"Vậy mời người nhà theo tôi. Có vài điều tôi cần nói với mọi người" Vị bác sĩ nói xong bước đến căn phòng bên cạnh.
Khi họ đã ổn định chỗ ngồi, bác sĩ nở nụ cười, đưa một bản xét nghiệm ra trước mặt Ưng Triết Hạo.
"Chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai được một tháng rồi"
Ưng Triết Hạo hơi ngơ ra, nhưng mấy giây sau thì mừng quýnh cả lên. "Thật sao? Tốt quá"
Giai Kỳ và Khải Phong cũng vui mừng không kém. "Tốt quá"
Bác sĩ nói tiếp. "Nhưng sức đề kháng của cô ấy không được tốt cho lắm, người nhà cần chăm sóc chu đáo hơn, ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho cơ thể"
"Được, tôi biết rồi" Ưng Triết Hạo nghiêm túc lại, lần này anh quyết bắt cô ngoan ngoãn ở nhà, không cho đi lung tung nữa!
"Lúc nãy kiểm tra, cô ấy vì ăn hoặc uống nhầm phải đồ không sạch sẽ nên mới bị trúng thực và đau bụng như vậy, nhưng may là không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng."
"Tôi sẽ quản cô ấy kĩ lưỡng hơn, không cho cô ấy ăn đồ bậy bạ nữa" Triết Hạo chọn cách nói khéo, không thể nói thẳng ra là Thiên Duyên vừa bị bắt cóc được, nếu không sẽ doạ cho vị bác sĩ này một phen hoảng sợ.
"Được rồi, các vị có thể vào thăm cô ấy"
Triết Hạo nhanh chân chạy vào phòng, vừa mở cửa thấy Thiên Duyên xoa xoa bụng của mình. Anh chạy lại ôm chầm lấy cô.
"Duyên..."
Thiên Duyên nhìn anh, cười hạnh phúc, tay cô vỗ nhẹ lên vai anh. "Em không sao mà, vả lại còn có tin mừng cho anh nữa"
"Đồ ngốc này, em có biết anh đã rất lo cho em không... Em đúng là làm anh tức chết mà!" Anh ân cần nhìn cô. Cảm xúc lúc này của anh rất khó tả, vừa giận lại vừa vui. Anh chỉ biết là anh cần yêu thương cô nhiều hơn nữa, quan tâm chăm sóc cô kĩ hơn, ngoài ra anh không thể nghĩ được gì khác.
Cô gật đầu. Nhưng nhớ ra một chuyện. "Anh... đã làm gì Giang Vĩ Thành vậy?"
Anh đột nhiên khựng lại, vẻ nghiêm túc thoáng hiện lên trên gương mặt nhưng phút chốc đã biến mất thay vào đó là sự dịu dàng.
"Em không cần nghĩ đến thằng khốn đó nữa, dám động đến người phụ nữ của anh, anh nhất định không bỏ qua dễ dàng. Em chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng thai cho tốt thôi, hửm?"
"Ừm" Cô ôm lấy anh, nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm trong lòng ngực anh. Nhưng anh lại chợt nghiêm túc lại, sự giận dỗi hiện lên nét mặt.
"Em có điều gì muốn nói với anh không?" Giọng anh thoáng lạnh.
Cô nhìn anh, cúi mặt hối lỗi. "Em xin lỗi..."
"Em sai cái gì?" Anh hỏi tiếp.
Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh. "Em giấu anh chuyện đó... để anh lo lắng, em biết lỗi rồi, anh đừng giận nữa nhé?" Cô cười tươi, ánh mắt cầu khẩn.
Anh nghe thấy vậy thì liền cười. "Anh không giận nữa, bảo bối"
"Em yêu anh" Nói rồi, hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn.
Còn Giang Vĩ Thành, hiện giờ hắn đang bị người của Triết Hạo đánh đập dã man, hắn đã phải ở trong sự thống khổ và bị những kẻ đàn ông có 'giới tính thứ ba dày vò' đến ba ngày ba đêm, đúng với ý nghĩa của câu nói 'muốn sống không được, muốn chết chẳng xong'.
\[...\]
Ba tháng sau.
Trong ba tháng này của Thiên Duyên, cô đã phải sống trong cảnh chán chường, từ ngày ở bệnh viện trở về, Triết Hạo thật sự đã giam cô ở trong nhà không cho đi đâu chơi. Nếu cứ ở nhà ăn rồi ngủ thế này, chắc cô sẽ chết vì chán mất!
Bụng của cô cũng đã nhô cao hơn một chút. Bác sĩ nói nên kiêng cử quan hệ ba tháng đầu. Vì vậy mà ngày nào Triết Hạo cũng lẽo đẽo theo cô rồi hỏi câu "Vợ ơi đã 'làm' được chưa?". Đúng là phiền chết mà! Nhưng đến hôm nay đã là tròn ba tháng, cũng là ngày anh ấy sẽ giải phóng.
Vào buổi tối, Thiên Duyên đang nằm xem tivi. Triết Hạo từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm quanh hông, nước còn đọng lại một ít trên tóc rồi chảy xuống phần ngực rắn chắc của anh.
Cô ngây người, gương mặt phút chốc đã đỏ hết cả lên. Cái gì đây? Anh là đang muốn quyến rũ cô sao? Cô đảo mắt về phía tivi, làm ngơ xem như không thấy gì.
Triết Hạo từ lâu đã thu hết biểu cảm đáng yêu đó của cô vào mắt, cười gian xảo bước lại gần cô.
"Vợ à, đã 'làm' được chưa nhỉ?" Vẫn là câu này... cứ hỏi mãi không ngừng.
"Chưa!" Nếu để anh biết được hôm nay là ngày anh được giải thoát sau ba tháng 'ăn chay' cực khổ thì nhất định anh sẽ 'chơi' cô thành tương luôn mất!
"Ây... em đừng có mà xạo, anh có đánh dấu lên lịch hết đấy nhé" Anh véo nhẹ mũi cô, này thì nói dối anh.
Cô ngạc nhiên nhìn anh. Không ngờ anh còn có chiêu này, cũng thông minh phết nhỉ!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Đọc xong nhớ cho mình một like nha! ♡