Hắn ta thấy có lí nên cởi trói cho cô. Cuối cùng cô cũng được giải thoát.
«Đúng là ngu mà!» Thiên Duyên nghĩ.
"Cảm ơn đại ca" Cô nói rồi giả vờ vén những lọn tóc qua, nhanh tay bấm cái kẹp tóc một cái, cứ tưởng là đã thành công mĩ mãn nhưng không ngờ, chiếc định vị này lại liên tục chớp chớp ánh màu đỏ. Trời đất?! Sao cô không nghĩ đến điều này?
Tên kia thấy được điều bất thường, dùng một tay giữ chặt hai tay cô, một tay lấy kẹp tóc trên đầu cô xuống.
"A..." Hắn giữ chặt quá nên làm in dấu đỏ lên tay cô.
"Đây là cái gì? Định vị sao? Hừ, mày cũng giỏi đấy con khốn! Nhưng cái giỏi của mày đã hại mày rồi" Cô dùng sức vùng vẫy muốn thoát ra bao nhiêu thì gã đó lại dùng sức với cô bấy nhiêu, gã đó trói tay cô lại rồi gọi Giang Vĩ Thành vào.
Giang Vĩ Thành bước vào, hắn nghe gã đó nói cô đã dùng thiết bị định vị và muốn bỏ trốn nên rất tức giận, nghiến răng ken két.
Chát! Hắn xông đến tát cô, trên gương mặt xinh đẹp của cô lập tức hiện rõ năm dấu tay, cú tát rất mạnh nên miệng cô chảy một ít máu.
"A!" Cô đau, nhưng nhanh chóng dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Giang Vĩ Thành. Từ nhỏ đến lớn cô được người trên kẻ dưới của Lâm gia cưng chiều như viên ngọc quý, chưa ai dám đánh cô một cái đau như vậy! Không ngờ hắn đã trở nên thú tính thế này, đúng là ngoài tầm kiểm soát của cô. Nhưng dù thế nào cô vẫn sẽ không khuất phục!
"Con khốn! Tao đã nói rồi, thứ tao cần là tiền, tao không cần mạng của mày, mày đừng để tao điên lên, tao sẽ giết mày đó!" Hắn gằn giọng. Nhìn hắn lúc này chẳng khác nào con chó điên.
Thiên Duyên không buồn trả lời hắn, mắt liếc nhìn chỗ khác nhưng thật ra đang để ý đến thiết bị định vị vẫn còn được bật và đang nhấp nháy.
Nãy giờ cũng đã đủ lâu để Triết Hạo, Giai Kỳ và Khải Phong nhận được tín hiệu. Cô thầm vui trong lòng.
"Cái thiết bị kia đâu?" Giang Vĩ Thành nhìn gã kia, hỏi.
"Đây, đại ca" Gã đó đưa chiếc kẹp tóc cho hắn, hắn ném xuống đất và đạp nát. Ánh mắt cô không cảm xúc, niềm tin đối với Triết Hạo chưa bao giờ vơi trong cô.
"Ngoan ngoãn thì tao sẽ để mày sống, không thì đừng trách mày sẽ nhận thêm vài bạt tay từ tao" Hắn vừa nói tay vừa vỗ lên mặt cô, cô chán ghét né mặt đi. Cô cảm thấy kinh tởm hắn đến không thể chịu nổi.
Hắn quay qua nói với gã kia. "Mày cho nó ăn uống đàng hoàng vào, tao không muốn lúc thả nó về lại bị nói là không giữ lời khi để nó có vết thương" Nghe đến đây vẻ mặt cô tràn đầy sự kinh miệt, người như hắn mà cũng muốn giữ trữ tín?
Cô thừa biết, chỉ khi hắn lấy được tiền thì hắn sẽ cao bay xa chạy sang một đất nước khác. Cô cũng biết luôn số tiền hắn đòi hỏi từ Triết Hạo là con số khổng lồ, đủ để hắn ăn sung mặc sướng cả đời.
Hắn nói xong bước nhanh ra ngoài. Gã kia bắt cái ghế ngồi đối diện cô, cầm hộp cơm lên, múc muỗng đầu tiên đưa lên miệng cô. Cô xoay mặt chỗ khác tránh né. Gã đó thấy vậy gằn giọng.
"Ăn đi, đừng để tao nặng tay"
Cô cảm thấy bụng có phần đói thật, há miệng ăn.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Đọc xong nhớ cho mình một like nha! ♡