Mục lục
Ký Sự Của Viên Viên - Trúc Duẩn Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết là ngày mai phải ra khỏi phủ đi dạo phố, tối hôm trước Đoạn Viên Viên ăn cơm chẳng được bao nhiêu, nàng nghĩ bụng ra ngoài phố ăn sẽ ngon hơn, đồ ăn vặt trên phố chắc chắn phải thơm hơn trong phủ nhiều!
Hai tiểu nha đầu ở nhà người môi giới làm việc hơn nửa năm, cũng từng được đi chợ mua thức ăn nên cũng biết sơ sơ bên ngoài là như thế nào.
Bên ngoài đường phố nhếch nhác, bụi bặm, làm sao bằng ở nhà cho thoải mái dễ chịu?
Sa Y bưng cháo và canh gà đến bảo nàng ăn thêm chút nữa: “Trên phố chẳng có gì hay ho đâu, cô nương cứ ăn no nê rồi hẵng ra ngoài.”
Nếu không, ra ngoài chỉ có nước… ăn đất mà thôi!
Đoạn Viên Viên vừa ăn đùi gà vừa cười, nàng biết chắc chắn sẽ chẳng thể nào đẹp bằng thành phố hiện đại được! Nhưng ai mà chưa từng thấy bức họa “Thanh Minh Thượng Hà Đồ”? Đã đến đây rồi, ai mà chẳng muốn được tận mắt chứng kiến?
Nghĩ vậy, nàng liền ăn hết bát cơm, đến tối ợ hơi còn toàn mùi canh gà.
Ninh Tuyên thấy nàng đi tới đi lui trong phòng để tiêu cơm thì lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho nàng xem.
Đoạn Viên Viên thấy trên đó toàn là tên người và địa chỉ, tưởng rằng hắn còn công việc chưa làm xong, nàng nhìn hắn với ánh mắt thông cảm, nói một câu “Biểu ca cố lên” rồi định chuồn đi.
Ninh Tuyên kéo nàng lại, ấn nàng ngồi xuống giường, cười nói: “Đây là việc của muội, biểu ca không giúp được muội đâu.”
Đoạn Viên Viên khó hiểu nhìn hắn: “Việc của muội?”
“Đây đều là các cửa tiệm của nhà chúng ta, ta đã ghi rõ những người làm việc trong đó rồi.” Ninh Tuyên nói: “Muội nhớ kỹ những điều này, ngày mai ta sẽ dẫn muội đi gặp họ, sau này muội sẽ phải thường xuyên ra ngoài giao thiệp với các vị phu nhân, nếu ngay cả cửa tiệm nhà mình ở đâu, có những ai mà cũng không biết thì sẽ bị người ta chê cười cho.”
Đoạn Viên Viên lúc này mới hiểu vì sao Ninh Tuyên lại đưa nàng ra ngoài.
Hóa ra là vì muốn nàng có thể giao thiệp tốt hơn!
Nàng nhận lấy cuốn sổ, thấy chỉ có hai trang giấy, bèn cười nói: “Chuyện nhỏ như vậy, chỉ có hai trang giấy mà cũng bắt người ta phải học thuộc lòng vào buổi tối.”
Học thuộc lòng cũng có kỹ thuật của nó, Đoạn Viên Viên có thể coi là “thân kinh bách chiến”* rồi, chỉ là trận chiến lớn nhất thì chưa dùng đến mà thôi.
*身經百戰: Thân kinh bách chiến - đã trải qua trăm trận đánh.
Nàng vừa học thuộc lòng vừa ăn vặt, chẳng mấy chốc đã thuộc làu làu.
Ninh Tuyên cầm lấy cuốn sổ bảo nàng đọc lại một lượt, thấy quả nhiên nàng không sai một chữ nào, mỉm cười khen ngợi: “Muội đọc còn nhanh hơn cả Dụ ca nhi.”
“Đừng có coi thường người khác!” Đoạn Viên Viên nói: “Muội cũng từng được đào tạo bài bản, được thầy chỉ dạy đàng hoàng, từ khi còn chưa biết nói đã bị mẫu thân bắt học thuộc lòng rồi.”
Tuy rằng hồi đó học thuộc lòng toàn là “Tĩnh dạ tư” hay những bài thơ Đường nho nhỏ, nhưng đến trung học thì lượng bài học thuộc lòng cũng kha khá rồi, nàng học thuộc rất nhanh, rất tốt, còn từng làm lớp trưởng môn Ngữ văn và Tiếng Anh, trí nhớ đương nhiên là rất tốt!
Ninh Tuyên tưởng nàng đang nói đến nữ phu tử, mẫu thân hắn và Võ thái thái đều biết chữ, Đoạn Viên Viên từng đọc sách cũng không có gì lạ. Nhưng tâm trí hắn đã bay đến một nơi nào khác rồi.
Buổi tối, hai người chơi trò chơi thầy trò, quần áo rơi rụng lả tả trên đất như hoa rụng.
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Viên Viên vừa tỉnh giấc đã ngửi thấy mùi bánh bao thơm phức, là bánh bao nhân thịt bò.
Nàng ăn xong mới nhớ ra xem giờ.
Ninh Tuyên thấy nàng đã tỉnh cũng không giục, ung dung nhàn nhã ngồi uống trà, nhìn nàng cuống cuồng chạy tới chạy lui.
Phụ nữ trong những gia đình giàu có muốn ra ngoài thật là phiền phức, nha hoàn, bà tử, người đánh xe... tổng cộng phải đến gần mười người, như vậy thì ngoài việc đi lễ chùa ra cũng chẳng còn nơi nào khác để đi.
Đoạn Viên Viên không muốn có nhiều người đi theo sau như vậy, như thế thì còn chơi bời gì nữa!
Ninh Tuyên bèn may cho nàng một bộ y phục màu xanh lá cây của tiểu tư, để nàng mặc vào, giả làm một tiểu đồng bưng trà rót nước đi theo sau hắn.
Nàng mặc quần áo chỉnh tề đi ra, hỏi: “Như vậy được chưa?”
Ninh Tuyên thấy nàng quả nhiên giống một tiểu thư thanh tú, suýt nữa thì cười sặc, vội vàng cúi đầu uống trà để che giấu, nhưng không ngờ chén trà lại vừa hết sạch.
Trong phòng ngoài Đoạn Viên Viên và Ninh Tuyên ra thì chỉ còn hai đại nha hoàn, Tử Quyên vì bị Ninh Tuyên phạt nên vừa thấy hắn muốn rót nước liền lập tức chuồn ra ngoài cho chó ăn, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Thanh La nhìn thấy thì giật mình, vội vàng tiến lên, cung kính rót trà cho Ninh Tuyên.
Sau khi quay lại, nàng ta mới hỏi Tử Quyên: “Sao muội không ra rót nước? Chẳng lẽ đầu gối hết đau rồi sao?”
Tử Quyên thản nhiên đáp: “Chúng ta là nha hoàn của cô nương, chứ có phải nha hoàn của hắn đâu, dựa vào cái gì mà hắn sai bảo chúng ta?”
Người hầu trong nhà hắn còn chưa đủ nhiều hay sao, cứ phải sai bảo chúng ta! Nàng ta cũng đâu có ăn gạo nhà hắn! Sao phải chịu để bọn họ mắng chửi!
Nghĩ đến đây, Tử Quyên lại nhớ đến mẫu thân của mình.
Mẫu thân nàng ấy vốn là con gái nhà bán thịt, chỉ vì ở nhà một mình thấy buồn chán, thường xuyên chạy sang nhà hàng xóm nói chuyện phiếm với các bà các cô, kết quả bị người ta đồn là lẳng lơ, không đứng đắn.
Sau này, việc buôn bán của phụ thân nàng ấy sa sút, ông ta cũng vô lương tâm mà nói nàng ấy không phải con ruột của mình.
Sau đó, hai mẹ con nàng ấy bị bán đi.
Mẫu thân nàng ấy bị bán cho một lão gia làm thiếp, quét dọn, lau chùi, giặt giũ, việc gì cũng phải làm, đến mùa đông giá rét, lão gia vì muốn tiết kiệm tiền than củi mà bắt mẫu thân nàng ấy cởi hết quần áo chui vào trong chăn để ủ ấm giường, nửa đêm phải thay phiên nhau dùng miệng ủ ấm tay chân cho hai vợ chồng bọn họ.
Người làm trong nhà đều khinh thường mẫu thân nàng ấy, phu nhân cũng cảm thấy mẫu thân nàng ấy chướng mắt, luôn nghi ngờ mẫu thân nàng ấy muốn cướp chồng của mình.
Sau khi lão gia qua đời, hai mẹ con nàng ấy lại bị bán đi, lần này Tử Quyên không được ở cùng với mẫu thân nữa.
Nàng ấy nghĩ mẫu thân nàng ấy vì bị lạnh lẽo quá nhiều, sức khỏe vốn đã yếu, có lẽ đã qua đời từ lâu rồi.
Vì không muốn đi theo vết xe đổ của mẫu thân của mình mà ngày đêm nàng ấy đều cố gắng làm việc, muốn tạo dựng chút ân tình với mọi người.
Bây giờ nghĩ lại, những chén trà, những ly nước mà trước đây nàng ấy đã rót cho Ninh Tuyên và di nương Trần, thà rằng đem cho chó uống còn hơn!
Trong mắt bọn họ, người làm dù có làm việc nhiều đến đâu cũng là chuyện đương nhiên!
Tử Quyên bị hai người phạt một lần, tâm tư cũng thay đổi, chẳng phải là muốn nàng ấy một lòng một dạ với cô nương thôi sao? Vậy thì đừng hòng ai sai bảo nàng ấy động một ngón tay nào nữa!
Thanh La nghe đến đây thì như bị sét đánh ngang tai, là người làm mà không muốn làm việc, chẳng phải là chờ bị đuổi đi sao?
Tử Quyên sờ sờ lọ thuốc trị thương, nhíu mày nói: “Chỉ cần cô nương không đuổi ta đi, thì đừng hòng ai đuổi ta được!”
Dù sao nàng ấy cũng sẽ không bao giờ động tay động chân làm việc cho người nhà họ Ninh nữa.
Ninh Tuyên không phải là không có nha hoàn riêng, chỉ là mỗi lần đến gặp Đoạn Viên Viên, hắn đều không dẫn theo mà thôi.
Mấy nha hoàn đó đều do di nương Trần quản lý, di nương Trần bảo nàng yên tâm, Đoạn Viên Viên lại thật sự yên tâm.
Không yên tâm cũng chẳng có cách nào, Ninh Tuyên thật sự muốn làm gì thì nàng ấy cũng không thể ngăn cản được.
Ngày tháng dù ngọt ngào hay cay đắng thì cũng đều phải sống. Nàng ấy đương nhiên là muốn sống trong mật ngọt rồi!
Thay xong quần áo, hai người đi gặp di nương Trần trước.
Di nương Trần vẫn còn mặc áo dày, bà ấy không muốn đi, nói: “Đi một chuyến là biết ngay bên ngoài phiền phức thế nào!”
Nói xong lại quay sang dặn dò Ninh Tuyên: “Về sớm một chút, đừng có làm mất người ta đấy! Trên đường tiện thể sai người đến nói với lão thái y một tiếng, bảo ông ấy ghé qua xem bệnh cho lão phu nhân một chút!”
Đoạn Viên Viên đã lâu rồi không gặp lão phu nhân, nghe đến bà ta, nàng cảm giác như chuyện kiếp trước.
Di nương Trần thấy nàng như vậy, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Trên đường về, hai đứa cũng ghé qua đó thỉnh an một tiếng, đừng để người ta có cớ nói này nói nọ.”
Ninh Tuyên đợi mãi mà mẫu thân vẫn còn nói chuyện với Viên Viên, bèn ra ngoài xem xe ngựa trước.
Trong phòng, di nương Trần hỏi: “Cái nha hoàn kia của con rốt cuộc định xử lý thế nào? Con cũng đã thành thân rồi, sao bọn họ vẫn chưa thành thân?”
Câu này kỳ thực là đang nói đến Tử Quyên.
Đoạn Viên Viên chợt nhớ ra, Thanh La và Tử Quyên đều đã mười bảy, mười tám tuổi, ở cái thời đại này đã là lão cô nương rồi, nhưng nàng chưa từng làm bà mối bao giờ, cũng chẳng có ai nhắc nhở nàng nghĩ đến chuyện này.
Chắc hẳn Võ thái thái vẫn tưởng rằng nàng giữ lại cho Ninh Tuyên.
Đương nhiên là không thể nào, bảo nàng tự tay chuẩn bị thiếp thất cho trượng phu, chi bằng giết nàng còn hơn.
Di nương Trần cũng không có ý định để con trai nạp thiếp, bà ấy vẫn luôn mong Viên Viên có thể nhanh chóng đuổi Tử Quyên đi.
Trước đây, bà ấy nói không để tâm, nhưng tối hôm đó, Tử Quyên quỳ dưới ánh đèn, thần thái, động tác, vừa phong tình lại vừa xinh đẹp, ngay cả bà ấy nhìn thấy còn cảm thấy tội nghiệp, huống chi là đàn ông?
Để một cô nương xinh đẹp ở trước mặt trượng phu mình, chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Kỳ thực, Đoạn Viên Viên căn bản không sợ thiếp thất, cũng không sợ nha hoàn xinh đẹp. Nhìn lão phu nhân và Võ thái thái là biết, chỉ cần động tay một cái là có thể bán hết những người này đi.
Chỉ cần nàng vẫn là chính thất phu nhân, thì những người phía dưới đừng hòng ngóc đầu lên được.
Nhưng hiện tại, nàng đã biết con người không thể nào không thay đổi, việc đi hay ở của Tử Quyên đã trở thành một vấn đề.
Hơn nữa, Tử Quyên rõ ràng là có ý kiến với Ninh Tuyên, chỉ cần có mặt hắn, nàng ấy sẽ không xuất hiện, cứ trốn ở phía sau như con rùa rụt đầu.
Nha hoàn của nàng không bưng trà rót nước cho Ninh Tuyên, nha hoàn ở sân trước chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào.
Đoạn Viên Viên không tin tưởng người khác, chỉ có thể tự mình làm, như vậy tuy là thoải mái cho Ninh Tuyên, nhưng còn Tử Quyên thì phải làm sao?
Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc sau này, Đoạn Viên Viên cắn răng nói: “Tử Quyên theo con đã được mấy năm, tay nghề cũng rất tốt, mẫu thân cứ để nàng ấy đến phòng thêu thùa làm thợ thêu, đợi khi nào nàng ấy ưng ý người nào, con sẽ trả lại giấy tờ cho nàng ấy, để nàng ấy làm muội muội của con mà gả đi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Đoạn Viên Viên cảm thấy có thứ gì đó như đang giữ nàng lại.
Xem xem, nàng cũng có thể dễ dàng quyết định tương lai của một người.
Mặc dù Ninh Tuyên mãi mãi ở trên nàng, nhưng đối với những người trong cái sân này, nàng mới là nữ chủ nhân thực sự.
Di nương Trần còn chưa đợi nàng nói hết đã kéo nàng lại, đồng ý thay nàng thu xếp mọi chuyện: “Con còn nhỏ, đến lúc đó thì đừng gặp con bé đó nữa, nhỡ đâu nó khóc lóc cầu xin, ta chết cũng phải lột da nó ra!”
Đoạn Viên Viên không phản bác, chỉ là những cảnh tượng ba người cùng nhau chơi thảy vòng, nhảy lò cò cứ thế ùa về trong tâm trí nàng.
Di nương Trần thật sự rất vui mừng, không ngừng cảm thán với Triệu ma ma: “Quả nhiên, con gái nhà người ta sau khi lấy chồng chính là trưởng thành rồi!”
Nếu là trước đây, chắc chắn Viên Viên đã hất đũa bỏ đi, thề sống thề chết đảm bảo nha hoàn của mình sẽ không gây chuyện rồi!
Đoạn Viên Viên thấy di nương vui mừng như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, chỉ là nhìn bóng lưng xinh đẹp, nhanh nhẹn của Tử Quyên, nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng nàng biết làm như vậy là đúng.
Nàng chỉ điều động một người thôi mà, hơn nữa còn quyết định sau này sẽ để Tử Quyên làm muội muội của mình mà gả đi.
Đây đã là kết cục tốt nhất cho một nha hoàn rồi, chẳng phải sao?
Mũi tên bắn đi không thể nào quay đầu lại, lời đã nói ra, di nương Trần cũng không thể để nàng nuốt lời được.
Đoạn Viên Viên nghĩ, có lẽ sau này nàng cũng có thể giống như những người khác, không chút áy náy mà sử dụng quyền lực cao quý của mình.
Đến khi lên xe ngựa, trên mặt Đoạn Viên Viên vẫn không có lấy một chút ý cười.
Ninh Tuyên lấy bánh bao đường dụ dỗ nàng: “Hiếm khi được ra ngoài, đã ra ngoài rồi mà còn không cười, người không biết còn tưởng ta muốn bán muội đi đấy.”
Trong lòng Đoạn Viên Viên đang phiền muộn, cũng chẳng muốn dỗ dành hắn nữa, há miệng cắn một cái vào mu bàn tay hắn, mặc cho Ninh Tuyên dỗ dành thế nào cũng không chịu nhả ra.
Cuối cùng, Ninh Tuyên phải cù lét nàng mới cứu được bàn tay của mình.
Đoạn Viên Viên nhìn dấu răng đỏ chót trên mu bàn tay hắn, nói một câu: “Đáng đời!”
Ninh Tuyên biết biểu muội chưa từng đi dạo phố, nên khi vào thành, hắn đã dẫn nàng đi dạo chơi, ăn uống.
Sau khi Đoạn Viên Viên cắn hắn một cái, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều, đến nơi lại hứng thú bừng bừng cùng hắn xuống xe.
Đây là lần đầu tiên nàng được đi dạo phố sau bốn năm xuyên không đến đây, trước đây chỉ được nhìn thấy trong kiệu hoa khi xuất giá mà thôi!
Chỉ là nhìn thấy rồi mới khiến nàng thất vọng tràn trề, trên đường toàn là đường đất, xe ngựa đi qua là người cũng bị bụi phủ đầy.
Lần này không có rèm che chắn, nàng mới được nhìn rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, hoàn toàn khác xa với bức “Thanh Minh Thượng Hà Đồ”.
Những người bán rau, buôn bán đều là nam nhân, trong quán rượu cũng toàn là đàn ông ngồi uống trà, uống rượu.
Chỉ có lác đác vài lão phu nhân đeo giỏ bán kim chỉ, gõ cửa từng nhà hỏi xem các cô, các bà có muốn mua không.
Thỉnh thoảng mới có một vài cô nương trẻ tuổi đi qua, hoặc là người nhà nghèo đến mức không mua nổi quần áo, hoặc là nha hoàn, bà tử vội vã ra ngoài mua thức ăn cho chủ nhân.
Đoạn Viên Viên nhìn những người đàn ông tự do đi lại, nói chuyện rôm rả trên đường, không khỏi nghĩ, phụ nữ dù ít cũng phải chiếm đến gần một nửa dân số, vậy thì họ đang ở đâu?
Cánh cửa một ngôi nhà khẽ hé mở, lộ ra đôi mắt linh động.
Đoạn Viên Viên rùng mình một cái, những người phụ nữ ấy đều bị nhốt trong những ngôi nhà ven đường, bị chia cắt thành từng nhóm nhỏ, đấu đá lẫn nhau.
Đoạn Viên Viên nắm chặt tay Ninh Tuyên, nàng cảm thấy mình như đang đi trên nghĩa địa, hai bên toàn là những ngôi mộ đen ngòm, oan hồn trong những ngôi nhà ấy đang nhìn nàng chằm chằm.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK