• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 39: MỘC DƯƠNG THỊNH, EM XIN LỖI

Trâu Mộ Sơn, Mộc Dương Thịnh, không ngừng lóe lên trong đầu tôi, tôi lắc lắc đầu, tôi không muốn, tôi cũng không dám đối mặt với tất cả những gì tôi nghe tối nay, tôi cảm thấy chuyện này quá hoang đường, tôi không có cách nào chấp nhận nổi, tôi cũng không nghĩ ra được dùng ngôn từ nào để có thể hình dung ra được tâm trạng tôi lúc này.

Trong đầu hỗn độn, mơ hồ, trong lòng không biết là mùi vị gì, giống như một vũng máu nén nơi lồng ngực nhổ cũng không được, nuốt cũng không xong, như mắc xương trong họng.

Tôi lấy dũng khí một lần nữa, nhấc di động lên, vẫn là số của Mộc Dương Thịnh, nhìn hình đại diện của anh ấy, tôi vừa mới lấy được dũng khí, toàn bộ lại tan thành tro bụi.

Ngón tay giơ trước chỗ số điện thoại của anh ấy, run rẩy nhưng cuối cùng lại không ấn xuống.

Đợt nhiên trước mặt tôi xuất hiện tôi bàn tay, ngỏn tay thanh mảnh,đốt ngón tay rõ ràng, là một bàn tay rất đẹp, cũng là một bàn tay rất quen thuộc.

Bàn tay này áp chặt tay tôi nhẹ nhàng ấn xuống, tôi không có dũng khí, nhưng chủ nhân bàn tay này lại cho tôi tôi khí. Theo đó tiếng chuông điện thoại cũng truyền tới phía sau lưng tôi, tôi mỉm cười , âm thanh rất quen thuộc.

Đúng vậy, chủ nhân bàn tay chính là Mộc Dương Thịnh. Anh ấy đứng đằng sau tôi, đứng sát vào tôi. Tôi không quay đầu lại, không phải không muốn quay đầu lại, mà là không dám quay đầu lại, tôi vẫn nhát gan và sợ sệt như thế..

Mộc Dương Thịnh mở miệng trước, phá vỡ sự im lặng: “ Muốn gọi điện thoại sao lại không dám gọi?”

Tôi không nói gì, tôi không biết tôi nên nói gì, nói với anh ấy là tôi lo sợ sao? Hay là nói với anh ấy, rất vô cùng có lỗi với anh.

Thấy tôi im lặng không nói gì, anh ấy lại mở miệng nói: “ Em đột nhiên xa cách và bài xích anh, lại là vì những lời nói không đáng tin của Lưu Huyên Huyên, em đã lớn thế này rồi, lẽ nào một chút năng lực phán đoán đúng sai cũng không cso sao?”

Tôi xẩu hổ cúi đầu, ngón tay không ngừng vân vê mép áo, tôi vừa lo lắng vừa hoảng loạn, sự không tin tưởng của tôi làm tổn thương đến anh ấy, sự xa lánh của tôi làm tổn thương đến anh ấy, tóm lại, tôi đã làm tổn thương đến người đàn ông toàn tâm toàn ý với tôi .

Anh ấy đưa tay lên xoa đầu tôi, chạm vào tóc tôi, lại từ từ mở miệng nói: “ Tình ý của anh đối với em, lẽ nào em vẫn còn không hiểu? Hay là, em không muốn hiểu? Tại sao lời một người ngoài nói lại quan trọng với em đến vậy, lẽ nào em không thể tin anh sao?”

Lời nói của anh khiến tôi nghẹn lại, không có cách nào trả lời anh, tôi chỉ có thể càng cúi thấp xuống. Tôi không chịu được mình như thế này, cũng giống như tôi không có cách nào thuyết phục bản thân tiếp nhận Mộc Dương Thịnh vậy, bây giờ tôi cũng không có cách nào thuyết phục Mộc Dương Thịnh tiếp nhận lời xin lỗi của tôi.

Anh ấy phủ người xuống, ôm chặt tôi từ phía sau, tôi vẫn ngồi trên ghế không biết nên làm thế nào. Tôi không thể nào lại tiếp nhận lòng tốt của anh ấy như lẽ đương nhiên, tôi không thể sau khi làm tổn thương anh ấy lại xem giống như chưa có chuyện gì, , lại vô tư chấp nhận lòng tốt của anh ấy. Cái ôm của anh đã biến mất lúc tôi tin lời của Lưu Huyên Huyên rồi, tôi không xứng, tôi vừa nhát gan vừa sợ sệt thế này không xứng có được sự dịu dàng của Mộc Dương Thịnh.

Tôi khẽ run rẩy trong lòng anh, có thể là cảm nhận được sự run rẩy và trốn tránh của tôi, Mộc Dương Thịnh đứng dậy lùi về sau một bước, lại lần nữa mở miệng nói: “ Đã biết chân tướng rồi, lẽ nào em vẫn còn muốn trốn tránh anh sao?”

Tôi không biết nên trả lời thế nào, tôi không dám nói sự thật với Mộc Dương Thịnh, không dám nói với anh ấy, tôi cảm thấy bản thân mình không xứng.

Anh ấy cứ đứng đằng sau tôi, tôi lại cứ ngồi lì trên ghế cúi đầu không nói. Qua một lúc lâu, anh ấy bước qua kéo tay tôi, kéo tôi dậy, lớn tiếng nói : “ Lẽ nào hai chúng ta cứ phải thế này mãi sao?”

Tôt đột nhiên bật khóc, không phải tiếng khóc của suồng sã, tôi chỉ nhỏ tiếng thút thít, tôi nhớ đến lời nói của Lưu Huyên Huyên, tôi đưa tay ra ôm lấy anh ấy.

Tôi cảm nhận được cơ thể anh khẽ run rẩy, sau đó anh ôm chặt lấy tôi, tôi yếu ớt mở miệng nói : “ Mộc Dương Thịnh, em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi...”

Tôi không ngừng lặp lại câu xin lỗi, giống như làm vậy có thể giảm bướt đi sự tổn thương của anh ấy. Anh ấy lại càng gắng sức ôm chặt tôi hơn, tôi vẫn không ngừng lẩm bẩm câu xin lỗi. Anh ấy dùng tay nâng hai má tôi lên, dùng môi chặn lại cái miệng đang thao thao bất tuyệt của tôi

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, không phải nụ hôn bằng lưỡi nóng bỏng như trước đây, anh ấy chỉ đơn thuần như vậy hôn tô.i

Qua rất lâu, anh ấy buông tôi ra, nhìn sâu vào hai mắt tôi, chầm chậm nói: “ Không cần nói xin lỗi với anh, em mãi mãi cũng không cần nói xin lỗi với anh, cho dù em sai cũng không cần nói xin lỗi anh, bởi vì trong anh, mãi mãi đều là em đúng.”

Nói xong những lời này, anh ấy để tôi vùi vào ngực anh. Dùng tay xoa xoa tóc tôi: “ Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta vẫn giống như trước đây được không? Em cũng không cần vội vàng tiếp nhận anh, em chỉ cần không từ chối anh là được, cho anh một cơ hội nữa được không?”

Tôi ngước mắt lên nhìn anh, mắt anh sáng lấp lánh, giống như ngôi sao trong màn đêm tối, khiến người ta mê đắm, tôi kiếng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Môi của anh ấy rất mềm, tôi nhẹ nhàng miêu tả theo đường môi anh, đột nhiên, anh ôm chặt lấy tôi, hôn ngược lại, nụ hôn này rất bá đạo, khiến tôi đắm say.

Rất lâu, anh ấy buông tôi ra, nhìn tôi thở hổn hển, anh khẽ cười. Sau đó, anh giơ tay lên vén mấy ngọn tóc lòa xòa trước trán tôi, nhẹ nhàng hôn lên đó, in dấy lên khóe mắt tôi, có chừng có mực, bố trí mê hoặc, khiến tôi không có chút đề kháng nào với tất cả những gì anh ấy làm với tôi.

Tôi nói với anh ấy: “ Anh, sẽ không giận em nữa chứ?”

Mộc Dương Thịnh cười đáp : “ Anh nào dám giận em, anh chỉ tự giận bản thân mình, trách mình không có sức hút, không níu giữ được em.”

Tôi không nói gì, lại ôm chặt lấy anh ấy

Anh ấy ôm tôi, cười vui vẻ nói: “ Cảm ơn em lại cho anh một cơ hội nữa.”

Hai người chúng tôi tay ắnm tay đi trong công viên, tôi hỏi anh ấy: “ Em đột nhiên lạnh nhát với anh, anh có buồn không?”

Anh nheo mắt nhìn tôi nói: “ Em không cảm nhận được rằng anh không vui sao? Em thật là lạc quan.” Nói xong anh vẫn còn tức giận lẩm bẩm nói, bộ dạng trẻ con, thật đáng yêu.

Tôi hì hì một tiếng cười lớn, đáp lời: “ Em chỉ là quá giận, em, anh biết mà, trải qua một đoạn tình cảm như vậy, em không muốn lại tin tưởng người đàn ông khác nữa, không chỉ là anh, em không tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào.”

Anh nhếch môi không nói gì, tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, thấy bộ dạng không đáp lời của anh, tôi lại nói tiếp: “ Em cảm thấy anh là người đàn ông đào hoa, vì vậy, em liền không nói lời chào mà rời đi, em không muốn đợi đến một ngày anh chán không còn hứng thú với em rồi lại chính miệng bảo em rời đi, em không muốn xấu hổ như thế.”

Anh ấy đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn tôi, ôm tôi vào lòng, nói với tôi: “ Cô bé ngốc này sao anh lại nói chán ghét em những lời tàn khốc như vậy được, em muốn nghe anh còn không muốn nói nữa là!”

Tôi nghe thấy nhịp tim anh, bỗng nhiên cảm thấy rất an toàn.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “ Hôm nay làm sao anh biết em muốn gọi điện thoại cho anh? “ Tôi cảm thấy hôm nay rất thần kì, người mà tôi muốn tìm mà không dám tìm , xuất hiện ngay bên cạnh tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK