Anh ta nói chuyện như trẻ con, giận dỗi kéo tôi đi. Tôi bị hành động của anh ta chọc cười, bèn nói: "Yên tâm đi mà, cái gì qua cũng đã qua, dù sao em và anh ta cũng đâu thể thật sự không qua lại với nhau cả đời được."
Tôi nhìn thấy Mộc Dương Thịnh nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, thở dài thườn thượt một hơn rồi mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: "Được rồi! tùy em, nhưng đừng để mình chịu thiệt đó!"
Tôi làm mặt quỷ với anh ta, sau đó mỉm cười bước vào công ty.
Tôi không ngó ngàng gì đến Trâu Mộ Sơn đang đứng ở cửa, không biết nên làm sao đây, lời nói của Lưu Huyên Huyên vào ngày hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, tôi không muốn phải đoán xem đó là thật hay giả. Nói thật, tôi bây giờ cũng không màng thật hay giả nữa rồi.
Lúc tôi đi ngang qua Trâu Mộ Sơn, hắn ta có gọi tôi lại, vẫn nói cái câu vừa mất não vừa thừa thãi kia: "Vi Vi, em có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Tôi trả lời: "Đi làm rồi!", sau đó thì rời đi.
Có khúc dạo đầu nho nhỏ đó vào sáng sớm khiến tâm trạng của tôi thật sự không tốt lắm.
Khoảng gần trưa, tôi nhận được một bó hoa hồng cực lớn, không phải chỉ có mỗi hoa hồng đỏ mà có đỏ, có trắng, có vàng, và cả màu xanh lam.
Phía trên còn tặng kèm một tấm thiệp, trên thiệp viết: Anh sẵn sàng tặng em bó hoa lãng mạn nhất trên thế giới này, để cho em cảm nhận được sắc màu rực rỡ của thế giới, và cả tình yêu đậm sâu của anh với em.
Lúc nhìn thấy chữ ký, tôi không khỏi bật cười ra tiếng, đó chính là: chàng lẳng lơ của Bạch Vi.
Quan hệ của hai chúng tôi dường như lại quay về ngày trước, thế nhưng lần này tôi muốn chủ động một chút, dũng cảm một chút, tôi muốn thử vứt bỏ sự rụt rè và sợ hãi của mình, chậm rãi tiếp cận anh, đến gần anh, tôi nghĩ, có lẽ hai chúng tôi có thể nỗ lực cùng nhau.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, tôi hàng ngày đi làm, anh hàng ngày đưa đón, thỉnh thoảng tôi lại bị Trâu Mộ Sơn quấy rầy. Mỗi khi gặp chuyện đó, Mộc Dương Thịnh đều sẽ an ủi tôi, ở cạnh bên tôi. Trái tim của hai chúng tôi càng ngày càng xít lại gần nhau.
Thế nhưng, người vì say rượu mà đến muộn, thành ra ngủ ở nhà cả ngày như Tiêu Tiêu lại không may mắn như vậy. Cô ấy bị “bạo quân” của bọn họ trừng phạt, mỗi sáng đi làm đều phải sớm một giờ, chiều tan làm sẽ về trễ một giờ, còn phải mang đồ ăn cho “bạo quân”. Điều này làm cô ấy mặt mày khóc tang cả ngày, tâm trạng không tốt lắm.
Qua vài ngày, ngay khi tôi cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng thư thái dễ chịu thì Trâu Mộ Sơn lại xuất hiện một lần nữa. Tôi không khỏi phỉ nhổ trong lòng, tần suất lộ diện của tên này cũng quá cao rồi đó! Hắn ta không có việc làm sao! Hắn ta không đi làm à! Tôi thật không rõ, một ông chủ mà sao cứ nhàn nhã mỗi ngày như thế! Tôi không nhịn được mà hơi nghi ngờ, có lẽ hắn ta cũng không phải thật lòng muốn giữ tôi lại, hắn ta chỉ cảm thấy thỉnh thoảng quấy rầy tôi một chút, nhìn thấy tôi khó chịu thì hắn ta sẽ rất vui vẻ...
Tôi vẫn không ngó ngàng đến hắn ta, chỉ đi lướt qua như thường ngày, chẳng qua lần này hắn ta kéo tôi lại, vội vã mở miệng nói: "Vi Vi, trước kia là lỗi của anh, anh không nên lỗ mãng như vậy, thô lỗ như vậy, là anh làm em sợ. Anh xin lỗi. Thật ra em cũng biết mà, anh đối với em..."
"Được rồi, chuyện qua rồi anh cứ để nó qua luôn đi, chúng ta đừng nghĩ đến nữa có được không?" Cảm thấy hắn ta lại muốn nói cái gì đó làm lòng mình lung lay không quyết, tôi lập tức ngắt lời hắn ta, tôi không muốn nghe.
Tôi nhìn thấy tay hắn ta liên tục vần vò lấy vạt áo của mình, cũng cảm nhận được sự căng thẳng của hắn ta. Chẳng biết tôi có nhầm lẫn hay không, tôi vẫn cảm thấy được hắn ta có một chút mất mát. Tôi lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa, không cho phép mình nghĩ, không cho phép mình mềm lòng với loại người này.
Hắn ta thật sự yêu tôi thì sao chứ? Vì yêu tôi nên hắn ta có thể coi như lẽ đương nhiên mà ngoại tình? Vì yêu tôi nên hắn ta có thể tìm người phụ nữ khác để giải tỏa? Vì yêu tôi nên hắn ta có thể tổn thương tôi hết lần này đến lần khác? Tình yêu này sao mà rẻ mạt đến vậy! Khiến người ta khinh thường như thế.
Tôi vẫn không hé răng nửa lời, hất tay hắn ta ra, đi vào văn phòng mà không ngoảnh đầu lấy một lần.
Tôi không nghĩ đến những chuyện không hay kia nữa, chỉ vui vẻ sống là được. Cuối cùng tôi cũng đợi đến ngày nghỉ, không chỉ có tôi, mà cả con nhóc Tiêu Tiêu bị bạo quân thống trị quanh năm kia cũng được nghỉ.
Hoàn hảo nhất chính là, thời tiết hôm nay cũng như người ta mong muốn, bầu trời trong xanh quang đãng, tơ liễu phất phơ khắp phố, mùa xuân rốt cuộc cũng có dáng hình mà nó nên có.
Sáng sớm Tiêu Tiêu đã liên tục gõ cửa, đánh thức tôi dậy.
"Làm gì thế, mới sáng sớm, đừng thấy tôi dễ thương mà ức hiếp tôi nha." Tôi vẻ mặt oán hờn nhìn Tiêu Tiêu.
"Dậy nào, dậy nào, hiếm lắm mới có một ngày nghỉ, cậu vậy mà còn ngủ! Mau đi đánh răng rửa mặt nhanh lên nào, chúng ta cùng đi siêu thị đi!"
Tiêu Tiêu vô cùng phấn khích, hệt như một đứa con nít vừa mới có ngày nghỉ vậy, phỏng chừng là ngày thường quá mệt mỏi rồi. Gần đây Tiêu Tiêu có thể nói là bị bạo quân bóc lột đến khổ không đâu kể xiết, ngày thường tăng ca đủ kiểu, đến nỗi một ngày nghỉ bình thường mà Tiêu Tiêu cũng hưng phấn như thế, thật là một đứa bé đáng thương mà.
Nhìn thấy tôi không phản ứng, Tiêu Tiêu ra đòn sát thủ, lôi tôi ra khỏi chăn mà nói: "Mình giúp cậu là bữa sáng có được không!"
Trời mới biết, tay nghề nấu ăn của con nhỏ này ngon cỡ nào, không phải là nói quá đâu, tôi thèm thuồng với mấy món ăn của Tiêu Tiêu không phải là ngày một ngày hai.
"Được rồi được rồi, mình dậy mà, dậy dẫn bạn Tiêu Tiêu thương mến của mình đi dạo phố, cậu ngoan ngoãn chuẩn bị bữa sáng đi nhé, mình muốn ăn trứng chần nước sôi!"
Nghĩ đến chuyện có thể khiến Tiêu Tiêu làm bữa sáng cho mình, sự vui vẻ len lỏi trong lòng tôi. Có lẽ là gần đây cuộc sống có quá nhiều biến động, còn chưa biết mình đúng hay sai thì đã tự mình đẩy mình vào những vòng xoáy phiền nhiễu. Tôi kéo lê cơ thể uể oải của mình, gần như là nhắm mắt mà đi vào toilet. Tôi trong gương, tóc tai rối bời cộng thêm quần áo ngủ quả là hợp nhau, mặt mày cũng thật không dám nhìn.
Tôi hơi nhíu mày, tôi trong gương này là tự tay tôi tạo nên đấy sao, hình như là ở ngày nào đó của tháng nào đó, năm nào đó, Trâu Mộ Sơn đứng ở sau lưng tôi, chải tóc cho tôi, mà hôm nay ư, ôi thôi... Cũng không phải là tôi nhớ đến hắn ta, có lẽ là gần đây hắn ta xuất hiện quá nhiều lần, hoặc có lẽ là tôi cảm thấy rằng cảnh còn người mất khiến cho người ta có hơi bất ngờ không kịp trở tay. Ừ, tất cả cũng chẳng thể trách tôi được, tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm, đưa ra quyết định mà mình phải đưa ra mà thôi. Không dám nhớ lại chuyện trước kia nữa, bằng không thì lát nữa có lẽ tôi sẽ không còn lòng dạ nào mà đi dạo siêu thị với Tiêu Tiêu cả.
Tôi cấp tốc đánh răng xong: "Tiêu Tiêu, cậu làm đồ ăn sáng chưa? Trứng chần nước sôi mình muốn đã có chưa đấy?"
"Sắp xong liền đây, cháo cũng đã chuẩn bị cho cậu rồi, còn chờ trứng chần nước sôi mà cậu muốn thôi!" Tiêu Tiêu trả lời tôi thật nhanh gọn.
"Tiêu Tiêu của mình à, yêu cậu." Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn mà thành thạo trong nhà bếp của Tiêu Tiêu, tôi vừa vui vẻ vừa không khỏi có hơi buồn buồn. Cô ấy vốn là công chúa nhỏ trong nhà, sau khi đi làm việc ở ngoài lại biến thành như bây giờ, dường như đã trưởng thành lên rất nhiều, nhưng lại là trưởng thành đến khiến người ta xót xa.
Bỏ đi, đừng nghĩ đến cậu ấy nữa, trước phải lo cho bản thân đang lôi thôi lếch thếch đi thôi. Nhìn bàn trang điểm của Tiêu Tiêu một chút, tôi có hơi bất đắc dĩ, con bé đáng thương này, ngày thường cũng không biết đối xử tốt với bản thân gì cả.