Vĩnh viễn không nhận được sự đồng ý của người nhà giống như một sự trừng phạt và lời nguyền dành cho kẻ ly kinh phản đạo (*) như bọn họ, lấy đi người mà anh yêu sâu đậm, lấy đi nửa cuộc đời và cả tuổi thanh xuân của anh, giờ đây nó cũng sẽ lấy đi chỗ dựa và bến đỗ duy nhất trong cuộc đời của anh, lấy đi tất cả hy vọng của anh.
(*) Ly kinh phản đạo: coi thường luân lý, không theo khuôn phép.
Giản Thư đột nhiên hiểu rằng cái gọi là dài lâu, sớm sớm chiều chiều, chưa bao giờ chỉ là ảo tưởng trẻ con của chính mình, giống như "triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu" (*), tình cảm giống nhau, mãi mãi cũng sẽ không bao giờ đưa anh đến những kết cục khác nhau.
(*) Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu: Giống một loại nấm sớm không biết sáng tối (sinh ra buổi sáng thì buổi tối chết), ve sầu không biết xuân thu (một loại ve sầu sinh mùa xuân thì mùa hè chết, sinh mùa hè thì mùa thu chết, không biết được trọn một năm), ý chỉ cuộc đời ngắn ngủi.
Lê Hành cảm thấy mình biết tất cả những gì Giản Thư đang nghĩ trong lòng, nhưng hắn không ngờ rằng trong cơn tuyệt vọng không lối thoát này, điều đầu tiên anh nói với chính mình là: "A Hành, anh phải nghe lời bác, họ chỉ có mình anh thôi."
Hắn thấy nụ cười trên môi anh không có nửa phần lạnh lùng như mọi khi nhưng lại giống như dáng dấp mà nhiều năm nay hắn có thể nhớ đến mỗi khi nhắm mắt lại, giống như nắng ấm tháng tư. Nhưng trái tim của hắn như bị nụ cười này đẩy vào mùa đông khắc nghiệt, lồng ngực đau nhói như bị vô số nhát dao đâm vào.
Lê Hành bây giờ hận không thể gọi điện chất vấn mẹ mình, lúc trước đã nói sẽ không can thiệp, mọi thứ đều theo ý hắn, những lời này không lẽ không tính sao? Lẽ nào hắn nhất định phải từ bỏ sao? Vứt bỏ, không màng đến một người đang bàng hoàng với cuộc đời chẳng lẽ bà không đau lòng sao?
Nhưng hắn không dám.
Lê Hành hắn không dám.
Hắn thậm chí còn không dám bấm ra dãy số điện thoại kia, bởi vì hắn sợ cuộc điện thoại đó sẽ là pháp trường của tình yêu còn chưa kịp đơm hoa kết trái này.
Cho đến hôm nay, Lê Hành chợt hiểu ra mình không khác gì Lương Tiềm Xuyên, đều nhát gan, không dứt khoát, đều đẩy người mình yêu lên đầu sóng ngọn gió, bắt người đó phải trả giá cho mọi lỗi lầm.
Nhưng họ sai ở đâu chứ? Họ chỉ là không yêu người mà xã hội này yêu cầu họ yêu thôi, còn tình yêu thì làm gì có quá nhiều đúng sai như vậy?
Trong lúc ngơ ngác, hắn cảm giác được Giản Thư đang kéo tay mình, tựa như không có chuyện gì xảy ra, nói với hắn rằng chai dịch truyền sắp xong rồi, muốn lấy kim tiêm ra, nhưng bắp chân vừa co quắp vẫn còn đau, hắn có thể giúp anh được không? Nhưng Lê Hành biết rằng đây là cách nói lời tạm biệt của Giản Thư, ngày thường anh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói lời yêu cầu với hắn, mỗi ngày chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế để giảm bớt chút cảm giác chịu tội thôi.
Dù người khác có dành cho anh bao nhiêu sự quan tâm, từ đầu đến cuối anh cũng vẫn luôn nghĩ mình là một người cô độc mà thôi.
Lê Hành không biết mình đang làm gì, có thể là rút ống truyền dịch cho anh, có thể là xoa bóp chân cho anh, có thể là đút cháo vừa học nấu được cho anh nếm thử, cũng có thể là cùng anh tán gẫu thêm vài câu... Lê Hành chỉ cảm thấy lúc này mình giống như một con chó đang chịu tang người chủ thương yêu nó nhưng nó lại không thể báo đáp, cho dù có làm gì thì mọi thứ cũng đều là vô ích và ngu ngốc.
Mãi cho đến khi hắn nghe câu nói kia.
Âm thanh của câu nói đó không lớn nhưng đủ khiến hắn giác ngộ.
Câu nói đó, những tưởng hắn sẽ không bao giờ nghe được, nhưng lại mơ tưởng đến nó từng giây từng phút.
Giản Thư nắm lấy cổ tay áo của hắn, giống như lúc đầu, anh nói, A Hành, em nghĩ em sẽ yêu anh, nếu có thêm được một chút thời gian, ngữ điệu của anh sạch sẽ đến mức chỉ còn dư lại sự chân thành - chân thành tiếc hận, chân thành thổ lộ.
Bị bao bọc trong sự ngọt ngào và cay đắng tột độ, đến khi Lê Hành phản ứng lại thì hắn phát hiện mình đang lái xe trên đường. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, hắn muốn đấu tranh, cho dù nguyên nhân chỉ có một phần trăm là Giản Thư có thể yêu hắn, cho dù là vì khiến người con trai thương tích khắp mình mà hắn yêu tin vào tình yêu thêm một lần nữa.
Hắn bấm dãy số điện thoại của mẹ mình, hỏi thẳng địa chỉ khách sạn và số phòng của bà.
Hắn nhìn thấy tin nhắn của Giản Thư gửi đến, nói A Hành, đừng bốc đồng, em không sao; nói anh về đi, đừng đi; nói anh đang ở đâu, em đi tìm anh.
Hắn chỉ đáp lại một câu, ở nhà, chờ anh.
Lần này, hắn nhất định phải để Giản Thư trở thành người nhà của hắn.
Chờ đến lúc hắn tới cửa, sau vài giây do dự, Lê Hành nghe thấy âm thanh nói chuyện điện thoại truyền ra từ trong phòng.
"...Tôi biết! Nhưng mà cứ truyền dịch mãi như vậy là thế nào? Có muốn thân thể của mình nữa hay không chứ!...Đứa nhỏ không có vấn đề? Vậy thì không cần quan tâm đến người lớn sao? Đã gầy thành cái dạng gì rồi, gầy đến trơ xương, ông không đau lòng nhưng tôi đau!...Tôi không cần biết, đó là người nhà của tôi, nếu không nghĩ ra biện pháp thì tôi và lão Lê đều sẽ tuyệt giao với ông!"
Lê Hành sững sờ. Sự bốc đồng lúc nãy giống như đang đấm vào bông, lực đạo tan mất phân nửa, hắn cứng ngắc gõ cửa, rất nhanh đã được mẹ đón vào phòng, vừa đi vừa quay đầu quở mắng con trai đang đi theo phía sau:
"Con gấp cái gì? Đã nói không cần con đưa mà, không chịu ở nhà chăm sóc thai phụ, chạy đến chỗ này của mẹ tìm kẹo ăn à?"
"Chúng con còn tưởng rằng..."
Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Lê Hành đột nhiên không biết nên nói thế nào.
"Tưởng rằng cái gì?"
"Tưởng rằng mẹ đột nhiên rời đi không nói lời nào, là bởi vì không đồng ý chuyện chúng con."
"Hả? Tại sao mẹ lại không đồng ý?" Mẹ Lê khó hiểu.
Lê Hành há miệng, nhưng phát hiện bản thân không thể giải thích tại sao.
Mẹ Lê thở dài, chầm chậm nói:
"Muốn nói mẹ không bị khiếp sợ là chuyện không có khả năng, tốc độ nhanh như vậy, chưa kết hôn mà đã mang thai, đối phương còn là đàn ông... Mẹ của con cũng chỉ là một người bình thường, muốn mẹ khi biết tin tức này sẽ vui mừng đưa các con vào động phòng, mẹ không làm được."
Mẹ Lê dừng một chút, gõ mạnh vào cái trán đang cau có của con trai bà:
"Nhưng mà! Vì bố mẹ đã hứa với con là không can thiệp vào chuyện này nên chúng ta nhất định sẽ nói được làm được. Chúng ta làm vậy cũng là có lí do, không phải ăn nói ba hoa, A Hành, khi người con yêu cần con bảo vệ, con không cảm thấy chính mình cần phải kiên định hơn sao?"
Lê Hành nhất thời không nói nên lời, cho rằng tư duy logic của nghệ thuật gia này thật sự rất kỳ diệu.
"Nói mới nhớ, lần này có chuyện như vậy, mẹ cũng không rời đi ngay được, lát nữa con xuống quầy lễ tân gia hạn phòng này thêm một tháng nữa cho mẹ, mẹ phải giúp con chiếu cố đứa nhỏ kia, mẹ nhìn là biết cái gì con cũng không hiểu..."
Cuối cùng, Lê Hành trợn mắt ngoác mồm bị mẹ đuổi về, bước vào thang máy lấy điện thoại di động ra xem, hắn phát hiện Giản Thư đã gọi cho mình sáu lần.
Hắn còn chưa kịp gọi lại, cái thứ bảy đã đến rồi.
Ngay khi kết nối điện thoại, hắn đã nghe thấy Giản Thư hỏi hắn đang ở đâu, giọng điệu lo lắng và một chút suy yếu không thể che giấu.
"Em đi tìm anh, A Hành...anh, bây giờ anh đừng nói, nói bậy với bác gái..."
Lê Hành nhạy cảm bắt lấy tiếng rên rỉ đau đớn ngắn ngủi xen lẫn trong lời nói của Giản Thư, không khỏi hoảng sợ:
"Anh đang về nhà, em đừng chạy lung tung, anh quay lại ngay."
Bên kia im lặng một hồi, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề.
"A Thư? Em làm sao vậy?"
"Không, không sao đâu... vậy em sẽ đợi anh ở nhà..."
Trước khi cúp điện thoại, Lê Hành nghe thấy một giọng nói cách xa ống nghe hơn một chút: "Cậu trai trẻ, rốt cuộc cậu muốn đi đâu đây?"
"Em chạy ra ngoài? Em đang ở đâu? Đưa điện thoại cho tài xế!" Lê Hành cuống lên.
Thắt lưng và bụng của Giản Thư lúc này đau nhói, tự biết nếu nói thêm sẽ khiến Lê Hành lo lắng hơn, vì vậy anh ngoan ngoãn đưa điện thoại cho tài xế.
Không biết bên kia nói gì qua điện thoại, có vẻ như là nhờ tài xế báo lại biển số xe.
Giản Thư đưa tay xoa xoa bụng, vừa thở hổn hển vừa chờ đợi. Vài phút sau, tài xế trả lại điện thoại, nói với Giản Thư: "Vị tiên sinh kia nói, cậu ở trên xe chờ, hắn sẽ đến đón cậu." Nói xong, tài xế có chút không yên lòng liếc nhìn Giản Thư. "Anh bạn trẻ, cậu bị bệnh sao, sắc mặt kém như vậy?"
Giản Thư không có thời gian để trò chuyện, chỉ khẽ mỉm cười nói không có chuyện gì.
Không đến mười phút, Lê Hành lái xe vào cổng tiểu khu, dừng lại bên cạnh xe taxi của Giản Thư, kéo cửa xe đỡ anh lên, lúc này hắn mới biết sau lưng anh đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn không nói nhiều mà dìu Giản Thư vào xe của mình, sau đó quay lại thanh toán tiền cho tài xế taxi.
Hắn lái xe đến tầng hầm đậu xe, sau đó đỡ Giản Thư lên lầu, đặt người xuống giường xong xuôi, Lê Hành không nhịn được cúi người ôm chặt Giản Thư.
Hắn nói, không sao rồi, A Thư, mọi thứ đều ổn.