• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21: CÓ Ý HAY VÔ Ý

Tôi ngay lập tức sa sầm nét mặt, sao hắn ta lại không biết xấu hổ như vậy, dùng miệng, hắn ta cũng tự tin quá đấy. Tôi thật sự bị hắn ta làm cho tức giận, bèn trầm giọng nói: “Anh nói lại lần nữa xem!”

Hắn ta như cũ không vui nhìn tôi, nói: “Là tôi sai, tôi rõ ràng biết cô không tình nguyện làm cùng tôi, nhưng cô thử đặt vào vị trí của tôi mà nghĩ xem, tôi là một người đàn ông bình thường, bạn gái của người khác cũng không có ích kỷ như cô.”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Tôi ích kỷ?”

Tôi tức đến nỗi bờ vai run lên, người phản bội tôi trước có tư cách gì mà mắng tôi ích kỷ? Nhưng tôi không có lập tức mà vạch trần bộ mặt thật của anh ta.

Mũi tôi cảm thấy nhức, bất giác cau mày, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Tâm trạng từ tức giận biến thành bi thương, không thể lột bỏ tấm mặt nạ mà hắn đang ngụy tạo chính là bi thương của tôi, tình cảm mà tôi vất vả bồi đắp lại không bằng con tình trùng trong đầu tên cặn bã…

Không biết là do nước mắt, hay là cái nhìn ngờ vực của tôi mà hắn dần dần buông lỏng lực đạo.

Hắn nâng người ngồi dậy bên cạnh giường, hai tay ôm đầu, lúc sau mới trầm giọng than thở,:”Xin lỗi”, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Nghe tiếng đóng cửa nặng nề, nước mắt tôi càng rơi nhanh hơn, tôi nằm liệt trên giường khóc rất lâu, từ lặng lẽ rơi nước mắt đến khóc sướt mướt, cuối cùng là thút tha thút thít, dường như đem hết nước mắt ngày hôm nay khóc cho cạn sạch.

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, mãi đến khi nước mắt khô hết, tôi mới mò lấy điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại, mới mở giao diện chat với tên khoe mẽ, đăng nhập, xóa, rồi đăng nhập, rồi lại xóa, tôi không biết mình muốn làm gì, tôi chỉ biết tìm một người để nói chuyện, không màng sự đời.

Cuối cùng, tôi vẫn ấn đăng xuất, ném điện thoại qua một bên, chuẩn bị vùi đầu đi ngủ.

Nghĩ thấy bản thân rất buồn cười, đến lúc này còn muốn tinh thần hăng hái đi giải quyết vấn đề, vì vậy muốn đi ngủ để tạm thời trốn tránh.

Nhưng đầu tôi bây giờ rất rối, nằm rất lâu cũng không biết mình đã ngủ hay chưa, điện thoại kêu lên, tôi vốn dĩ không có ý định nghe, nhưng điện thoại lại kêu lên không ngừng, cuối cùng tôi buồn bực đạp chăn ngồi dậy, mở điện thoại là tên khoe mẽ.

Tên khoe mẽ: Có ở đó không?

Tên khoe mẽ: Cô ở đâu?

Tên khoe mẽ: Tôi đi đón cô.

Tên khoe mẽ: Tôi muốn nói câu này(ngại ngùng)

Tên khoe mẽ: Tôi mời cô ăn mì.

Tên khoe mẽ:….

Tôi: Làm gì?

Tên khoe mẽ: Không làm nổi nữa đâu, tôi hôm qua mệt quá rồi, hôm nay cần cất một ít trong kho (cười ngốc)

Tôi:…

Tên khoe mẽ: Đi đi đi, đưa cô đi chơi, nhanh nhanh nhanh, tôi đến đón cô.

Tôi nhìn điện thoại nghĩ một lúc, thở dài ngồi dậy, gửi địa chỉ cho Mộc Dương Thịnh rồi đi tắm.

“Hey! Người đẹp” Mộc Dương Thịnh vẫn cái bộ dáng cà lơ phất phơ, nói: “Đi đi đi, đừng có trưng ra cái bộ mặt bi thương đó nữa, cứ như kiểu tôi không làm hài lòng cô vậy.”

“Chẳng buồn cười chút nào.” Tôi giận dỗi nói.

“Được rồi, được rồi,” Mộc Dương Thịnh rất tự nhiên cầm lấy túi xách của tôi, sau đó kéo tay tôi, nói: “Đừng giận nữa, ngốc nào.”

Tôi nhìn một bên mặt của Mộc Dương Thịnh, không biết có phải là tôi cảm nhận sai hay không, anh ta…dường như đang rất chiều chuộng tôi…

Tay anh ta rất to, ôm trọn lất tay tôi thật ấm áp, anh ta mà đường hoàng chính đáng thì càng thấy cuốn hút, tôi bỗng nhiên thấy tủi thân, vừa mới khóc xong giờ lại muốn rơi xuống, tên cặn bã kia chưa từng đối xử với tôi như thế, sự ấm áp dịu dàng của hắn ta chỉ dành cho Tiện Tam mà không dành cho tôi, cho dù tôi có là bạn gái của hắn ta đi chăng nữa.

Dường như cảm nhận được tâm trạng tôi không ổn định, Mộc Dương Thịnh kéo tôi ôm vào lòng, để đầu tôi vùi vào lồng ngực anh ta, không ngừng xoa đầu tôi, miệng lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, không sao, ngoan…”

Ngay lúc này, tôi bỗng nhiên muốn ôm chặt lấy anh ta, sự ân cần chăm sóc, chiều chuộng của anh ta dù vô tình hay cố ý dành cho tôi thì cũng khiến tôi muốn ôm anh ta, ôm chặt lấy người đàn ông này, không phải vì để trả đũa, chỉ đơn thuần là muốn ôm anh ta mà thôi.

Tôi ôm anh ta, cảm thấy anh ta đang cúi đầu nhìn tôi, cằm tỳ lên đầu tôi, rất lâu sau đó, biết tôi không còn nức nở nữa, mới cúi đầu hôn lên trán tôi, rất lâu vẫn không thấy động đậy, lòng tôi bỗng thấy sợ hãi.

“Được rồi, được rồi, dẫn cô đi ăn mì đi, ăn mì xong đưa cô đi chơi được không?” Anh ta ghé vào tai tôi nói nhỏ, giống như là đang nói chuyện tình yêu, anh ta…lúc nào cũng trêu chọc tôi.

Anh ta kéo tôi đến một tiệm mỳ, gọi hai bát mỳ.

“Ây, Dương Xuân không cho rau thơm và hành nhé.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, sao anh ta biết tôi không ăn rau thơm và hành?

Anh ta chống tay lên đầu nhìn tôi, khoe khoang cười, tôi cũng không rõ là anh ta có đang quyến rũ tôi hay không.

Ăn mì xong, anh ta kéo tôi đến khách sạn bên cạnh đó, thấy tôi nhìn anh ta nghi hoặc, bèn nói: “Yên tâm đi, tôi dẫn cô đi chơi, mì ăn rất ngon, tôi cũng ăn no rồi.”

Dường như tôi biết anh ta muốn làm gì rồi, tôi hỏi: “Anh ta ở bên trong?”

“Ừ”

“Tôi không đi”. Nghe thấy đáp án chắc chắn của anh ta, tôi vùng khỏi tay anh ta, quay người rời đi.

Anh ta kéo tôi lại, “lẽ nào cô muốn duy trì mối quan hệ nhưu này mãi sao?”

“Tôi muốn anh ta thành thật, muốn chính miệng anh ta thành thật nói với tôi.”

“Tôi không nói đến quan hệ của hai người! Tôi nói tôi đây này.” Anh ta kéo mạnh tôi lại, nắm lấy bả vai tôi, từng câu từng chữ nói: “LÀ QUAN HỆ CỦA CHÚNG TA”.

Tôi rất ngạc nhiên, tôi cũng đã từng nghĩ đến liệu anh ta thật sự có ý gì với tôi hay không, nhưng không ngờ anh ta lại nói trực tiếp ra như vậy.

Tôi né tránh ánh mắt của anh ta: “Bây giờ.. vẫn… vẫn chưa phải lúc, tôi…tôi không muốn…”

“Tôi biết rồi, cô yên tâm, hôm nay tôi không phải dẫn cô đi bắt gian.” Anh buông tay, quay người đánh gãy lời tôi nói.

Hai người chúng tôi đều im lặng một lúc, anh ta bèn thở dài quay người kéo tay tôi, “đã nói là dẫn cô đi chơi thì nhất định phải dẫn cô đi chơi, đi thôi.”

Anh ta kéo tôi đi đến cửa khách sạn, rút điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó dẫn tôi đến một góc của phòng khách ngồi xuống.

Mộc Dương Thịnh ngồi bên cạnh tôi, ôm tôi để đầu tôi dựa trên vai anh ta, tôi bỗng cảm thấy an tâm, lúc này cảm thấy tình cảm giữa người với người cũng thật kỳ diệu, tôi là vì trả đũa tên cặn bã mới tiếp cận anh ta, bây giờ cũng là vì lý do trả đũa mới dám đối mặt với anh ta.

Anh ta nghiêng đầu nói với tôi: “Đợi lúc nữa cho cô em kịch hay.”

Sau ít phút thì trong thang máy xuất hiện hai người, đúng vậy, không sai, chính ta tên cặn bã và Tiện Tam, hai người ôm lấy nhau ở cùng một chỗ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên luôn quanh quẩn ở ngoài cửa xông tới, trực tiếp cho tên cặn bã một đấm, tôi hít một hơi, nâng mắt nhìn Mộc Dương Thịnh, anh ta cũng đang nhìn tôi, vẫn chưa kịp thu lại sự ấm áp nơi đáy mắt, tim bỗng hẫng một nhịp, bối rồi thu lại ánh mắt tiếp tục xem kịch.

“Chồng à!Em…Em…” Tiện Tam rất hoảng sợ, không ngờ cô ta đã có chồng, nhìn thấy tên cặn bã bị đánh một quyền, trong lòng cũng không có cảm giác gì, không vui cũng không buồn, tôi… đã vô cảm với tên cặn bã này rồi sao?

“Cô với thằng này có quan hệ thế nào?” Người đàn ông mặc vest chỉ vào tên cặn bã đang lăn lộn trên mặt đất nhìn Tiện Tam hỏi từng câu từng chữ.”

“Chồng à, anh phải nghe em giải thích, em với anh ấy…”

Người đàn ông mặc vest không nghe Tiện tam nói lời vô nghĩa, trực tiếp cho cô ta một bạt tai: “Tôi cực khổ kiếm tiền, thế mà cô lại cắm sừng lên đầu tôi.”

Tiện Tam ngã xuống đất khóc nấc lên, người đàn ông mặc vest nghiêng mắt nhìn Tiện Tam và tên cặn bã, nhẹ nhàng nói ra hai chữ “ly hôn” rồi rời đi.

Tên cặn bã dìu Tiện Tam đứng lên, Tiện Tam muốn ôm lấy hắn ta nhưng lại bị hắn ta tránh né, tên cặn bã nói: “em…em kết hôn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK