Vương Bảo Châu không biết anh đã biết hết những bí mật mà cô ta giấu bấy lâu nay, ả vẫn nhàn nhã ngồi dựa lưng trên giường trong phòng mà nghịch điện thoại.
Thấy anh hùng hồn trở về, ả liền nhanh để điện thoại xuống mà chạy đến bên anh, tính thể hiện thân mật qua cái ôm nhưng giờ anh cứ nghĩ đến bấy lâu nay mình ôm ấp yêu thương một kẻ giả tạo sói đội lốt dê non, lại cảm thấy ghê tởm.
“Anh sao vậy?" Vương Bảo Châu bị anh né tránh liền hỏi.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Cô ta sau khi cãi nhau với anh xong liền lấy bộ mặt giả tạo đó ra để làm hòa với anh, nhưng giờ anh thấy nó rất ghê tởm.
“ Cô xem đi!"
Lục Tần Phàm ném tập tài liệu xuống trước mặt ả. Vương Bảo Châu ngạc nhiên tò mò cầm lên xem, cô ta dở ra liền bàng hoàng bởi những thứ trước mắt.
“ A Phàm, anh nghe em giải thích, em làm điều này là vì em quá yêu anh thôi không hề có ý khác!"
“ Yêu? Nếu cô yêu tôi thật lòng thì đã không lừa dối tôi rồi? Cô không phải là yêu mà là đố kỵ với những gì mà người khác có!"
“ Không phải anh cũng như em sao? Anh tàn nhẫn với người mà anh thề non hẹn biển, anh nói yêu người ta nhưng tại sao lại không nhận ra ai là giả ai là thật!"
“ Anh còn tàn bạo hơn những gì mà tôi biết, anh cũng không có tư cách gì để yêu cả, đến người con gái mình yêu mà cũng không phân biệt được thì anh lấy tư cách gì nói tôi!" Vương Bảo Châu nói thêm
“ Cô im đi!" Anh quát lớn
“ Để tôi nói thêm cho anh biết, ngày mà Diệp Vân Ánh sảy thai đấy đều là do tôi cả, là tôi muốn anh và cô ta ly hôn sớm nên mới dàn ra cảnh đó, bây giờ nói ra xem như cho anh biết được lý do!"
/ Tát /
“ Anh giỏi thì đánh tôi đi, anh có đánh cũng không thể nào cứu vãn được hôn nhân trước đây của anh nữa đâu! Là do anh quá ngu thôi đừng trách tôi!"
“Im miệng, ly hôn đi!"
Một lần nữa anh đưa ra tờ giấy ly hôn đã ký sẵn, Vương Bảo Châu cũng không muốn sống với hạng người như anh trực tiếp ký tên dù gì ả cũng đã được rất nhiều lợi từ anh rồi.
Khi ra tòa cũng là một tháng sau, anh và cô ta bây giờ đường ai nấy đi. Lục Tần Phàm cũng không màng đến tài sản chung của hai người trực tiếp cho cô ta.
Lục Tần Phàm lái xe không về biệt thự của mình mà đến biệt thự chính, anh muốn tạ tội với ông, nhận mọi lỗi lầm trước đây của mình. Căn nhà đã gần hai năm từ khi anh lấy Vương Bảo Châu đã không về, Lục lão gia đang ở ngoài vườn tưới cây thấy xe anh đến trực tiếp cho người đóng cổng không cho anh vào.
Lục Tần Phàm xuống xe không bắt bố mình mở cổng mà anh lẳng lặng trước cổng nhìn vào, Lục phu nhân bấy giờ mới đi ra thấy con trai mình gần hai năm không gặp có giận nhưng vẫn ra nói giúp.
“ Ông à, thằng bé về nhà của nó, ông cũng không thể đuổi con, cấm nó không về nhà được!"
“ Bà vào nhà đi cứ để nó đứng đấy, không phải hai năm nay nó không bén mảng về sao? Không có nó về cái nhà này vẫn sống được!"
Thấy bố mẹ mình như vậy anh cũng đã hiểu được cảm giác bị mọi người giận.
“ Bố mẹ, còn sai rồi…con muốn vào gặp ông chuộc lỗi với ông!" Anh cúi đầu lặng lẽ nói
Ông bà Lục nhìn thấy con trai mình đã biết lỗi cũng đành cho người mở cửa cho ánh vào. Bọn họ giận không phải là vì anh cưới Vương Bảo Châu mà giận vì anh trong hai năm không hề thăm họ. Trước kia anh lấy Diệp Vân Ánh mặc dù không thích nhưng lại rất thương xuyên về thăm và ăn cơm cùng.
Lục Tần Phàm đi đến phòng ông nhưng ông đã biết được việc anh đã đến, ông mặc dù rất vui vì cuối cùng anh cũng đã đến thăm mình, nhưng ông không mở cửa cho ánh vào.
Biết mình đã sai khi không tin tưởng vào những gì ông đã nhìn nhận, anh bên ngoài quỳ xuống đầu cúi tạ tội với ông.
“ Ông cháu biết là cháu sai, cháu và Vương Bảo Châu đã ly hôn rồi, bây giờ cháu rất hối hận với những gì cháu đã làm!" Anh không khóc nhưng giọng lại nghẹn ngào
Ông nội bên trong cũng cảm nhận được phía bên ngoài ông đứng lên mở cửa.
“ Người cháu cần xin lỗi không phải là ta, người cần cháu xin lỗi là Tiểu Ánh, nhưng xem ra bây giờ đã quá muộn khi cháu đã nhận ra lỗi của mình."
Lục Tần Phàm giờ mới sững người, đúng vậy người mình cần xin lỗi là tiểu Ánh, mình đúng là thằng bồi bại.
“ Ông bây giờ cháu xin lỗi liệu cô ấy có tha thứ cho cháu không?" Anh ngước mắt nhìn ông
“ Ta không thể đoán trước được, nhưng những gì cháu đã làm với nó đến một lão già như ta cũng không nhận lời xin lỗi đó!"
Ông trả lời xong liền đóng cửa phòng lại, Lục Tần Phàm quỳ một lúc mới đứng lên.
Mình phải đi tìm cô ấy, phải xin lỗi cô ấy.
Anh lái xe đến Diệp gia, bây giờ Diệp gia đã không còn quan tâm đến anh rồi, từ khi anh ly hôn với con gái họ, họ đã nhìn nhận và cũng đã nhận sai vì mình đã đẩy Diệp Vân Ánh vào chỗ suýt mất mạng, từ đó họ đã không còn dính đến Lục gia, hợp đồng giữa Diệp gia và Lục gia cũng đã chấm dứt.
Anh vừa dừng xe bước xuống đã bắt gặp Diệp Linh Nhược cùng bạn trai Trác Viễn. Trác Viên bây giờ cũng không còn ăn bám Diệp gia nữa, đã tự sức mình thiết kế ra một dự án lớn cho bản thân từ đó cũng lập ra công ty riêng. Trác Viễn cũng biết chuyện mà Lục Tần Phàm đối với Diệp Vân Ánh, anh ta hận nhất là kẻ đã làm mà không dám chịu hạn Diệp Vân Ánh sảy thai còn không nhận là con, hắn ta trước kia cũng đối xử không tốt với Diệp Vân Ánh nhưng bây giờ cũng đã thay đổi.
“Anh đến đây làm gì? Xem chúng tôi còn sống hay chết sao?" Diệp Linh Nhược ánh mắt khinh bỉ nhìn anh nói
“ Tôi muốn gặp Diệp Vân Ánh, cô mau gọi cô ấy ra đây!" Lục Tần Phàm muốn tiến lên
“ Nè, anh hai năm nay không tìm gặp em ấy bây giờ tìm đến là có ý gì? Tôi ghét nhất là loại giả trân như anh!" Trác Viễn cũng lên tiếng
“ Tôi muốn gặp cô ấy, các người mau tránh ra!" Anh dùng sắc bén nhìn hai người trước mặt.
“ Anh đã ra lệnh cho bọn tôi sao? Tôi nói cho anh biết em ấy không có ở đây!"
“ Vậy cô ấy ở đâu?"
“ Mắc gì tôi phải trả lời cho anh, không phải anh nhiều tiền lắm sao tự dùng tiền mà tìm, mà tôi cảnh cáo anh tốt nhất đừng tới gần em gái tôi!"
Diệp Linh Nhược không nể mặt anh trực tiếp cảnh cáo, xong liền cùng Trác Viễn lên xe.
Cô ấy không có ở đây vậy ở đâu? Không lẽ….