Mục lục
Ký Sự Của Viên Viên - Trúc Duẩn Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng trống vang trời, pháo nổ rợp đất, Ninh gia hôm nay khách khứa đầy nhà.
Ninh lão gia nhị phòng vì muốn chúc phúc cho tân nhân, đặc biệt bày tiệc rượu ngoài cửa Ninh gia, Ninh gia vì muốn cầu phúc cho lão phu nhân, tiệc cưới đều làm toàn đồ chay.
Món chay ngày đông vốn hiếm có, tin tức vừa truyền ra lập tức gây xôn xao cả nửa thành. Ninh lão gia nhị phòng rất đắc ý, lại nói sợ mọi người ăn uống xong bụng dạ không có tí dầu mỡ nào, bèn sai người ở nhà ngoài hầm mấy chục nồi canh thịt dê, mời những người đến dự tiệc rượu ăn một bát để xua tan giá lạnh, kẻo lại bị rét cóng tai.
Cứ như vậy, của hồi lễ của tân nương tuy không nhiều bằng đại tiểu thư nhà họ Đoạn, nhưng miệng lưỡi thế gian, ai ăn của người nấy, mọi người đều chỉ khen ngợi nàng.
Trời còn chưa sáng rõ, Ninh Đại đã đội khăn vuông cài trâm hoa, mặc trường bào giao lĩnh tay rộng xẻ tà hai bên, bên ngoài khoác áo đạo bào hai vạt, vai khoác gấm vân cẩm bốn màu, dáng vẻ tuấn tú cưỡi ngựa cao to đi đón tân nương.
Trên đường, mọi người đều chắp tay chúc mừng: "Chúc mừng, chúc mừng."
Ninh Đại mỉm cười đáp: "Cùng vui, cùng vui."
Ninh lão gia nhị phòng ngồi trong nhà, vuốt râu uống trà, cuối cùng cũng yên tâm.
Nếu như không thể giải quyết xong chuyện này trước năm, kéo dài đến sang năm, chẳng phải ông ta lại phải ở nhà giữ tang thêm một năm sao?
Thời gian tốt đẹp như vậy sao có thể lãng phí ở nhà được!
Ninh Tuyên với tư cách là huynh trưởng, cũng ở bên ngoài tiếp khách, hắn ăn mặc rất tao nhã, chỉ mặc một bộ y phục đỏ thêu hoa văn ẩn, đầu đội ngọc quan mã não, bên cạnh là hai vị đệ đệ của nhị phòng.
Các bà mối, bà mai đến giúp việc nhìn thấy, đều khen ngợi nam nhân nhà họ Ninh thật tuấn tú, nếu không phải đều mang họ Ninh, thì dù có thế nào cũng phải tự mình kiếm một người, cho dù chỉ là gặp gỡ một đêm xuân, sau này không gặp lại cũng đáng giá!
Ninh Minh cũng mặc y phục đỏ tròn cổ đứng bên cạnh, đám người hầu kẻ hạ bận rộn bưng trà rót nước, huynh đệ chưa từng gặp mặt thì đang tiếp đãi khách khứa.
Hắn ta thật sự không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi trên ghế ăn kẹo cưới và đậu phộng, Ninh Tuyên còn sai Hoa Hưng Nhi và Hoa Vượng Nhi qua đó trông chừng hắn ta, muốn trà muốn nước đều hầu hạ chu đáo, miễn là đừng để hắn ta gây chuyện là được. 
Ninh Minh vui vẻ nhìn ngó xung quanh, thấy Lưu Hoài Nghĩa còn cầm một nắm kẹo đưa cho hắn ta, bèn nói: "Đa tạ ngươi cho ta y phục, chỉ là ta mặc không vừa lắm, sau này cứ đưa cả súc vải đến đây là được."
Ninh Minh nói câu này cũng có chút chột dạ, bộ y phục tốt như vậy, hắn ta mới mặc có một lần đã không cánh mà bay.
Rõ ràng là hắn ta đã cởi áo ra, để ngay ngắn trên ghế, vậy mà Thư thị cứ khăng khăng nói rằng y phục đã mặc qua mà chưa giặt giũ cẩn thận thì không được mặc lại.
Nàng ta đang mang thai, hắn ta cũng không tiện đôi co, đành phải để mặc nàng ta lấy bàn chải nhỏ phủi bụi trên áo, ai ngờ đâu, phủi xong, mang ra ngoài phơi nắng một lúc thì không cánh mà bay.
Ninh Minh không cần nghĩ cũng biết là đám gia nhân đáng chết kia đã lén lút lấy đi bán, cũng tại đại ca vô dụng, chỉ biết nuôi dưỡng một lũ nô tài láo xược trong nhà.
Hắn ta còn chủ động đến tìm Ninh Tuyên, dù sao thì sau này hắn ta cũng phải cùng hắn quản lý Ninh gia, cũng chẳng có gì phải ngại ngùng.
Nhưng Ninh Tuyên chỉ nói với hắn ta một câu đã khiến hắn ta bừng tỉnh.
Hắn nói: "Là cha tự tay chọn người cho ngươi."
Đúng vậy, đúng vậy, là cha hắn ta sợ hắn ta bị Ninh Tuyên và Đoạn Viên Viên bắt nạt, nên mới đặc biệt sắp xếp người cho hắn ta. Bọn họ dám ngang nhiên như vậy với hắn ta, ngay cả y phục cũng dám lấy trộm, có phải là vì cha hắn ta đã để lộ ý gì chăng?
Hôm đó, hắn ta chỉ ăn mặc có phần hơi quá đáng một chút thôi mà.
Hắn ta thật sự không hiểu, tại sao lại khiến cha mình tức giận đến vậy?
Đêm đó, Ninh Minh nằm mơ thấy mình quay trở về ngôi nhà ở Giang Nam.
Nương hắn ta dẫn theo đám em trai, em gái ra sân, tất cả đều quỳ xuống, dập đầu cảm tạ ân đức dưỡng dục của bọn họ, bên cạnh là tên buôn người đang đứng cười nham hiểm.
Ninh Văn Bác nắm lấy tay hắn ta, rưng rưng nước mắt nói: "Minh nhi, cha chỉ còn mỗi mình con là con trai ở bên cạnh, cha thật sự không biết phải làm sao để con hiểu được tấm lòng của cha đây."
Ninh Minh cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, định quỳ xuống gọi "Cha", nhưng đúng lúc này, hắn ta nhìn thấy những đứa em trai, em gái đang bị tên buôn người kéo tay, đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn mình.
Hắn ta kinh hãi phát hiện - mỗi người bọn họ đều có khuôn mặt giống hệt hắn ta!
Ninh Minh hét lên một tiếng thất thanh, bừng tỉnh giấc, mấy ngày liền sau đó, hắn ta đều không ngủ ngon, ban đêm còn phải giấu gậy gộc dưới gối, chỉ cần nghe thấy tiếng động lạ là lại cho rằng có người đến lôi mình đi.
Ninh Tuyên biết chuyện, sai người mang trà an thần đến cho Ninh Minh, còn nói sẽ phái người đến dạy hắn ta cách phân biệt các loại vải vóc, để hắn ta biết cách đánh giá chất lượng vải.
Không biết vì sao, mỗi lần hai huynh đệ bọn họ nói chuyện đều bị Ninh Văn Bác bắt gặp. Ninh Minh liền ra sức lấy lòng huynh trưởng, ngày ngày tìm cách lấy lòng Ninh Văn Bác.
Hắn ta vẫn còn nhớ lời nương dặn dò: "Đối với đàn ông, con phải biết cách dỗ dành, nịnh nọt, dù có oai phong, ngạo mạn đến đâu mà không có kẻ hầu hạ bên cạnh thì cũng chẳng làm nên trò trống gì."
Chính vì biết cách lấy lòng người khác, nên bà ta mới có thể sống lay lắt được hai mươi năm dưới trướng của vị sủng thiếp được sủng ái nhất.
Mấy ngày nay, Ninh Văn Bác không có thời gian đến thăm sủng thiếp, ông ta sợ bản thân không kiềm chế được mà chết trên bụng người đẹp, nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Minh, ông ta liền nhớ đến sủng thiếp, trong lòng có chút mềm lòng, lúc này mới đồng ý cho Ninh Minh đến đây, để hắn ta nhận mặt họ hàng.
Bây giờ cũng đã nhận mặt xong xuôi rồi, để lại ấn tượng tốt, sau này còn qua lại với nhau.
Chỉ là, chủ tử thì không giống chủ tử, nô tài thì không giống nô tài, đến đây cũng chẳng có ai thèm để ý.
Nghĩ vậy, Ninh Minh lại càng thêm cảm kích Lưu Hoài Nghĩa, hắn ta thật sự là người hiểu chuyện, biết cách lấy lòng người khác, sau này, nếu hắn ta có cơ hội đổi đời, nhất định sẽ không bạc đãi Lưu Hoài Nghĩa.
Lưu Hoài Nghĩa khúm núm đồng ý, trong lòng thầm mắng tên ngốc này đúng là ngu hết thuốc chữa.
Đã bao nhiêu ngày rồi mà vẫn còn ở đó mắng chửi vợ mình! Rõ ràng là do hắn ta tự tay đuổi đi mà!
Người vợ kia, cứ ngỡ là mình làm mất y phục của trượng phu, giờ đây, nàng ta đang mang thai, không dám ra ngoài, ngày ngày thắp đèn, thức đêm may vá, sai người mang đồ đi bán, muốn dành dụm tiền bạc đến cầu xin phu nhân, thiếu phu nhân nhà họ Ninh.
Có mà nằm mơ giữa ban ngày!
Lưu Hoài Nghĩa cười lạnh trong lòng, trời lạnh như vậy mà còn phải dậy sớm thức khuya làm việc, dù sao cũng là hai sinh mạng, hắn ta dù có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể nào ra tay với phụ nữ mang thai! Mấy ngày nay, hắn ta còn phải bù lỗ, mua than tốt cho nàng ta dùng.
Hắn ta lại thở dài một tiếng, nói: "Minh gia là người tài giỏi, chỉ là bị nữ sắc che mờ mắt thôi."
Ninh Minh nghe vậy giật bắn mình, cứ ngỡ là Lưu Hoài Nghĩa biết chuyện hắn ta lén lút lấy tiền hối lộ đi tiêu xài, vội vàng cười trừ, đánh trống lảng.
Hai người đang nói chuyện thì một tên gia đinh chạy đến, cung kính nói: "Minh gia, đại thiếu gia cho mời ngài ra ngoài uống canh thịt dê ạ."
Ninh Minh nghe xong liền ngẩn người.
Thịt dê rất đắt, cho dù là Ninh gia cũng không thể để mọi người ăn thỏa thích, cho nên chỉ có thể mỗi người một bát, việc chia canh thịt dê dễ khiến người ta cảm kích, cũng coi như một công việc béo bở.
Đại ca vậy mà lại giao chuyện tốt như vậy cho hắn ta làm!
Thực ra là Ninh Tuyên thấy hắn ta ở đây ra vẻ ông chủ quá lố.
Ninh Minh nhìn đám người hầu đang bê canh thịt dê ra, cũng chen vào cầm lấy muôi múc. Hắn ta vừa cầm muôi, liền không cho đám người hầu động tay vào nữa.
Thân phận khác biệt, chủ tử sao có thể làm cùng một việc với nô tài?
Những người đến sớm chờ ăn canh thịt dê trong lòng đều thầm đánh giá, chuyện nhà họ Ninh chính là chủ đề bàn tán của bọn họ, người trong nhà có ai bọn họ đều rõ như lòng bàn tay.
Nhìn Ninh Minh ăn mặc không giống người hầu, nhưng lại chưa từng gặp qua, trước đây cũng chưa từng nghe nói Ninh gia có nhân vật này. Có người nghe thấy người hầu nhà họ Ninh gọi hắn là Minh gia, bèn hỏi hắn có phải là họ hàng đến giúp việc hay không.
Tay múc canh của Ninh Minh khựng lại, hắn ta muốn nói mình họ Ninh, nhưng ngay cả gia phả hắn còn chưa được ghi tên, chẳng phải là tự rước nhục nhã sao?
Hai huynh đệ nhị phòng đều nhìn hắn ta với ánh mắt có phần thương hại, Ninh Minh là con riêng không danh không phận của Ninh lão gia, chuyện này ở Ninh gia đã là bí mật ai cũng biết.
Loại bí mật này sao có thể nói ra cho người khác nghe được?
Ninh Minh bình tĩnh cầm chắc muôi múc, hắnhắn ta không muốn để người khác xem thường, mặc cho những ánh mắt chế giễu kia, vẫn ung dung tự tại, mỉm cười múc canh cho mọi người, miệng lẩm bẩm giả vờ như không hiểu bọn họ đang nói gì.
Ninh Tuyên thấy hắn ta ngay cả múc canh cũng không xong, chỉ đành cười cười kéo hắn ta lại, để hắn ta đứng sau lưng cùng với hai huynh đệ nhà họ Hoa.
Ninh Minh có chút kính nể người huynh trưởng này, hắn ta cảm thấy Ninh Tuyên giống như một ngọn núi cao sừng sững trước mặt mình, nhìn thấy hắn, hắn ta liền cảm thấy hai chân run rẩy, muốn khom lưng, cung kính gọi một tiếng "Đại ca".
Ninh Tuyên đã hết kiên nhẫn, hắn sai người giữ chặt Ninh Minh lại, nhíu mày nói: "Ngươi là nam nhân, đầu gối và vai của nam nhân sao có thể tùy tiện khuỵu xuống được?"
Nghe vậy, Ninh Minh bỗng nhớ đến lời Lưu Hoài Nghĩa nói hắn ta bị nữ sắc che mờ mắt.
Hắn ta không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ mình nghe nhầm rồi sao?
Nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng của Ninh Minh, Ninh Tuyên lại hỏi: "Đã nhận biết hết các loại vải vóc chưa?"
Ninh Minh ấp úng đáp rằng mình đã ghi nhớ những gì quản gia dạy.
Ninh lão gia ngồi bên cạnh nghe vậy liền vui vẻ muốn kiểm tra hắn ta một chút. Kết quả là, vừa kiểm tra đã xảy ra chuyện.
Ninh Minh cái gì cũng không biết, mặt đỏ bừng, cuối cùng đành phải nói: "Quản gia căn bản không dạy gì cả!"
Nữ nhân mới là người am hiểu nhất về việc dệt vải, Ninh Tuyên không rảnh rỗi đến mức phải nói cho hắn ta biết hắn ta đã làm sai chuyện gì, Lưu Hoài Nghĩa là người của hắn, cho dù Ninh Minh có biết chuyện thì cũng phải nhịn, những kẻ không biết nhẫn nhịn, hắn sẽ không bao giờ trọng dụng.
Ninh Tuyên liền nghĩ đến chuyện tìm một vị tiên sinh đến dạy Ninh Minh cách nhận biết các loại vải vóc, hoa văn của Ninh gia, cách phân biệt đặc điểm của từng xưởng thêu.
Muốn làm tốt việc, bản thân phải biết nhìn người, đồng thời cũng phải biết nhìn nhận bản thân.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc với Ninh Văn Bác, hắn mới biết, Ninh Văn Bác căn bản chưa từng cho người dạy Ninh Minh bất cứ điều gì về xuất xứ, chất liệu vải vóc, những gì Ninh Minh biết đều là do nương hắn ta dạy.
Như vậy, chỉ có thể tìm một người am hiểu, cẩn thận, tỉ mỉ đến dạy hắn ta từ đầu, dù sao thì người đó cũng đang sống ở Ninh gia, chỉ cần hắn ta ngoan ngoãn nghe lời, Ninh Tuyên cũng không phải là người không biết dung hòa.
Hắn cũng nhìn ra, người cha này của hắn cũng giống như lão phu nhân, mọi sự yêu thương, chiều chuộng đều là giả dối, chỉ có danh tiếng của bản thân mới là thật.
Nếu thật sự yêu thương Ninh Minh, thì đã sớm ghi tên hắn ta vào gia phả rồi, sao có thể đợi đến bây giờ mới nghĩ cách?
Vì Ninh Minh không phải là mối đe dọa, nên Ninh Tuyên cũng có chút trách nhiệm của người làm huynh trưởng, cuối cùng, hắn đã tìm cho Ninh Minh một trong những thợ thêu giỏi nhất Ninh gia.
Ninh Minh tự cho mình là trời, nữ nhân là đất, ngoại trừ mẫu thân ra, hắn ta sao có thể chịu cúi đầu trước nữ nhân.
Đại tú nương dạy đi dạy lại nhiều lần cũng phát cáu, dạy hắn ta rất nhanh, chỉ cần Ninh Văn Bác và Ninh Tuyên vừa đến, lại chọn cách giảng giải đơn giản dễ hiểu.
Ninh Tuyên biết bà ta đang giở trò, nhưng người có tay nghề như vậy ở đâu cũng được trọng vọng, phạt là không thể phạt được. Hơn nữa cũng là do Ninh Minh không nên thân.
Huynh đệ trong nhà, có ai mà không phải trải qua tay đại tú nương dạy dỗ? Ngay cả giác ngộ "đi một ngày đàng học một sàng khôn" cũng không có, còn nói gì đến tương lai?
Ninh Văn Bác ôm ngực mắng thẳng là đồ ngu ngốc, nói: "Chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, giống hệt như con heo! Heo còn có thể bị giết thịt vào ngày Tết ông Công ông Táo, còn ngươi vào ngày đó làm củ tỏi cũng không phải củ cay nhất!"
Ninh Minh bị mắng đến mức đầu óc ong ong, ngày nào hắn ta cũng ở nhà, cái gì cũng phải học từ đầu, sợi chỉ từ đâu mà có, vải vóc là của nhà nào làm, hắn ta cũng dần dần biết được một chút.
Hắn ta cũng có chút cảm giác, bộ y phục mình mặc hôm đó không phải chuyện đơn giản, chỉ là người vợ trong nhà đã làm mất đồ, bản thân hắn ta lại không có cơ hội tiếp xúc với loại gấm vân cẩm thượng hạng này.
Cho dù bên trong có âm mưu quỷ kế gì, hắn ta cũng không nghĩ ra được.
Nghĩ vậy, hắn ta có chút oán hận phụ thân, nếu không phải ông ta không dạy dỗ hắn ta lễ nghĩa liêm sỉ, buôn bán giao thương từ nhỏ, thì hắn ta cũng sẽ không luôn luôn mất mặt như vậy.
Ninh lão gia không chịu nổi sự mất mặt này, lúc này cũng không quan tâm đến chuyện Ninh Đại có thành thân hay không, liền kéo Ninh Minh về nhà.
Ngồi xuống mới nói: "Ngươi cũng đâu phải có tám cái tay, sao không bảo người ta múc canh? Chuyện tốt gì cũng muốn giành lấy làm, chẳng phải là tự chuốc lấy oán hận sao!"
Nghĩ đến việc bên ngoài đều đang bàn tán đại phòng để một kẻ không rõ lai lịch ra mặt, ông ta càng thêm tức giận!
Vừa hay Ninh Minh tự ti vì giọng nói của mình, không muốn nói nhiều, trước kia có bao nhiêu lanh lợi, lấy lòng người khác, giờ đều biến mất không còn một mảnh.
Ninh Văn Bác thấy hắn ta như quả bóng xì hơi, không nhịn được càng mắng càng lớn tiếng.
Trần di nương không muốn ngủ chung phòng với Ninh Văn Bác, mấy ngày nay sắc mặt trắng bệch như quỷ đói, nghe thấy ông ta ở chính đường nổi trận lôi đình, liền cau mày xuống giường.
Nhìn thấy Ninh Minh bị mắng cho một trận te tua, Trần di nương ôm trán, khuyên hắn ta nên nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
Lão già Ninh Văn Bác kia, khi nổi giận lên, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Bà ấy không muốn chuyện của Ninh Minh ảnh hưởng đến Ninh Tuyên!
Ninh Minh nhìn Trần di nương, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nương mình, sắc mặt hắn ta trở nên kỳ quái.
Tại sao nữ nhân nào cũng muốn hắn ta cúi đầu khuất phục chứ?
Nhưng cha hắn ta, ca ca hắn ta, còn có cả vị tiên sinh đã ruồng bỏ hắn ta đều nói với hắn ta rằng: "Người xưa có đức hạnh cao quý thì phải noi theo, có hành vi sáng suốt thì phải học tập."
Chữ "Minh" trong tên của hắn ta là "cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ" (núi cao vời vợi, đường xa thăm thẳm).
Chắc chắn cha hắn ta mong muốn hắn ta trở thành một bậc quân tử chính trực, kiên cường! Trước đây, hắn ta đều bị nương mình làm cho hư hỏng, cho nên đến tận hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa được ghi tên vào gia phả!
Ninh Minh ngộ ra, liền ngẩng cao đầu nhìn Ninh Văn Bác, không còn quỳ xuống như trước nữa.
Ninh lão gia tức giận đến mức hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.
Đứa con trai này từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn, nghe lời, từ nhỏ đã bám lấy ông ta, gọi "Cha, cha", đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau, lâu dần, ông ta cũng cảm thấy thú vị, nên cũng dành chút tâm tư cho đứa con trai này.
Bây giờ xem ra, chính vì ông ta quá quan tâm đến nó, nên mới khiến nó sinh lòng tham lam, ngạo mạn!
Ông ta gầm lên một tiếng: "Mang gậy đến đây!"
Lưu Hoài Nghĩa nhanh như một cơn gió, sai gia đinh mang đến một cây gậy to, dài.
Ninh Văn Bác cầm lấy cây gậy, trừng mắt nhìn con trai.
Ninh Minh không muốn để lộ giọng địa phương trước mặt ca ca và đích mẫu, hắn ta chỉ nhìn Ninh Văn Bác với vẻ mặt đau khổ, dùng giọng Quan thoại Tây Nam vừa mới học được, chậm rãi nói: "Cha, sao người lại thay đổi như vậy?"
Câu nói này phát âm chuẩn xác, rõ ràng, Ninh Tuyên đứng bên cạnh nghe thấy, suýt nữa thì vỗ tay khen ngợi.
Ninh Văn Bác nghe vậy chỉ cảm thấy hắn ta đang cười nhạo mình, đang oán hận mình.
Trên đời này làm gì có chuyện con cái oán hận cha mẹ!
Ông ta thở hổn hển, sai người đè Ninh Minh lên ghế, tự tay đánh đến mức máu từ mông hắn ta chảy xuống đất.
Trần di nương thấy Ninh Minh kêu la cũng không nên lời, cổ họng nghẹn lại, đây là phòng của bà ấy! Để người khác biết được, còn tưởng là bà ấy đánh thì sao?
Trán Trần di nương giật giật, vội vàng ngăn cản: "Nhà ai lại dùng gậy lớn đánh..." Nói đến một nửa, bà ấy lại nuốt xuống ba chữ "con trai mình", dù thế nào, bà ấy cũng không muốn nói ra để người khác biết, thứ này là đệ đệ của Ninh Tuyên.
Ninh Tuyên chỉ có một tỷ tỷ là Ninh Châu, hắn là con trai độc nhất trong nhà, không có huynh đệ tỷ muội nào khác!
So với những đứa em trai, em gái khác mẹ, Ninh Tuyên càng ghét bỏ kẻ vô dụng hơn.
Ninh Minh lại vừa khéo chiếm cả hai điều, hắn nhìn thấy vết máu ở khóe miệng Ninh Minh, vẫn không khỏi kinh ngạc, đưa tay giật lấy cây gậy, ngăn Ninh lão gia tiếp tục đánh.
Ninh Minh nằm trên ghế, nhìn thấy vậy, lại cảm thấy ca ca và mẫu thân kỳ thực cũng không tệ như di nương nói.
Di nương quả nhiên là phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp, hắn ta há miệng, lẩm bẩm nói: "Di nương, người hại con trai của người khổ sở rồi!"
Ninh lão gia bị cướp mất gậy, lại nhìn đứa con trai cả đang thở hổn hển, cũng cảm thấy mình đã quá tay.
Trong lòng có chút hối hận vì đã xuống tay nặng như vậy.
Không ngờ lại nghe thấy Ninh Minh oán trách ái thiếp của mình, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đứa con trai này xem ra là vô phương cứu chữa. Hôm nay hắn ta có thể oán trách mẫu thân, sau này có thể sẽ hận cả phụ thân như ông ta.
Ninh Văn Bác thản nhiên nói: "Ân nghĩa dưỡng dục ta đã làm tròn, mang nó về cũng là xuất phát từ lòng thương yêu, sau này là rồng hay là giun đều do bản thân nó. Nếu như trở thành giun, đó là do nó vô dụng, nếu trong lòng có chút oán hận với người nuôi nấng mình, bất hiếu bất nghĩa như vậy, ta có thể tha thứ cho nó, trời cũng không thể tha thứ cho nó!"
Nói xong, phẩy tay áo rời đi.
Ninh Tuyên nhìn Ninh Minh đã ngất lịm từ bao giờ, chỉ biết thở dài một tiếng, bao nhiêu bất mãn trong lòng lúc này đều tan biến hết, chỉ còn lại sự lo lắng. Hắn vội vàng sai người khiêng Ninh Minh vào phòng đặt lên giường, rồi tự mình chạy đi mời đại phu.
Đoạn Viên Viên thân là trưởng tẩu, vẫn luôn ở hậu viện giúp đỡ, nghe nói có chuyện lớn xảy ra, nàng vội vàng chạy tới. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì, đã bị Ninh Tuyên che mắt kéo đi.
Dù vậy, Đoạn Viên Viên vẫn nhìn thấy vũng máu lớn trên nền đất, lo lắng hỏi: "Đánh vào đâu vậy? Dùng thứ gì đánh mà chảy nhiều máu thế? "
Ninh Tuyên đáp: "Còn có thể là gì nữa? Dùng thứ mà nha môn vẫn hay dùng."
Lẽ nào là lang nha bổng? Trên đó còn gắn cả đinh sắt!
Đoạn Viên Viên kinh hô một tiếng, thốt lên: "Đây mà gọi là cha sao?"
So với Ninh lão gia, thì ông bố Giả Chính trong truyện kia đối với Giả Bảo Ngọc còn được coi là người cha yêu thương con cái!
Ninh Tuyên vội vàng bịt miệng nàng lại, cười mắng: "Lời này chỉ có thể nói trước mặt ta thôi đấy, lỡ để cha nghe được thì người lãnh chịu hậu quả chính là nàng đấy!"
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy bất bình, bèn kéo thê tử về phòng, uống liền hai chén trà nóng cho nguôi giận.
Ninh Văn Bác, ông ta thật sự một chút tình thân cũng không có!
Trước đây, Ninh Tuyên vẫn luôn cho rằng cha không thích mình, nhất định là do bản thân mình làm gì đó không đúng, nhất định là do mình không bằng những đứa con trai, con gái mà ông ta có được ở Giang Nam.
Bởi vậy, từ nhỏ hắn đã nỗ lực hơn các huynh đệ khác, đọc sách là vậy, làm ăn buôn bán cũng vậy. Nhưng Ninh Văn Bác chưa từng nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Hôm nay, tận mắt chứng kiến đứa con trai độc chiếm sự sủng ái của Ninh lão gia suốt hai mươi năm bị đánh đập dã man như vậy, hắn mới bàng hoàng nhận ra, thì ra mình với Ninh Minh cũng chẳng khác gì nhau, đều chỉ là những con chó, con mèo trong mắt Ninh Văn Bác mà thôi.
Hắn quay sang nói với Đoạn Viên Viên: "Nhà mình hình như còn một củ nhân sâm tốt phải không? Nàng lấy rồi sai người mang đến cho hắn ta đi."
Thanh La vâng dạ rồi nhanh chóng lui xuống.
Đoạn Viên Viên nhìn thấy hốc mắt Ninh Tuyên đỏ hoe, cứ như người bị đánh là chính mình vậy, trong lòng nàng chợt dâng lên một nỗi xót xa, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Trà vẫn còn bốc khói, Ninh Tuyên như bị bỏng lưỡi, trong mắt thậm chí còn có chút lệ quang.
Phụ thân ruột thịt mà còn bạc bẽo như vậy, bản thân hắn hà tất phải giả vờ huynh đệ tình thâm?
Tình cảm cha con, huynh đệ ít ỏi còn sót lại trong lòng Ninh Tuyên, trong trận đòn roi này dần dần tan biến như khói, một lúc lâu sau hắn mới kéo Đoạn Viên Viên nói: "Đi thôi, sắp đến giờ lành rồi."
Trước cổng Ninh gia náo nhiệt vô cùng,
Nữ quyến không thể đi ra cửa trước, đều tụ tập ở cửa sau nhìn tân nương trong đám nam nhân.
Ninh Tuyên thấy nàng cả buổi sáng chạy đi đâu mất tăm, bèn kéo nàng đến cửa sau, dặn dò: "Trong nhà có nhiều nha hoàn như vậy, cũng không phải hỷ sự nhà chúng ta, đừng có chuyện gì cũng xen tay vào, mệt mỏi bản thân thì làm sao? Hơn nữa giúp đỡ nhiều quá sẽ không còn đáng quý nữa.
Không phải người quan trọng, chỉ có lúc nguy nan mới đưa tay giúp đỡ mới khiến người ta khắc cốt ghi tâm."
Đoạn Viên Viên sờ lòng bàn tay hắn, cười nói: "Giúp người còn phải xem xét tình thế nguy cấp, vậy còn gọi là giúp người sao? Hơn nữa nếu không có lúc nguy cấp thì phải làm sao?"
Ninh Tuyên đút tay vào trong tay áo nàng để sưởi ấm, nói: "Đều sống dưới mí mắt chúng ta, bọn họ có chuyện gì khó khăn, nàng còn có thể không biết sao?" Lại nói: "Nương tử ngoan, nàng biết ta nghĩ gì mà, sao còn hỏi?"
Đoạn Viên Viên nghe vậy, cười như chú thỏ chạy vụt khỏi tay hắn, chạy vào đám đông xem náo nhiệt.
Ninh Tuyên đeo lại găng tay lông thỏ, bất đắc dĩ cười.
Viên Viên có trực giác nhạy bén, mỗi lần ra tay giúp đỡ đều đúng lúc. Những người nàng từng giúp đỡ, có ai mà không cảm ân đức với nàng chứ?
Có lẽ đây chính là người ngốc có phúc của người ngốc, hắn thầm nghĩ.
Đoạn Viên Viên thò đầu ra khỏi cửa sau nhìn ngó xung quanh.
Phương tiểu phu nhân cũng đang kéo tay Tần tỷ, giữa đám người ríu rít trò chuyện không ngừng.
Bà ta là thiếp thất, tuy có thể quán xuyến việc nhà, nhưng trong những trường hợp long trọng như vậy, vẫn không có tư cách đường hoàng đứng trong đó như chính thất.
Mấy bà thím, bà cô đứng ở cửa thấy giờ còn sớm, bèn tò mò hỏi: "Sao bà lão chưa tắt thở vậy?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Phương tiểu thái thái như được dịp trút bầu tâm sự, giọng nói như cái loa thùng oang oang: "May mà có con bé Trác Cầm xối cho bà ấy gáo nước lạnh! Con bé Trác Cầm từ nhỏ đã nổi tiếng là đứa con hiếu thuận, mọi người ai mà chẳng biết! Lúc ấy, nó cũng chỉ là chết đuối vớ được cọc, ai ngờ lại cứu sống được bà lão."
Mấy bà cô, bà thím nghe vậy liền thi nhau tấm tắc khen ngợi: " Nhìn Trác Cầm là biết có phúc khí, lại còn hiếu thuận như vậy, sau này chắc chắn sẽ gả vào nhà tử tế."
Phương tiểu thái thái nghe người ta nhắc đến chuyện hôn sự của con gái, hai mắt sáng rực, cười đến không khép miệng lại được, quay đầu thấy Đoạn Viên Viên đang đứng sau lưng, liền kéo nàng đến giới thiệu: "Đây là đại thiếu phu nhân nhà chúng tôi, được rước về bằng kiệu tám người khiêng, sính lễ rợp trời đấy!"
Mấy bà cô, bà thím nghe vậy đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhao nhao chào hỏi Đoạn Viên Viên.
Tuy Phương tiểu thái thái có ba hoa đến đâu cũng chỉ là thiếp thất, còn Trác Cầm tuy là tiểu thư nhưng tuổi còn nhỏ, không thể nói chuyện cùng.
Thế nhưng, thân phận Đại thiếu phu nhân, người nắm giữ tương lai của Ninh gia như Đoạn Viên Viên thì lại khác!
Mấy người túm tụm lại hỏi han đủ thứ chuyện, Đoạn Viên Viên đã sớm quen với những trường hợp như thế này, nàng chỉ mỉm cười lắng nghe, thi thoảng xen vào một câu "Đúng vậy", hay "Thế rồi sao?", chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến mấy bà cô, bà thím vui mừng khôn xiết.
Chẳng mấy chốc, Đoạn Viên Viên đã nắm rõ lai lịch của cô dâu từ đời tổ tông mười tám đời.
Có bà lão kể, cô dâu họ Tiết, là họ hàng xa với nhà họ Tiết ở Thành Đô - gia tộc từng gây xôn xao dư luận với vụ "nhận tổ quy tông" năm nào. Lão già họ Tiết ép em gái phải bó chân chính là họ hàng với nhà cô dâu.
Tuy cô dâu chỉ là con cháu thuộc dòng họ xa của nhà họ Tiết ở kinh thành, nhưng mỗi dịp lễ tết đều đến nhà họ hàng thăm hỏi đàng hoàng.
Để tác thành hôn sự này, Tào thị và Ninh lão gia đã tốn không ít công sức.
Tuy nhiên, có một chuyện mà bọn họ không biết, chỉ mình Đoạn Viên Viên biết.
Chính là chuyện mà Trần di nương và Triệu ma ma đã buôn với nàng khi đang ngồi nhâm nhi hạt dưa. Họ nói rằng, sở dĩ có cuộc hôn nhân này là vì huynh trưởng của cô dâu muốn thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng gia đình lại không đủ tiền lo lót. Một bên có tiền, một bên có quyền, cứ thế đôi bên "tình cờ" gặp gỡ rồi nên duyên vợ chồng.
Mọi người đang bàn tán về tân nương, thì tân nương đã mặc áo choàng đỏ thắm tay rộng, khoác áo khoác thêu hoa văn mây ngũ sắc, đầu đội khăn voan thêu kim tuyến, từ trong kiệu vươn người ra.
Ninh Đại mỉm cười, ôm ngang hông bế tân nương lên.
Mọi người phía sau đều vỗ tay reo hò.
Trên đất trải đầy màu đỏ, Đoạn Viên Viên nhìn mà nghĩ, mấy tháng trước khi nàng gả đến đây cũng náo nhiệt như vậy, nhưng lúc đó nàng là tân nương.
Sự náo nhiệt của hôn lễ là của khách khứa, kỳ thực chẳng liên quan gì đến tân nương. Ngày hôm đó có những ai, xảy ra chuyện gì, Đoạn Viên Viên đều không có ấn tượng gì, mãi đến ba ngày sau mới dần dần lấy lại tinh thần.
Tân nương có vẻ cao lớn hơn các cô nương phương Nam, Đoạn Viên Viên ước chừng nàng ta cao khoảng một mét sáu lăm, dù sao cũng cao hơn các phụ nhân xung quanh một chút.
Tiết đại tiểu thư xuất thân trong gia đình quan lại, nữ nhi trong nhà thường cao ráo, sau khi bó chân, đi giày thêu nhỏ càng cao hơn, cha mẹ nàng ta không cho nàng bó chân.
Quả nhiên, Tiết đại tiểu thư vẫn luôn cao lớn, cuối cùng phải liên tục ăn trứng gà lông mao mới kìm hãm được chiều cao, nghe nói nàng ta có một người cô cao hơn một mét bảy, lại còn bó chân đi giày đế cao, cuối cùng ở nhà cả đời.
Cha mẹ Tiết gia bèn cố ý mời ma ma trong cung đến dạy con gái mình cách đi đứng, để Tiết đại tiểu thư khác biệt với những cô nương chân to khác.
Đoạn Viên Viên nghe đám người xung quanh buôn chuyện, bèn xoay người đi vào xem bái đường.
Ninh Đại ôm người vào chính đường, Tiết đại tiểu thư bước xuống đất đi hai bước, Đoạn Viên Viên nhìn mà thán phục, quả nhiên rất chậm rãi, rất tao nhã, có chút giống với dáng đi của nữ tử Nhật Bản khi mặc kimono.
Đoạn Viên Viên xem xong, định quay về, kết quả lại nghe thấy tân nương dưới lớp khăn voan nói: "Tôn tức muốn đi bái kiến lão phu nhân, để người biết tôn tức đã vào cửa."
Thanh La thấy tiểu thư nhà mình vểnh tai lên như chú thỏ, kéo thế nào cũng không đi!
Ninh Tuyên lặng lẽ tiến đến, đứng chắn trước người Đoạn Viên Viên, cúi đầu nhìn nàng, trêu chọc: "Biểu ca mới đi có bao lâu, muội đã nhịn không được muốn tìm đến rồi sao?"
Đoạn Viên Viên nhìn hắn, gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Ninh Tuyên chỉ còn biết bất đắc dĩ chấp nhận cái mác "người trong lòng" mà nàng gán cho, để nàng tựa vào người mình.
Lúc này, tân nương vẫn đang chờ Ninh lão gia đáp lời.
Mẫu thân nàng nói, Vương lão thái thái trước đây từng có ơn nuôi dưỡng với một vị thiếu gia họ Vương ở kinh thành, nay nàng đến bái kiến Vương lão thái thái cũng là để tạo mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà.
Ninh lão gia vẫn điềm tĩnh như núi Thái Sơn, trên mặt mang nét hiền từ của một người cha, ôn tồn nói: "Con ngoan, đứng lên đi, vừa hay mẫu thân con cũng đang ở trong đó chăm sóc lão thái thái, con vào đó bái kiến bà ấy luôn đi." Nói xong, ánh mắt ông ta lại lướt qua Ninh Tuyên, dừng lại trên người Đoạn Viên Viên: "Lão thái thái thân thể yếu ớt, không gặp được nhiều người, phiền chất phụ một chuyến, đi cùng con bé ấy, hai đứa trẻ tuổi tâm sự với nhau cũng tiện hơn."
Sắp xếp như vậy, người của tân nương sẽ không thể đi theo.
Đoạn Viên Viên bất ngờ bị gọi tên, trong lòng giật thót một cái, hận mình ham vui, lại càng hận Ninh nhị lão gia tâm tư khó dò. Chuyện của con dâu nhà ông ta, liên quan gì đến nàng chứ?
Nghĩ đến việc phải quay trở lại cái tiểu viện lạnh lẽo, âm u đó, cổ họng nàng liền tắc nghẹn.
Sắc mặt Ninh Tuyên cũng trở nên khó coi, nhưng ngoài Đoạn Viên Viên ra, trong Ninh gia cũng không còn ai hiểu rõ nội tình. Cho dù nàng có lén lút chuồn đi đâu chăng nữa, cuối cùng vẫn bị gọi đến đây.
Với thân phận của Phương tiểu thái thái và Trác Cầm, nếu xuất hiện bên cạnh tân nương sẽ bị coi là sự sỉ nhục đối với nhà họ Tiết, thúc phụ nhất định sẽ không để họ đến đó!
Đoạn Viên Viên bất đắc dĩ, đành phải dìu tân nương đi theo.
Tiểu viện của lão thái thái không hề treo đèn kết, ngay cả cây cối cũng im lìm đến lạ thường. Vừa đến nơi, mấy ma ma mà Đoạn Viên Viên từng gặp lại tươi cười bưng gối ra.
Tân nương vẫn còn đang đội khăn voan đỏ, chỉ nhìn thấy mũi giày của mình. Đoạn Viên Viên dìu nàng từ từ quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Dập đầu xong, tân nương liền ngẩng đầu lên, cất cao giọng nói: "Tôn tức bái kiến lão thái thái." Nói xong, nàng lại dập đầu ba cái, cất tiếng: "Nhi tức bái kiến thái thái."
Rất nhanh, trên cửa lại xuất hiện bóng dáng của Tào thị, bà ta để lộ nửa khuôn mặt vàng như nghệ, mái tóc đã bạc trắng.
Đoạn Viên Viên liếc nhìn một cái rồi không dám nhìn tiếp.
Nàng cảm thấy Tào thị có chút giống tượng gỗ, nhất cử nhất động đều như được người ta khắc họa, mỗi khi làm xong một việc, nét mặt bà ta lại như thiếu đi một phần.
Chẳng mấy chốc bà ta sẽ biến thành một khúc gỗ nhẵn nhụi.
Tào thị vừa mừng rỡ vừa cảm động, liên tục nói vài tiếng "tốt", rồi mới nói: "Đứa trẻ ngoan, mau trở về đi! Lão phu nhân đã biết tấm lòng hiếu thảo của con rồi! Mau trở về đi!"
Tân nương nghe vậy liền biết đây là mẫu thân chồng. Nàng còn muốn nói thêm vài câu với bà bà, nhưng ma ma và nha hoàn đã nói lão phu nhân mệt rồi, bảo nàng hôm khác hãy đến.
Tân nương nghĩ ngày dài tháng rộng, lão phu nhân sớm muộn gì cũng sẽ gặp mình, hà tất phải vội vàng trong chốc lát?
"Phu nhân, lão phu nhân, con dâu lần sau sẽ lại đến thỉnh an!" Nói xong câu đó, nàng liền kéo tay Đoạn Viên Viên rời đi.
Chỉ là trên đường đi, tân nương vẫn còn thắc mắc, giọng nói ngọt ngào êm ái, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Tẩu tẩu, sao cái sân này lại lạnh như vậy? Giống như có băng va vào người ta, lạnh lẽo tê tái."
Đoạn Viên Viên không thể nói thật với nàng ta, bản thân nàng cũng đang đứng bên bờ vực thẳm, sơ sẩy một chút là tan xương nát thịt, chỉ có thể lấp liếm nói: "Hư bất thụ bổ, bọn họ không thể dùng than lửa sưởi ấm."
Tân nương cũng cười nói: "Xem ta ngốc chưa kìa, quên mất lão phu nhân bệnh nặng, không thể sưởi ấm."
Sau đó, Đoạn Viên Viên liền ở trong tân phòng cùng nàng ta.
Ninh lão gia nhị phòng sợ chuyện bại lộ, nên không có nhiều người đến náo động phòng.
Mọi người đều rất thông cảm, dù sao cũng là cưới vợ để xung hỷ cho lão phu nhân. Hiếu đạo là trên hết, nếu như náo nhiệt đến mức lão phu nhân tắt thở, chẳng phải là kết thù sao.
Cuối cùng, chỉ có vài vị phu nhân, bà mối đến phòng tân hôn một cách tượng trưng, trò chuyện cùng tân nương cho khuây khỏa, để nàng ta không hiểu lầm Ninh gia xem nhẹ mình.
Tiết đại cô nương bèn lấy những món đồ thêu của mình ra, nhờ ma ma và nha hoàn mang tặng những người đến bầu bạn với nàng.
Đoạn Viên Viên nhận được một chiếc khăn tay thêu hoa mai, nàng có thể nhận ra tay thêu của tân nương rất tinh xảo, từ đó cũng có thể khẳng định nàng ta xuất thân từ gia đình giàu có, danh giá.
Nhà họ Ninh dù sao cũng chỉ là thương nhân, đối với vị tiểu thư khuê các này có chút e dè, không biết nói gì hơn ngoài việc hỏi han về chuyện nữ công gia chánh.
Tiết đại cô nương tính tình rất tốt, lại dịu dàng, còn tận tình chỉ bảo các vị cô, dì cách làm giày đầu hổ của người phương Bắc và cách thêu hoa văn của nàng.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi, cũng đủ khiến mọi người phải thán phục.
Ở đây, tài năng văn chương, ca múa đều là thứ phù phiếm, chỉ có nữ công mới là thước đo đánh giá phẩm hạnh của người con gái.
Nếu như trong cung xuất hiện một vị hoàng hậu giỏi việc nữ công, thì tiếng lành sẽ được lưu truyền khắp thiên hạ.
Những tiểu thư khuê các đều phải có tài thêu thùa may vá hơn người thường, nghe nói, lão thái thái cũng có tài thêu thùa xuất chúng, nhưng dù có sa cơ lỡ vận đến mức phải bán sức lao động, bà ta cũng không bao giờ chịu dùng tài năng ấy để kiếm sống.
Đoạn Viên Viên không thể hiểu nổi, nhưng trong mắt các cô nương khác, chuyện này lại là một biểu hiện đáng được ca ngợi, tất cả đều khen ngợi lão thái thái là người có "khí tiết".
Đoạn Viên Viên từ nhỏ đã vụng về, không khéo tay, Ninh Tuyên khi còn bé, nghe mẫu thân nói sau này sẽ phải cưới nàng làm vợ, đã bị dọa đến mức ăn mấy cái bạt tai liên tiếp.
Nhưng thời gian trôi qua, tâm bệnh ấy cũng dần dần biến mất. Dù sao thì trong nhà cũng có rất nhiều thợ thêu tài giỏi!
Sau khi đã quen thân, mọi người nói chuyện cởi mở hơn, bắt đầu bàn tán về những nàng dâu xung quanh, người thì được gả vào nhà giàu sang phú quý, kẻ thì long đong lận đận, có người còn bị chồng cho mọc sừng trên đầu.
Đoạn Viên Viên nghe mà thấy chẳng có ai ly kỳ bằng Dương thị, bà ta dám cả gan dẫn theo hai người đàn ông bỏ trốn, tuy cuối cùng có một người không đi thành, nhưng nếu như lúc đó bà ta chạy thoát được, không biết cuộc sống của bà ta sẽ tự tại, sung sướng đến nhường nào!
Nói qua nói lại, cuối cùng câu chuyện cũng quay trở về với tân nương, ai nấy đều khen nàng ta số hưởng, gả vào nhà họ Ninh, đàn ông vừa giàu có, lại tuấn tú, Ninh đại lão gia mặt mũi sáng sủa, nhìn là thấy ưng mắt rồi.
Có người còn buột miệng: "Tân nương đúng là có phúc ba đời."
Dần dần, câu chuyện lại đi theo hướng tục tĩu.
Ma ma nhíu mày, càng nghe càng thấy Ninh gia không có quy củ. Phương tiểu phu nhân nghe lén được vài câu, bèn quay đầu bỏ đi.
Bà ta cũng biết làm vậy là không nên, nhưng ai bảo mẹ chồng thật sự của Tiết đại tiểu thư không thể đến chứ?
Đoạn Viên Viên tự cho mình là người từng trải, cũng bị nói đến mức đỏ mặt tía tai, nàng thật muốn lấy thân phận Thiếu phu nhân ra để dẹp loạn.
Ma ma nhìn thấy Ninh Đại ngoài cửa, thở phào nhẹ nhõm nói: "Tân lang đến rồi!"
Tiết đại tiểu thư vội vàng vén khăn voan lên, nàng ta rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt long lanh như nước, là kiểu mỹ nhân phương Bắc đoan trang, phúc hậu. Đoạn Viên Viên không biết Ninh Đại có hài lòng hay không, nhưng nàng rất hài lòng!
Nàng mỉm cười, bưng cho tân nương một bát bánh chẻo.
Tiết đại tiểu thư nhận lấy, nhìn bát bánh chẻo, khuôn mặt ửng đỏ, trước khi đến, mẫu thân đã dạy nàng, ăn bánh chẻo sống thì nói là bánh chẻo sống, như vậy mới có thể sớm sinh quý tử.
Tuy nàng còn chưa nhìn rõ tướng mạo của trượng phu, nhưng đây là người mà cha mẹ nàng đã dày công lựa chọn, mẫu thân nhất định sẽ không hại nàng.
Tiết đại tiểu thư cúi đầu, dùng khăn che miệng, cắn một miếng nhỏ.
Bà mối cười hỏi: "Sống hay chín?"
Tiết đại tiểu thư đáp: "Sống ạ."
Vài chữ ngắn ngủi khiến mọi người đều cười rộ lên.
Đoạn Viên Viên hoàn thành nhiệm vụ, nhân lúc không ai chú ý, bèn nói với nha hoàn ở cửa một tiếng rồi xoay người rời đi.
Khách khứa cũng nhanh chóng giải tán.
Ninh Đại nhìn dung nhan xinh đẹp động lòng người dưới ánh nến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tiết đại tiểu thư.
Vài câu nói bông đùa khiến cả đám người đều bật cười ha hả.
Đoạn Viên Viên đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhân lúc mọi người không chú ý, nàng bèn nói với nha đầu canh cửa một tiếng rồi xoay người trở về.
Khách khứa cũng nhanh chóng giải tán.
Ninh đại lão gia nhìn dung nhan kiều mỵ động lòng người dưới ánh nến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh vị biểu tiểu thư họ Tiết.
Biểu tiểu thư họ Tiết dáng người thướt tha, cử chỉ đoan trang, Ninh đại lão gia vốn thích những cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn thấy nàng cũng không khỏi động lòng.
Hắn ta rót cho nàng một chén trà: "Đói rồi phải không, ăn chút gì đó trước đi."
Biểu tiểu thư họ Tiết sợ lộ vẻ thô kệch, chỉ dám nhấp một ngụm trà, nàng lớn lên ở phương Bắc, trở về Tây Nam, tiếng phổ thông nói còn chưa được lưu loát, lời nói chậm rãi từ tốn.
Nàng ăn hai miếng bánh ngọt rồi uống trà, liền nhíu mày vì đắng, nhưng vẫn không quên khen ngợi hắn: "Gia gia thật hiếu thuận, ngay cả trà cũng ăn chay, ông trời nhìn thấy gia gia ngay cả nhân hạt óc chó cũng không bỏ vào, nhất định sẽ để lão thái thái khỏe lại."
Trong lòng Ninh đại lão gia chấn động, rất nhanh sau đó liền trấn tĩnh lại, nói: "Nàng mệt rồi, đi tắm rửa đi."
Gương mặt biểu tiểu thư họ Tiết dần dần đỏ ửng.
Lúc nàng đi ra, Ninh đại lão gia cũng đã tắm rửa xong, sắc mặt vẫn ôn nhu tuấn tú như lúc sáng sớm đón nàng.
Ninh đại lão gia dịu dàng đưa tay ôm nàng vào lòng, hôn lên môi tân nương, thâm tình nói: "Trân Trân, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, sau này nàng cũng phải đối xử tốt với ta, được không?"
Trân Trân là khuê danh của biểu tiểu thư họ Tiết.
Biểu tiểu thư họ Tiết xấu hổ lấy tay áo che mặt.
Dưới ánh nến lung linh, Ninh đại lão gia nhìn thấy cánh bướm khẽ rung động.
Nàng ta gật đầu rồi! Nàng ta gật đầu rồi!
Trân Trân đồng ý đối xử tốt với mình, vậy chẳng phải sau này mình cũng sẽ giống như đại ca, có người lúc nào cũng nhung nhớ, có người sớm tối kề bên hay sao?
Vợ và thiếp, nha đầu, kỹ nữ, vợ người khác đều không giống nhau!
Ninh đại lão gia đặt tân hôn thê tử lên giường, lần đầu tiên tỉ mỉ cởi y phục của nữ nhân, dưới ánh nến chuyên chú hôn lên làn da trắng như ngọc của nàng.
Tiết đại tiểu thư từng nghe ma ma nói, chuyện này sẽ không dễ chịu gì, cho nên nàng ta cắn răng nhìn màn trướng, cố gắng chịu đựng người đàn ông trên người mình.
Đây là trượng phu của nàng ta, sau này cũng là phụ thân của con nàng ta. Từ nay về sau, bọn họ chính là người một nhà.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Đoạn Viên Viên đã thay y phục, rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị cùng biểu ca đến nhị phòng uống trà với tân nương.
Bỗng nhiên, từ nhị phòng Ninh gia vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK