Không ngờ, Ninh Tuyên lại tỏ ra hờn dỗi, Đoạn Viên Viên nhận ra điều này, biểu ca trong mắt nàng bỗng chốc trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Trước đây, Ninh Tuyên rất ít khi nói chuyện nhiều khi ở trước mặt nàng, nhưng từ khi nàng chủ động gửi thư cho hắn, hắn giống như được khai thông kinh mạch, cứ dăm ba hôm lại gửi thư đến, mỗi lần gửi đều viết rất nhiều, như thể hắn muốn bù đắp cho tất cả những bức thư còn thiếu trước đây.
Ninh Tuyên viết trong thư, nói với nàng rằng việc sửa sang nhà cửa đã gần xong rồi, chỗ ở cũ của tam lão gia đã được hắn cho sửa lại thành Phật đường*, để tránh cho lão ta oán khí quá nặng mà trở về làm chuyện xấu, nếu lão ta dám tới, thì hắn sẽ cho lão ta có đi không có về, để Đoạn Viên Viên không thấy sợ căn nhà mới.
*Phật đường (佛堂): Điện thờ cúng tượng Phật.
“Nhà chúng ta không có liên quan gì tới chủ nhân trước kia nữa!” Hắn còn hỏi nàng có muốn thêm gì nữa không, nếu có thì nàng cứ viết ra, hắn sẽ cho người đi mua.
Lời này nghe thì hay đấy, nhưng chẳng may thứ nàng muốn mà hắn lại không muốn cho, cuộc trò chuyện này không phải là sẽ trở nên rất khó xử hay sao.
Hơn nữa, Đoạn Viên Viên mới chỉ đến phòng của tam lão gia có một lần, nhà mới cũng chưa xem hết, thì biết phải mua cái gì bây giờ?
Nàng chỉ có thể trả lời, biểu ca, muội tin tưởng huynh, việc huynh làm nhất định là tốt nhất, muội cũng không hiểu gì về việc xây dựng nhà cửa.
Để tránh việc Ninh Tuyên cảm thấy nàng quá qua loa lấy lệ, nàng cũng bổ sung thêm một số ý tưởng để cho hắn không cảm thấy khó xử, ví dụ như là thêm một tấm rèm pha lê ở cửa sổ, để ban ngày có thể nhìn thấy ánh sáng lọt vào. Có thể đặt thêm một cái xích đu ở trong sân, để nàng có thể ngồi chơi ở đó những lúc rảnh rỗi.
Bức thư này rất vừa ý Ninh Tuyên, khi thấy những thứ mà nàng viết đều là những thứ nhỏ nhặt, chỉ cần thêm vào chứ không cần phải thay đổi kết cấu không gian của ngôi nhà, hắn liền khen ngợi một câu: “Nàng càng ngày càng trở nên tinh ranh.” Hắn tự mình cảm thấy bản thân thật sự có chút thô lỗ, bản thân còn chưa đưa cho nàng xem bản vẽ, thì làm sao mà nàng biết nó trông như thế nào được?
Tuy nhiên, không thể đưa bản vẽ cho nàng xem được, trong nhà có quá nhiều bí mật, và có những chuyện mà không cần thiết phải cho nàng biết.
Nghĩ tới việc bản thân lại ngu ngốc như vậy, tối hôm đó, Ninh Tuyên đã ở trong thư phòng xem sổ sách rồi suy ngẫm, tự hỏi, Đoạn Viên Viên mà cứ dựa dẫm vào hắn như vậy thì không được, nếu như không có hắn thì nàng phải làm sao, chẳng phải là sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống à.
Mấy năm trước, nàng làm việc đâu ra đấy mà, tại sao càng nuôi lại càng trẻ con như thế.
Ninh Tuyên nhận ra bản thân không hề ghét việc sắp xếp mọi việc cho người khác chút nào, thậm chí còn cảm thấy Viên Viên giống như một con thỏ mềm mại, tự tay chải lông cho nàng thật sự mang lại một loại cảm giác thoải mái đến kỳ lạ.
Thứ đó chỉ thoải mái được khi nó không có gai.
Ninh Tuyên nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của biểu muội, trong lòng thầm nghĩ, không thể nóng vội được, chỉ có những thứ hoàn toàn thuộc về hắn thì mới không thể chạy thoát được.
Trong vòng hai ngày, Hoa Hưng Nhi cưỡi ngựa Đại Tảo phong trần phó phó*, đứng ở trước cửa nhà họ Đoạn.
*Phong trần phó phó (风尘仆仆): (văn học) Phủ trong bụi (thành ngữ).
Đoạn Viên Viên luôn cảm thấy Hoa Hưng Nhi là người hầu thân cận của biểu ca nàng, là giản ngọc hoa* đích thực, biểu ca nàng rất hiếm khi để cậu ấy ra ngoài một mình, cậu ấy đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng cần làm, nàng còn tưởng Ninh Tuyên cho người mang bản vẽ hay gì đó đến.
*Giản ngọc hoa (解语花): Ẩn dụ về người phụ nữ đẹp như hoa.
Kết quả, khi mở bọc vải ra xem, nàng thấy bên trong chỉ có một hộp bánh trung thu đựng trong hộp sơn mài.
Đoạn Viên Viên thật sự bắt đầu cảm thấy lo lắng về hình tượng của bản thân ở trong đầu của Ninh Tuyên là gì, nàng không muốn làm heo đâu! Nàng có nên thay đổi một chút không nhỉ?
Hoa Hưng Nhi cười ngọt ngào nói: “Thiếu gia đi làm việc ở ngoài thành, trên đường ghé qua một tiệm bánh nhỏ mua một hộp, ăn thử thấy ngon, nên đặc biệt cho tiểu nhân mang tới cho tiểu thư nếm thử.”
Loại bánh trung thu này chỉ có thể bảo quản trong một tuần, để lâu sẽ mất hết hương vị. Cậu ấy vì để mang bánh tới đây, dọc đường cũng không dám dừng lại uống nước.
Lời này là giả, nhưng việc cậu ấy vất vả là sự thật!
Đoạn Viên Viên đưa cho cậu ấy một chiếc phong bì lớn màu đỏ, cho tiểu nha hoàn tới bưng trà rót nước cho cậu ấy, nàng hỏi: “Đây là ngày thứ bao nhiêu rồi?”
Nàng muốn để dành và ăn từ từ.
Hoa Hưng Nhi nhận được phần thưởng, có chút đỏ mặt rồi nói với nàng rằng hôm nay là ngày thứ năm rồi.
Không còn cách nào khác, đường xá xa xôi, cho dù cậu ấy muốn nhanh cũng không thể nhanh được!
Chỉ là biểu ca của nàng, vừa thử bánh trung thu đã lập tức sai người mang chúng tới cho nàng.
Đoạn Viên Viên ôm hộp bánh trung thu, trong lòng dần dâng lên một niềm vui sướng khi được cưng chiều, thầm nghĩ, biểu ca đối xử với nàng tốt như vậy, tốt đến mức khiến người ta có chút chịu không nổi.
Hoa Hưng Nhi mệt mỏi rã rời, bước đi loạng choạng như người mất hồn, nhưng lễ nghi thì không thể thiếu được, cậu ấy tới đây mà không thỉnh an, để Ninh Tuyên biết được thì cậu ấy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Cậu ấy hắng giọng, lòng bàn chân vẫn còn nóng ran, nhưng vẫn tươi cười đi lại khắp nơi, thỉnh an từng người ở trong nhà, tặng quà cho từng người một, sau khi đi hết một vòng thì trở về phòng, Hoa Hưng Nhi sờ sờ mũi, cảm thấy nóng ran, sau khi nhìn vào gương thì mới phát hiện ra bản thân đã mệt đến mức chảy máu cam.
Tên nhóc đi cùng nhỏ hơn cậu ấy vài tuổi, làm ít việc hơn Hoa Hưng Nhi, sau khi tắm rửa xong liền quỳ xuống xoa bóp chân cho cậu ấy, cười nói: “Lần sau có việc gì nặng nhọc, huynh cứ sai tiểu đệ đi làm là được, đừng để bản thân tự mình vất vả tới như vậy.”
Hoa Hành Nhi đá vào ngực tên nhóc đó, cười nói: “Ngươi là một tên tay sai xảo quyệt thích giả vờ, dám đánh chủ ý lên đầu Hoa đại gia đây, đại gia đây dù có mệt chết, thì cũng phải chết trước mặt của thiếu gia!”
Chuyện Hoa Hưng Nhi chảy máu cam không đến tai của Ninh Tuyên, nhà họ Đoàn thì đều hiểu rõ. Cả nhà trên dưới đều biết chuyện Ninh đại thiếu gia cho người vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để đưa bánh trung thu đến cho nàng.
Tình cảm của bọn họ tốt như vậy, đúng là chuyện đáng mừng. Ngay cả Đoạn lão gia cũng không chờ được mà nhanh chóng từ trong thành trở về, muốn xem thử thứ bánh đó ngon đến mức nào.
Trong hộp chỉ có sáu chiếc bánh trung thu lớn, mỗi chiếc đều to bằng nắm tay, được bọc bằng giấy xi măng màu nâu, trông rất đơn giản, không có gì đặc biệt cả.
Đoạn Viên Viên bẻ một chiếc ra nếm thử, bên trong là nhân thịt bò, vị thịt bò có hơi giống với chà bông, ngọt mặn vừa phải, nhưng miếng thịt rất to, ăn vào có cảm giác mềm mại, dai ngon, nguyên liệu sử dụng cũng rất tốt, không có mứt bí, quả thật mang một hương vị dân dã khác với các loại bánh ngọt tinh xảo ở trong nhà.
Quả nhiên vẫn là quý ở tấm lòng.
Đoạn lão gia thèm thuồng, ông ta cũng muốn nếm thử một miếng, nhưng chưa kịp đưa tay ra đã bị Võ thái thái cầm cán lăn bột đuổi đánh chạy vòng quanh sân, mắng ông ta là thứ do con rể cất công gửi tới, ông ta không biết xấu hổ mà còn muốn giành với con gái mình.
Đoạn lão gia chỉ đành ôm mặt đi ra sân nướng cả con cừu để chuộc lỗi.
Đoạn Viên Viên cũng không muốn chia sẻ nó với ai, bánh trung thu là do biểu ca yêu thương làm, cho dù có to hơn dưa hấu thì nàng cũng có thể ăn hết được.
Vì vậy, Dụ ca nhi trơ mắt nhìn tỷ tỷ mình ăn liền một lúc hết sáu cái bánh to bằng nắm tay, dọa hắn ta sợ đến mức nói năng lắp bắp, nửa ngày cũng không thốt ra nổi một chữ.
Trước đây hắn ta chỉ biết đến Võ Tòng uống liền một hơi hết tám bát rượu!
Bây giờ tỷ tỷ của hắn ta ăn liền một lúc hết sáu cái bánh trung thu!
Đoạn Viên Viên đang vui vẻ nằm phơi nắng ở trong sân với cái bụng căng phồng, Thanh La cũng có chút lo lắng nàng, bèn sai hai nha hoàn vào bếp nấu cho nàng chút thảo dược tốt cho việc tiêu hóa của dạ dày.
Dụ ca nhi thấy nàng uể oải, trong lòng có chút lo lắng, không nhịn được mà kéo nàng dậy đi lại để cho tiêu đồ ăn, lo lắng nói: “Tối nay, tỷ còn ăn được thịt cừu nướng mà cha làm không?”
Đoạn Viên Viên ngửi thấy mùi thơm lập tức gật đầu: “Đương nhiên là ăn rồi!” Bánh ngọt là một cái dạ dày, còn thịt là một cái dạ dày khác, chen chúc một chút là được rồi!
Hơn nữa, ngày nào nàng cũng chạy nhảy khắp nơi, ăn nhiều một chút cũng không sợ tăng cân. Chỉ là đen đi một chút, cho nên không cần phải quan tâm tới sáu cái bánh trung thu này chút nào, dù sao thì năm sau nàng cũng sẽ không ăn bánh trung thu, sáu cái bánh chia đều cho ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày ăn cũng không to bằng cái móng tay, chuyện này nhỏ mà.
Tay nghề của Đoạn lão gia còn giỏi hơn cả Đoạn lão thái gia, những năm trước ông ta từng sống ở Tây Bắc, đặc biệt học nghề từ người dân địa phương, sau khi trở về nhà, cứ dăm ba bữa lại tự nướng thịt bò và thịt cừu để ăn.
Các loại gia vị đều được mang về từ phía Tây Bắc, hương thơm nồng nàn hòa quyện với ớt bột của vùng đất Thục, nướng trên bếp lửa, chưa đầy nửa canh giờ đã bắt đầu chảy mỡ.
Đoạn lão gia lấy hai con mắt cừu ra, sau khi nướng chín thì đưa một cái tới cho phu nhân, một cái còn lại thì đưa cho con gái.
Mắt cừu ăn giống với óc nướng với thịt, béo ngậy, ngon ngọt, ngon hơn mỡ cừu nướng một chút, không hề có cảm giác ngấy chút nào, mềm tan trong miệng, có thể sánh ngang với đầu thỏ.
Đoạn Viên Viên ăn hết một đĩa thịt cừu nướng rất dễ dàng, cuối cùng bị Võ thái thái kéo đi dạo quanh nhà cho tiêu thức ăn, nói: “Nếu hắn không ngủ được, sao không chuẩn bị quà đáp lễ cho Ninh Tuyên để giết thời gian đi.”
Vừa có thể giải khuây, lại vừa khiến cho người ta có cảm giác như là “ta lúc nào cũng nhớ tới chàng”.
Còn về việc có thật lòng hay không, Võ thái thái nói: “Trông thế nào cũng không quan trọng bằng hắn nhìn thế nào!”
Đoạn Viên Viên nhớ tới lời Hoa Hưng Nhi nói, gần đây hắn thường thức khuya dậy sớm, tự mình làm mọi việc, ăn uống ít đi rất nhiều, sắp tới còn phải đi đến Giang Nam để thăm đại lão gia, đồ ăn ở đó lại ngọt, hắn lại càng không thể ăn được gì.
Nàng bèn cùng mẹ làm tương tiêu xanh và lão cán mã* cho hắn, tương tiêu xanh thì ở nhà vẫn thường hay làm, nhưng nàng đặc biệt cho thêm nhiều hoa tiêu** và tỏi băm vào, khiến cho cả căn bếp bốc mùi tỏi trong mấy ngày liền. Còn Lão cán mã thì nàng lại cố ý cho thêm nước tương và muối mặn hơn một chút, và còn thêm cả đậu phộng rang giòn vào.
*Lão cán mã (老干妈, còn gọi là Laoganma): hay Old Godmother là một thương hiệu nước sốt ớt được sản xuất tại Trung Quốc. Sản phẩm được bán ở Trung Quốc và hơn 30 quốc gia khác. Lao Gan Ma được cho là đã phổ biến dầu ớt Trung Quốc và các loại gia vị ớt giòn ở phương Tây và đã truyền cảm hứng cho nhiều loại gia vị ớt của người Mỹ gốc Hoa.
**Hoa tiêu (花椒): Hạt tần bì gai Trung Quốc, hạt hoa tiêu.
Ninh Tuyên ăn những thứ này vào thì chắc chắn sẽ phải uống nhiều nước và ăn nhiều cơm hơn.
Viết một lá thư và làm tương tiêu xanh đều là những việc rất đơn giản, không cần phải động não, việc làm đơn giản như vậy khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
Vì vậy, nàng đã vô tình làm quá nhiều, nhìn hai hộp tương tiêu xanh, Đoạn Viên Viên chợt nhận ra, chẳng lẽ Ninh Tuyên viết thư cho nàng là vì hắn nghĩ việc này sẽ giúp cho nàng bớt căng thẳng hay sao?
Nàng nhớ tới lời nói của Võ thái thái — Trông thế nào cũng không quan trọng bằng hắn nhìn thế nào!
Khi Ninh Tuyên nhận được hai hộp tương tiêu xanh, mọi thứ đã được thu dọn xong, nhìn hai hộp tương tiêu xanh nặng trịch, cho dù hắn không muốn mang theo, di nương Trần cũng không cho phép hắn không mang, cho nên hắn đành bất đắc dĩ mà cho người khuân lên xe.
Ngồi thuyền dọc đường đi, hắn không còn chút khẩu vị nào, hắn mở hộp tương tiêu xanh ra trộn với cơm, lần đầu tiên hắn ăn hết một bát cơm lớn ở trên thuyền.
Vài thương nhân đi du lịch ở Sơn Đông đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một thanh niên trẻ người Tứ Xuyên sử dụng ớt để chữa trị chứng say sóng.
Đợi đến khi thấy hắn ăn xong, sắc mặt của hắn thực sự được cải thiện, và bọn họ cũng muốn xin một chút để phết nó lên trên bánh bao hấp. Đúng là cay đến bỏng dạ dày, và cũng đúng là sau khi ăn thì không thấy buồn nôn nữa, trước khi xuống thuyền, bọn họ còn muốn xin thêm một ít để mang theo làm thuốc chống say sóng.
Mùi vị của Lão cán mã mà nàng làm ra có chút khác biệt so với bản gốc, vị bắt chước Lão Gan Ma của cô có chút khác biệt, chỉ có thể nói tương tiêu xanh có hương vị độc đáo, giống với vị của nước lẩu hơn. Nhưng bị sử dụng để làm thuốc chống say sóng thì quá là bất kính với nàng rồi!
Hai người họ cứ dăm ba bữa lại trao đổi thư từ với nhau, không ngờ lại trở nên thân thiết hơn cả khi bọn họ sống chung với nhau.
Trong những bức thư dày đặc, Đoạn Viên Viên như được Ninh Tuyên bao bọc lấy, nàng tìm thấy được một chút hương bị tình yêu ở trong đó.
Nàng bỗng nhiên phát hiện ra mình đã bắt đầu thấy nhớ Ninh Tuyên rồi.
Vừa ăn đồ ăn vặt mà Ninh Tuyên gửi từ phương xa về, Đoạn Viên Viên vừa nghĩ, nếu như sớm thành thân, được sống chung với biểu ca thì cũng không tệ nhỉ~
Sau đó, nàng bắt đầu hào hứng gói kẹo cưới, đây là mía do Đoạn lão thái gia trồng cho nàng, ép lấy nước ngọt rồi cô đặc lại, cuối cùng làm được đủ ba trăm cân kẹo.
Nàng và Ninh Tuyên có ăn tám đời cũng không ăn hết được!
Nghĩ đến tình cảm của nhà họ Đoạn dành cho con gái, Ninh Tuyên cũng không muốn lãng phí, bèn viết thư hồi âm lại – ta cũng không muốn lãng phí mía chút nào, chi bằng dùng chúng làm kẹo mừng đi.
Đoạn Viên Viên đọc xong, bị ngọt ngào làm cho suýt rụng răng.
Bây giờ kẹo mừng không được phát ngay trên bàn ăn nữa, mà nó được rải ra bên ngoài khi bước vào trong phòng tân hôn, để những ai muốn lấy ăn thì lấy. Nhìn chung, chỉ có bốn loại kẹo đường: Kẹo băng (đường phèn), kẹo bí đao, kẹo cam và kẹo long nhãn, giống như bốn chiếc túi đựng quạt mà nàng làm ra, chúng tuowjgn trưng cho bốn mùa rõ rệt, ngọt ngào đến đầu bạc răng long.
Thay đổi chính là đi quá giới hạn, và mọi người đều cấm kỵ điều này.
Ninh Tuyên bằng lòng để nàng dùng kẹo đường của mình để thay thế, rõ ràng là nàng cũng sẽ phải chịu một số áp lực.
Nhưng cô dâu lại tự tay chuẩn bị hôn lễ của mình! Đoạn Viên Viên vừa vẽ giấy gói, vừa cùng nha hoàn gói kẹo mừng, việc này giúp nàng cảm thấy bản thân thực sự được tham gia vào hôn lễ của chính mình.
Những viên kẹo đỏ rực nhanh chóng được làm xong một mẻ, nàng làm theo kiểu dáng kẹo mừng ở hiện đại, bên trên còn viết thêm chữ hỷ thật to.
Nàng cảm thấy bản thân thực sự được gia vào hôn lễ của mình, như thể nàng đã được trở về thời hiện đại vậy, gói xong kẹo mừng là có thể được gặp người thân và bạn bè đến chúc mừng,
Tuy nhiên, nếu như bọn họ thực sự tới đây, có lẽ bọn họ sẽ bị dọa sợ mất, nàng chắc chắn sẽ là người kết hôn sớm nhất ở trong lớp.
Khi lá thư được gửi về, Đoạn Viên Viên đã nhét đầy một hộp kẹo cưới thật to, gửi trả lại cho hắn, bên trong có tới năm, sáu kiểu sáng khác nhau, đều là do nàng tự mình gói ghém.
Ninh Tuyên nhìn thấy bên trong có một viên kẹo đường, được thêm chút vụn đậu phộng rang nghiền nát, được gói lại bằng giấy đỏ nhăn nhúm, như thể được dát thành từng miếng vàng, còn có một viên kẹo thuyền buồm, phần bụng phình to, siết chặt ở hai đầu, nó có vị ngọt đậm đà và hương vị mè trắng.
Số còn lại thì khá là bình thường, đều là những loại kẹo thường thấy.
Ninh Tuyên vừa nhìn đã biết hai loại kẹo này là do tiểu biểu muội muốn làm, hương vị cũng không tệ, nhưng bề ngoài lại quá “trái với lẽ thường”, nhưng trước đó hắn đã đồng ý với Viên Viên rồi, Ninh Tuyên suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chọn hai loại kẹo đó, sau đó đặt chúng lên bàn rồi cười.
Chỉ có thể làm người tốt đến cùng, chiều theo í của tiểu biểu muội vậy.
Đoạn Viên Viên vui mừng như muốn nhảy cẫng lên, ngày nào cũng ở nhà làm kẹo mừng cưới, Võ thái thái cũng cảm thấy ngày kết hôn càng ngày càng đến gần, muốn nàng ở trong nhà dưỡng da, tu tâm dưỡng tính.
Đoạn Viên Viên thậm chí còn không đi ra bên ngoài.
Cứ làm được một ít kẹo mừng, nàng lại cảm thấy biểu ca tiến lại gần mình hơn một chút, cuối cùng lại chỉ sử dụng một phần nhỏ trong số hàng trăm viên kẹo đường, mãi đến tháng ba mới sử dụng hết.
Ngày làm xong, Đoạn Viên Viên chọn một ngày âm u, nàng cùng với một nha hoàn gói kẹo vào một chiếc hộp lớn, giả làm quà mừng, dự định cho xe ngựa lặng lẽ mang chúng tới cho Ninh Tuyên trước, Duẫn Viên Viên phát hiện một ngày nhiều mây, cùng với người giúp việc gói đường vào một hộp lớn ngụy trang thành nghi thức, dự định để xe ngựa lặng lẽ mang đến cho Ninh Xuân trước, giả vờ như là do hắn chuẩn bị, coi như là thông báo trước.
Nếu như để mọi người biết kẹo mừng là do nhà gái làm, thì lại thêm một chuyện rắc rối khác.
Võ thái thái nhìn vào hộp kẹo mừng, nghĩ đến việc con gái đã vất vả làm việc đến nỗi đầu ngón tay bong tróc hết mấy lớp da tay, kết quả là không thể nói đó là do tự mình làm được.
Tại sao lại phải vất vả như vậy chứ! Võ thái thái rưng rưng nước mắt, đích thân đi vào trong thành tìm một vị thái y già đã nghỉ hưu, xin cho nàng một lọ thuốc mỡ để loại bỏ da chết và nuôi dưỡng đôi tay của nàng.
Vừa bôi thuốc, bà ấy vừa hỏi: “Tiểu nữ, tại sao con không nói là con muốn ra ngoài chơi? Có phải do ta đã giam giữ con quá lâu rồi không? Ta sẽ không mắng con đâu, con muốn đi đâu, ta sẽ đưa con tới đó!” Bà ấy sợ rằng con gái mình sợ hãi chuyện kết hôn, cho nên dạo này mới ở lì trong nhà như vậy, nhìn thì ngọt ngào, nhưng trái tim bên trong không biết khổ sở tới mức nào.
Đoạn Viên Viên muốn nói là không phải, nàng thực sự cảm thấy rất vui khi được làm kẹo mừng, điều đó khiến nàng cảm thấy thoải mái khi có việc để làm.
Cũng giống như kỳ thi cuối kỳ vậy, làm bài càng tốt thì càng có cảm giác thành tựu.
Chỉ là Võ thái thái lại không tin, bà ấy cho rằng đó chỉ là lời nói dối, bà ấy đã từng kết hôn, trong lòng bà ấy biết rõ con gái nhà người ta sẽ nghĩ tới điều gì vào lúc này. Không phải là cha mẹ mình sau này không còn yêu thương mình nữa, mà là cuộc sống sau này ở nhà chồng không được tốt thì phải làm sao.
Hạnh phúc không thể nhiều hơn sự lo lắng được!
Chuyện sau này bà ấy không thể đứng sau chỉ dạy nàng được, cho nên con gái chỉ có thể tự mình trải nghiệm. Nhưng trước mắt bà ấy có thể làm cho nàng mà! Tại sao con gái của bà ấy không chịu mở lời hỏi bà ấy dù chỉ một lần chứ?
Để Đoạn Viên Viên yên tâm, Võ thái thái đưa cho nàng xem danh sách của hồi môn mới nhất, nói rằng trong nhà định sẽ cho nàng một phần ba ruộng đất, tổng cộng là hai trăm mẫu, một trăm năm mươi mẫu đất có chất lượng cao, năm mươi mẫu đất còn lại là đất dốc, nhưng việc trồng trái cây hàng năm cũng sẽ giúp nàng không lo thiếu trái cây quanh năm.
Bây giờ nhà họ Đoạn chỉ có hơn hai mươi cửa hàng, chỉ có thể cho nàng ba cửa hàng. Một cửa hàng bán len sợi, một cửa hàng bán vịt muối và một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ.
Chưởng quầy đều đã được chuẩn bị sẵn, bà ấy vẫn sẽ thay nàng quản lý các cửa hàng, nàng chỉ cần chia lợi nhuận, sau này bà ấy và Đoạn lão gia qua đời rồi, thì sẽ để nàng tự mình giải quyết.
Đoạn Viên Viên vô cùng cảm động, của hồi môn là một trăm năm mươi mẫu đất, đối với các huyện lân cận thì đây là một tài sản vô cùng lớn!
Tiền bạc có thể tiêu hết, cửa hàng có thể buôn bán lỗ, chỉ có đất đai là vĩnh cửu, chỉ cần triều đại không thay đổi, những người siêng năng mà có ruộng đất thì sẽ không bao giờ chết đói được.
Mấy trăm mẫu đất ở trong nhà, Đoạn lão thái gia đã dùng cả đời để tích góp, coi trọng như tròng mắt, ngày nào cũng ra ruộng để chơi. Đây là do lão thái gia rất coi trọng nàng, cho nên mới chia một phần ruộng đất cho nàng.
Đương nhiên, nhà họ Đoạn chắc chắn cũng cho rằng của hồi môn của nhà họ Ninh tặng rất quý giá, nếu gả vào một gia đình giàu có như vậy, nếu như của hồi môn không đủ, rất có thể sẽ bị người ta coi thường.
Nhưng Đoạn Viên Viên càng muốn tin tưởng rằng thứ quan trọng nhất trong mắt của bọn họ chính là nàng.
Ban đầu nàng nghĩ rằng gia đình mình nhiều nhất cũng sẽ chỉ cho mình vài nghìn lượng bạc là quá nhiều rồi, tính ra như vậy, nàng cũng phải được một vạn lượng rồi.
Chắc chắn, con lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa béo!
Võ thái thái chỉ có một đứa con gái ruột này, từ nhỏ đã bị di nương Trần đưa đi, trong lòng bà biết rõ đứa con gái này từ rất nhiều năm trước đã giống như là con gái của người ta rồi, mỗi lần về nhà đều giống như là ở tạm vậy.
Cả hai vợ chồng họ đều cảm thấy có lỗi với con gái rất nhiều, ngày nào họ cũng đi dạo quanh các cửa hàng, xem còn có thể mua thêm cho nàng bát đĩa, xoong nồi gì để mang tới cho nàng hay không.
Của hồi môn của một tiểu thư nhà giàu có đều được chuẩn bị từ khi còn nhỏ, tới lúc xuất giá thì cũng không còn bao nhiêu thứ có thể đem đi khi kết hôn nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể tăng thêm số lượng, kết quả là ngay cả khung và kim thêu cũng được chuẩn bị tới hơn hai mươi bộ, cho dù nàng có vừa dùng vừa bỏ đi cũng phải dành ít nhất là mười năm!
Võ thái thái cất tất cả đồ đạc vào trong hòm gỗ được sơn son thiếp vàng, sắp xếp gọn gàng thành tám mươi chiếc, nhìn thì có vẻ không nhiều, nhưng đều là đồ vật tốt, đó là chưa kể đến những vật dụng lớn như là bình phong, giường khảm xà cừ.
Đến tháng sáu, trong sân dần dần trở nên trống trải, chỉ còn phòng của Đoạn Viên Viên là vẫn được giữ nguyên như trước, đợi đến trước khi xuất giá được hai ngày thì mới cho dọn dẹp lại.
Đoạn lão thái thái nhìn mà thấy có chút tiếc nuối, bà ta vốn là người rất tiết kiệm, từ nhỏ bà ta đã phải sống rất khổ cực, căn phòng của Đoạn Viên Viên nằm sát vách bên cạnh, bà ta nhìn thấy căn phòng đẹp đẽ, sân vườn rộng rãi mà bỏ trống như vậy thì thật đáng tiếc, trong nhà cũng đâu có nhiều người như vậy.
Cứ như vậy, nhà hàng xóm muốn bỏ ra hai trăm lượng bạc để mua lại mảnh đất đó để xây dựng một cái nhà hát nhỏ, chuyên sử dụng để ca hát và giải trí.
Trong lòng Đoạn lão thái thái có chút dao động, bà ta bèn đi về nhà để hỏi con dâu, Đoạn Viên Viên là do chính tay bà chăm sóc, không thể không thương yêu, nhưng bà ta không có ý xấu, nhưng bà cũng không có ý định giữ lại phòng cho đứa cháu gái đã xuất giá rồi.
Bà ta nói: “Số tiền bán được thì để Viên Viên cầm đi, coi như là của hồi môn mà nhà họ Đoạn thêm vào cho con bé đi.”
Lão thái thái thật sự cho rằng đây là chuyện tốt.
Võ thái thái suýt chút nữa thì bị mẹ chồng làm cho tức chết, con gái còn chưa đi lấy chồng, trong nhà đã muốn bán đi căn phòng của con bé, cho dù là sau khi gả tới nhà họ Ninh, thì Đoạn Viên Viên cũng sẽ có một chỗ dựa từ nhỏ, bà ấy không nhịn được nhíu mày mà nói: “Phòng của Viên Viên, chỉ cần con còn sống thì nhất định phải giữ lại cho con bé. Đứa nhỏ này vốn dĩ đã không ở nhà nhiều, nếu như thấy không còn chỗ để ở, nó sẽ càng không muốn trở về nhà!”
Đoạn lão thái thái có chút không vui, con gái đã xuất giá thường sẽ không về nhà bố mẹ nếu không có vấn đề gì! Bà ta cũng chỉ là muốn cho cháu giá thêm một khoản tiền, sao lại khiến bà ta giống như trở thành một bà mẹ chồng độc ác như vậy chứ?
Hai người bọn họ vì chuyện này mà cãi nhau một trận, khiến cho Đoạn Viên Viên cũng biết được.
Khi nghe Võ thái thái kể lại, Đoạn Viên Viên có chút ngạc nhiên. Nàng nhớ tới lão thái thái đã từng rất yêu thương bản thân mình, sao mới mấy tháng không gặp nàng mà đã thay đổi thành như vậy rồi?
Võ thái thái hiếm khi thở dài, nói: “Có rất nhiều chuyện con không thể biết được đâu! Không phải chỉ có một mình lão thái thái thay đổi đâu.”
Còn ai khác thay đổi nữa?
Đoạn Viên Viên vốn đang tập trung chuẩn bị cho hôn lễ, ru rú ở trong phòng mấy tháng trời, nàng đột nhiên phát hiện ra, trong nhà đã xảy ra chuyện mà nàng không hề hay biết.
Danh Sách Chương: