(*) Tâm viên ý mã: tâm trí bất định, bị xáo động và dễ mất kiểm soát
Tuy nhiên, anh không biết rằng trong mắt Lê Hành, những hành động đó còn hữu hiệu hơn cả thuốc kích dục, không đầy nửa khắc, dã thú bị bỏ đói lâu ngày trong lòng hắn giống như được phóng thích để tìm kiếm thức ăn.
Đầu óc của Giản Thư còn đang lộn xộn thì người trước mắt đã chòm đến, hơi nghiêng đầu hôn lên môi anh, bắt đầu công thành đoạt đất.
Lê Hành chưa bao giờ cảm thấy mình là một người bị t*ng trùng thượng não, độc thân nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp phải nhu cầu sinh lý nào mà không thể tự mình giải tỏa. Nhưng khi đối mặt với Giản Thư, hắn phát hiện dường như bản thân rất dễ dàng từ bỏ suy nghĩ.
Đôi môi của anh giống như vườn địa đàng: lần trước là hương rượu, nồng độ rượu rất cao, phẩm chất khá tốt, giữa môi và răng đều lưu lại hương thơm êm dịu, ngào ngạt; lần này là mùi thơm đắng của thảo dược, ít đi một chút điên cuồng, nhiều hơn một ít ôn hòa.
Nụ hôn của Giản Thư mãi mãi mang theo một vẻ đẹp nào đó vừa tương đồng vừa khang khác, khiến mỗi phút mỗi giây hắn ôm anh, hôn anh hay rời khỏi anh đều chìm trong nỗi nhớ nhung vô bờ bến.
Đúng, nhớ nhung - Lê Hành ngơ ngác nghĩ - chắc chỉ có từ này mới giải thích được sự mất kiểm soát kéo dài này của hắn.
Không giống như đêm hôm đó, nụ hôn đột ngột này cũng không làm cho Giản Thư luống cuống quá lâu, ngay sau đó, anh tự nhiên vươn tay quấn lấy cổ của Lê Hành, cánh tay và bàn tay của Lê Hành đặt ở thắt lưng của anh, dùng chút sức đỡ thân thể anh thẳng lên một chút, sau đó anh càng chuyên tâm hôn đáp trả, thậm chí còn quen thuộc hơn cả Lê Hành.
Nhưng Giản Thư hoàn toàn hồn nhiên không để ý đến những thứ khác, anh chỉ có thể cảm thấy một loại vui sướng đang chực chờ trào ra trong lồng ngực, mặc dù lượng dưỡng khí anh có thể hít thở ngày càng mỏng, nhưng vào lúc này, anh cảm thấy mình hoàn toàn không cần hô hấp --- thật ra, anh đã cảm thấy chính mình không cần thứ gì nữa cả, anh chỉ cần có thể sa vào nụ hôn này mãi mãi.
Nhưng kỳ diệu chính là, trong khi một nửa ý chí đã bay lên tận chín tầng mây, một nửa còn lại lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Giản Thư cảm thấy, bản thân có thể cảm nhận được tất cả sự trân trọng, dịu dàng, nuông chiều và một số thói quen nhỏ đặc biệt ẩn chứa trong nụ hôn của Lê Hành: đầu lưỡi của Lê Hành quét qua chiếc răng nanh bên phải của anh ba lần, trong đó có một lần quyến luyến mà dừng lại một chút, giống như đang thưởng thức một viên kẹo ngon.
Thậm chí, Giản Thư còn phát hiện, khi nhắm mắt lại anh còn có thể phác họa ra bộ dáng lúc này của Lê Hành, mặt mày anh tuấn của hắn, đôi mắt hẹp dài dễ nhìn của hắn...
Và tất cả những thứ đó đều làm cho anh vô cùng yêu thích.
Đến lúc đó anh mới nhận ra bản năng cơ thể đã đi trước anh một bước, đã tìm được bến đỗ cho những tình cảm bấy lâu nay vẫn luôn chìm trong bóng tối.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
—— Có tình uống nước cũng no (*) —— Có lẽ chính là cảm giác này.
(*) Thành ngữ: 有情饮水饱,无情食饭饥 (Hữu tình ẩm thuỷ bão, vô tình thực phạn cơ): Những người yêu nhau thì dù là khi thiếu thốn, chỉ uống nước họ cũng thấy no, còn nếu không có tình cảm, thì dù được ăn cũng cảm thấy đói.
Mãi cho đến khi thế giới trước mặt quay cuồng, Giản Thư mới cảm thấy bàn tay đang ôm mình từ từ nới lỏng, kéo ra xa một chút, hít thở sâu vài cái rồi lý trí mới trở lại, Giản Thư lúc này mới cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình giống như bị rút đi, vô cùng mềm nhũn. Vì vậy anh không cố chống đỡ nữa, bàn tay khẽ trượt qua eo của Lê Hành, dựa vào vai hắn, cảm nhận hơi thở gần như đồng điệu với mình của đối phương, đột nhiên anh cảm thấy hạnh phúc đến chua xót.
Sau một lúc an tĩnh, Lê Hành mới rời vai, dùng hai tay ôm lấy mặt Giản Thư, để trán của cả hai dán vào nhau, nhỏ giọng nói:
"Em...còn chưa khỏe, không được..."
"Ừm."
Giản Thư nhìn xuống thấy lều nhỏ của người này căng lên, đột nhiên nổi lên tính nghịch ngợm, đưa tay ra chạm vào nó.
"Đừng..." Giọng nói của Lê Hành khàn khàn.
"Em là lính cứu hỏa." Giản Thư cười hì hì, nhẹ nhàng nói.
"Ý đồ xấu xa ở đâu ra..." Lê Hành dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê vành tai của Giản Thư, vừa thích vừa bất đắc dĩ.
"Thật sự, nếu anh không tin thì thử... ưm..." Chưa kịp dứt lời, người đã đau đớn rên khẽ một tiếng.
Lê Hành giật mình, vươn tay che phía lên bụng của Giản Thư, lo lắng nói: "Sao vậy em? Nơi nào không thoải mái?"
"Không...chỉ là đau bình thường."
Tuy rằng nhận được câu trả lời, thấy ánh mắt Giản Thư cũng vô cùng chân thành, nhưng Lê Hành hiển nhiên vẫn sợ hết hồn, không dám tiếp tục lỗ mãng, cẩn thận đỡ người nằm lại trên giường.
"Chà...đáng tiếc lính cứu hỏa phải thất nghiệp rồi." Giản Thư nhìn Lê Hành, chính anh cũng không nhận ra nụ cười trên khóe môi của mình hạnh phúc đến nhường nào.
Nhưng Lê Hành thì bắt được.
Nét mặt đó quá quen thuộc đối với hắn, rất rất nhiều năm trước đây - hình như là đại học năm thứ nhất - Giản Thư thích giấu mấy chai nước mà mình đã mua, sau đó nhìn mọi người đánh bóng xong khát đến không chịu được, còn nói đùa rằng nước đã bị uống sạch rồi.
Khi đó, Giản Thư cũng nở nụ cười như vậy.
Là một thanh niên vừa đẹp trai vừa tốt bụng nhưng lại lộ ra nụ cười hư hỏng như vậy, rất lâu sau đó, hắn không còn được thấy cảnh tượng đó nữa.
Lê Hành nghĩ, không chừng đó là một trong những duyên cớ khiến hắn trầm luân gần chục năm như thế.