Thường vào buổi sáng, anh sẽ truyền dịch - hai chai kiểm soát huyết áp và một chai bổ sung dinh dưỡng; sau khi truyền dịch có thể ngủ bù, còn buổi chiều, anh liền vùi đầu trong thư phòng nghiên cứu học thuật.
Lê Hành suy sụp phát hiện, một khi người này bắt đầu nghiên cứu học thuật, cho dù là ôm hắn có ôm có hôn anh cỡ nào thì anh cũng không phân tâm dù chỉ một chút. Đã nhiều năm như vậy, vị học bá thay toàn bộ bạn cùng phòng sửa chữa bản thiết kế vẫn có dáng vẻ mà hắn nhớ, dường như không có gì thay đổi.
Dù sao ghế trong thư phòng cũng không thoải mái, Lê Hành đã thử đặt thêm đệm lên đó, nhưng ngồi làm việc lâu, Giản Thư vẫn bị lưng mỏi chân tê, nằm xuống rồi là không muốn động đậy nữa.
Buổi tối, Lê Hành tắm xong đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Giản Thư nằm nghiêng trên giường, trên tay còn cầm tập viết nguệch ngoạc vẽ vời, vẻ mặt nghiêm túc. Lê Hành lấy kem bôi dịu da leo lên giường, vươn tay vào chăn vén áo ngủ của anh lên, Giản Thư di chuyển cuốn tập để lại không gian cho Lê Hành hành động nhưng vẫn chăm chú suy nghĩ công thức số học trên giấy.
"Nghỉ ngơi đi, làm cả buổi chiều rồi." Lê Hành vừa nhắc nhở vừa xoa eo cho Giản Thư.
"Hả? Chờ một chút..."
Giản Thư lơ đễnh trả lời, cầm bút lên viết, nhưng phát hiện vị trí của Lê Hành hơi vướng tay vướng chân, anh bèn trở tay vỗ vỗ Lê Hành rồi thương lượng:
"Vẫn còn sớm, lát nữa lại bôi tiếp, em sẽ xong ngay..."
Lê Hành hoàn toàn bất lực, kiên quyết rút giấy bút trên tay Giản Thư ra: "Không vội mấy phút này, ngày mai rồi tính."
Giản Thư gác tay lên trán, bàn tay đang nắm chặt dần buông lỏng, Lê Hành biết rằng đây là dấu hiệu anh đang buồn bực.
"Em kéo tiến độ như vậy... đề tài này sẽ không kịp hoàn thành trong học kỳ tới." Không biết Giản Thư đang tự lầm bầm với chính mình hay giải thích, giọng điệu có chút chán nản.
"Không đến nỗi, những lão già kia sao có khả năng xoay chuyển nhanh hơn em được? Bọn họ còn trông cậy vào em mà." Lê Hành an ủi, bóp chút kem bôi lên tay.
Giản Thư im lặng một hồi, trên bụng truyền đến cảm giác lành lạnh, vươn tay kéo chăn bông, nhẹ giọng nói: "Không muốn đắp chăn..."
"Em sẽ bị cảm lạnh."
"Vậy kem sẽ dính hết lên chăn mất..."
"Không sao, anh thông minh khéo léo." Lê Hành nói đùa.
Giản Thư xì cười, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "A Hành, sao em cảm thấy... hơi bẩn?"
Sau khi xoa bóp cho Giản Thư trong hai mươi phút, Lê Hành mới dừng lại, để kem trở lại chỗ cũ, nằm vào chăn. Giản Thư chỉ cảm thấy phần bụng bị thai nhi đẩy lên, thậm chí cả phần lưng dưới đều nóng lên, không biết có phải là ảnh hưởng từ tâm lý không, phần da căng thẳng như muốn nứt ra cũng dịu đi rất nhiều.
Có chút ánh sáng chiếu vào qua khe hở trên rèm cửa, Giản Thư nhìn thấy trên trán Lê Hành đổ một lớp mồ hôi nhỏ, trên mũi cũng có một ít, vì vậy liền vươn tay lau cho hắn.
"Hửm? Anh sao vậy?"
Lê Hành nắm lấy tay Giản Thư, khó hiểu.
"Anh đổ mồ hôi." Giản Thư thì thầm với hắn.
"Đừng lau, em ngủ đi."
Giản Thư vẫn xoa xoa thái dương của Lê Hành, cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm, lúc này mới rút tay vào chăn bông. Một lúc sau, Lê Hành lại nghe thấy anh thì thầm:
"Xin lỗi, Lê Hành, khiến anh khổ cực như vậy."
"Sao em lại nặng lòng như vậy, anh vẫn là thanh niên nhiệt huyết đó biết không?" Lê Hành nhẹ nhàng khuyên nhủ Giản Thư.
"...Ừm."
"Ngủ đi."
"Ừm."
Giản Thư vụng về trở mình, đối mặt với Lê Hành, vươn tay muốn ôm. Lúc Lê Hành ôm đối phương vào vòng tay của mình, hắn thấy hơi thở của A Thư hơi không đều.
Rõ ràng chỉ là một động tác nhỏ như vậy... Lê Hành cảm thấy đáy lòng có chút chua xót.
Mất ngủ đến nửa đêm. Sau khi xác định người bên cạnh đã ngủ say, Lê Hành mới lặng lẽ vươn người đứng dậy, cầm điện thoại di động rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong bóng tối, Giản Thư cũng nhanh chóng mở mắt, chống đỡ phần eo và cái bụng nặng trĩu của mình di chuyển một chút, gối đầu lên gối của Lê Hành, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương của Lê Hành, tâm tư buồn bực hoảng loạn mới bình tĩnh lại một chút.
Anh nghe thấy tiếng bật lửa vang lên ngoài ban công, còn có tiếng nói chuyện trầm thấp.
"...Phải, cáu kỉnh... buổi sáng thức dậy còn ngẩn người... không, chưa từng có..."
Giản Thư cười tự giễu.
Đúng vậy, trước mặt người ở cạnh anh một ngày hai mươi bốn tiếng, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, những dị thường này làm sao có thể không bị phát hiện?
Lê Hành có chút thô bạo dập tắt điếu thuốc, ngay sau đó lại châm một điếu khác, rít một hơi thật mạnh rồi để nó cháy rụi từng chút một giữa các ngón tay.
Bệnh trầm cảm tái phát.
Đây là sự thật mà hắn đã lường trước nhưng lại không muốn đối mặt nhất.
"...Tình trạng này là không thể tránh khỏi, lúc đang điều trị lại ngưng thuốc, còn mang thai, có thể bảo trì đến hiện tại cũng không dễ dàng, bệnh nhân rất có nghị lực rồi."
Không hiểu vì sao, nghe thấy những lời này, Lê Hành càng cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Tốt nhất là hãy thuyết phục bệnh nhân để cậu ấy đến gặp tôi để được khơi thông và tư vấn tâm lý. Hiện tại khả năng tái phát vẫn còn đang thấp, sẽ dễ dàng điều trị hơn."
"Em ấy... em ấy tương đối bài xích tư vấn tâm lý... Tôi chỉ có thể thử xem."
Lê Hành chỉ cảm thấy ánh mắt bất lực và vẻ mặt trống rỗng của Giản Thư cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong tâm trí mình, tay chân liền trở nên luống cuống. Lúc này, hắn chợt nhớ ra tại sao dáng vẻ của Giản Thư mà hắn nhìn thấy ở quê anh ngày đó lại rất quen thuộc - hơn một năm trước, khi A Thư của hắn vừa tỉnh dậy trong bệnh viện, chính là bộ dáng như vậy.
Hắn cho rằng, có người yêu, có con, có hắn bầu bạn mỗi ngày, bệnh trầm cảm của anh chẳng mấy chốc sẽ sớm được giải quyết, nhưng thực tế nói cho hắn biết, loại ảo tưởng này sẽ không bao giờ xảy ra ở một hoàn cảnh như hắn, ở một người bình thường như Giản Thư.
"Bác sĩ, ngài có thể cho tôi biết... tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao mới cứu được em ấy?"
Đầu dây bên kia im lặng, sau đó truyền đến giọng nói nghiêm túc của vị bác sĩ:
"Bệnh trầm cảm tái phát là một quá trình rất thống khổ, không chỉ đối với bệnh nhân mà đối với người thân của bệnh nhân cũng vậy. Thế nhưng người nhà phải giữ bình tĩnh, thể hiện sự kiên cường và tự tin, nếu không sẽ chỉ khiến tình trạng của bệnh nhân trầm trọng thêm."
Lê Hành gật đầu, một lúc sau mới nhận ra người bên kia nhìn không thấy được, vội vàng đáp lại.
"Mặc dù tôi không biết tình hình cụ thể của hai người, nhưng theo tình huống hiện tại của bệnh nhân, cậu đã làm rất khá – chỉ bằng vào nỗ lực của cậu ấy thì không thể duy trì trạng thái như thế này, cậu phải tiếp tục giúp cậu ấy..."
Lê Hành lại trò chuyện với bác sĩ thêm một lúc, xác nhận lại các hạng mục cần chú ý - mặc dù từng lời từng chữ này đã khắc sâu trong tim hắn hơn một năm nay - cuộc gọi kéo dài gần một giờ.
Lê Hành đứng hóng gió, đến khi chắc chắn trên người không còn mùi khói nữa mới trở về phòng ngủ, nhìn thấy Giản Thư cuộn mình trên gối, bụng căng cứng, đứa bé có lẽ là cảm thấy không thoải mái, đạp bụng của Giản Thư nhô ra một khối nhỏ, lông mày của Giản Thư nhíu chặt, nhưng anh không thả lỏng cơ thể.
Lê Hành nằm xuống, vuốt ve lên xuống dọc sống lưng Giản Thư, thì thầm vào tai anh:
"Đừng như vậy, bụng sẽ khó chịu."
Giản Thư dần dần thả lỏng và phát ra tiếng thở hổn hển đau đớn, vì vậy Lê Hành lại xoa bụng cho anh.
"Anh đi đâu vậy?" Giản Thư hỏi.
"Hút thuốc rồi tắm nước lạnh." Lê Hành cố hết sức nhẹ giọng nói.
"Lão tài xế (*)." Giản Thư trêu ghẹo một câu rồi không nói nữa.
Lê Hành hy vọng những hạnh phúc của họ sẽ là hạnh phúc thực sự.
Nhưng bất đắc dĩ, họ chỉ không muốn đối phương phải lo lắng quá nhiều.
(*) Lão tài xế: (ngôn ngữ mạng) nghĩa trên mặt chữ là tài xế lâu năm, tức chỉ người dày dặn kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó, còn nghĩa lóng là ám chỉ những người lõi đời, từng trải, lão dê già, kẻ trăng hoa, kẻ sở khanh hoặc dùng để chỉ những người hay nghĩ đến chuyện ấy ấy.