Lúc Lâm Thiên Duyên tỉnh dậy cũng đã 9 giờ. Cô mệt mỏi từ từ ngồi dậy, chỗ đó hình như cũng không còn đau nhiều, chỉ còn hơi ê ẩm một chút, hơn nữa có gì đó mát mát ở dưới.
À! Chắc là anh đã bôi thuốc mỡ vào chỗ mẫn cảm ấy giúp cô rồi.
Lâm Thiên Duyên ngó ngang ngó dọc, không thấy hắn đâu, cô bắt đầu thấy khó chịu. Sao cô lại có cảm giác lạ như vậy nhỉ?
Cánh cửa phòng mở ra, Ưng Triết Hạo bước vào. Chín giờ hơn rồi anh vẫn còn ở nhà sao?
"Em dậy rồi, anh giúp em vệ sinh cơ thể rồi ăn sáng nhé" Anh ân cần nói. Trong mắt anh, Lâm Thiên Duyên thấy được sự có lỗi vì anh khiến cô đau như vậy.
Ưng Triết Hạo cũng không hiểu nổi bản thân mình, cứ thấy cô đỏ mặt thì dục vọng của anh liền trổi dậy, muốn ăn cô ngay lập tức.
"Sao giờ này anh còn ở đây? Anh không đi làm à?" Cô thấy lạ nên hỏi.
"Không, anh sẽ ở nhà chăm sóc em" Anh mỉm cười, rồi bế cô vào phòng tắm.
"Tôi tự làm được rồi" Cô ngại ngùng bắt lấy cánh tay anh.
"Em đi còn không vững, vả lại, cơ thể em còn chỗ nào anh chưa nhìn qua? Em không cần ngại, để anh" Anh nói đúng, cô bị nhìn thấy hết rồi nên cần gì phải ngượng nữa chứ. Cô gật gật đầu, ngồi im để anh tắm rửa cho mình.
Sau khi tắm rửa cho cô xong, anh cho cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng của anh, anh rất cao to nên đồ cũng rất rộng đối với cô, nó dài đến đùi cô luôn cơ mà, nên cô chỉ mặc quần áo lót và mặc thêm chiếc sơ mi ở ngoài. Sau đó bế cô xuống phòng ăn.
Lâm Thiên Duyên nhìn những món trên bàn ăn mà sáng cả mắt, thịnh soạn lắm nhaaa! Đúng lúc, bụng cô cũng đánh trống rầm trời rồi.
"Em ăn đi, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà" Ưng Triết Hạo vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát cô.
"Ừm" Cô gật đầu, đột nhiên khựng lại.
"Sao vậy? Không ngon sao?" Những món này đều do anh đích thân nấu cho cô ăn.
"Không phải, nó rất ngon. Nhưng tôi đi qua đêm mà không thông báo, ba mẹ tôi sẽ mắng tôi chết mất!"
Ưng Triết Hạo nghe thấy thế thì cười hài lòng, cô khen đồ ăn của anh rất ngon!
"Em không cần lo, anh đã nhờ ba anh gọi điện cho ba mẹ em rồi, hai bác sẽ không mắng em đâu"
"Ba anh đã gọi cho ba mẹ tôi? Ông ấy đã nói những gì?" Trông thái độ của cô rất khẩn trương.
"Ba anh nói em đang ở cùng anh, và bảo hai bác đừng lo quá! Ba anh nói, hai bác bên đó còn rất nhiệt tình, kêu anh giữ em lại lâu một chút!" Anh véo mũi cô, cô lúc lo lắng cũng dễ thương chết đi được!
Lâm Thiên Duyên há miệng, ba anh đã nói thẳng như vậy sao? Đã vậy, ba mẹ cô cũng không có phản ứng gay gắt mà còn nhiệt tình như thế?
"Đúng là... không thể tin được!" Cô bất lực nói rồi tiếp tục ăn cơm.
Sau đó, cô mặc bộ váy hôm qua để anh chở cô về.
Một lúc sau, Ưng Triết Hạo đã dừng xe trước biệt thự của Lâm gia. Hình như ba mẹ cô đang có khách, vì cô đứng ở ngoài cổng cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện rất vui vẻ.
Ưng Triết Hạo ôm eo cô đi vào.
"Con chào hai bác, chào ba mẹ" Ưng Triết Hạo lễ phép nói.
"Thưa ba mẹ con mới về" Cô nhìn qua người đàn ông và người phụ nữ bên cạnh "Chào... hai bác" Cô cúi đầu.
Phải, hai người đó chính là Ưng lão gia và Ưng phu nhân. Nhưng... họ làm gì ở đây?
"A, Tiểu Duyên, con về rồi, Hạo con cũng ở đây, hai đứa đến rất đúng lúc" Lâm lão gia vui vẻ nói.
"Vào đây ngồi đi hai đứa" Lâm phu nhân tiếp lời.
"Dạ" Anh và cô đồng thanh nói.
Cả bốn người kia nghe vậy mà bật cười, đúng là nét phu thê!
Lâm Thiên Duyên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hình như... Ưng Triết Hạo đã biết, lại còn biết rất rõ là đằng khác.
Lâm Y Lam từ trên lầu bước xuống.
"A, Tiểu Lam, vào đây ngồi luôn đi con"
"Dạ" Lâm Y Lam nhìn Lâm Thiên Duyên, rồi nháy mắt với cô một cái.
"Tiểu Duyên, đây là Ưng lão gia, Ưng phu nhân, chắc con cũng biết rồi nhỉ?"
Cô gật đầu. "Dạ, con biết"
"Hôm nay hai bác đến đây là để cầu thân giữa con và Hạo, ba mẹ và chị con đều đã đồng ý hết, con thấy thế nào?"
Ưng Triết Hạo hài lòng nhìn ba anh, đúng là ba anh làm việc gì cũng nhanh gọn lẹ hết.
Lâm Thiên Duyên há hốc miệng, không tin nổi vào tai mình.
"Cái... cái gì cơ? Hôn sự sao???"
"Phải, chỉ cần con đồng ý, ta sẽ cho hai con kết hôn trong thời gian sớm nhất" Ưng phu nhân tiếp lời.
"Còn Hạo, con có đồng ý không?" Lâm lão gia hỏi.
"Dạ, con đồng ý!" Ưng Triết Hạo nói chắc như đinh đóng cột, trả lời mà không cần suy nghĩ.
Lâm Thiên Duyên quay sang nhìn Ưng Triết Hạo, trừng mắt với anh.
"Anh đang nói cái quái gì vậy?!" Cô nói nhỏ đủ cho hai người nghe.
"Anh chỉ nói sự thật thôi" Anh cũng nói nhỏ như cô vậy. Anh mỉm cười, một nụ cười rất vô sỉ!
Chuyện này đến quá bất ngờ, cô nhất thời chưa thích ứng được.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- **Nếu** có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- **Nếu thấy hay thì cho mình xin một like nha! ♡**