Giản Thư nghỉ ngơi mấy ngày liền khôi phục, sắp bước qua tuần thứ hai mươi, thai nhi chính thức bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, mặc dù anh vẫn tiếp tục bôi các loại kem, tinh dầu lên bụng nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác căng tức và áp lực. Giản Thư bị ngộp đến hoảng, không thể nằm suốt được, mỗi ngày đều muốn đi lại trong nhà một chút.
Hồ thành không được cung cấp hệ thống sưởi nên đầu thu, Lê Hành đã lắp máy điều hòa ở nhà, nhiệt độ cố định ở mức khoảng 28. Khi Giản Thư không ra ngoài thì không cần quấn quá nhiều quần áo, hành động cũng có thể linh hoạt hơn một chút.
Khi còn bé, mẹ Lê đã từng chăm sóc người già ở quê. Sau này, mặc dù định cư ở thủ đô, gia đình giàu có, không cần phải tự mình làm mọi việc, nhưng bà không xa lạ gì "đồng tử công" (*) mà bà đã luyện tập từ khi còn nhỏ, rất thành thục mà chăm sóc cho Giản Thư. Không mất bao lâu, khí sắc của Giản Thư đã cải thiện, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, Lê Hành thậm chí còn cảm thấy da thịt trên người của Giản Thư cuối cùng cũng đã được nuôi ra mấy lạng.
(*) Đồng tử công: là bài võ cổ truyền Thiếu Lâm tự vô cùng độc đáo và đặc biệt, nó đặc biệt bởi được sáng tạo ra cho trẻ nhỏ.
Dự án mà nhóm của Lê Hành đang theo dõi đã tiến vào giai đoạn hoàn thiện bản thảo, hắn bắt đầu bận rộn, Lê Hành không thể luôn luôn trông coi Giản Thư, chỉ có thể cầu viện mẹ mình giúp đỡ, nhờ bà ở cùng với Giản Thư.
Mẹ Lê vốn đã đặt vé máy bay và chuẩn bị bay về thủ đô, lại mừng rỡ lãnh nhiệm vụ này, vừa lùi vé máy bay vừa nói con trai mình không chịu tin, bà đã sớm nói mình phải ở lại một thời gian, trên mặt đều là vẻ ngạo kiều "con không chịu tin mẹ".
Thứ sáu, Lê Hành họp gần như cả đêm, khi Giản Thư đã ngủ say, hắn vẫn chưa về nhà.
Ngủ được nửa giấc, Giản Thư cảm thấy thắt lưng đau nhức, muốn trở mình nhưng phát hiện nửa người đã tê dại vì nằm nghiêng, nên trong tiềm thức không muốn cử động nữa. Một lúc sau, anh lại bắt đầu cảm thấy nóng, sau lưng đổ đầy mồ hôi. Loay hoay một hồi, cuối cùng anh cảm thấy mình rơi vào vòng tay quen thuộc, không biết là ai đã hôn nhẹ lên thái dương của anh một cái, hai tay đỡ lấy eo và bụng nặng trĩu giúp anh xoay người, rồi ghé vào tai anh hỏi còn chỗ nào không thoải mái.
Giản Thư nửa mê nửa tỉnh không biết đây là mơ hay thực, nhưng anh vẫn thò tay ra khỏi chăn bông, nắm lấy hai ngón tay của người kia và lắc lư theo cảm giác, thì thầm:
"Nóng quá... tắt điều hòa..."
Sau đó, lại nghe người đó nói:
"Được, em ngủ đi."
Một lúc sau, căn phòng thực sự trở nên mát mẻ, Giản Thư cảm thấy có người nằm xuống đối diện với mình, còn duỗi tay ôm eo của anh chậm rãi xoa xoa, rất thoải mái. Giản Thư mơ hồ nghĩ anh còn một chuyện quan trọng nữa muốn nói với Lê Hành, nhưng lại buồn ngủ đến mức không thể nhớ được gì.
Khi anh tỉnh dậy, trời đã sáng. Rèm cửa trong phòng vẫn kéo chặt, nhưng không thể ngăn cản nắng thu chiếu vào qua các khe hở, rắc lên sàn gỗ, ánh lên một màu nâu nhạt ấm áp.
Giản Thư hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, trong giấc ngủ, vòng tay quen thuộc dường như vẫn luôn vây lấy anh, xua đuổi cơn ác mộng đeo bám triền miên.
Lê Hành không còn ở trong phòng ngủ, cách cánh cửa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, còn có tiếng xoong nồi va chạm vào nhau.
Giản Thư đỡ eo bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa quả nhiên đã thấy Lê Hành và mẹ Lê đang bận rộn trong bếp.
—— Chính xác mà nói là, mẹ Lê đang bận, còn Lê Hành thì đang rộn.
Giản Thư nhẹ bước đi qua, nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.
Mẹ Lê: "Một lát nữa lại thêm táo đỏ..."
Lê Hành: "Ây...con đã..."
"Ôi, tổ tông của tôi! Đã nói với con mười lần rồi sao vẫn không chịu nhớ vậy hả?"
"...Mẹ mới nói một lần thôi."
"Chậc chậc! Lần trước không phải mẹ đã dạy con để táo đỏ sau mộc nhĩ trắng rồi sao? Không phải đều giống nhau sao?"
"Đây là cháo, giống nhau chỗ nào..."
"Học một biết mười! Sao con có thể ngu ngốc như vậy hả..."
Giản Thư bật cười, lên tiếng nói: "Bác ơi, chào buổi sáng." Cả hai đang tập trung tranh cãi, không phát hiện anh đã đứng ở cửa bếp, lúc này nghe thấy tiến nói mới quay đầu xem.
Quay đầu lại hay không không quan trọng lắm, Giản Thư vừa liếc mắt là nhìn thấy tạp dề cực kỳ nữ tính trên người Lê Hành, trên túi áo chính giữa còn có thêu một con mèo Hello Kitty, hai mắt không cùng một đường. Thân hình Lê Hành thon dài, tạp dề nữ tính che ở trên người hắn chỉ giống như một cái yếm, nhìn vừa vui mắt vừa đáng thương.
Giản Thư không nhịn được bật cười.
Lê Hành vô cùng tổn thương liếc nhìn Giản Thư, sau đó lại nhìn mẹ mình, thấy bà nín cười, vẻ mặt cao ngạo, tuyên bố chiến thắng.
Lê Hành lặng lẽ ném tạp dề sang một bên, tiến lên đỡ lấy Giản Thư đang đứng ở cửa bếp cười đến không thở nở.
"Cái này ở đâu ra vậy?" Giản Thư để cho Lê Hành đỡ mình đến bàn ăn ngồi xuống, thật vất vả mới nhịn cười được, thở hổn hển hỏi.
"Mẹ anh mua đó, phạt anh cái tội không dậy nổi." Giọng nói của Lê Hành đầy oán niệm.
Giản Thư kìm rồi lại kiềm, nhưng không thể nhịn được nữa, lần thứ hai bật cười, gục xuống bàn.