• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 47: KHOẢNG CÁCH

Tôi không muốn nói thêm những lời vô nghĩa này nữa, chuyện của quá khứ thì hãy để nó trôi vào lãng quên đi, bây giờ ở đây tranh luận ai đúng ai sai thì được gì chứ?

Tôi quay người định rời đi, thế nhưng lại không nhanh bằng anh ta. Anh ta ôm choàng từ phía sau tôi, nhốt tôi vào trong lòng anh ta.

Anh ta áp sát vào tai tôi mà nói: "Em biết thân phận của anh rất đặc biệt mà, làm người thừa kế của tập đoàn nên anh không có cách nào cả, chỉ cân nhắc lại cảm nhận của mình mà thôi, hôn nhân của anh nếu nghiêm túc nói về mặt ý nghĩa thì anh cũng không thể tự quyết định được."

Tôi không nói gì cả, chỉ bắt đầu thấp giọng nức nở, cũng bắt đầu nghẹn ngào.

Anh ta lại dùng sức ôm chặt tôi hơn nữa, anh ta nói với tôi rằng: "Anh với cô ta thuộc hôn nhân gia tộc, anh bắt buộc phải dẫn cô ta đi hẹn hò, anh bắt buộc phải làm những hành động thân mật với cô ta, anh cũng bắt buộc phải lừa dối em. Thật ra anh gạt em không phải bởi gì khác, anh chỉ là vì không muốn em phải hiểu lầm, không muốn để em lần nữa rời xa anh. Em không biết lúc em bỏ anh đi trong lòng anh đã khó chịu thế nào đâu. Anh đã bao nhiêu lần tự thuyết phục bản thân rằng cả thế giới này đâu chỉ có mỗi em là phụ nữ, anh đâu cần không phải là em thì không được, thế nhưng sau đấy cuộc sống của anh cùng bản thân anh tự nghiệm lấy rằng, anh đúng là không phải em thì không được."

Tôi bắt đầu gào khóc thật lớn, tôi phát hiện vật cản giữa hai chúng tôi không phải là không tín nhiệm nhau, không phải tôi không dám, cũng không phải sự nhát gan cùng hèn yếu của tôi, mà là do khoảng cách thân phận cùng địa vị giữa hai chúng tôi quá xa nhau, là khoảng cách mà cả đời này tôi cũng không vượt qua nổi.

Tôi có thể thuyết phục bản thân hãy nỗ lực thử đi, có thể thuyết phục bản thân nỗ lực thay đổi sự nhát gan cùng hèn yếu của mình, thế nhưng tôi không sao có thể thuyết phục được bản thân thay đổi khoảng cách về quan niệm, thân phận cùng địa vị giữa tôi và anh ta.

Tôi cứ nghĩ tình yêu chỉ là tầm thường vô vị, tôi yêu anh, anh yêu tôi thì hai chúng ta sẽ có thể bên nhau. Thế nhưng hiện thực đã nói cho tôi biết rằng tình yêu không chỉ đơn giản như thế, chúng tôi phải cân nhắc rất nhiều nhân tố khách quan, sự môn đăng hộ đối cổ hủ vẫn còn áp dụng cho đến hiện đại.

Tôi thút thít, đau thương nghĩ rằng bản thân không thể làm gì được mà cất lời nói với Mộc Dương Thịnh: "Cách biệt giữa chúng ta nhiều lắm, em biết nỗi khổ tâm trong lòng của anh, nhưng biết rồi thì được gì chứ. Vì vậy anh cũng cố gắng suy xét lại sự bất lực vô phương của em có được không?"

Anh ta ôm tôi, không hề có ý định buông ra. Tôi bắt đầu giãy dụa, hai chúng tôi không thể cứ tiếp tục dây dưa với nhau như thế nữa.

Anh ta lên tiếng hòng cản tôi lại, bảo rằng: "Em phải tin tưởng anh! Em cho anh thời gian, anh có thể xử lý được mà, chúng ta cùng nhau đối mặt có được không? Anh không muốn sau khi em gom đủ dũng khí rồi thì anh lại lần nữa mất đi em đâu."

Tôi không nói gì, cũng không ngừng giãy dụa, lúc trước lo do tôi sợ hãi, là do tôi không có can đảm để đi cùng anh ta, nhưng bây giờ tôi phát hiện rằng nguyên nhân chúng tôi không thể ở cùng nhau vốn dĩ không phải là do tôi, mà là chúng tôi không nên cùng nhau.

Anh ta là người thừa kế, là thiếu gia của tập đoàn, gánh nặng trên vai anh ta không phải là thứ tôi có thể tưởng tượng được, hôn nhân không phải là thứ thuộc về anh ta, mà là trách nhiệm.

Tôi càng nghĩ càng khó chịu, bỗng dồn sức vùng khỏi tay anh ta đi một mạch về nhà mà không quay đầu lại.

Khi về đến nhà thì tôi tự nhốt mình ở trong phòng, mặc cho Tiêu Tiêu có gõ cửa thế nào cũng không ra. Tôi cảm thấy vô cùng giận dữ cùng xấu hổ, tôi đã thấy rõ được khoảng cách mà tôi cần phải vượt qua giữ chúng tôi, tôi cười tự giễu. Loại tình tiết phải xuất hiện trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình này, tại sao lại xảy ra ở trên người tôi chứ!

Một đêm không chợp mắt, tôi quyết định xin phép nghỉ hai ngày, bởi vì Trâu Mộ Sơn mấy ngày này cứ khư khư đứng trước cửa công ty chờ tôi, cảm giác như việc cứ ngày càng nhiều, còn tôi thì cứ ngày càng buồn bực. Hôm nay tôi không muốn gặp ai cả, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng không muốn thấy. Tôi tuỳ hứng kéo rèm cửa sổ lại, cuộn mình chôn vùi trong chăn, xung quanh đen kịt một mảnh, thế mà tôi lại cảm thấy rất an toàn.

Tắt nguồn điện thoại rồi ném sang một bên, cắn hạt dưa xem phim truyền hình, đặc biệt chọn hài kịch tục tằn chọc cười mà xem. Sau khi xem xong thì ha ha vui vẻ lên, cười như thể không tim không phổi.

Không ăn cơm cũng không có tâm trạng ăn cơm, cảm giác như thể chỉ cần cắn hột dưa thôi cũng có thể sống tiếp. Ròng rã hai ngày, hai ngày trốn tại một nơi không ai quấy rầy được, một mình tự ổn định lại tâm tình.

Trôi qua hai ngày, tâm trạng rốt cuộc cũng ổn định lại, có lẽ tôi với Mộc Dương Thịnh thật sự là không thích hợp, thế nhưng vẫn luôn cảm nhận được nơi nào đó trong tim cứ âm ĩ nhói đau. Tức giận cùng bực dọc đang dần tiêu tán thì trái lại càng tô đậm hơn cho nỗi đau này từng chút từng chút một. Ôi, có lẽ tình yêu là tàn khốc như vậy sao, hay là do mình nghĩ nhiều quá.

Một người chỉ muốn lẳng lặng sống ở nhà, có chuyện gì cũng không muốn phải ra ngoài tham gia vào.

"Đừng lấy diều của em chứ, mau trả lại cho em đi, em mách mẹ đấy!" Một cô bé đang chạy nhanh ngoài cửa sổ. "Không trả đâu, không trả đâu, có giỏi thì em đuổi theo anh ddi." Một thằng nhóc tính tình trẻ con làm mặt quỷ với cô bé kia.

Tiết trời hôm nay cũng không tệ lắm, mấy đứa nhỏ hàng xóm chơi đùa vui vẻ ở ngoài cửa sổ, bỗng khiến bản thân thấy thế giới bên ngoài hình như cũng rất đặc sắc lắm.

Chi bằng ra ngoài đi dạo một chút nhỉ, ừ, bỗng tâm trạng của tôi lại tốt lên: "Đừng lãng phí ánh nắng ấm áp như này chứ." Tôi trang điểm lại một chút rồi chọn một túi xách nhỏ màu phấn hồng, lẩm bẩm một mình đi ra ngoài. Hay là đến siêu thị mua chút đồ ăn nhỉ, nghĩ thế thì tôi lại cảm thấy đói, đã hai ngày rồi tôi chưa ăn bữa cơm nào cho ra trò cả, có lẽ tâm trạng tốt lên rồi thì lại thèm ăn.

Tôi bắt một chiếc taxi: "Bác tài, đến siêu thị lớn nhất gần đây đi." Tôi nói với bác tài. "Cô gái trẻ, siêu thị nào mới là cái lớn nhất được chứ." Bác tài hình như cố tình trêu tôi. "Ui cha, bác tài ơi bác tính xem sao chứ, đi mau đi mau thôi, gấp lắm rồi đây." "Tuân mệnh!" Bác tài đúng là người thích đùa mà.

Chưa đầy hai phút đã đến trước cửa lớn siêu thị. Tôi chạy nhanh lộc cộc vào trong siêu thị, chạy thẳng đến khu thực phẩm luôn. Đang chọn ăn khoai tây chiên thì lại thấy quả dương mai mà tôi thích ăn, còn lấy thêm một ít quả hạch nữa. "Đúng rồi, đi mua thêm chút sữa chua vậy." Tôi nghĩ thầm trong lòng. Có lẽ do siêu thị quá lớn nên phút chốc tôi không tìm ra được chỗ sữa chua, thế nên tôi cũng chầm chậm đi dạo này.

Mộc Dương Thịnh? Sao anh ta cùng ở đây vậy, tôi vừa xoay người định đi thì lại nghe được một giọng nữ nhỏ nhẹ gọi: "Dương Thịnh, chỗ này có dâu tây này, em muốn ăn, anh tới lựa thử đi." Mộc Dương Thịnh tựa như không thấy tôi, tôi lại nhìn cô gái bên cạnh Mộc Dương Thịnh đang đi tới kia, sau đó lại thấy hai người trao nhau cái hôn rất ăn ý. Cô gái cao gầy ăn vận rất xinh đẹp. Tôi càng nhìn càng bực mình, muốn xông đến tranh cãi với anh ta một trận. Thế nhưng vừa tiến người được một khắc thì tôi đã bị bản thân đánh bại, chắc là bản thân mình không làm tới đâu, có lẽ người mất mặt cuối cùng là tôi thôi. Tức giận lại dần trở thành lạc lõng, không dám đi đến trước tìm mua sữa chua nữa, thuận tay ném đồ ăn vặt trong tay vào khu thực phẩm khác, bởi vì tôi không muốn đứng xếp hàng thanh toán, sợ rằng lúc thanh toán lại gặp được anh ta. Tôi cất bước vô lực rời khỏi siêu thị.

Muốn bắt một chiếc taxi thế nhưng lại chẳng biết tìm ở đâu, cứ một mình loanh quanh đi qua đi lại khắp nơi không có mục đích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK