• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 24: NHƯ VẬY KHÁ TỐT

Nhà của Phương Tiêu rất sạch sẽ, có một phòng khách vẫn luôn bỏ trống, tôi tạm thời ở phòng khách, tôi phải nhanh chóng tìm một căn nhà rồi, sống ngôi nhà thanh mai của Mộc Dương Thịnh luôn khiến tôi có chút không thích ứng. Hơn nữa , tôi bây giờ tôi và anh ta còn có mối quan hệ phúc tạp thứ tình cảm không nói rõ được.

Buồn bực vò vò tóc, thật là phiền phức

Lúc thức dậy sớm đầu tôi có hơi đau , tôi qua trong đầu lộn xộn linh tinh, không biết là đi ngủ với tâm trạng gì, nhìn quầng mắt thâm xì trong gương tôi thở dài một cái,nghĩ tới còn phải đi làm nữa càng thêm phần khổ não.

Xuống dưới lầu, lại trông thấy Mộc Dương Thịnh tiên sinh ăn mặc rất khoe mẽ, anh ta đang cười, cả khuôn mặt cười giống như một đóa hoa rực rỡ. Tôi không để ý đến anh ta, trực tiếp đi ra hướng bên ngoài khu nhà.

“Bạch Vi! Em đứng lại cho anh!” Mộc Dương Thịnh vội vàng đóng cửa đuổi theo tôi: “ Này, quá đáng rồi nha, điện thoại không nghe tin nhắn không trả lời, xem ra em lại quên sự lợi hại của anh rồi nhỉ!”

Tôi quay đầu nhìn anh ta, mím môi không nói gì.

“Ha ha, đùa em thôi đùa em thôi, mau lên xe, đưa em đi làm, trên đường em tiện ăn luôn bữa sáng đi.” Thấy tôi không nói gì, anh ta nhoẻn miệng cười đưa mặt qua, lắc lư khoe bữa sáng trong tay.

Nghĩ tới di động vẫn ở trong tay đồ cặn bã, trong lòng tôi lại một bất lực một hồi: “ Điện thoại không ở chỗ tôi.”

Nghe thấy câu này, Mộc Dương Thịnh đang ân cần mở cửa xe cho tôi động tác rõ ràng ngừng lại một chút, tôi nhìn thấy lông mày anh ta khẽ chau lại, nhưng àm anh ta vẫn cười ha ha quay đầu lại nói với tôi: “ Nhanh lên xe ăn sáng đi, nếu không em sẽ bụng đói đi làm muộn đấy.”

Lần này, tôi không phản bác lại anh ta, anh ta và Trâu Mộ Sơn là bạn bè, quan hệ tốt hay không tôi không biết, tôi chỉ biết hai nhà họ đang tiến hành hợp tác, nếu như từ chối không nể mặt không phải chuyện gì hay ho, tôi thở dài, đây không phải điều tôi có thể kiểm soát, bây giờ tôi có thể làm chỉ là ngoan ngoãn không khiến Mộc Dương Thịnh buồn lòng, để anh ta có thời gian và sức lực đi giải quyết chuyện này.

Tôi không biết tại sao tôi lại tin tưởng Mộc Dương Thịnh như vậy, hoặc là, cũng không phải là tôi không có cảm giác với anh ta, chỉ là, tôi không dám có thứ tình cảm này. Vừa mới trải qua vũng lầy bị phản bội, tôi không dám lại bước về phía trước, sợ Mộc Dương Thịnh là vũng bùn tiếp theo.

Tôi nhìn tài liệu trong máy tính, trước mắt lại toàn là hình dáng của Mộc Dương Thịnh và Trâu Mộ Sơn, nói thực, tôi rất bất an, cho dù là kết cục nào, tôi đều bất an. Tôi càng nghĩ càng hoang mang quyết định gọi điện cho Phương Tiêu.

“ Tiêu Tiêu, là mình, Bạch Vi.” Tôi nói qua cho Tiêu Tiêu về chuyện đã trải qua, Tiêu Tiêu nói sẽ giúp tôi xem xét, bảo tôi yên tâm.

Mặc dù lòng vẫn thấp thỏm, nhưng gọi xong cuộc điện thoại này tôi cũng không còn cảm thấy bất an đến vậy, cũng coi như chịu được đến lúc tan làm tôi vội vàng chuẩn bị về nhà, không ngờ lại nhìn thấy Tiêu Tiêu đnag đợi tôi bên ngoài công ty.

“Tiêu Tiêu...”

“Không sao, cậu không cần lo lắng quá, bọn họ đánh nhau một trận thôi.” Tiêu Tiêu vừa tỏ ý bảo tôi lên xe vừa nói.

Sau khi Phương Tiêu thắt xong dây an toàn thấy bộ dạng muốn rồi lại thôi của tôi, lại lần nữa mở miệng nói: “ Sáng hôm nay lúc Mộc Mộc đi làm bị chặn ở bãi đỗ xe, Trâu Mộ Sơn tên điên này cầm điện thoại của cậu đập lên mặt của Mộc Dương Thịnh, nói vài lời khó nghe, đương nhiên Mộc Dương Thịnh cũng không phải người dễ gây chuyện, dứngd ậy đánh Trâu Mộ Sơn một trận, nói tóm lại, Trâu Mộ Sơn cũng không làm được gì. Chuyện bọn họ hợp tác cũng không cần lo lắng, cũng không phải trẻ con, sao có thể lấy tiền ra làm trò đùa được, dù gì họ cũng không có thù hằn gì với Nhân dân tệ.”

Phương Tiêu nhìn tôi một cái, lại thở dài một cái nói: “ Bây giờ hai người họ đang “Tiêu yến” ăn cơm kìa, cậu có muốn đi không?”

Tôi kinh ngạc nhìn Phương Tiêu, cô ấy lại thẳng thắn nói với tôi: “ Mộc Mộc thực ra không cho mình nói với cậu, nhưng mình chỉ muốn hỏi cậu có muốn đi “ Tiêu yến” ăn cơm không?”

“Muốn.”

“Được!”

Đến Tiêu Yến, rôi mở cửa xe, gấp rút muốn vào trong, thực ra, nói không lo lắng là giả.

Cảm nhận được Phương Tiêu không đi theo, tôi khó hiểu quay đầu nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi, cười nói: “ Chuyện của ba người các cậu, mình không can dự nữa, ở đây nghĩ thế nào, thì cậu cứ làm như thế! Mình ở nhà đợi cậu nhé!” Lúc Tiêu Tiêu nói “ ở đây” , cô ấy dùng tay phải vỗ vào ngực mình.

Trong lòng nghĩ thế nào, thì làm như thế, nghĩ thế nào, thì làm như thế, nghĩ thế nào thì làm như thế. Bên tai không ngừng vang vọng lời Phương Tiêu nói, trong lòng ngược lại có chút an lòng rồi, đứng bên ngoài phòng ăn chỉnh lại quần áo một chút, hít thở sâu, tôi đẩy cửa bước vào.

Trước khi bước vào tôi giả tưởng rất nhiều cảnh tượng, có thể sẽ là gươm súng sẵn sàng, có thể là phó mặc, nhưng không thể ngờ lại là cảnh tượng nực cười trước mắt, hai người đàn ông mặt mũi bầm dập ngồi đối diện với nhau, căm hận nhìn nhau chằm chằm.

Trâu Mộ Sơn: “ Sao cô lại đến !”

Mộc Dương Thịnh: “ Sao em lại đến !”

“Tôi...”

“Cô vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở đây, cô cư nhiên đi ngoại tình với Mộc Dương Thịnh , anh ta là người quen của tôi!” Trâu Mộ Sơn chỉ tay về phía Mộc Dương Thịnh đang cười cợt nhả phía đối diện.

“Tôi cũng quen với Lưu Huyên Huyên.”

“Cô!’ Trâu Mộ Sơn tức giận vỗ bàn đứng lên, chỉ vào mũi tôi nhưng không nói lời nào.

“Tôi cái gì mà tôi, anh tưởng tôi còn là con ngốc để mặc anh tùy ý lừa gạt sao? Hai chúng ta đã kết thúc rồi, tôi tìm ai, ở cùng ai đấy là tự do của tôi, anh không có quyền can thiệp vào tự do của tôi.” Đây là lần đầu tiên tôi nói nặng lời như thế với Trâu Mộ Sơn.

Tôi thấy tay Trâu Mộ Sơn tức đến phát run, tôi vừa muốn nói câu tiếp theo thì nhìn thấy hắn ta xông tới,, giơ tay tát tôi một bát tai.

“Con đĩ.”

Sau đó xô cửa rời đi.

Mộc Dương Thịnh cả buổi không nói câu nào hoảng sợ đứng lên, chạy lại ôm tôi. Anh ta muốn an ủi, vỗ về tôi, nhưng tôi lại thoát khỏi lòng anh ta. Tôi cảm thấy khóe mắt ươn ướt, tôi khóc không phải vì tên cặn bã phản bội, bỏ rơi mà là vì sự hi sinh bao năm qua lại đổi lại hai chữ không đáng tiền : “Con đĩ”.

Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo của thế giới này, đàn ông có thể ra ngoài giải tỏa, có thể đến phố đèn đỏ tìm sự ấm áp nơi khác, còn phụ nữ, không được phép phản bội, cho dù có là vì trả đũa anh ta đi chăng nữa.

“Làm bạn gái anh nhé!” Tôi ngước mắt nghi ngờ nhìn Mộc Dương Thịnh, không ngờ anh ta lại lời này nhẹ nhàng đến thế.

Thấy tôi không trả lời, anh ta lại nói:

“ Bạch Vi, làm bạn gái anh nhé?”

“Không được. Chúng ta.... như thế này thì tốt hơn.”

Duy trì mối quan hệ như thế này, so với tình bạn bè thân thiết hay người yêu, như vậy tốt hơn nhiều

Tôi cũng mong quan hệ giữa tôi và Trâu Mộ Sơn có thể duy trì trạng thái như thế này, mặc dù tôi rất hận hắn ta.

Như thế này rất tốt, yêu Mộc Dương Thịnh như đánh cược một ván bài, mà tôi bây giờ như kẻ ăn mày tài khoản đang âm, tôi không có tư cách tham gia vào ván bài này, tôi muốn cắt đứt mọi khả năng, cho dù tôi có may mắn thắng đi chăng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK