'Reng...reng... reng...' Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Ưng Triết Hạo reo lên. Anh bắt máy.
"Cậu chủ... có chuyện rồi" Giọng của dì giúp việc vang lên. Có vẻ rất lo lắng. "Cậu mau về nhà gấp được không?"
"Được, tôi về ngay" Triết Hạo không biết còn chuyện gì ập đến nữa đây. "Chúng ta về nhà, ở nhà dường như lại có chuyện gì rồi"
"Ừm" Giai Kỳ và Khải Phong Phong đồng loạt nói. Triết Hạo sốt sắn nhanh chân đi.
\[...\]
Sau khi về đến nhà, dì giúp việc hoảng sợ chạy ra.
"Cậu chủ, cậu chủ..."
"Chuyện gì?" Triết Hạo lo lắng hỏi.
"Lúc nãy tôi ra kiểm tra hộp thư... tìm thấy cái này" Dì giúp việc đưa cho Triết Hạo một cái phong bì. Anh mở ra, bên trong phong bì...
"Khốn kiếp!" Anh đập phong bì xuống bàn. Ánh mắt đỏ ngầu tức giận. Đầu anh sắp bốc khói đến nơi rồi!
"Chuyện gì vậy anh?" Khải Phong hỏi, rồi cầm phong bì lên. Bên trong đó có một bức thư và một tấm ảnh.
Tấm ảnh đó là hình của Thiên Duyên đang bị trói và đang ngồi trên chiếc ghế, đang gục mặt ngủ.
Nội dung bức thư nôm na là những lời đe doạ, người đã gửi có ghi là cần hai trăm nghìn nhân dân tệ sẽ thả người, phải có đủ tiền trước mười hai giờ đêm hôm nay.
"Đúng là quá đáng mà!" Khải Phong cũng tức giận không kém.
"Đúng là bị bắt cóc tống tiền..." Giai Kỳ nghi ngờ nói. Mà khoan đã... hình như là... kẻ đứng sau chuyện này cũng là người cô quen biết. Cô chợt nhớ ra, nếu nói về kẻ thù, từ nhỏ đến lớn Thiên Duyên chỉ có một người.
"Tiền không quan trọng, quan trọng là Thiên Duyên phải an toàn trở về, nếu không..." Triết Hạo đau lòng nói. "Mau cho người chuẩn bị tiền"
"Ừm" Khải Phong gọi điện cho ai đó.
Giai Kỳ nhìn vào bức thư một hồi lâu, không nhanh không chậm nói. "Nếu nói về kẻ thù của Thiên Duyên, tôi nghĩ đến một người"
Ưng Triết Hạo và Ưng Khải Phong ngạc nhiên nhìn Giai Kỳ.
"Là ai?" Triết Hạo hỏi lại.
Bây giờ cô thật sự chắc chắc kẻ bắt cóc Thiên Duyên là ai rồi. "Là Giang Vĩ Thành"
"Giang Vĩ Thành?" Khải Phong khó hiểu.
"Duyên và tên đó có quan hệ gì?" Triết Hạo cũng khó hiểu.
Giai Kỳ ậm ừ một chút, cô đã hứa với Thiên Duyên sẽ không kể chuyện về Thiên Duyên và Giang Vĩ Thành cho Triết Hạo biết, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đi đến bước này, Giang Vĩ Thành đã dám to gan như vậy, cô buộc lòng phải nói ra thôi!
"Tôi sẽ kể anh nghe một chuyện..."
...
Thiên Duyên lúc này đang cố gắng dùng tay với lấy chiếc kẹp tóc trên đầu. Vì cô đã sớm biết hắn nhất định tìm cô nên đã chuẩn bị trước.
Trên chiếc kẹp tóc này có gắn thiết bị định vị, chỉ cần bấm vào một cái là có thể kích hoạt được nó.
Nhưng khổ một nỗi, tay cô đang bị trói cố định đằng sau, chẳng nhúc nhích gì được. Đúng là tức chết cô mà.
Cô vận động não mình, nghĩ ra một kế sách. Cô hét lên.
"Có ai ngoài đó không? Có ai không?"
Cánh cửa mở ra, một tên lạ mặt bước vào. "Kêu la cái gì? Ồn ào nữa thì tao cắt lưỡi mày đấy" Tên này đúng là hổ báo cáo chồn mà!
"Tôi... tôi..." Cô ấp úng, giả vờ yếu đuối.
"Tôi cái gì? Có gì mau nói!" Tên này gằn giọng.
"Tôi đói bụng, sáng giờ tôi chưa ăn gì cả... anh có gì cho tôi ăn không?"
"Mẹ... đúng là phiền phức mà" Tên đó đó đóng sầm cửa lại, năm phút sau lại mang một hộp cơm vào.
"Nè, ăn đi" Tên đó chìa hộp cơm ra.
"Đại ca à, tay tôi bị trói rồi, sao tự ăn được?" Cô nhìn tên đần này mà ngao ngán.
"Chứ giờ mày muốn sao? Muốn tao đút mày ăn à?" Tên này cũng ngao ngán nhìn cô.
Cô gật gật đầu.
"Thật phiền phức" Hắn ta mở hộp cơm ra, múc một muỗng đầy cơm đưa lên miệng cô.
"Khụ khụ khụ..." Cô ho sặc sụa. Đây chỉ là cố tình.
"Lại làm sao đấy?" Hắn khó hiểu. Muốn hắn đút hắn cũng đút rồi.
"Hay đại ca tháo tay cho tôi để tôi tự ăn đi, chứ như vầy thì tôi đói chết cũng chưa ăn được miếng nào"
"Chuyện này..." Tên đó lưỡng lự.
Cô biết hắn ta đang nghĩ gì, bèn nói. "Tôi... tôi không chạy đâu mà, với lại đại ca chỉ cần cởi trói ở tay cho tôi, chân thì không cần cởi, vậy thì sao tôi bỏ trốn được?"
Hắn ta thấy cũng có lí nên cởi trói cho cô. Cuối cùng cô cũng được giải thoát.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Đọc xong nhớ cho mình một like nha! ♡