Nằm xuống nhưng trằn trọc mãi cũng không ngủ được, hơn nửa tiếng sau khi Lê Hành đi vào thay bình nước nóng cho anh thì thấy anh vẫn đang mở to mắt nhìn trần nhà, trong mắt không hề có thứ gì, thậm chí còn không cảm xúc.
Đã rất lâu rồi, Giản Thư chưa bao giờ như thế này. Tuy thời gian đó anh khá yên tĩnh nhưng là kiểu yên tĩnh chu toàn. Anh niềm nở giao tiếp với bạn bè, lắng nghe mọi người nói chuyện, trong mắt còn mang theo ý cười, thỉnh thoảng bật ra vài câu vàng ngọc cũng đủ để mọi người cười suốt nửa năm.
Giản Thư là một người ít nói nhưng hài hước - Lê Hành đã nghĩ như vậy khi lần đầu gặp anh.
Từ khi nào đã thay đổi? Từ khi nào sự tự ti và cô đơn sâu thẳm ấy lại lặng lẽ bén rễ vào một tâm hồn trong sạch và đẹp đẽ như vậy? Lê Hành không dám nghĩ tới, mỗi lần đều theo bản năng mà hy vọng có thể xóa bỏ sự thật những thứ đó tồn tại.
Đứng ở cửa kêu mấy lần, người trên giường mới thả hồn về chỗ cũ. Lê Hành bước tới, đổi túi chườm nóng cho anh, khi chạm vào chân của Giản Thư hắn mới phát hiện vẫn còn lạnh. Nền tảng cơ thể hầu như không có, tất nhiên lượng máu cung cấp cũng không đủ - đó là những gì bác sĩ nói ngày hôm qua.
Ăn không thể ăn, muốn bổ cũng bổ không được, nghĩ đến điều này, Lê Hành cảm thấy mình cũng sắp trầm cảm.
Hắn lại vén chăn bông lên, ngẩng đầu nhìn thấy anh đang nhìn mình, trong mắt mang theo nụ cười nhẹ, trong lòng không khỏi rung động.
"Vừa rồi đang suy nghĩ gì vậy? Trên trần nhà có vàng sao?" Lê Hành giả vờ nhìn ngó lên trần nhà.
"Không có, tôi đang lo lắng." Giản Thư nhúc nhích dưới chăn bông, do dự vươn tay phải ra khỏi chăn, đưa ra trước mặt Lê Hành.
Gần như không cần phản ứng, Lê Hành tự nhiên nắm lấy bàn tay đang duỗi ra, không biết là ăn ý này từ đâu ra. Đây là lần đầu tiên Giản Thư chủ động đến gần hắn, chỉ cần một hành động này, Lê Hành đã tự mình cảm nhận được niềm vui sướng giống như tam cung lục viện chờ đợi được hoàng đế lật thẻ bài.
"Không sao đâu, bác sĩ chỉ có thể cho lời khuyên, không thể ép em phá thai được, nếu hắn thật sự dám, tôi sẽ đánh hắn ngay lập tức."
Sự phấn khích không kiềm chế được của Lê Hành tràn lên môi, cảm thấy bàn tay mát lạnh mà mình đang nắm trong tay đáng giá hơn tất cả vàng bạc châu báu trên đời gộp lại.
"Không phải..." Giản Thư bật cười, nhưng trong mắt lại lóe lên cảm động, Lê Hành nhìn ra được liền thở phào nhẹ nhõm, "Tôi đang nghĩ, vẻ mặt bác sĩ kia rất nghiêm túc, có khi nào lại mắng anh không?"
Lê Hành sững sờ một hồi, không nhịn được cười thành tiếng, đã lâu không thấy Giản Thư như vậy, lúc này đột nhiên hắn cảm thấy nỗ lực mấy tháng nay của mình đều không uổng phí, bộ dáng tốt nhất thời niên thiếu của anh sẽ trở về vào một ngày không xa.
"Em là học sinh tiểu học à? Còn sợ bị mắng ư?"
"Không có...tôi buồn ngủ."
Trở mình, anh vẫn nắm chặt tay Lê Hành, không có buông ra.
"Em có muốn uống nước không? Đường gluco đó, uống thêm một lần nữa nhé?"
"Không được, uống nhiều sẽ mắc bệnh tiểu đường." Giản Thư dụi nửa khuôn mặt vào chăn bông, giọng nói như bị bóp nghẹt, "Tôi có ăn sáng."
"Được rồi, vậy em muốn tôi làm gì cho em?"
"Tay..." Giản Thư nói, kéo tay Lê Hành lại gần chăn bông, tỏ ý muốn hắn ở lại.
Lê Hành động lòng một hồi, rũ mắt nhìn Giản Thư, thấy vẻ mặt khó xử của anh nhưng bàn tay của anh vẫn nắm chặt tay mình. Sau một lúc im lặng, cuối cùng hắn buông tay Giản Thư ra và nhét tay anh vào chăn bông. Giản Thư mở mắt nhìn hắn đầy thắc mắc.
"A Thư, em không cần phải ép mình thân cận với tôi, chuyện tình cảm miễn cưỡng sẽ không có kết quả." Nhìn thấy cái nhíu mày nhẹ của Giản Thư, Lê Hành biết rằng mình đã đoán đúng, "Hơn nữa, em phải tin tưởng ở tôi, tôi tràn ngập mị lực như vậy, cho tôi thêm chút thời gian nữa, khẳng định sẽ đuổi kịp em."
Giản Thư mỉm cười, thả lỏng gật gật đầu rồi nhắm mắt lại. Lê Hành ngồi bên cạnh giường cùng anh một lát, thấy anh hô hấp đều đặn mới chậm rãi nhẹ nhàng rời đi.