Nghe thấy câu nói này, tôi thấy tâm trạng của Mộc Dương Thịnh rõ ràng đã ổn định hơn nhiều rồi, anh ấy nắm lấy tay tôi nói, “ Sau này, em đừng gặp anh ta được không, cho dù anh biết em và anh ta không còn bất cứ khả năng nào, anh vẫn thấy sợ.”
Anh ấy giống hệt như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, cảm giác ngồi trên ghế sô pha thì thầm thật khiến người ta thương, tôi lật ngược tay lên nắm chắc lấy tay anh, giống như lời chấp thuận, nói với anh : “ Anh yên tâm, em sẽ không như vậy. Em cũng không ngốc.”
Nghe thấy câu nói này, anh ấy lại nói đùa dí dỏm giống như thường ngày : “ Em không ngốc? Lừa ai vậy!”
Tôi gải bộ tức giận, vớ lấy chiếc gối ở bên cạnh đập vào ngừoi Mộc Dương Thịnh. Cứ như thế, chúng tôi lại vui đùa với nhau một hồi.
Anh bỗng nhiên ôm chặt tôi nói : “ Được rồi được rồi, không quậy nữa, em không biết hôm nay anh lo lắng nhiều đến thế nào đâu, may am em không có chuyện gì, nếu em mà...”
Tôi có chút xấu hổ, cũng không phải là tôi đi chết, lại bị anh nói giống như tôi mắc bệnh ung thư vậy, tôi ngắt lời phản bác lại anh nói: “ Anh làm gì mà nói nghe sợ thế!”
Anh xoa đầu tôi giải thích nói: “ Hôm nay lúc anh đi đón em, không thấy em đâu, gọi điện thoại cho em cũng không bắt máy, nhắn tin điện thoại nhắn tin wechat cũng đều không trả lời, a. Anh nghe ngóng khắp nơi mới biết tên khốn Trâu Mộ Sơn từng tìm em, thì anh càng thêm lo tâm trạng của em sẽ không tốt , vậy nên, khắp mọi nơi, tìm em khắp thế gian...”
Thật khiến anh lo lắng cho em.
“Anh khoa trương quá đó.” Tôi không còn tư tưởng nào mà cắt ngang những lời nói sến sẩm mà Mộc Dương Thịnh sắp nói ra, ngừoi này ý mà lúc nói chuyện tình cảm giỏi bằng ba người khác cộng lại.
Cả ngừoi anh ấy dựa qua ôm chặt lấy tôi nói : “ Em không biết thôi, anh thật sự có cảm giác nếu như đánh mất em thì anh không muốn sống nữa.”
Sau đó, hau chúng tôi không nói thêm gì nữa, mãi cho khi Tiêu Tiêu về đến nhà, không ngừng bất mãn với chúng tôi về sự cay nghiệt và xảo trá của ông chủ.
Buổi tối tôi không tài nào ngủ yên, Mộc Dương Thịnh ngừoi ở đầu dây bên kia đang không ngừng vồ về tôi cũng ngủ không ngon.
Sáng sớm hôm sau, hai ngừoi chúng tôi quầng mắt thâm sì cùng nhau ăn sáng bị ngừoi bên cạnh quan sát rất lâu giống như quan sát gấu trúc vậy
Gần đây khối lượng công việc gia tăng rõ ràng khiến tôi bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng đến giờ tan làm lại bị ông chủ gọi đến giáo huấn, nói phòng làm việc của tôi không chăm chỉ ra sao, thành tích nghiệp vụ của tôi kém đến thế nào. Gíao huấn hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi cũng dần dần học được cách tự mình tìm niềm vui, ví như, lúc ông chủ nói về thành tích nghiệp vụ , tôi đã đếm kĩ được rèm cửa sổ trong phòng làm việc của ông ấy có 32 sợi tua rua, hoặc ví như, lúc ông chủ nói chuyện với tôi về lý tưởng cuộc đời , tôi đã nhìn thấy chậu cỏ bốn lá trên bàn làm việc của ông chủ quả thực có hai cây lá có bốn cánh.
Cuối cùng cũng được giải thoát tôi xoa xoa chiếc gáy đau nhức vì cúi đầu thời gian dài, lừoi biếng duỗi thẳng eo một cái chuẩn bị về nhà.
Nhưng vừa mới bước đến cửa công ty, tôi liền trông thấy rất nhiều đồng nghiệp đã tan làm nhưng vẫn chưa về nhà túm tụm lại, bọn họ đều đang nhìn ra bên ngoài, thì thầm to nhỏ.
Tôi cũng rất tò mò, bước nhanh hơn, nhưng sau khi nhìn thấy tôi, đồng nghiệp của tôi đột nhiên đều im lặng, thật sự là tất cả im hơi lặng tiếng. A, cảnh tượng này sao lại quen thuộc thế nhỉ? Đây không phải là phân đoạn sẽ xuất hiện trong truyền thuyết phim ảnh và trong tiểu thuyết sao?
Tôi cừoi nhạt, đi lên phía trên cùng của nhóm ngừoi ấy, muốn xem rốt cuộc là ai ở cửa khiến cho nhân viên công ty khoa chân múa tay với tôi.
Bước tới cửa, tôi nhìn thấy một ngừoi phụ nữ trang điểm ăn mặc cầu kỳ , ngừoi phụ nữ này mặc váy ngắn cổ áo chữ V ôm sát vai, chân đi đôi giày cao gót 5cm, nghênh ngang tự đắc lớn giọng nói : “ Bạch Vi đồ tiện nhân nhà cô! Dụ dỗ bạn trai của ngừoi khác ! Cô thối tha không biết xấu hổ!”
Đúng vậy, ngừoi đàn bà này chính là tiện tam - Lưu Huyên Huyên. Tôi trông thấy cô ta đứng trước bao con mắt dõi theo , nhìn thấy đôi môi đỏ chót của cô ta đang không ngừng chuyển động , tôi nghe thấy giọng nói hờn dỗi chói tai mỉa mai thậm chí là đang chửi rủa tôi.
Tôi cừoi nhạt, loại ngừoi này lại có ý kiến với tôi như vậy, tôi bước qua, từng chữ từng chữ một nói với cô ta : “ Ngừoi phụ nữ ngủ với người đàn ông của tôi thì có tư cách gì nói tôi.”
Tôi trông thấy Lưu Huyên Huyên bị tôi làm cho tức đến mức mặt lúc xanh lúc tắng bệch, cô ta chỉ vào tôi, lớn giọng nói với đám đông : “ Chính là cô ta, tôi qua cứ bám lấy người đàn ông của tôi còn lăng nhăng với cả bạn của anh ấy!”
Tôi nghe thấy đám đông thầm thì, tôi vốn dĩ định rời đi thì bị ngăn lại, tôi quay đầu nhìn côi ta, lạnh lùng nói : “ Cô Lưu, phiền cô tìm hiểu cho rõ ràng, là người đàn ông của cô tối quá đến tìm tôi, còn tôi không hề đeo bám anh ta được chưa?”
Tôi trông thấy cô ta há hốc miệng cuối cùng không nói gì cả, tôi lại mửo miệng nói : “ Trâu Mộ Sơn tên khốn đó quả thực là bạn trai cô, nhưng không chỉ là bạn trai của mỗi mình cô đâu, vẫn là câu nói đó, ngừoi đàn ông có thể vứt bỏ tôi thì cũng sẽ có một ngày sẽ vứt bỏ cô.”
Lưu Huyên Huyên giơ ngón tay lên chỉ vào vào tôi, định nói gì đó nhưng lại không thốt ra được. Tôi lại tiếp tục nói : “ Anh ta làm thế nào mà từ ngừoi đàn ông của tôi biến thành ngừoi đàn ông của cô , lẽ nào cô quen rồi sao? Nói tới tiện nhân, so với cô, tôi thực sự là phải chịu thua.”
Nói xong tôi quay ngừoi chuẩn bị đi về, đâu biết được cô ta lại hét lên sau lưng tôi : “ Cô không thể ở bên Mộc Dương Thịnh!”
“Cô có tư cách gì nói câu này?” Tôi quay người cừoi nhạt.
“ Tôi, hai ngừoi không thể nào được!” Bị tôi hỏi đến phát ngượng, cô ta quay quýt đáp lời .
“ Sao cô biết được hai ngừoi bọn tôi không thể?” Giọng nói của Mộc Dương Thịnh từ sau lưng Lưu Huyên Huyên truyền tới, tôi trông thấy Mộc Dương Thịnh mặc vest đi giày da thở dốc xuất hiện.
Tôi nhớ lúc chiều nay anh ấy nói vứoi tôi anh ấy có việc bận .
Lưu Huyên Huyên trông thấy Mộc Dương Thịnh rất ngượng ngùng, Mộc Dương Thịnh hung dữ trừng mắt nhìn Lưu Huyên Huyên một cái, khiến cho Lưu Huyên Huyên vâng vâng dạ dạ đến lừoi nói lấp liếm cũng không nói ra nổi.
Thế là, Mộc Dương Thịnh bước về phía tôi, dắt tôi rời đi.
Hai người chúng tôi đi ăn lẩu , trong thời gian đó không ai nhắc đến chuyện hôm nay, chỉ là di động của Mộc Dương Thịnh không ngừung kêu lên, thực ra, làm một người phụ nữa tôi có trực giác, ngừoi gần đây luôn bạn rộn như Mộc Dương Thịnh , ngừoi luôn mặc vest đi giày da, Mộc Dương Thịnh ngừoi tôi luôn tìm kiếm mà không thấy ... và việc khiến cho Mộc Dương Thịnh trừng mắt tức giận với Lưu Huyên Huyên vì nhắc nhở tôi không được ở bên anh , đều khiến tôi nảy sinh nghi ngờ.
Tôi không nói gì, tối hôm nay Mộc Dương Thịnh lại đưa tôi về nhà rất sớm, tôi nhìn bóng lưng anh vội vã rời đi , lấy di động ra gọi cho Lưu Huyên Huyên.
Lưu Huyên Huyên nhận được điện thoại của tôi không hề ngạc nhiên mà đi thẳng vào vấn đề : “ Tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô không được để cho anh ấy biết là do tôi nói.”
Tôi không nói gì, chỉ âm thầm gật gật đầu.
Lưu Huyên Huyên mở trang cá nhân lên, bên trong toàn là ảnh chụp chung của Mộc Dương Thịnh với chủ nhân của trang cá nhân này, bức ảnh mới cập nhật gần đây nhất là chiều hôm này.
Tôi vẫn chưa nói gì, cầm túi rời đi luôn.
Có thể tôi thật sự để ý Mộc Dương Thịnh, tôi giận anh ấy, nhưng tôi thể diện của tôi không thể nói rõ ra rốt cuộc tại sao lại tức giận, tôi chỉ còn cách lại lấy cách thức mà tôi hay dùng để gỉai quyết chuyện này , cách thức này cũng là cách thứuc Mộc Dương Thịnh không thoải mái nhất- chiến tranh lạnh .