Có lẽ là Lục Đình Chính mãi nói chuyện với chị dâu nên đã vào gặp anh muộn.
“Em xem ra đã quên mất giờ giấc rồi nhỉ?" Anh ngồi hút thuốc ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Em xin lỗi, tại lâu ngày không được gặp chị dâu nên em có trò chuyện hơi lâu!"
“Đừng gọi cô ta là chị dâu trước mặt anh!" Anh lập tức dập tắt điếu thuốc lá trên tay
“Anh vẫn không chấp nhận chị ấy sao? Sao anh cứ phải khó chịu khi nhắc đến chị dâu vậy?" Lục Đình Chính không thể hiểu nổi người anh trai của mình, một người yêu mình hết lòng hết dạ luôn nghĩ cho mình và gia định, còn một người chỉ biết đến tiền bạc danh tiếng anh lại yêu hết lòng hết mực.
Thật khó hiểu nổi!
“Anh không quan tâm em nghĩ anh như thế nào, chỉ cần biết là anh không bao giờ chấp nhận cô ta là vợ, hay là yêu cô ta!"
Bởi đối với anh cô chỉ là một con người ở đợ, hay là một vật giá được mang đi để biếu vậy! Không thì cô chỉ là một người mà đã cướp vị trí vốn là của người anh yêu.
“Em nghĩ anh quá mù quáng rồi!" Lục Đình Chính là người hiểu rõ tâm tư của người anh mình nhất, cũng hiểu rõ được mối tình mà anh và cô gái thanh mai trúc mã, nhưng Lục Đình Chính không hề chấp nhận hay đồng ý việc anh yêu người phụ nữ kia.
“Em thì hiểu thứ gì là tình yêu?" Lục Tần Phàm bình thản mà trả lời, hai anh em trước giờ mỗi khi nhắc đến vấn đề yêu đương thì liền trở nên trái ý nhau, mỗi người một ý không anh có quan điểm chung.
“Vậy em cũng không cản anh, nhưng em nói cho anh biết em chỉ có một mình chị dâu là Diệp Vân Ánh!" Lục Đình Chính dứt khoát đứng dậy rời đi.
Thế là cuộc trò chuyện tưởng sẽ ôn lại những kỉ niệm của hai anh em khi rời xa nhau mấy năm, vậy mà lại chỉ tồn tại hai lời nói khác nhau về khái niệm yêu và hận.
______
Vài ngày sau khi Vương Bảo Châu ra ngoại thành quay phim cuối cùng cũng đã quay về, trong thời gian cô ta đi anh và Diệp Vân Ánh cũng không chạm mặt nhau mấy lần, mỗi lần chạm mặt chỉ có cô là nhẹ nhàng còn anh thì luôn dùng ánh mắt ăn sống nuốt tươi mà nhìn cô.
Được yêu cũng là niềm vinh hạnh, sự hạnh phúc khi có người mình yêu, nhưng nó cũng là điều khiến cho con người ta phải sợ hãi. Bởi cuộc sống trước giờ chưa từng màu hồng như mọi người hay nghĩ, mà nó rất phức tạp, và nhiều lần cuộc đời sẽ đùa giỡn với ta khi cho ta có cơ hội được yêu rồi lại thẳng tay dập tắt nó đi.
Cuộc sống là vậy đấy!
Người hiền lành ngoan ngoãn lại phải gánh chịu những tủi cực, luôn phải gánh chịu sự ức hiếp đến từ mọi người, còn người mưu mô xảo quyệt lại được người người tôn trọng yêu thích.
Cũng không thể nói trước được số phận, đời người muốn trôi đi đâu cũng là một phần là quyền chèo thuyền của mình đi về hướng đó, nếu buông mái chèo thì e rằng sẽ bị trôi về một vùng nước xiết.
“A Phàm, em nhớ anh quá!" Cô ta vừa xuống xe đã chạy nhanh về phía anh.
Lục Tần Phàm hôm nay đã dẹp công việc lại để đến đón cô ta, sau khi hai người ôm ấp nhau ở nơi công cộng xong liền lên xe đi đến một nhà hàng để dùng bữa trưa.
“Mới có mấy ngày không thấy em mà em đã gầy đi nhiều rồi!"
Lục Tần Phàm có lẽ quên mất là mình đã không thấy cô ta đã ba năm, vậy mà bây giờ mới vắng mấy ngày lại nhận ra cô ta gầy đi.
Đúng là ánh nhìn của người đàn ông! Luôn phải nhìn về người mà mình thích.
“Thế nào rồi, mấy ngày nay tôi đi vắng có vớt bát gì để làm cho anh ấy chú ý không?" Vương Bảo Châu đi xuống bếp lấy nước thấy cô ở đó không quên nói vài câu trêu chọc.
“Tội gì tôi phải vớt đàng nào anh ấy cũng là chồng của tôi, không giống như ai kia ở nhà người ta cả tháng không chịu rời đi, như ký sinh trùng vậy!" Diệp Vân Ánh dùng lời lẽ sắc bén mà nói lại cô ta, lời nói không chút nào là nhỏ bé mà nó chứng tỏ ra một điều Vương Bảo Châu chả là cái thá gì cả, chỉ là một con người làm bộ làm tình trước mặt người khác.
“Chồng cô nhưng lại yêu tôi muốn ở bên tôi!" Vương Bảo Châu không thua kém nói lại, cô ta không cam tâm để mình bị thua.
“Vậy tôi chắc phải cảm ơn cô Vương đây rồi, vì đã để cho chồng tôi được yêu và có người để chơi đùa!" Diệp Vân Ánh nhả lại, không quên cười mỉm kiêu kích, nụ cười này cũng là do cô học được từ cô ta thôi.
Nói ra những lời này Diệp Vân Ánh cũng không muốn nói, nhưng trong hoàn cảnh như vậy bắt buộc cô phải nói lại, nếu không cô ta sẽ cứ vậy mà leo cao hơn.
Và đương nhiên là nói nhiều hơn!
_______
“Chị dâu…. Chị dâu ơi…!"
Lục Đình Chính hôm nay rảnh rỗi lại đến biệt thự của anh trai mình chơi, nói là tìm anh trai nhưng thực chất là tìm cô đúng hơn.
Lục Đình Chính tính tình khác với anh trai mình ở chỗ tính khí rất nhẹ nhàng, nhưng đó chỉ là nhẹ nhàng với người thân của mình còn bên ngoài vẫn rất lạnh giá. Lục Đình Chính đến cũng chỉ để ăn những món ngon mà cô nấu thôi.
“Chị dâu, sao chị ở đây mà em gọi không lên tiếng?"
Lục Đình Chính tìm khắp cả biệt thự không thấy, khi ra đến vườn mới thấy cô đang ở đó tưới cây.
“Xin lỗi em nha, tại chị mãi tưới cho cây nên không nghe em gọi!" Diệp Vân Ánh để chiếc vòi tưới cây xuống.
“Chị mau vào trong đi, ở ngoài lâu rất dễ ốm!" Lục Đình Chính đi tới kéo tay cô vào nhà.
Vào đến trong nhà Lục Đình Chính mới buông tay cô ra, ánh mắt quét một lượt khắp căn nhà rồi nhìn về phía cô: “ Nhà có khách sao chị dâu?"
Tại vì ngửi thấy một mùi hương kì lạ nhưng cũng rất quen, nên Lục Đình Chính mới thắc mắc hỏi, trong nhà trước giờ không có mùi nước hoa lạ.
“Em đừng quan tâm, em vào trong ngồi đi chị đi lấy nước cho em!" Diệp Vân Ánh không muốn cho em rể mình biết chuyện trong nhà đang có thanh mai trúc mã của anh, cũng không muốn cho em ấy biết người chị dâu vô dụng này không thể bảo vệ chồng mình được.
Lục Đình Chính cũng không hỏi nữa, theo chị dâu đến bàn rồi ngồi xuống.
Diệp Vân Ánh không mong muốn sự tồn tại của người phụ nữ trong nhà này làm cho mọi sự cố gắng của cô suốt ba năm bị tan vỡ.
“Chị dâu, chị có cảm thấy sống cùng anh trai em rất ngột ngạt không?" Lục Đình Chính rất hiểu người anh trai của mình, trước giờ làm mọi việc đều không hỏi ai, cũng như không nói cho ai biết, dù có rơi vào thế bí, một người tính khí thất thường như vậy người nhà cũng không thể chịu nổi, thì làm sao một người vợ mới ba năm như cô lại không có ý định ly hôn được.