May mắn sau khi thuốc có tác dụng, tình trạng nôn mửa cũng đỡ hơn, anh ăn uống được nhiều hơn, tinh thần cũng xem như có chút khởi sắc, lúc này, thai nhi đã bất ngờ bước sang tuần thứ tám.
Mỗi ngày Lê Hành ở công ty không quá nửa ngày, buổi sáng làm bữa sáng, chăm sóc cho Giản Thư sau khi ốm nghén mới đi ra ngoài, buổi trưa hắn mua cháo ở bên ngoài, cùng Giản Thư ăn xong, thừa dịp đối phương ngủ trưa mới tiếp tục làm việc của mình, chờ Giản Thư thức dậy thì cùng anh đi quanh phòng, thỉnh thoảng tinh thần của Giản Thư thoải mái thì hai người cũng xuống vườn dưới lầu đi dạo.
Giản Thư cười nói những ngày này trải qua thật giống như đang dưỡng lão.
Mặc dù đã ngồi lên vị trí giám đốc kỹ thuật, không còn yêu cầu chấm công, nhưng Lê Hành luôn là một người tham công tiếc việc, đây cũng là lần đầu tiên hắn bỏ qua công việc trên diện rộng và không chịu lộ mặt, thường xuyên đi đi về về, lúc này đám người trẻ tuổi trong công ty bắt đầu bát quái về sếp, có người nói sếp ôm mỹ nhân về nên từ đây quân vương bất tảo triều, có người cho rằng sếp bắt đầu tay trắng chuyển nghề, có người nhiều chuyện hơn còn đùa rằng nhất định là thanh niên đã lớn tuổi mà còn chưa tìm được người nào ưng ý nên chiều nào cũng phải đi xem mắt.
Đối với tin đồn thứ ba, Lê Hành thầm nghĩ sai rồi.
Từ khi chung sống đến lúc Giản Thư mang thai, cả hai không tiết lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài, đừng nói là đồng nghiệp, bạn bè, ngay cả ba Lê và mẹ Lê còn chưa biết chuyện gì.
Lê Hành cảm thấy mình có nói hay không cũng không quan trọng, nhưng hắn biết trong lòng Giản Thư vẫn còn một nút thắt lớn chưa giải quyết được, nên hắn chậm rãi chờ đợi cùng anh. Lần yêu đương mãnh liệt vừa rồi đã đốt cháy con thiêu thân là anh đến mức xương cốt gần như không còn, cho dù Giản Thư không tự mình nói ra, nhưng Lê Hành vẫn có thể nhìn thấy vết thương sâu sắc kia.
Đôi khi ở dưới vườn hoa bị các cụ già hỏi han, Lê Hành chỉ nói hai người là anh em, Giản Thư bị ốm nên hắn đến chăm sóc.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt gần như phản quang của Giản Thư, thật sự có vẻ như vậy, các cụ cũng không hỏi nữa.
Mang thai được hai tháng, ngoại trừ hai tuần đầu phát hiện mang thai thực sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần, thì hiện tại mọi thứ đã chậm rãi đi vào quỹ đạo, có vẻ như mọi thứ đều suôn sẻ.
Điều không ổn duy nhất là Lê Hành gần như đã kiệt sức bởi những công thức nấu ăn bổ dưỡng cho buổi sáng và buổi tối.
Thật ra Lê Hành hoàn toàn không biết làm thế nào.
Trước khi học đại học, hắn sống ở nhà và có một dì chuyên nấu ăn, Lê Hành cũng có thể được xem như là sống một cuộc sống của một thiếu gia, mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân, mỗi ngày chỉ chăm chỉ đọc sách thánh hiền. Khi vào đại học, một nhóm con trai sống cùng nhau, ai có thể nghĩ đến việc "vượt rào" để mua một chiếc nồi để nấu ăn? Vì vậy, mỗi ngày ba bữa đều trôi qua trong vòng quay vô hạn của các quán ăn bên ngoài.
Đến khi hắn thật sự muốn tự lập thì hắn đã ở nước ngoài, vì vậy hắn vẫn có thể trộn salad và nướng bánh mì, nhiều nhất thì chỉ biết làm bít tết và mì ống, còn văn hóa ẩm thực tinh hoa và sâu rộng của Trung Quốc thì hắn chẳng biết gì cả.
Sống với Giản Thư trong vài tháng qua đã làm cạn kiệt tu vi của Lê Hành đối với ẩm thực Trung Quốc, nhưng tấm biển "Tôi nấu ăn rất giỏi" không thể bị phá vỡ — đặc biệt là trước mặt người con trai mà hắn đang theo đuổi— Vì vậy, hắn không thể làm gì hơn là vắt hết óc, nhưng thực sự không còn cách nào khác, hắn phải gọi thỉnh giáo mẹ Lê, nhưng kết quả hắn đã bị khứu giác nhạy bén của vị nữ sĩ này phát hiện và bắt đầu tra hỏi.
"Con nấu món ăn phức tạp như vậy cho ai ăn?"
"Tự con..."
"Đừng nói là con tự mình ăn, mỗi ngày con không ăn mì ăn liền thì mẹ đã cảm tạ trời đất rồi!"
Lê Hành: "..."
"Có phải là...đang lấy lòng ai không?"
"Vâng, xem như là vậy đi."
"Này, con gái nhà ai? Mọi chuyện thế nào?"
"Rất tốt", mặc dù không phải là con gái, "Đợi con bắt được người rồi thì sẽ đưa về cho mẹ xem."
"Xong rồi, xong rồi! Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, tán gái thì không sử dụng được mấy món ăn cổ hủ này đâu, con phải làm chút điểm tâm ngọt, nướng bánh, làm bánh quy... Mẹ sẽ dạy con... balabala..."
Kết quả là hắn đề phòng lo lắng bị thẩm tra nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không nấu được những món mà hắn không thể làm.
Lê Hành không biết nên cười hay nên khóc.
Thế mà người cũng không biết nên cười hay nên khóc còn có Giản Thư.
Không biết có phải A Hành đang hiểu lầm chuyện gì không, rõ ràng anh biết nấu ăn, nhưng lại bị nuôi giống như một người tàn tật?
Thức ăn không ngon.
Thực sự không ngon.
Có hai lần, chính anh nói rõ anh có thể nấu ăn, còn hứa sẽ chỉ can thiệp vào bước trộn nguyên liệu để nấu, phần còn lại sẽ để Lê Hành đến làm, nhưng anh vẫn bị từ chối ngay lập tức.
Cuối cùng, đối phương còn nói một câu: "A Thư, em không cần phải miễn cưỡng chính mình."
Giản Thư: "..."
Hy vọng cải thiện món ăn quá xa với, Giản Thư thực sự rất đau lòng.