• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 25: YÊN LẶNG

Mộc Dương Thịnh không nói gì, giữa chúng tôi là sự im lặng dai dẳng. Tôi không dám nhìn anh ấy, tôi sợ tôi sẽ thay đổi chủ kiến.

“Được.” Có lẽ sự im lặng này thật sự khiến người ta hoảng sợ, Mộc Dương Thịnh đã phá vỡ sự im lặng này trước tiên.

Anh ấy nói “được”, anh ấy không gò ép tôi. Tôi không quá vui, ngược lại, trong lòng có chút thất vọng. Con người thật sự là rất rối ren, không thể có được nhưng vẫn không muốn mất đi. Có lẽ, tôi vốn có lòng tham như vậy.

Tôi nhẹ nhàng “vâng” một tiếng coi như là đáp lại, tôi không biết phải nói những gì mới có thể phá vỡ cảnh khó xử như vậy lúc này.

Anh ấy lại giống như mọi khi cười ha ha lên: “Được rồi, mau về đi. Cái tên khốn kiếp Trâu Mộ Sơn này ra tay thật tàn ác, chọn đúng chỗ đẹp nhất của anh để đánh vào.” Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu bày ra vết sẹo trên mặt.

Tôi bịt miệng khẽ cười: “Anh không biết đánh lại sao, đồ ngốc.”

“Anh đương nhiên muốn đánh lại như hắn đã đánh anh, chỉ là anh nhìn rất lâu, trên mặt hắn không có chỗ nào đẹp đẽ, em bảo anh ra tay thế nào đây!” Mộc Dương Thịnh vừa lẩm bẩm một cách uất ức vừa ngồi xuống ghế.

Mặc dù động tác của anh ấy tự nhiên lại trôi chảy, không khác gì trước kia, nhưng tôi vẫn nhìn thấy hai tay anh ấy phải dùng lực và chân mày hơi nhíu lại khi ngồi xuống.

“Chân… của anh vẫn ổn chứ?” Tôi thận trọng nói.

Đừng nhìn vào kiểu ăn mặc rất khoe khoang, không ngừng phô trương sắc đẹp của Mộc Dương Thịnh lúc bình thường, thực ra trong lòng anh ấy là một chủ nghĩa đàn ông đích thực, lòng tự trọng mạnh vô cùng. Ừm, nói thế nào nhỉ? Anh ấy giống như một chú chim khổng tước kiêu ngạo, đồng thời cũng rất ngạo mạn cho rằng mình là phượng hoàng cao quý. Bởi vậy, khi nói chuyện với anh ấy, đặc biệt là hôm nay, sau khi vừa từ chối anh ấy, tôi càng nên thận trọng.

“Chân của anh, đương nhiên không sao. Em xem đi, anh còn có thể “học ông nội tràn đầy sức sống, mãi mãi không già” (1)”. Anh ấy vừa nói vừa nhảy lên, động tác rất nhanh nhẹn tự nhiên, nhưng biểu cảm nhe răng trợn mắt một cách đau đớn đã bán đứng anh ấy.

“Được rồi được rồi, biết anh giỏi rồi…”

“Anh còn có thứ lợi hại hơn nữa, có muốn thử một chút không?” Hơi thở như mùi hoa lan của anh ấy phả vào tôi – người đang đỡ anh ấy. Thật đúng là, không đứng đắn.

Lời của anh ấy khiến mang tai tôi đỏ lên: “Không nghiêm túc. Đi cùng em đến bệnh viện được không, lực tay của tên cặn bã đó thật sự rất mạnh.”

“Sao vậy, mặt đau không? Tên rác rưởi đó, chỉ biết ức hiếp phụ nữ!” Anh ấy vội vàng nâng mặt tôi lên, quan sát cẩn thận.

Khuôn mặt của hai chúng tôi rất sát gần nhau, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy, tôi có chút căng thẳng. Tôi cảm nhận được rõ ràng tim tôi đang đập rất mạnh, tôi nhìn thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, mộc quản nồng nàn mà nóng rực.

Anh ấy dần dần lại gần tôi, tôi không phải là không biết anh ấy muốn làm gì, nhưng hiện giờ trong đầu tôi là một mảng trống rỗng, lý trí bảo tôi không thể, nhưng cơ thể tôi lại không có cách nào kháng cự.

Cho đến giây phút môi của anh ấy in lên môi của tôi, trái tim tôi lại một lần nữa xao động, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu. Nụ hôn của anh ấy rất sâu cũng rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi của anh ấy lướt qua khóe môi tôi, tôi không có cách nào nén lại khẽ run lên.

Nụ hôn này vừa tàn bạo lại mãnh liệt, tôi cảm nhật được nhiệt độ cơ thể của anh ấy càng lúc càng cao…

Môi của anh ấy bắt đầu rời khỏi cánh môi của tôi, theo cổ hướng xuống. Tôi thấy đôi mắt của anh ấy sáng lấp lánh, vào khoảnh khắc anh ấy hôn tôi đó, tôi dường như nghe thấy anh ấy lẩm bẩm ba chữ “Anh yêu em”.

Sau cuộc ân ái, anh ấy ôm lấy tôi lúc này đang mềm nhũn, cười hết sức rực rỡ, giống như một kẻ ngốc. Lúc thay tôi sửa sang lại quần áo, anh ấy bỗng nhiên gọi tôi: “Bạch Vi.”

Tôi quay đầu nhìn anh ấy, nghi ngờ nói: “Gì thế?”

Anh ấy ngược lại cười rất kỳ lạ nói: “Không có gì.”

Tôi bĩu môi, dù sao anh ấy kỳ lạ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, tôi so đo gì với một tên ngốc chứ.

Tôi và anh ấy đi bệnh viện, cả khuôn mặt đầy vết thương, người bước đi khập khà khập khiễng còn khăng khăng nói mình không sao, mặt dày đến mức khiến bác sĩ nhìn người khỏe mạnh ngay cả một dấu tay in trên mặt cũng không thấy là tôi đây trước tiên.

Bác sĩ cũng rất bất lực, dưới sự làm phiền bằng mọi cách của anh ấy, bác sĩ phải khám cho tôi trước, rồi kê đơn thuốc cho tôi dưới sự đe dọa dụ dỗ của Mộc Dương Thịnh. Rõ ràng là chuyện cỏn con, anh ấy lại làm cho toàn bộ bác sĩ trong khoa cấp cứu đều đến, còn bởi vì một “bệnh nhân” không có vết thương như tôi mà mở một cuộc thảo luận nghiên cứu gần nửa tiếng đồng hồ.

Tôi bị ép buộc bố trí một phòng bệnh, tôi mặc bộ quần áo bệnh nhân bị bắt nằm trên giường bệnh, chẳng qua là trên mặt có chút sưng đỏ, nhưng bị anh ấy chăm sóc như Thái thượng hoàng, thật sự là quá khoa trương. Còn kẻ đầu têu thói xấu là anh ấy lại ở vị trí của người nhà bệnh nhân ngồi nghiêm chỉnh, giả bộ giống như một đứa bé ngoan ngoãn.

Mấy ngày sau đó, Phương Tiêu đã nhìn thấy tôi đang tìm tài liệu của căn nhà, rất tức giận nói với tôi: “Cậu nếu như không thích tớ thì nói thẳng ra, làm gì lại không muốn sống cùng với tớ!”

Tôi khẽ cười, Tiêu Tiêu là một cô gái rất đáng yêu, giống một đứa con nít, ngốc nghếch. Tôi rất thích cô ấy, quen biết cô ấy coi như là một chuyện vô cùng may mắn trong cuộc đời tôi. Nhìn cô ấy méo miệng tủi thân, tôi giải thích nói: “Không phải vậy, Tiêu Tiêu, tớ chỉ là không muốn làm phiền cậu.”

Nghe vậy Tiêu Tiêu vui vẻ chạy tới ôm chặt lấy cánh tay tôi: “Không phiền không phiền, đâu có phiền đâu! Cậu phải hứa với tớ, coi tớ là bạn thì không được chuyển đi! Có được không?”

Nhìn Tiêu Tiêu xinh đẹp cười tươi, nhõng nhẽo ôm tôi, tôi cười nói: “Được được được, không chuyển không chuyển. Tớ sẽ ỷ lại vào cậu, được không?”

“Được!” Tiêu Tiêu cực kỳ sung sướng nói một câu, vui vẻ giống như sắp bay lên vậy.

Lại nói đến Mộc Dương Thịnh, mấy ngày nằm viện đó anh ta giống như cái bóng của tôi, chỉ thiếu việc đi vào trong phòng vệ sinh nữ thôi. Sau khi xuất viện, ngược lại lại im hơi lặng tiếng, không có chút tung tích, đoán chừng là cảm giác mới mẻ đã trôi qua, lại có niềm vui mới rồi. Không biết thế nào trong lòng tôi luôn có một loại cảm giác nhoi nhói, thậm chí có mấy đêm tôi còn mơ thấy cảnh tượng anh ấy và cô gái khác ở cùng nhau, tôi lại tỉnh dậy khóc nức nở.

Về phần Trâu Mộ Sơn, tôi không gặp lại cũng không nghe qua tin tức có liên quan đến hắn ta nữa. Tôi đổi điện thoại, đổi số, tôi và hắn ta thực sự đã chia tay vui vẻ.

Thời gian cứ thế trôi đi, tất cả giống như đều đã quay về quỹ đạo, tôi không cần quan tâm đến cuộc sống, cũng không cần vì trả thù mà sứt đầu mẻ trán. Tôi đã có bạn mới, bão táp của mấy ngày trước cứ thế yên lặng xuống. Nhưng, nghĩ đến Mộc Dương Thịnh – người đã không thấy bóng dáng mấy ngày nay, trong lòng lại vẫn vướng víu. Loại cảm giác này không nói rõ ràng được, như nghẹn lại ở cổ họng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK