫu da trong móng tay nạn nhân chính là của ông ta. Cảnh sát tiến hành thẩm vấn tài xế, ông ta thú nhận mình có ý đồ xấu với người chết nhưng không thành công, cô ta đã xuống xe trước.

Theo lời khai của tài xế, bọn họ chứng thực được nạn nhân là gái ngành, tên Ô Vân, sống ở khu chung cư Điền Viên. Cô ta đã hơn một tháng không về nhà, mọi người sống cùng khu đều biết cô ta đang làm nghề gì.

Nghe Thương Dĩ Nhu miêu tả, Khúc Mịch chìm vào trầm tư. Sự việc phát triển càng ngày càng thú vị, hung thủ dường như đang chơi một trò chơi với mọi người. Quy tắc do hắn tạo ra, tất cả tình tiết do hắn thiết kế, hắn còn mong tự viết cả kết thúc cho câu chuyện. Đã lâu rồi Khúc Mịch không gặp vụ án khiến mình hào hứng như vậy, cho dù Lục Li có về, anh cũng không định buông tay.

Anh phải xem kẻ đứng sau rốt cuộc là ai, tâm lý hắn rốt cuộc phải thế nào mới có thể dùng cách như vậy khiến mọi người chú ý!

Đội hình sự bắt đầu có thói quen theo dõi tiểu thuyết, Vương Thành cũng đang đọc chương mới nhất trên di động.

"Đội trưởng Khúc, sự việc phát triển giống hệt đời thực, ngay cả tên cũng tương tự. Em nghi ngờ hung thủ là người quen của nạn nhân, biết rõ thông tin của cô ta."

Vương Thành mới đến đội hình sự đã gặp vụ án kỳ lạ, còn được thần tượng dẫn dắt nên vô cùng phấn khích.

Về đội hình sự, Khúc Mịch lập tức phân công công việc. Vì nghề nghiệp của Ngô Vân có tính chất đặc biệt, tiếp xúc với nhiều người, còn phức tạp nên điều tra những người tiếp xúc với cô ta là công việc rất nặng. Cả đội chia làm mấy nhóm phân công nhau đi điều tra, có tin tức thì tập hợp.

Để phối hợp với tiến độ của đội hình sự, khoa pháp chứng cũng tăng ca đối chiếu mẫu DNA của Ngô Vân với nạn nhân, nhưng nhanh nhất phải ba ngày sau mới có kết quả.

Cố Thành luôn theo dõi hoạt động của Bong Bóng trên mạng, tiếc là lần nào thời gian cô ta lên mạng cũng rất ngắn. Cô ta chỉ lên đăng chương mới, trả lời vài bình luận rồi offline. Mấy lần Cố Thành muốn xác định IP của cô ta, suýt chút là thành công nhưng vì cô ta offline mà thất bại. Di động cô ta thì luôn trong trạng thái tắt máy, không ai liên lạc được.

Mạnh Triết đến quê nhà của Ngô Vân là một vùng nông thôn hẻo lánh, cả thôn chỉ có mười mấy hộ, nhà đẹp nhất chính là nhà họ Ngô. Anh tra của Ngô Vân vừa cưới vợ, chữ hỉ vẫn còn dán trên cửa sổ. Bố mẹ đều là nông dân chân chất, nghe Mạnh Triết giới thiệu là bạn của con gái thì vô cùng nhiệt tình.

"Một năm con gái tôi mới về một lần, nó nói quê quạnh quẽ quá, vừa chập tối thì chỉ còn tiếng chó sủa. Nông thôn mà, không thể so với thành phố." Bố Ngô Vân than vãn, "Tôi biết nó lên thành phố nhìn ngắm phồn hoa, coi thường nông thôn hẻo lánh này. Nhưng con gái sớm muộn gì cũng phải gả chồng sinh con. Bây giờ nhà đang sửa, anh trai nó cũng cưới vợ rồi, tôi chỉ muốn nó về kết hôn, ổn định cuộc sống."

Xem ra bọn họ không biết Ngô Vân ở thành phố làm gái ngành. Đối mặt hai ông bà giản dị, Mạnh Triết thật sự không biết nói gì. May mà cậu không lái xe cảnh sát tới, nói dối mình là đồng nghiệp của Ngô Vân, nhân lúc đi công tác được Ngô Vân nhờ ghé thăm nhà, gia đình họ Ngô mới không nghi ngờ. Bọn họ chỉ nghỉ Ngô Vân làm việc ở công ty nào đó trên thành phố, tiền lương mỗi tháng bằng thu nhập nửa năm của gia đình.

"Em gái tôi lúc nhỏ học rất giỏi, nếu không phải điều kiện kinh tế gia đình quá khó khăn thì bảo đảm nó có thể đậu đại học. Trên thành phố có nhà hảo tâm tài trợ cho nó học hết cấp ba, học xong nó nhất quyết không thi đại học mà muốn đi làm. Tốt nghiệp cấp ba cũng ghê gớm lắm rồi, trưởng thôn chỗ chúng tôi chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, con của ông ta còn chưa thi đậu được cấp ba kìa!" Nhắc tới em gái, người anh trai vô cùng kiêu ngạo.

Cả nhà bọn họ chỉ biết mấy chữ, Ngô Vân luôn là niềm tự hào của họ. Tiền xây nhà do cô ta gửi về, chị dâu cũng dùng tiền lương của cô ta để cưới, cô ta là nguồn kinh tế chính của gia đình.

"Em gái tôi đọc rất nhiều sách, viết bài vở rất nhiều, tất cả tôi đều chất trong gương, để sau này cho con trai dùng."

Mạnh Triết nghe vậy vội hỏi: "Tôi có thể xem không?"

Anh trai họ Ngô lập tức đồng ý, đi lấy một cái rương lớn trong phòng ra, bên trong là sách giáo khoa và vở bài tập được sắp xếp ngăn nắp từ cấp một lên cấp ba, lấy một quyển ra xem, chữ viết bên trong rậm rạp không một khoảng trống.

Trong lúc Mạnh Triết xem, anh trai họ Ngô tranh thủ đi nấu ăn. Tình cờ Mạnh Triết phát hiện một cuốn nhật ký, giấy bên trong đã ố vàng, xem đến ngày tháng, Ngô Vân vậy mà bắt đầu viết nhật ký từ cấp một.

Ngô Vân không viết nhật ký hàng ngày mà dường như có chuyện quan trọng mới viết. Đọc từ đầu đến cuối, Mạnh Triết có thể nhìn thấy quá trình của một cô gái sinh ra trong gia đình nghèo khó cố gắng nỗ lực, từ bi thương đến hy vọng rồi sa đọa, cuối cùng là tuyệt vọng.

Mạnh Triết lấy di động ra chụp lại, sau đó gọi cho Khúc Mịch.

"Đội trưởng Khúc, em tìm thấy một cuốn nhật ký của Ngô Vân ở nhà cô ta. Lát nữa em sẽ gửi nội dung, tự anh xem sẽ chính xác hơn em thuật lại." Cậu cúp máy, gửi nội dung qua, sau đó trả cuốn nhật ký về chỗ cũ.

Sau đó Mạnh Triết chào tạm biệt bố mẹ họ Ngô, nói mình còn có việc không thể ở lại ăn cơm. Cậu còn nói với họ Ngô Vân sắp được công ty điều đi công tác ở nơi khác, có lẽ một thời gian sẽ không về.

Nhóm Lưu Tuấn phụ trách điều tra những người tiếp xúc với Ngô Vân, tiếc là họ không gặp may mắn, điều tra cả một ngày vẫn không có thu hoạch gì. Những người làm việc ở nơi đó thường không có quan hệ cá nhân, vậy nên những người cùng làm không biết chuyện của cô ta, chỉ biết tháng nào cô ta cũng hối lương, có thể là do gia đình khó khăn.

Ngoài ra, những khách hàng đến tìm Ngô Vân đơn thuần chỉ để tìm niềm vui, chẳng ai quan tâm câu chuyện đằng sau của một gái ngành. Huống hồ những khách hàng này đều khôn khéo, chỉ cần nghe nói gia đình khó khăn hay bố mẹ anh em bị bệnh không có tiền chữa, họ đều có cảm giác mình bị lừa.

Thời nay rất ít cô gái chọn làm nghề đó vì gia đình khó khăn. Đa phần họ đều ham hư vinh, không muốn lao động vất vả, vậy nên nhân lúc tuổi còn trẻ mà qua lại với những người giàu, đợi đến khi mình có số vốn thì sẽ yêu đương rồi kết hôn, cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn một cách bình thường.

Buổi tối, Khúc Mịch triệu tập về đội hình sự mở cuộc họp.

"Vẫn chưa xác định vị trí cụ thể của Bong Bóng, tạm thời tôi vẫn đang giám sát trên mạng, chỉ cần cô ta lên mạng hơn 20 phút, tôi chắc chắn sẽ bắt được cô ta!" Cố Thành là chuyên gia IT, nếu cậu bất lực thì chắc chẳng có mấy ai dám thử.

Cố Thành báo cáo xong, Lưu Tuấn báo cáo đơn giản, rồi mệt mỏi bĩu môi nói: "Uổng công một ngày."

Thấy cậu như vậy mọi người đều bật cười, Khúc Mịch bảo Mạnh Triết gửi tài liệu cho mọi người xem. Đây là bản sao ảnh Mạnh Triết chụp lại nhật ký của Ngô Vân, trong đó có một tin tức vô cùng quan trọng.

"Không ngờ Ngô Vân lại có hoàn cảnh như vậy, thảo nào cô ta lại không thi đại học. Cô ta lên thành phố không phải để đi làm mà là để tìm người đàn ông đã chiếm hữu cô ta. Nhưng người đàn ông kia đã có vợ có con, cô ta còn bị vợ người ta mắng. Một cô gái mới ra trường sao có thể là đối thủ của một người đàn bà đanh đá? Từ thể xác đến linh hồn cô ta đều bị tổn thương, nhưng cái người đàn ông cô ta coi là trời lại như con rùa rụt cổ. Cô ta là người truyền thống, cảm thấy mình không còn trong sạch, sau này không còn ai muốn cưới mình nữa, vả lại cô ta cũng không còn mặt mũi về quê nên quyết định ở lại. Nhưng một cô gái không bằng cấp, không có hậu thuẫn đâu dễ gì đứng vững trên thành phố. Sau vô số lần trắc trở, cô ta không thể không cúi đầu trước cuộc sống. Thế nên cô ta đã lựa chọn đi trên con đường không thể quay đầu."

"Cậu nói gì nghe văn chương thế?" Mạnh Triết liếc xéo Vương Thành, "Đơn giản là một kẻ lòng lang dạ thú dồn một cô gái ngây thơ vào đường cùng. Ngô Vân sa đọa là trách nhiệm của tên đàn ông kia. Trong xã hội này có rất nhiều cá nhân và đoàn thể quan tâm đến học sinh nghèo khó, nhưng có những kẻ lại có ý đồ riêng. Lần trước là Phác Vĩnh Hạo, lần này là một người đàn ông thần bí khác, trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ như vậy chúng ta không thể nào biết được."

"Sao tới miệng anh lại thành tin tức xã hội rồi? Bây giờ điều chúng ta quan tâm là cái chết của Ngô Vân có liên quan tới cái người giúp đỡ thần bí kia không." Lưu Tuấn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK