• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 27: TUỐT GƯƠM GIƯƠNG NỎ

Nghe vậy, tôi hất tay Mộc Dương Thịnh ra, hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Huyên Huyên. Tôi dần dần tiến lại gần cô ta, nói từng câu từng chữ: “Lúc cô ngủ với bạn trai tôi sao lại không nghĩ đến từ “gái điếm” sinh động đầy hình tượng này vậy?”

Tôi cau mày nhìn cô ta, cô ta có chút hỗn loạn, môi nhúc nhích như muốn nói gì đó, tôi tiếp tục nói: “Ngủ với người đàn ông của tôi, mắng tôi là gái điếm, phản bội chồng cô, lừa dối tình nhân của cô, chuyện tốt nào sao cũng để cô chiếm hết rồi.”

“Cô, cô nói láo!” Cô ta vội vàng phản bác nói: “Tôi không có! Tôi không có…”

“Cô không có gì? Cô không quyến rũ bạn trai tôi, không ngủ với anh ta sao? Hay là cô không phản bội chồng cô? Ha ha, thật là nực cười. Bây giờ kẻ thứ ba sao lại ngông cuồng như vậy, có thể dưới bao nhiêu cặp mắt chăm chú của mọi người, vênh váo hống hách nói chuyện trước mặt vợ chính thức!” Tôi vô cùng tức giận, cắt ngang lời cô ta, dùng tay chỉ vào cô ta, chậm rãi nói.

“Là cô không có sức quyến rũ, gọi là, không biết làm chuyện đó, làm gì có người đàn ông nào muốn ở cùng với cô! Tiện nhân!” Cô ta trốn tránh ánh mắt tàn bạo của tôi, không dám nhìn tôi, nhưng miệng vẫn không nhận thua.

“Không có sức quyến rũ? Hứ, tôi không có sức quyến rũ, nhưng các người cũng không thể bỉ ổi đến mức vừa ở cùng nhau vừa giả dối đóng vai bạn bè để lừa gạt tôi! Các người làm như vậy, lương tâm không bất an sao?” Tôi vừa nói trong mắt vừa chứa đầy nước mắt, bản thân tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự nghẹn ngào của tôi, tôi thậm chí tức đến mức ngón tay đang phát run, trên đời này sao lại có người trơ tráo bỉ ổi như vậy.

“Tôi…”

“Không có lời nào để nói thì đừng rêu rao khắp nơi. Tôi đã rời khỏi hắn ta, tác thành cho hai người rồi, tại sao cô còn ở đây gây chuyện với tôi! Tôi không phải là người có tính khí tốt đẹp gì, cô ép tôi đến cùng, tôi cũng bằng lòng đấu với cô!” Tôi liếc xéo cô ta, nhìn thấy cô ta bị lời nói của tôi làm cho ngón tay run rẩy, tôi giễu cợt nói: “Không tài cán gì!”

Thấy cô ta như vậy, tôi chuẩn bị thấy tốt liền thu lại, xoay người rời đi, dù sao xung quanh đã tập trung rất nhiều người, tôi không muốn trở thành đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi của người khác.

Nhưng tôi suy nghĩ cẩn thận một chút, luôn cảm thấy còn có thể bắt nạt cô ta một chút, ai bảo cô ta trước đó kiểu cách khác người như vậy! Tôi quay đầu cười với cô ta, tôi dám bảo đảm tôi cười giống như một đóa hoa, tôi nói với cô ta: “Người có thể phản bội tôi cũng nhất định sẽ không trung thành với tôi.”

Tôi cảm nhận được cô ta nổi cơn tam bành ở phía sau giậm chân, tâm trạng vô cùng tốt, vui đến mức bay lên.

Nhưng tôi quay người lại, thế nào cũng không cười nổi. Mộc Dương Thịnh sau khi nhìn thấy biểu cảm sững sờ của tôi, theo ánh nhìn đau thương của tôi nhìn về phía sau người anh ấy.

Trâu Mộ Sơn, người ẩn hình của cuộc nói chuyện này nhưng lại có vị trí trung tâm của cuộc tranh luận, người tôi đã từng yêu, người tôi muốn báo thù, người khiến lòng tôi bất đắc dĩ nguội lạnh…

Lại lần nữa nhìn thấy anh ta, trong lòng tôi cực kỳ hỗn loạn, rốt cuộc là tâm trạng gì tôi cũng lười đi suy nghĩ. Tôi chỉ biết, tôi không muốn nhìn thấy anh ta, không phải bởi vì tôi sợ anh ta, cũng không phải do tôi còn có tình cảm gì với anh ta, tôi chỉ là không muốn dây dưa nữa, không muốn có bất cứ dính líu gì đến anh ta.

Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu bước qua, tôi phải bày ra dáng vẻ cao quý nhất của tôi. Ở trước mặt anh ta tôi không cần thiết phải ngoan ngoãn, tôi nên cao ngạo giống với kẻ thứ ba đê tiện như Lưu Huyên Huyên đó, mặc dù sự cao ngạo của cô ta rất không biết xấu hổ, rất không đáng tiền.

Tôi đi đến bên cạnh Mộc Dương Thịnh, không biết nghĩ thế nào, tôi chủ động khoác tay Mộc Dương Thịnh, cười một cách tự nhiên nói: “Đi thôi.” Không quan tâm đến sự nghi hoặc của Mộc Dương Thịnh, tôi kéo anh ấy rồi đi.

Lúc đi ngang qua Trâu Mộ Sơn, tôi nhìn thấy anh ta muốn nhấc tay giữ tôi lại, tôi nhìn thấy môi anh ta nhúc nhích nhưng cuối cùng lại không phát ra chút âm thanh nào.

Tôi bước nhanh hơn, dường như là kéo Mộc Dương Thịnh rời đi.

Tôi nghe thấy giọng nói ồn ào của Lưu Huyên Huyên đằng sau, cô ta đang trách móc Trâu Mộ Sơn, cô ta đang oán giận anh ta không nói lời nào. Sự im lặng của anh ta giống như tôi đã từng.

Tôi cũng từng oán giận sự không có hành động của anh ta, trong lòng Trâu Mộ Sơn kỳ thực là một người đàn ông rất hèn nhát. Anh ta nhát gan lại ích kỷ, anh ta sẽ không bao giờ suy nghĩ cho người bên cạnh, giống như lần trước ép tôi đưa miệng cho anh ta vậy, trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến bản thân!

Bây giờ, trong đầu tôi giống như là hồ dán vậy, một mớ hỗn loạn đặc quánh. Tôi cảm nhận được Mộc Dương Thịnh dùng sức bóp tay tôi một chút, tôi bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn anh ấy.

“Em vẫn còn nghĩ về anh ta.” Anh ấy kéo tôi, nhìn chằm chằm mắt tôi nói.

Lúc Mộc Dương Thịnh nói câu này là câu trần thuật, không phải câu hỏi, tôi lập tức phủ nhận: “Không có! Sao có thể! Anh điên rồi, lại nghĩ em như thế!”

“Không có.” Mộc Dương Thịnh nói xong liền kéo tôi tiếp tục đi về phía trước.

“Không hiểu ra sao cả!” Tôi tức giận nhỏ giọng nói.

“Cô ta nói em là cô ta không đúng, nhưng em không nhất thiết phải nói lại. Anh đã nói với em rồi, “không cắn chó” mà em vẫn cắn, em lẽ nào không phải là vẫn thích anh ta sao!” Mộc Dương Thịnh dường như tức giận, dừng bước lại, quay đầu nhìn tôi.

“Không phải vậy.” Anh ấy có lẽ đã hiểu lầm ý của tôi, tôi không hề nghĩ như thế, tôi chỉ là cảm thấy ở trước nơi đông người, kẻ thứ ba đê tiện Lưu Huyên Huyên đó không xứng để nói tôi, không xứng đáng xuất hiện cao ngạo như vậy.

Mộc Dương Thịnh buông tay tôi, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đưa tôi trở về, anh ấy cũng không nói một lời.

Sau khi xuống xe, lời chào tạm biệt của tôi lại bị tiếng xe “xa lánh bụi trần” mà đi của anh ấy che lấp.

Tôi không hiểu vì sao anh ấy tức giận, quan hệ của hai chúng tôi dường như bất thình lình bị cắt đứt.

Tôi quay trở về phòng, nhìn chiếc vòng trên cổ tay, nhíu chặt mày, tôi định gọi điện thoại cho anh ấy.

“Tút… tút… Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry…”

Tôi giật mình nhìn điện thoại, anh ấy lại tắt cuộc gọi của tôi! Tôi không đành lòng lại gọi một lần nữa.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry…”

Tắt máy, tôi không ngờ chuyện này lại khiến anh ấy để tâm đến vậy. Cơn tức giận của anh ấy đến một cách kỳ lạ, tôi không hiểu lắm, nhưng tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay, trong lòng vẫn bất an. Tôi cảm thấy tôi nên giải thích, nói rõ ràng với Mộc Dương Thịnh.

Tôi cần dỗ dành anh ấy, để anh ấy nguôi giận.

Tôi gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, nói: “Tiêu Tiêu, tớ hình như làm cho Mộc Dương Thịnh nổi giận rồi. Anh ấy không nhận điện thoại của tớ, bây giờ tớ nên làm gì?”

“Á! Tên Mộc Mộc đó trở về rồi! Cái đồ trọng sắc khinh bạn! Cũng không nói cho tớ một tiếng!” Tiêu Tiêu bắt nhầm trọng điểm…

“Tớ muốn nói, anh ấy giận tớ rồi, không làm sao được.” Tôi có chút sốt ruột, Tiêu Tiêu rất ngông cuồng, khiến tôi có chút buồn bực khó chịu.

“Ừ ừ, không sao không sao. Cơn giận của anh ta chút nữa là ổn thôi, cậu không cần quá lo lắng. Lúc anh ta tức giận thích một người… A a, đúng rồi đúng rồi, có lúc anh ta có thể sẽ đi “Dạ Yến” giải tỏa, cậu có thể đi xem thử.”

“Ừ, được được, mình tắt máy trước đây, cảm ơn cậu nhé Tiêu Tiêu!” Nghe xong lời của Tiêu Tiêu, tôi lập tức cầm túi chạy ra ngoài.

“Bác tài, đến Dạ Yến”. Tôi chặn một chiếc taxi, thật sự muốn lập tức tới ngay “Dạ Yến”.

Trên đường đến “Dạ Yến”, tôi không biết tại sao mình vội vã như thế, sợ hãi Mộc Dương Thịnh hiểu lầm tôi đến như thế, tôi chỉ muốn nhanh một chút tìm anh ấy giải thích rõ ràng, nhanh một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK