Đương nhiên, bên chỗ ba mẹ là không thể quay về. Khoảng một tuần trước khi giao thừa, Lê Hành bất an gọi điện cho ba, ôm tâm lý dù cho có bị mắng đến máu chó đầy đầu cũng tuyệt đối không thể xin nghỉ, biểu thị sau đó nhất định sẽ tìm cơ hội về nhà. Không ngờ, ba Lê im lặng một lúc, đột nhiên hỏi:
"Con định về nhà hả?"
Một câu nói trực tiếp khiến cho Lê Hành nghẹn họng.
"Ba...tết đến rồi, về nhà không phải là lẽ thường sao?" Lê Hành cơ hồ nghĩ rằng mình đã gọi nhầm cho một người bố giả.
"Không phải tháng chín mẹ vừa mới đến thăm con sao?" Ba Lê cũng mê man.
Lê Hành: "..." Dĩ nhiên không còn gì để nói.
"Con đó, con bao nhiêu tuổi rồi, nên học cách tự lập hơn đi, đừng có hở một tí là chạy đến chỗ của ba mẹ, biết không?" Ba Lê ý vị sâu xa nói.
"Ồ...con hiểu, hiểu rồi." Lê Hành bối rối tiếp nhận lời phê bình của ba mình, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó chưa đúng lắm. Ngôn Tình Xuyên Không
Ngay lập tức, ba Lê lại nói: "Vừa lúc, ba và mẹ con muốn đi Nhật Bản du lịch, con tự chăm sóc bản thân cho tốt đi."
Hóa ra ngay từ đầu đã đồng lòng bày mưu không cho mình về nhà ăn tết sao? Lê Hành không nhịn được mà oán thầm.
Hai cha con không có nhiều chuyện để nói, chỉ tán gẫu thêm vài câu về công việc rồi cúp điện thoại. Sau khi nhận được sự ân xá từ ba mình, hổ thẹn trong lòng Lê Hành giảm đi rất nhiều, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng anh không biết trong nhà ở thủ đô, ba Lê vừa cúp điện thoại, ánh mắt lưu luyến trên điện thoại một lúc lâu, sau đó mới xoay người nói với mẹ Lê đang ngồi nghiên cứu thực đơn cho bữa tiệc đêm giao thừa trong phòng khách: "Năm nay A Hành bận rộn công việc không về được. Chúng ta ăn đơn giản chút đi."