Ông nội được cháu dâu vào thăm mừng vui nhanh muốn ôm cô.
“Tiểu Ánh, ông nội nhớ cháu quá!" Ông được ôm cô cháu dâu vào lòng giọng nói thủ thỉ như một đứa trẻ vậy.
“Ông à, sao cháu thấy ông càng ngày càng làm nũng như một đứa trẻ vậy?"
Ông nội nghe xong câu này của cô liền buông cô ra không ôm nữa, gương mặt thay đổi trở nên cứng rắn hơn, trưởng thành hơn, làm cô phải phì cười.
“Ông bây giờ lại giống như một ông trùm già mafia trên tivi mà cháu hay xem vậy!"
Nụ cười rạng rỡ của cô càng làm lòng ông vui hơn, ông cảm thấy hôm nay cô rất khác với mọi ngày, thường ngày cô sẽ không cười tươi tự nhiên như vậy, hôm nay lại cười rạng rỡ như ánh nắng có lẽ đã có thế lực mạnh mẽ nào đó làm cô hạnh phúc. Ông càng muốn nhìn cô cười nhiều hơn nên đã cố tỏ ra một ông trùm mafia mà cô nói.
“Cháu xem ta có giờ giống không: Người đâu mau đem rượu lên mời khách quý!"
Ông diễn rất tròn vai còn không quên lấy thêm một dụng cụ làm điếu thuốc.
“Rất giống, ông của cháu là tuyệt vời nhất!" Diệp Vân Ánh cười không ngớt, cô không quên làm cử chỉ tay tán phục ông.
Cả cảnh này đều bị Lục Tần Phàm đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy, anh cũng đã trên đường đến công ty rồi nhưng sực nhớ mình có hẹn với bác sĩ, nói một số chuyện liên quan đến sức khỏe của ông nên anh mới quay lại, không ngờ khi đi qua phòng bệnh lại bắt gặp cảnh cô cười nói vui vẻ bên ông.
Ông nội trước giờ luôn là một người ảm đạm như anh, không mấy khi cười đặc biệt là trước người lạ, ấy vậy mà ba năm trở lại đây ông cười rất thường xuyên, đặc biệt là với Diệp Vân Ánh.
Bây giờ anh mới hiểu câu nói: Con người sẽ thay đổi khi ở một môi trường mới, tiếp xúc với một con người mới.
Lục Tần Phàm không trực tiếp vào trong mà đi thẳng đến phòng làm việc của bác sĩ.
Diệp Vân Ánh bên trong không biết sự tồn tại của anh đang ở bên ngoài, cô cứ vậy mà làm những động tác trẻ nhỏ làm ông vui.
“Bác sĩ!" Anh đẩy cửa phòng làm việc của bác sĩ rồi bước vào
“Lục tổng, cậu đến rồi mời ngồi!" Ngô bác sĩ đang làm việc thấy anh vào vội để công việc sang một bên mà tiếp anh.
Ngô bác sĩ là bác sĩ riêng của gia đình Lục gia, tuổi tác cũng đã ngoài năm mươi tuổi nghề rất vững nên mới được làm bác sĩ riêng cho Lục gia.
“Bác sĩ, tình hình ông nội thế nào rồi?"
“Cũng đã có tiến triển hơn trước rồi, nhưng cần chú ý đến tâm trạng và ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, nếu làm cho ông ấy bị sốc thêm một lần nữa e rằng sẽ khó giữ tính mạng!"
“Nếu tâm trạng và sức khoẻ ông tốt lên thì có cải thiện được không?"
Lục Tần Phàm không muốn sang tháng sau khi mình nói với ông về chuyện ly hôn ông lại phát bệnh, cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này của anh lại khiến ông phải nhập viện, nhưng không vì ông đang mắc bệnh mà từ bỏ ý định ly hôn với Diệp Vân Ánh.
“Bệnh của ông cậu bây giờ cũng đã chuyển qua giai đoạn cuối của bệnh tim, e rằng cũng không cải thiện được nhiều, chỉ cần chăm sóc cẩn thận sẽ không sao!"
“Tôi biết rồi!" Lục Tần Phàm trầm ngâm rồi bước ra khỏi phòng.
Khi đi gần đến phòng bệnh của ông, anh dừng chân nhìn vào không còn nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của ông và Diệp Vân Ánh, anh liền vội đưa tay mở cửa phòng nhưng bên trong đã có người mở trước anh.
Là Diệp Vân Ánh mở cửa, cô nhìn anh nghi hoặc tại sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ở công ty sao?
“A Phàm!" Cô lên tiếng
“Sao cô không chăm ông ra ngoài làm gì?"
“Ông nội đã ngủ rồi, em tranh thủ lúc ông nội muốn ra ngoài mua ít hoa quả tươi cho ông. Còn anh sao lại ở đây!"
“Tôi chỉ là đến gặp bác sĩ nói chuyện tiện đến thăm ông, nếu ông đã ngủ vậy tôi đến công ty!"
“Anh đến công ty vậy có thể cho em đến siêu thị gần đây được không? Chân em hơi mỏi không đi bộ được!" Diệp Vân Ánh chạy theo phía sau anh vội hỏi
Lục Tần Phàm không trả lời cũng không từ chối cô, để Diệp Vân Ánh đi phía sau mình ra đến xe.
Diệp Vân Ánh chỉ là buộc miệng muốn xin thử anh xem anh có đồng ý không, không ngờ anh lại đồng ý. Lục Tần Phàm không giống như mọi khi, hể cô mở miệng ra xin hay lại gần làm phiền anh đều bị anh quở trách, khó chịu.
Lục Tần Phàm đưa cô đến siêu thị lớn gần bệnh viện, Diệp Vân Ánh mở cửa bước xuống xe nhưng bị anh gọi lại: “ Diệp Vân Ánh!"
Cô xoay đầu nhìn anh: “ Sao vậy anh?"
“Cầm lấy tấm thẻ này bên trong có tiền cô cầm lấy mua đồ cho ông!" Anh lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ màu vàng sang trọng đưa ra.
“Em có rồi, không cần thẻ đâu anh!"
“Tôi nói cầm thì cầm, nếu không dùng đến cũng không cần phải trả xem tiền này như là tiền công cô chăm ông thay tôi.
Anh đây là đã xem cô như người ngoài rồi sao?
Diệp Vân Ánh đành phải nhận, nhưng trong lòng cô không hề muốn nhận tiền từ anh. Không phải cô chê ít, mà là số tiền này cô thật sự không cần đến.