Giống như một tên trộm, gã biết rõ số nhà, còn cố ý ở dưới lầu gọi điện thoại, nói mình đến thăm và có chuyện muốn nói với Giản Thư.
Buổi sáng, thầy thuốc Đông y đến tập vật lý trị liệu cho Giản Thư. Mấy ngày nay trời mưa dầm liên tục, nhiệt độ không cao, vết thương của Giản Thư vốn đã chuyển biến tốt bây giờ lại có dấu hiệu tái phát, sáng nay khi thức dậy, anh định làm bữa sáng cho Lê Hành, nhưng khi anh ngồi dậy liền phát hiện trạng thái này không ép xuống được.
Thầy thuốc Đông y đến khám nói khí ẩm nặng, khí huyết ứ trệ, nói có sách mách có chứng mà cằn nhằn một đống đạo lý "nếu không biết thì sẽ bị đau", cũng không biết có cơ sở khoa học không rồi bắt đầu châm cứu.
Đai nâng đỡ trên eo của Giản Thư được tháo ra, Lê Hành nhìn những vết đỏ liên miên, cảm thấy đau lòng không chỗ đặt, hắn ngồi bên giường nắm lấy tay Giản Thư, không nói một lời.
Giản Thư biết bộ dáng đó của hắn, mỗi lần hắn tự trách hay lo lắng chuyện của anh đều sẽ trông như bị mất hồn. Vừa rồi tiến hành châm cứu và tháo đai lưng, người này ít nhiều cũng có biểu hiện tương tự, lúc trước còn có thể an ủi vài câu, nhưng hôm nay anh quả thực hơi đau hơn bình thường, Giản Thư sợ mình vừa mở miệng liền nhịn không được mà kêu đau thành tiếng, cho nên cũng chỉ đành cắn chặt hàm răng..
Thai nhi đặc biệt mẫn cảm với châm cứu, sau khi kim châm rơi xuống gần thắt lưng, nó liền rất tích cực mà sôi trào, lúc này cũng không có đấm đá, nhưng phủ tạng của Giản Thư vẫn cảm thấy khó chịu giống như đang bị say xe.
Lê Hành lúc này nhận được cuộc gọi từ Lương Tiềm Xuyên, nghe gã ở bên kia nói một câu, nuốt hai câu ấp úng mà buồn bực. Trước mặt Giản Thư, hắn không tiện nói gì, chỉ có thể kìm nén tính khí của mình và bảo gã đi. Lương Tiềm Xuyên không kiên trì thêm nữa, nhanh chóng cúp điện thoại, Giản Thư nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng vẫn im lặng.
- Anh thật sự không dám mở miệng, nếu không Lê Hành sẽ tự trách mấy ngày.
Không ngờ, đợi đến khi thầy thuốc trị liệu xong, để cho Giản Thư nằm chườm nóng nghỉ ngơi, Lương Tiềm Xuyên lại gọi điện thoại đến, nói gã tình cờ ở gần đây, không biết có tiện đến hay không.
Khu vực nơi Lê Hành sinh sống hầu như không có giao điểm với bán kính cuộc sống của Lương Tiềm Xuyên, nghĩ cũng biết hai chữ "tình cờ" này vô cùng gượng ép, không biết Lương Tiềm Xuyên đến cùng có việc gì mà tình nguyện chờ đợi hơn một giờ.
Tuy nhiên, khi lòng đã dịu lại, cả hai vẫn mời gã lên. Lúc đó, Giản Thư hơi buồn ngủ, cảm giác say tàu xe vẫn còn lúc ẩn lúc hiện mà quấy rầy thần kinh anh, hơn nữa không biết bé con dùng tay hay chân mà cứ đạp vào bụng của anh như dời sông lắp biển, giống như là bị nguồn nhiệt hấp dẫn. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh, Lê Hành hận không thể trèo lên giường làm gối ôm cho đối phương, nhưng bất đắc dĩ có người ngoài ở bên cạnh, hắn không còn cách nào khác, đành duỗi một cánh tay ra sau lưng Giản Thư để cho anh làm đệm.
Giản Thư cũng không từ chối, có vẻ rất được lợi.
Lương Tiềm Xuyên lần này tới đây dường như đã phát huy được khả năng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim chỉ qua một đêm, đối mặt với sự tương tác giữa hai người, gã đã không còn chật vật như lần trước, không biết là đã thực sự từ bỏ hy vọng hay thay đổi chiến thuật của mình.
Lê Hành cũng không muốn nghĩ rõ.
Lần này Lương Tiềm Xuyên đến chủ yếu vì hai việc.
Việc đầu tiên, gã tự phát trở thành một thám tử thương mại, tiết lộ với Lê Hành rằng công ty thiết kế của gã cũng đang tham gia đấu thầu dự án tương tự. Hàm ý là nếu bản thảo thiết kế trong tay Lê Hành chậm chạp không thay đổi, thì dự án trước mắt này rơi vào tay ai liền khó nói chắc. Lê Hành có lẽ có thành kiến quá sâu đối với Lương Tiềm Xuyên, nghĩ đến công ty của gã, hắn cũng cảm thấy không ra hồn. Chuyện không đạt được ý kiến thống nhất với chủ đầu tư đã khiến người ta buồn bực, mà đáy lòng hắn ngược lại thực sự không lo lắng hạng mục bị Lương Tiềm Xuyên cướp đi.
Chuyện này đại khái cũng giống như giấu đầu hở đuôi đứng dưới lầu gọi điện thoại, nhưng cũng chỉ là giả vờ tạm thời, nói hay không nói cũng chỉ vô thưởng vô phạt.
Việc thứ hai, Lương Tiềm Xuyên mang giấy chứng nhận bất động sản đến cho Giản Thư.
Ngôi nhà là nơi cả hai đã ở khi còn sống chung. Từ khi Giản Thư xuất viện chuyển đến ở nhà Lê Hành, căn nhà đó đã bỏ không, cứ tưởng Lương Tiềm Xuyên đã xử lý nó rồi, nhưng không biết tại sao nó vẫn được giữ cho đến bây giờ. Căn nhà này được mua sau khi cả hai xác nhận mối quan hệ sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lúc đó Giản Thư vẫn còn là một sinh viên nghèo từ đầu tới chân, đừng nói đến việc mua nhà, dù chỉ là sống tại một thành phố hoa lệ như Hồ thành bằng mấy đồng thu nhập từ việc trợ giảng và phòng nghiên cứu thì cũng chỉ đủ xoay sở mà thôi. Do đó, việc trả góp căn nhà là do Lương Tiềm Xuyên dốc hết sức lực, khoản trả nợ hơn 70% là do Lương Tiềm Xuyên đảm nhận gánh vác.
Vì thế, Giản Thư cơ hồ không bao giờ nghi ngờ về quyền sở hữu căn nhà - với anh mà nói, nhà chỉ là một đống bê tông cốt thép dựng lên, có người cảm thấy giá trị của nó ở chỗ có thể đổi tiền, mà Giản Thư chỉ cảm thấy, chỉ khi nào có những người yêu nhau ở trong đó thì mới có giá trị.
Bây giờ chủ sở hữu căn nhà trên chứng thư viết tên của chính mình, Giản Thư không khỏi có chút bối rối.
Lương Tiềm Xuyên đợi Giản Thư bối rối một lúc mới mở miệng giải thích, đại thể ý tứ cũng là chính gã chưa bao giờ dùng đến căn nhà này, so với gã thì Giản Thư có tình cảm với căn nhà hơn một chút, cho nên gã quyết định giao cho anh xử trí.
Giản Thư đột nhiên cảm thấy buồn cười – anh thì có thể có cảm giác gì đối với căn nhà này? Đơn giản là trong đó chỉ có một người cô độc mà thôi.
Lời này của Lương Tiềm Xuyên nghe có chút không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được là không đúng chỗ nào. Giản Thư theo bản năng không muốn "tiền từ trên trời rơi xuống" này, từ chối mấy lần nhưng Lương Tiềm Xuyên lại vô cùng kiên trì.
Lê Hành cuối cùng đã ngăn Giản Thư, nhận lấy giấy chứng nhận bất động sản.
Lương Tiềm Xuyên đại công cáo thành, tán gẫu hai câu không đến nơi đến chốn, liền đứng dậy rời đi.
Lê Hành chủ động tiễn gã xuống lầu, hai người bước ra khỏi nhà, lẳng lặng đi một đoạn, Lê Hành đột nhiên nói:
"Cậu biết Giản Thư nhìn nhận mối quan hệ của hai người trước kia như thế nào."
Lương Tiềm Xuyên không trả lời.
Tất nhiên là gã biết. Nếu không biết, nếu không chắc chắn Giản Thư đã có người chăm sóc, gã nào dám muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
"Bây giờ cậu đưa căn nhà trước mặt em ấy, có bao giờ cậu nghĩ em ấy sẽ cảm thấy như thế nào chưa?"
Lương Tiềm Xuyên vẫn im lặng.
"Cả hai chúng ta đều là người làm ăn, vì vậy tôi sẽ mở rộng cửa sổ mà nói thẳng." Hai người bước ra khỏi hành lang, Lê Hành theo thói quen sờ sờ trong túi quần, mới ý thức được đã lâu rồi mình không mang theo thuốc lá bên người nên liền rút tay về. "Tôi không quan tâm cậu cân nhắc ra sao, hôm nay tôi thay Giản Thư nhận lấy phần "tâm ý" này của cậu xem như là nhận lấy "bồi thường vật chất" của cậu đối với em ấy, nhưng trong lòng cậu nên rõ ràng một chuyện, những thứ này căn bản không thể nào bù đắp cho em ấy dù chỉ một phần vạn, --- sau này, tôi hy vọng cậu đừng làm phiền em ấy nữa, chúng ta không thân quen như vậy, cũng không thể thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau."
Lương Tiềm Xuyên châm một điếu thuốc sau lưng Lê Hành. Vốn dĩ gã cũng đưa giao cho Lê Hành một điếu, động tác được nửa chừng, nhưng không rõ vì lý do gì, gã lại từ bỏ.
"Lái xe chậm một chút, trời mưa đường trơn."
Lê Hành nói những lời này, xoay người đi lên lầu.
Lương Tiềm Xuyên nhìn người đàn ông. Mười năm trôi qua, gã đã thay đổi đến mức khó có thể nhận ra, Giản Thư cũng đã trải qua nhiều biến cố, tựa như chỉ có Lê Hành là người duy nhất vẫn luôn như vậy: chưa bao giờ cố tình che giấu sự tiêu sái mà hắn đã được hun đúc trong môi trường hậu đãi vật chất, chưa bao giờ xem những vật ngoài thân là chuyện gì to tát --- tựa như hắn vĩnh viễn biết mình phải làm cái gì, cho nên không ngại người khác đối xử với mình như thế nào, cho nên vĩnh viễn trầm mặc, quyết chí tiến lên mà theo đuổi, thậm chí không có chút nào dao động và do dự.
Năm đó, gã biết Lê Hành yêu Giản Thư nhiều như thế nào. Lê Hành chưa bao giờ sợ thể hiện lộ liễu, nhưng khi đó, Giản Thư đã hoàn toàn hết lòng vì gã, nếu không anh đã sớm hiểu rõ tâm ý của Lê Hành.
Có lẽ chuyện này cũng có nguyên nhân, gã sợ một ngày nào đó phần tình cảm này Giản Thư cướp đi nên mới vội vàng quyết định ở bên nhau.
Ngoài những chuyện đó, chính mình yêu Giản Thư được bao nhiêu? ——Lương Tiềm Xuyên tự hỏi—— chuyện này chỉ sợ không còn cơ cơ hội để làm rõ.