Tôi cười ha ha, ngượng ngùng nâng ly rượu lên, ngửa cổ dốc cạn. Ừm, ngon thật, rượu hôm nay có mùi dưa vàng.
Đầu óc tôi cứ nghĩ mãi về những lời ông chủ nói, không ngừng suy xét. Sự thực hình như thế thật, nhưng tôi không muốn thừa nhận.
Chúng tôi như hai đứa trẻ con ấu trĩ, không thỏa hiệp cũng không chịu thua.
Ông chủ quán bar đề nghị tôi đi hỏi thẳng anh ta xem anh ta và Trương Mịch có quan hệ gì, nhưng, câu hỏi như thế làm sao tôi có thể hỏi được, tôi vẫn không chịu buông bỏ thứ tự tôn không đáng tiền của mình.
Ôi chao, ôi chao, đúng là phiền phức, tôi nên làm thế nào đây... Đi hỏi thẳng anh ta? Lỡ như anh ta và Trương Mịch có quan hệ gì đó thật thì sao? Thế thì ngượng lắm. Hay là... bóng gió hỏi Tiêu Tiêu? Không được, không được, Tiêu Tiêu toàn xúi giục tôi theo đuổi Mộc Dương Thịnh thôi, nếu tôi tìm cô ấy, chưa chắc cô ấy đã nói thật. Thôi vậy, không nghĩ nữa, cứ thế này đi.
Thời gian này, ngày tháng trôi qua rất yên ả, từ hôm Mộc Dương Thịnh nói thẳng với Trâu Mộ Sơn, Trâu Mộ Sơn không còn quấy rầy tôi nữa. Mấy hôm trước tôi còn thấy Lưu Huyên Huyên, cô ta khoác tay một người đàn ông mập mạp khác, chắc đó là bạn trai mới của cô ta.
Tình cảm của phụ nữ quả thực rất kì lạ, hai người chúng tôi từng vì Trâu Mộ Sơn mà tranh cãi nảy lửa, thậm chí không tiếc lòng đấm đá nhau, bây giờ chúng tôi gặp nhau lại vẫn chào hỏi, hỏi thăm nhau.
Gần đây Tiêu Tiêu cứ lạ lạ, cứ hỏi tôi những chuyện liên quan đến anh Thừa Trị, tôi trêu cô ấy: "Chẳng lẽ cậu thích anh Thừa Trị rồi hả? Cậu không định cướp anh ấy về làm phu nhân sơn trại của cậu đấy chứ?"
Tiêu Tiêu cười ha hả, không trả lời tôi: "Có cái đầu cậu ấy!"
Còn về anh Thừa Trị mà Tiêu Tiêu tâm tâm niệm niệm, anh ấy vẫn thỉnh thoảng đến thành phố A dạo vài vòng, lần nào Tiêu Tiêu cũng chủ động mời anh ấy đi ăn hoặc đi xem phim.
Anh Thừa Trị mỗi lần gọi tôi sẽ nhìn tôi chằm chằm, nhưng đôi mắt cá chết mà tôi đã nhìn bao nhiêu năm của anh ấy thực sự không thể làm tôi rung động.
Tôi cũng đưa Tiêu Tiêu và anh Thừa Trị tới quán bar nhỏ của Trịnh Hùng, Tiêu Tiêu cũng rất thích chỗ đó, hôm đó cô ấy còn hát tặng quán một bài, gây ra một trận xôn xao không hề nhỏ.
Vì thế, ông chủ quán Trịnh Hùng còn tặng tôi một bộ dụng cụ ăn uống bằng gỗ mà tôi thèm thuồng đã lâu, tóm lại, gần đây tôi sống rất vui vẻ.
Hôm nay tôi lại đến quán bar nhỏ đó, tôi dần dần phát hiện ra quán bar này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, tôi có thói quen cứ tan làm sẽ đến đây ngồi chơi một lúc, hoặc uống một ly rượu hoa quả, hoặc nói chuyện với ông chủ mập Trịnh Hùng.
Quán bar vẫn bật thứ nhạc say lòng người, ông chủ vẫn vừa pha chế vừa tán gẫu với các vị khách.
Tôi cảm thấy ông chủ là một người rất thần bí, đồng thời cũng rất thần kỳ. Bất kể đã quen với ông ấy bao nhiêu, tôi vẫn cảm thấy ông ấy còn rất nhiều bí mật đợi tôi đào xới.
Tôi cảm thấy ông ấy rất thông thái, cũng rất cơ trí. Khi ông ấy nói chuyện với chúng tôi, luôn có giọng điệu như đang tranh luận, hơn nữa tôi cảm thấy ông ấy hẳn phải là nhân tài giỏi nhất trong các cuộc tranh luận - rất có sức thuyết phục.
Nói cách khác, nếu như bán hàng đa cấp không phải hành vi phạm pháp, để ông ấy đi bán hàng đa cấp, chắc chắn sẽ giàu to.
Hôm nay tôi vẫn ngồi xuống trước mặt ông ấy như mọi người, nhìn ông ấy pha chế rượu, nhìn ông ấy trò chuyện vui đùa cùng những người khác.
Nói thật lòng, gần đây tôi có cảm giác như mới đi học đại học, không biết mình phải làm gì, rất mờ mịt. Thực ra bây giờ tôi rất mong mỏi có ai đó nói với tôi tôi nên làm gì, nhưng lại sĩ diện, không dám hỏi người khác.
Cho nên tôi rất muốn đến quán rượu này, bởi vì mỗi lần ông chủ nói chuyện và khuyên giải người khách khác, tôi cũng ké một tí, học hỏi thêm chút tri thức.
Rất trùng hợp là hôm nay lại có một vị khách khác đến quán. Người này rất ủ rũ, thậm chí có vẻ sa sút tinh thần, râu ria xuề xòa, quần áo không chỉnh tề, trông rất suy sụp.
Người này nói với ông chủ: "Ông chủ, cho một ly rượu mạnh nhất!"
Nghe vậy, tôi nhìn người đó với vẻ kinh ngạc, ông chủ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy. Đúng là trùng hợp, lời người kia nói y hệt những gì tôi nói với ông chủ trong lần đầu tôi đến đây, điều khác biệt duy nhất là lần này ông chủ đưa cho người kia một ly rượu mạnh.
Tôi không hiểu lắm, nhìn ông chủ với vẻ nghi ngờ, ông chủ dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, để tôi đợi thêm một lát, không cần vội vàng.
Tôi mím môi gật gật đầu, tiếp tục nhìn kẻ chán chường kia.
Người đàn ông kia uống ừng ực hết ly rượu, người đó dùng hai tay ôm đầu, tôi nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của người kia mà biết rằng anh ta đang rất đau khổ.
Người đàn ông đó uống rượu rồi bắt đầu nghẹn ngào, tiếng khóc của anh ta càng lúc càng to, tôi thậm chí còn nghe được tiếng nức nở của anh ta.
Ông chủ quán bước tới, vỗ vỗ vai anh ta, đưa cho anh ta một điếu thuốc.
Không nói năng gì cả, hai người im lặng hút thuốc.
Khi điếu thuốc sắp tàn hết, ông chủ quán đột ngột lên tiếng: "Hồi còn trẻ tôi làm thuê cho ông chủ, vì quá cấp tiến, ông chủ gạt tôi ra, Sau đó tôi quyết định đầu tư tiền vào kinh doanh, kết quả thua lỗ. Sau đó nữa tôi lại buôn bán trên biển, kết quả chìm cả thuyền. Sau cùng tôi, tôi dùng hết tất cả tích lũy của mình, mở quán rượu bé tẹo này, hà hà, cậu đoán xem, lời lỗ vừa đủ, miễn cưỡng có thể kiếm ăn qua ngày."
Người đàn ông kia cầm điếu thuốc, nhìn ông chủ quán với vẻ kinh ngạc, cho dù điếu thuốc chỉ còn đầu lọc, anh ta cũng không có phản ứng gì, tận khi đốm lửa làm bỏng ngón tay anh ta, anh ta mới ném mạnh đầu lọc xuống đất, dùng mũi chân dập đi.
Thực ra không chỉ có người đàn ông kia kinh ngạc, tất cả mọi người ngồi trong quán rượu đều thấy kinh ngạc. Đa phần chúng tôi chỉ biết ông chủ đi buôn trên biển thất bại, nhưng không biết trước kia ông ấy từng trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng trách tôi luôn thấy ông chủ quán rất thần bí, ông ấy cho người ta cảm giác không thể nhìn thấy, không thể chạm vào.
Thấy chúng tôi không nói gì, ông chủ quán tiếp tục nói: "Ha ha, biểu cảm của mọi người sao lại trầm trọng thế, cuộc đời ai mà không có chút chuyện để kể nhỉ? Chỉ có điều những thứ tôi trải qua hơi nhiều, nhưng như thế cũng tốt, nếu không tôi cũng không thể gặp được mọi người ở quán rượu này."
Ông chủ hào sảng, ông chủ phóng khoáng, không giấu diếm thứ gì khiến chúng tôi cảm thấy ấm áp, cũng rất thương ông ấy, chúng tôi đều cười cười giơ ly rượu lên, nói với ông chủ: "Hay!"
Tôi phải đánh giá lại ông chủ, người đàn ông trung niên mập mạp này như thể có ma lực. Đôi mắt của ông ấy không to, nhưng luôn nheo lại, cứ như luôn cười. Lần nào ông chủ cũng cho tôi cảm giác rất sạch sẽ, trên mặt không có râu ria, trên người cũng không có mùi thuốc lá, cho dù tôi đã nhiều lần thấy ông ấy hút thuốc.
Người đàn ông kia cũng chậm rãi mở lời với ông chủ: "Người, người con gái của tôi chạy theo người khác rồi." Người đàn ông kia nghẹn ngào, có vẻ không kiềm nén được cảm xúc mà cúi đầu xuống.