Đoạn Viên Viên biết chuyện liền cảm thấy Lưu Trinh Nhi là người phụ nữ đặc biệt nhất mà nàng từng gặp qua, cử chỉ và hành động rất hung ác nhưng cũng rất hào hiệp, khiến cho người ta vừa yêu lại vừa hận.
“Ngươi đã quyết định là sẽ tìm người như thế nào chưa?” Đoạn Viên Viên đưa cho nàng ta một xiên hoa quả ngào đường rồi hỏi.
Tiêu Lệ Nương cắn một miếng thật lớn, vị ngọt ngào đến mức khiến cho nàng ta nhắm tịt mắt lại.
Nàng ta lắc đầu nói: “Vẫn chưa! Lưu tỷ tỷ nói đàn ông có rất nhiều, phải từ từ tìm hiểu! Nếu như ta lại rơi vào hố lửa lần nữa thì sẽ không còn ai cứu ta được nữa!”
Nàng ta không có ý định cứ thế mà bán mình cho một người đàn ông khác, hôm nay nàng ta tới đây là để nói về một chuyện khác.
“E rằng Lưu tỷ tỷ không được khỏe.” Tiêu Lệ Nương khẽ thở dài: “Có khi lúc nói giúp ta, là thực sự muốn tìm cho mình một nơi để an táng.”
“Lưu tỷ tỷ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ chết rồi thối rữa mà không có ai chôn cất!” Nàng ta nghiêm mặt nói: “Từ nhỏ ta đã lớn lên ở trên núi, ốm đau bệnh tật đều phải tự mình xoay sở, sắc mặt của tỷ ấy hồng hào như vậy, trông không giống bình thường chút nào, sờ vào cũng thấy nóng hơn chúng ta.”
Ban đầu còn có chút nghi ngờ, nhưng sau đó thấy Lưu Trinh Nhi cứ dăm ba bữa lại sai Song Nhi đi mua thuốc cầm máu về sắc để uống, lúc đỡ lúc lại không, lập tức biết rằng tám chín phần là thật.
Trên thực tế, khi nghe Lưu Trinh Nhi nói rằng ả ta muốn có quan tài, trong lòng Đoạn Viên Viên đã đoán được đôi chút.
Làm một kỹ nữ thì làm sao có thể có kết cục tốt đẹp? Những gã đàn ông kia làm sao biết thương hoa tiếc ngọc là gì? Có lẽ là do trong người đã mắc bệnh gì đó, nếu không thì cũng không dễ dàng thoát thân như vậy được!
Băng huyết không phải là bệnh nhẹ, chẳng phải là Vương Hy Phượng và Lý Bình Nhi đều phải ra đi vì nó hay sao?
Trong lòng Đoạn Viên Viên bỗng chốc hoảng loạn, nàng muốn đi xem sao, Thanh La kéo nàng lại, không muốn gặp xui xẻo, nói: “Lát nữa thái thái sẽ tới, đã lệnh cho ta không để cho người chạy ra ngoài! Nếu tiểu thư muốn đi thì hãy tự mình tới nói với thái thái đã!”
Mấy nha hoàn đều nhìn nàng chằm chằm, Đoạn Viên Viên cũng sợ bị Võ thái thái trách phạt, đành phải lấy mười lượng bạc đưa cho nàng rồi nói: “Mang đến cho Lưu tỷ tỷ dùng, nếu không đủ thì quay lại tìm ta.”
Hiện tại cái gì nàng cũng không có, chỉ có mỗi tiền là có rất nhiều!
Tiêu Lệ Nương ôm bạc mà rời đi, Võ thái thái vui vẻ bước vào, phía sau còn có một đoàn người khiêng theo một thứ gì đó được phủ vải ở trên.
Võ thái thái đi tới, trước tiên đánh cho nàng một cái, đánh cho mông của Đoạn Viên Viên phải rung lên hai cái.
Võ thái thái mắng: “Kiếp trước đúng là ta nợ các con mà! Kiếp này bị mấy đứa con hành hạ một ngày ba bữa. Cái giường tốt như vậy, ta cho người làm từ lúc con mới được sinh ra, kết quả là con vẫn không thích! Lợn rừng đúng là không thể ăn cám mịn được mà!”
Đoạn Viên Viên không thích giường có mái che, nhốt người ta ở nơi tối tăm giống như quan tài vậy, hơn nữa nàng cảm thấy đó chính là tấm lòng của Võ thái thái dành cho Đoạn Viên Viên trước kia, nàng không nên lấy nó đi như vậy.
Võ thái thái tức giận và mắng nàng một trận, sau đó vẫn cho người tìm tới hơn mười người thợ mộc đến để làm lại, vội vàng trong suốt gần một năm trời, cuối cùng cũng hoàn thành được trước khi nàng xuất giá.
Mấy người thợ cẩn thận đặt chiếc giường ở đại sảnh, Võ thái thái vươn tay tới kéo tấm vải đỏ phủ bên trên xuống, nhăn mũi đi một vòng xung quanh chiếc giường khảm xà cừ, nhìn những miếng vỏ sò, vỏ ốc lấp lánh được dát lên ở bên trên, nói: “Ta còn cho người làm thêm hai bộ màn thêu trăm con trai nghìn đứa cháu cùng với quả lựu đỏ, như vậy cũng tốt, sau này con đi rồi, ta nhìn thấy chiếc giường này thì sẽ nhớ tới con.”
Sau khi xem xong giường tân hôn, bữa trưa cũng đã được chuẩn bị xong. Đoạn Viên Viên tự tay rót rượu và gắp thức ăn cho cho lão thái thái.
Lão thái thái ở bên nàng hơn nửa năm, đưa nàng đi lễ cầu thần bái phật, cho nàng uống không biết bao nhiêu là thuốc.
So với bà lão góa của nhà họ Ninh, có thể thấy được lão thái thái nhà mình tốt đến nhường nào. hông. Muốn bà ta biết được bình đẳng giới là gì, ngay cả bản thân của bà ta cũng chưa từng được sống một ngày nào như thế cả.
Không thể nào cưỡng ép một người chưa từng được nhìn thấy ánh sáng bao giờ lại có thể thấu hiểu ánh sáng được.
Lão thái thái rất vui vẻ, vừa ăn vừa hỏi: “Còn thiếu thứ gì nữa không? Còn hai ba tháng nữa là xuất giá rồi, đừng để đến lúc đó rồi mới vội vàng chuẩn bị.”
“Không thiếu gì nữa, cả nhà đã chuẩn bị cho con đủ cả rồi.” Đoạn Viên Viên nói.
Lão thái thái đặt đũa xuống, cười vui vẻ, lấy đôi vòng tay từ trong tay áo rồi đưa cho nàng, nói: “Nhà mẹ của ta nghèo, không có thứ gì đáng giá để lại cả, chỉ có đôi vòng tay này là được truyền qua mấy đời rồi. Cha mẹ con đều đã lo liệu mọi thứ cho con cả rồi, ta chỉ có mỗi đôi vòng tay này để tặng lại cho con thôi!”
Đôi vòng tay lấy ra có màu xanh lục, không được trong suốt lắm, lại còn có nhiều vân, thời buổi này kỹ thuật chế tác vẫn còn kém, mua vòng không cần phải trong veo, chỉ cần màu sắc đẹp là được!
Vừa nhìn thấy đôi vòng tay đó, Võ thái thái đã kêu lên một tiếng “mẹ”, rồi lấy tay huých vào Đoạn Viên Viên, bảo nàng mau quỳ xuống dập đầu cảm tạ lão thái thái.
Đôi vòng tay này đã không được mang ra cho ai xem trong suốt bao nhiêu năm nay. Bà ấy không ngờ lão thái thái lại đem tới cho Viên Viên!
Lão thái thái nói: “Ta cũng không có anh chị em gì, giữ lại đôi vòng tay này mang theo xuống đất thì cũng uổng phí.” Nói tới đây, bà lại nhìn Dụ ca nhi: “Con là con trai, sau này vòng tay của vợ thì phải tự mình kiếm để tặng cho nàng ấy!”
Đương nhiên, Dụ ca nhi tất nhiên sẽ không tranh giành vòng tay với tỷ tỷ, vỗ ngực nói: “Ai thèm! Sau này con sẽ mua cho hai người những thứ tốt hơn thế!”
Lão thái thái khịt mũi hai cái, nhìn đôi vòng tay vẫn còn có chút không nỡ, nhỡ đâu Dụ ca nhi không nên người, lại phải bám víu vào cha mẹ thì làm sao?
Nhưng Đoạn Viên Viên là do bà ta một tay nuôi lớn, còn Dụ ca nhi tuy là cháu đích tôn, nhưng từ nhỏ đã phải ra ngoài học hành, thời gian chơi đùa cùng với bà ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bà ta ở bên cạnh cháu gái nhiều hơn, đương nhiên là sẽ thân thiết với nàng hơn.
Những nha đầu ở bên ngoài, dù có tốt đến đâu cũng không phải là người nhà, bà ta vẫn hiểu rõ sự khác biệt giữa gần và xa, kẹo đường thì có thể cho tùy ý, nhưng đôi vòng tay này bà chưa từng có ý định để lại cho ai khác cả.
Bà ta cũng đã già rồi! Hơi quá đáng một chút thì đã làm sao!
Chính vì vậy mà bà ta mới giận Võ Thị đến thế, khiến cho bà ta trở thành một người mẹ chồng khó tính!
Cơn giận trong lòng của Võ thái thái cũng đã biến mất, bà ấy cũng không muốn Đoạn Viên Viên phải thấy phiền lòng trước khi xuất giá, bằng nhận lấy đôi đũa từ Đoạn Viên Viên, nói: “Tự mình ăn cơm đi, đợi con xuất giá rồi, muốn làm gì thì sẽ có rất nhiều thời gian để mà làm!” Nói xong, nàng tự mình hầu hạ lão thái thái ăn một bữa cơm.
Lão thái thái tính tình nóng nảy nhưng cũng mau quên, Võ thái thái đã làm dâu nhà bà ta đã mười mấy năm rồi, luôn biết ý lấy lòng bà ta, bữa cơm kết thúc, mẹ chồng và nàng dâu cũng đã hòa giải.
Chỉ có Đoạn lão gia là người từ trong ra ngoài không đúng, ông ta bị Đoạn lão thái gia mắng mỏ và sai bảo.
Đoạn Viên Viên cuối cùng cũng có thể yên tâm, lại ở nhà để kiểm kê lại của hồi môn.
Chỉ là bệnh tình của Lưu Trinh Nhi ngày càng nặng, Đoạn Viên Viên thường xuyên mặc nam trang, giả làm Dụ ca nhi để đến thăm ả ta.
Dụ ca nhi biết tỷ tỷ mình lén lút làm gì, cậu ấy cũng đã quen với việc chịu tiếng oan thay cho tỷ tỷ của mình, vừa đưa quần áo vừa nói: “Sau này tỷ tỷ xuất giá rồi, lỡ bên đó không có chịu tiếng oan cho tỷ thì phải làm sao?”
Ninh Tuyên vừa nhìn đã biết là người chuyên gây thị phi, sao có thể giống như cậu ấy được, lúc nào cũng chiều theo ý của tỷ tỷ được chứ!
Thanh La cười đùa vì cậu ấy thích chịu tiếng oan, bèn hiến kế cho cậu ấy: “Chỉ cần đại thiếu gia có tiền đồ, thường xuyên tìm đến cửa nhà họ Ninh là được! Như vậy là có thể thay tiểu thư chịu tiếng oan cả đời rồi!”
Vẻ mặt của Dụ ca nhi có chút khó xử, cậu ấy không thích tới nhà họ Ninh, nhà họ Ninh quy củ rất nhiều, lão thái thái lại không thích cậu ấy, cảm giác bị người ta khinh thường thật sự không dễ chịu chút nào. Cậu ấy cũng không phải là người dễ bắt nạt, chỉ cần ba câu là có thể khiến cho lão thái thái tức đến ôm ngực kêu đau
Tiểu nha hoàn bưng trà tới cho cậu ấy, cảm thấy thiếu gia này có chút ngốc nghếch, bèn nói: “Đại thiếu gia không thể chịu nổi gian khổ, Trần thái thái không có anh em, bà bấy vất vả lắm mới nuôi nấng biểu thiếu gia khôn lớn được. Nếu cậu không đi tới đó, lỡ như biểu thiếu gia thay lòng đổi dạ, tiểu thư cũng sẽ giống như Trần lão thái thái thì sao!”
Dụ ca nhi biết trước đây Trần di nương sống rất khó khăn, cậu ấy nhất định không muons Đoạn Viên Viên phải sống những ngày tháng giống như vậy, sau khi suy nghĩ lại, cậu ấy cũng cảm thấy cách này rất tốt, chỉ là không biết Ninh Tuyên có bị cậu ấy chọc tới tức chết hay không!
Bèn nói với tỷ tỷ: “Đợi khi nào đệ đến kinh thành học tập, sẽ thường xuyên tới đón tỷ ra ngoài chơi!”
Quan chức và thương nhân, quan chức luôn đứng trước thương nhân, nếu như cậu ấy trở thành quan liêu, Ninh Tuyên chắc chắn sẽ không dám coi thường tỷ tỷ của cậu ấy! Không phải Đoạn Viên Viên xem thường đệ đệ của mình, nhưng thời buổi này thi khoa cử còn đáng sợ hơn cả thi đại học, câu nói “ta muốn làm quan” cũng giống như câu “lớn lên con muốn làm nhà khoa học” vậy, đều là nói cho vui mà thôi.
Hơn nữa, một tên quan chức quèn cửu phẩm bình thường nào gặp nhà họ Ninh mà không phải cúi đầu khom lưng chứ? Muốn làm quan chức to hơn Ninh Tuyên, nói không chừng phải đến khi cậu ấy được bốn mươi, năm mươi tuổi. Đến lúc đó nàng có còn sống được hay không thì cũng khó nói!
Nhưng tham vọng của thiếu niên vẫn nên được khuyến khích, nhỡ đâu lại đỗ đạt thành công thì sao? Đoạn Viên Viên lấy hai trăm văn từ trong tay áo ra đưa cho cậu ấy mua kẹo ăn, xoa xoa đầu cậu rồi rời đi mất.
Dụ ca nhi không phục, bèn quay người vào trong phòng đọc sách, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho ta mười năm nữa, Ninh Tuyên chắc chắn sẽ phải gọi ta là đại gia!”
Gần đây Lưu Trinh Nhi không thường xuyên mở cửa tiếp khách, Đoạn Viên Viên đi vào bằng cửa sau.
Song Nhi dẫn nàng tới phòng ngủ, Lưu Trinh Nhi đang nằm ở trên giường để đọc sách, thấy nàng tới liền ngồi dậy nói: “Trời lạnh như vậy, tại sao ngươi lại đến đây?”
Đã là tháng năm rồi, người ngoài đều đã mặc áo đơn, Đoạn Viên Viên đi hết con đường, đã thấy nóng ruột rồi, vậy mà nàng ấy còn nói là trời lạnh!
Lúc Song Nhi rót trà, nàng ta khẽ nói với nàng, từ khi bị cảm lạnh vào mùa đông năm ngoái, đến giờ ả ta vẫn chưa khỏi hẳn, ngược lại bệnh cũ còn tái phát, lúc đi ngủ phải lót thêm vài miếng vải, máu thì cứ rỉ ra không ngừng.
Đại phu không chịu xem cho ả ta, nói rằng đây là một căn bệnh phong tình, không sạch sẽ, nên khi xem nó thì sẽ không được may mắn.
Lưu Trinh Nhi là một tiểu thư tới từ kinh thành, thái y nào mà ả ta chưa từng gặp qua? Ả ta cũng không có thiếu tiền, chỉ là ả ta biết rõ bản thân không thể qua nổi.
Điều duy nhất mà ả ta cảm thấy không yên lòng chính là thi thể của mình và Song Nhi, sợ rằng xác của bản thân sẽ bị vứt bỏ ở ngoài đồng hoang.
“ Nếu trở thành hồn ma vất vưởng, kiếp sau lại phải rơi xuống vũng bùn.” Lưu Trinh Nhi nói, nói tới đây, ả ta buông lỏng quyển sách ở trong tay xuống và mỉm cười nói: “Những người khác tránh còn không kịp, ngươi còn nguyện ý tới thăm ta, thực sự khiến cho ta rất cảm động.”
Ả ta lấy một xấp tiền từ dưới gối ra, tổng cộng có một tờ ngân phiếu có giá mười hai vạn lượng, tất cả đều là những thứ ả ta kiếm được từ trong tay của các vị quan lớn khi còn ở kinh thành, đưa chúng cho Đoạn Viên Viên, nói: “Số tiền này ngươi giữ hộ ta, hàng năm đưa cho Song Nhi một ít, sau này nếu như nó có bị đàn ông lừa gạt, ngươi cứ việc lấy ra tiêu hết đi, còn nếu nó biết điều, mỗi năm ngươi cứ đưa cho nó một ngàn lượng.”
Không phải là không thể giao cho Song Nhi, nhưng nàng ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, sói lang hổ báo nhiều như vậy, làm sao nàng ta có thể tự bảo vệ chúng được?
Nhà họ Đoạn và nhà họ Ninh đều là những gia độc có thế lực, không có chỗ dựa nào là tốt hơn hai nhà này.
Đoạn Viên Viên có cửa hàng, sắp xếp cho một người vào làm việc cũng không phải là chuyện khó, nhưng nàng không dám gữ Song Nhi ở bên cạnh, bởi vì nàng sẽ phải tới nhà họ Ninh. Nếu Trần di nương và biểu ca biết chuyện, Song Nhi có thể sống được bao lâu thì cũng khó nói.
Lưu Trinh Nhi bóc hai quả vải, nói: “Như vậy là tốt rồi, nếu như vậy mà còn không thể sống tốt được, thì là do nó quá vô dụng!”
Song Nhi dựa vào ả ta, không nói một lời, đợi đến khi Lưu Trinh Nhi đã ngủ say, mới lấy một chiếc khăn tay từ trong chăn ra.
Đoạn Viên Viên nhìn thấy trên chiếc khăn tay là một mảng màu đỏ tươi, lượng máu nhiều như kinh nguyệt, nàng sửng sốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không quá mấy tháng nữa là ả ta sẽ không thể qua khỏi.
Lưu Trinh nhi không thiếu tiền, mà thiếu thuốc bổ, nàng bèn dặn Song Nhi đi tới cửa hàng, cách ba bữa lại cho Thanh Là đưa thuốc bổ khí huyết tới, sau đó bảo Song Nhi đem tới cho Lưu Trinh Nhi.
Song Nhi trung thành với chủ cũ, đây là tấm lòng của một người hầu trung thành, sẽ không ai có thể trách móc nàng ta được.
Vào một ngày nắng đẹp, Đoạn Viên Viên ở nhà viết thư hồi âm cho Ninh Tuyên, trong lòng luôn cảm thấy có một chuyện quan trọng mà mình vẫn chưa làm.
Sau bữa trưa, bọn họ ra ngoài đi dạo. Đoạn Viên Viên chợt nhớ ra đã hai ba ngày rồi nàng chưa tới gặp Lưu Trinh Nhi, nhưng vừa bước chân ra cửa lại cảm thấy tới thăm vào buổi tối thì sẽ thích hợp hơn.
Ban ngày ban mặt có thể nhìn thấy quá rõ ràng như vậy, thân thể của người sắp chết chỉ còn da bọc xương, giống như bộ xương khô bọc một lớp da, nhìn lâu sẽ cảm thấy ghê sợ, bị người khác nhìn thấy cũng không hay lắm.
Khi mặt trời dần ngả về phía tây, Đoạn Viên Viên giả trang thành Dụ ca nhi đi tới đầu thôn, kết quả là vừa mới tới đã thấy một đám người đang vây quanh tụ tập bên dưới gốc cây bồ kết già.
Đoạn Viên Viên kéo một đứa bé lại, hỏi: “Bên đó đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Đứa trẻ ồ lên một tiếng đáp lại: “Có người chết rồi! Cha mẹ ta đều đang tới đó xem!”
Trái tim của Đoạn Viên Viên đập thình thịch, nhìn thấy ở trong đám người còn có cả Tiêu Lệ Nương, nàng vội vàng chen vào bên trong.
Bên dưới gốc cây bồ kết già được kê một tấm ván gỗ mỏng, trên đó là thi thể của một người phụ nữ được phủ một tấm vải trắng.
Đoạn Viên Viên nhìn kỹ lại, người phụ nữ này không ai khác chính là Lư Trinh Nhi, người mà nàng vẫn luôn coi như một nữ hiệp giang hồ, một vị khách trần tục.
Huyện lệnh họ Hà cũng có mặt ở đó, kể từ khi Lưu Trinh Nhi đổ bệnh đến giờ, nhan sắc của ả ta càng ngày càng tàn tạ, ông ta cũng không còn đến đây thường xuyên như trước nữa.
Hôm nay tan làm đi ngang qua một gian hàng rong, huyện lệnh họ Hà nhìn thấy một hộp phấn má màu hồng đào, chợt nhớ ra là Lưu Trinh Nhi rất thích sưu tầm phấn má, đã mua liền mấy hộp rồi vội vàng đi tới quán hoành thánh.
Đi tới nơi thì mới biết là Lưu Trinh Nhi đã qua đời rồi! Một người đàn ông cao lớn, đứng từ xa đã có thể thấy được làn da trắng nõn của ả ta, chỉ là một đóa sen hồng rực rỡ hiện tại đã biến thành một cây trúc trắng muốt, nét phong tình vẫn còn đó nhưng người đã không còn nữa rồi.
Ông ta lặng lẽ đặt mấy hộp phấn má xuống, rồi xoay người rời đi ngay.
Nhà họ Hà không thể đứng ra lo liệu hậu sự cho ả ta được, ông ta có ở lại thì cũng là vô ích, chẳng bằng coi như chưa từng tới, coi như là giữ lại chút tình nghĩa này.
Lý trưởng cũng không biết xử lý thi thể như thế nào, hắn ta suy nghĩ một chút, nói: “Tốt nhất là cho vào tre rồi thả trôi theo nước, không thể chôn ở trong thôn được, sẽ không tốt cho phong thủy!”
Lưu Trinh Nhi chắc chắn đã nhìn thấu hắn ta từ lâu cho nên mới từ chối gả cho hắn ta! Năm sáu năm yêu nhau đậm sâu, tất cả đều là diễn cho người khác xem!
Hiện tại, ai mà không biết huyện lệnh họ Hà là một kẻ si tình? Ngay cả cấp trên của ông ta cũng đánh giá cao ông rất nhiều!
Đoạn Viên Viên nhìn huyện lệnh họ Hà im lặng rời đi, nàng nấp ở trong đám đông để xem bọn họ xử lý như thế nào.
Tiết đại thẩm nhớ đến bếp lò ngày hôm đó, trong lòng có chút không đành lòng nhìn ả ta bị côn trùng gặm nhấm, bèn lên tiếng nói: “Hay là thiêu thành tro đi, để mọi người cùng xem, kết cục của loại đàn bà lẳng lơ là như thế nào.”
Thi thể lớn như vậy cũng không còn cách nào để thu liệm được, đất đai và quan tài đều rất đắt đỏ, thiêu thành tro rồi cho vào một cái vò nhỏ sau đó chôn xuống đất cũng không ai tìm thấy nó được!
Lý trưởng thấy cách này rất hay, liền sai người đi tìm mấy chàng trai khỏe mạnh chất củi thành một đống lớn ở trên bãi đất trống, rồi gọi tất cả những người phụ nữ và trẻ em trong thôn đến xem.
Muốn thiêu cháy một người, thì cần ngọn lửa phải thật lớn, nhà họ Đoạn ở cách đó rất xa cũng có thể nhìn thấy cả một vùng trời đỏ rực.
Đoạn Viên Viên không cần phải đi tới đó, nàng bị Võ thái thái gọi vào nhà để thêu tất cho Ninh Tuyên, nàng làm sao mà thêu nổi, nàng đã hứa với Lưu Trinh Nhi là sẽ thu liệm thi thể cho ả ta!
Chờ Võ thái thái rời đi, nàng lập tức cho hai tiêu nha hoàn nửa đêm đi tới thu gom tro cốt của ả ta, Dụ ca nhi cũng đi theo, cậu ấy là nam nhi, có bị người khác bắt gặp thì cũng không ai dám đụng chạm tới.
Cuối cùng, ba người cùng với Tiêu Lệ Nương, cả người toát đầy mồ hôi, ôm về một vò tro cốt màu đen.
Đoạn Dụ không dám mang vào nhà, bèn gọi tỷ tỷ ra, hỏi xem nàng định xử lý chúng như thế nào.
Đoạn Viên Viên muốn chôn cất ở trong ruộng của nhà nàng, hằng năm cho người đến thắp hương, nhưng Song Nhi lại đang làm việc ở cửa hàng, động tĩnh lớn như vậy rất khó để giấu diếm.
Cuối cùng, Tiêu Lệ Nương nhận lấy chiếc vò, nói: “Lưu tỷ tỷ đã cho ta một con đường sống, ta còn chưa báo đáp được gì cho tỷ ấy, chiếc vò này cứ để cho ta lo liệu, chôn cất ở dưới gốc cây ở trong nhà kho là được. Sau này ta rời đi, cũng sẽ mang theo tỷ ấy rời đi, ngươi đừng bận tâm nữa.”
Mọi chuyện cứ như vậy được quyết định, mấy người nhìn vào chiếc vò đen nhỏ bé, ai nấy đều im lặng không nói gì.
Một người phụ nữ cao năm thước, cuối cùng cũng chỉ còn lại một vò tro tàn!
Danh Sách Chương: