Về phía Diệp Vân Ánh, cô về nước cũng không biết làm gì nên đã lấy vốn của mình tự mở một cửa hàng bán hoa, giống khi mình ở nước K, bố mẹ cô không cản còn ủng hộ cô. Cô mở một tiệm hoa ở giữa trung tâm thành phố rất thuận tiện cho việc bán hoa.
Cố Thành Viễn đến công ty chi nhánh của mình để làm việc, khi tan việc có thể tiện qua đón cô về nhà.
Hai người Cố Thành Viễn và Diệp Vân Ánh thân mật như vậy nhưng cô vẫn định rõ chỉ là anh em, Cố Thành Viễn biết điều đó cũng không đủ dũng khí để bày tỏ tình ý của mình, cứ như thế anh chưa từng tiến tới trong quan hệ của hai người.
Lục Tần Phàm sau khi biết tin cô mở một cửa hàng hoa gần công ty mình, liền nhanh hủy hết lịch trình trong ngày mà đến đó.
Anh không đến làm loạn mà chỉ đến để nhìn cô, chỉ cần nhìn cô là trong lòng anh liền dịu và vui.
Thấy anh đẩy cửa bước vào cô đang cắm hoa cũng không thèm tiếp, cũng như không muốn nhìn. Diệp Vân Ánh để mặc anh chọn hoa, Lục Tần Phàm đứng trước những bông hoa đủ màu sắc ánh luống cuống không biết chọn hoa nào.
“ Tiểu Ánh, em có thể…?" Anh tỏ ý muốn được cô giúp
“ Chuyện gì?" Cô dùng ngữ điệu giống hệt anh hai năm trước mà nói
“Em có thể chọn giúp anh một ít hoa không?"
“ Không biết mình mua loài hoa nào sao còn đến?"
Anh bị giọng điệu lạnh lùng của cô làm cho đứng người.
“ Anh muốn mua hoa tặng người quan trọng!"
“ Nếu vậy thì bảo người đó đến mà chọn, tôi không rảnh để tiếp, lúc nào chọn xong để tiền lên đó là được!" Trên mặt cô lộ rõ ra sự ghét bỏ dành cho anh
Diệp Vân Ánh chưa xem tin tức cũng không muốn xem hay theo dõi anh nên không biết việc anh đã ly hôn.
Lục Tần Phàm ngẫm nghĩ câu nói của cô rồi lên tiếng: “ Anh và Vương Bảo Châu đã ly hôn rồi!"
Anh đến đây không phải là mua hoa mà đến để được nhìn thấy em.
Diệp Vân Ánh mặt không cảm xúc nhìn anh: “ Liên quan đến tôi sao?"
“ Em thật sự hết tình cảm với anh rồi?" Ánh mắt anh mong chờ câu trả lời của cô là không
“ Đúng!"
Một chữ thôi cũng đã đủ làm tim anh rạn nứt, xem ra Diệp Vân Ánh cô ấy không cần mình, cô ấy đã hết tình cảm với mình rồi!
Lục Tần Phàm nhận được câu trả lời cũng không hỏi hay nói gì thêm, lặng lẽ lấy làng hoa nhỏ cô cắm để trên bàn thanh toán rồi rời đi.
Lục Tần Phàm, bây giờ anh đến nói xin lỗi với tôi thì có ý nghĩa gì?
Diệp Vân Ánh tiếp tục làm việc không quan tâm đến anh, nhưng khi anh vừa rời đi cô lại ngồi xuống mở tin tức nổi về anh và Vương Bảo Châu.
Từ lúc rời đi cô đã không còn liên quan đến anh nên cũng không muốn xem tin tức về anh, bây giờ là lần đầu tiên cô mở tin tức nói về anh từ khi cô rời đi.
“ Ly hôn? Biết được sự thật? Muốn quay lại? Anh nghĩ tôi sẽ ngu như trước sao?" Diệp Vân Ánh cười.
Cô bây giờ đã khác xưa, không còn yếu đuối hở tí là đau nửa, cô bây giờ thoải mái làm những gì mà mình thích không cần phải suốt ngày nhìn sắc mặt anh để sống.
Lục Tần Phàm về lại công ty, anh lên phòng làm việc của mình đặt lẵng hoa nhỏ lên bàn bên một tấm ảnh làm việc, trên bàn không còn tấm ảnh của anh và Vương Bảo Châu mà thay vào đó là ảnh của anh và cô. Tấm ảnh này là tấm duy nhất mà anh với cô chụp chung, là tấm ảnh cưới được chụp khi cô cười rất tươi trong bộ váy cưới. Đây là tấm ảnh mà trước kia anh không muốn nhìn thấy nhất, nên cũng chỉ cho người in tấm nhỏ đặt bàn và được ông nội lấy về, bây giờ anh mới thấy quý nó, ngày nào anh cũng ôm nó mỗi khi nhớ đến cô.
Anh vừa ngờ vào ghế đã có một nhân viên đem tài liệu vào, là một nhân viên nữ. Cô ta đem tài liệu vào còn cố ý quyến rũ anh, nhưng khi ả hành động thì làm rơi tấm ảnh của Diệp Vân Ánh xuống đất, mà nhanh chóng ngồi xuống cô ta biết tấm ảnh này rất quan trọng nên liên tục xin lỗi.
“ Lục tổng, tôi xin lỗi, xin lỗi…!"
“ Cút!" Anh đẩy mạnh cô ta ra ngồi xuống lấy tấm ảnh của cô lên mà lau nhẹ.
Chu Dương bên ngoài nghe thấy tiếng động liền chạy vào, thấy sếp mình đã quỳ dưới đất lau ảnh và cô nhân viên sợ hãi ở bên liền chạy tới.
“ Lục tổng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
“ Đừng để tôi thấy cô ta lần nào nữa!" Anh đùng đùng sát khí liếc mắt nhìn ả nhân viên không biết điều kia
Chu Dương hiểu ý của sếp mình: “ Vâng sếp!"
“ Lục tổng, xin ngài đừng đuổi việc tôi, xin ngài…!"
Nữ nhân viên cầu xin nhưng vẫn bị Chu Dương lôi ra ngoài.
“ Tiểu Ánh, không sao rồi? Anh đuổi cô ta đi rồi!". Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô qua tấm hình
Nếu cảnh này bị kẻ địch cạnh tranh anh trong giới kinh doanh khác nào là lợi thế cho họ. Một người luôn kiêu ngạo, lạnh lùng vậy mà bây giờ lại không khác gì những kẻ trong bệnh viện tâm thần, luôn nói chuyện với không khí tưởng tượng ra cảnh mình và Diệp Vân Ánh hạnh phúc.
Lục Đình Chính đang ở nước ngoài cũng bị gọi về để thay anh trai tiếp quản công việc ở công ty, Lục Đình Chính vừa về nước đã đến công ty, bước vào phòng thấy anh đang nói chuyện một mình trên tay còn có tấm ảnh chụp chung với chị dâu ( Diệp Vân Ánh)
“ Nhớ thương cái khỉ gì? Xem bộ dạng của anh kìa, giờ còn có ra thể thống gì không?" Lục Đình Chính khi biết anh hai mình ép chị dâu ly hôn thì rất tức giận, không gặp người anh mình tôn trọng lập tức bay ra nước ngoài.
Nghe tiếng em trai anh vội đứng lên dựng tấm ảnh về chỗ cũ giọng nhẹ nhàng: “ Em về rồi!"
“ Em nghe nói chị dâu về nước nên mới về, anh đừng nghĩ em lo cho anh!"
Lục Đình Chính trong lòng rất lo lắng cho anh, khi nhận được tin từ bố về tâm trạng thất thường bỏ bê công việc nên mới bay về nước nhanh.
“ Em là em của anh, trong đầu em nghĩ cái gì anh đều biết!" Lục Tần Phàm tiến đến ngồi đối diện em trai..
“ Anh về nhà nghỉ ngơi đi, công ty để em lo, còn về chuyện của chị dâu anh đừng đến tìm chị ấy nữa!"
“ Tại sao?"
“ Anh còn hỏi tại sao? Trước kia anh đối xử với chị ấy như thế nào bây giờ anh còn có đủ mặt mũi đến gặp chị ấy sao?" Lục Đình Chính lớn tiếng
Nhìn anh trai mình Lục Đình Chính cũng phải chán thay, trước kia không cần người ta bây giờ đến thì có ý nghĩa gì nữa? Khác gì mua rồi vứt, vứt rồi lật quay về tiếp tục sử dụng?
Lục Đình Chính cho người chở anh hai mình về biệt thự, Lục Tần Phàm có nghe em về nhà nhưng khi đi qua tiệm bánh ngọt không kìm được mà bảo tài xế dừng lại. Anh bước vào trong đứng trước dàn bánh ngọt, anh lại nghĩ đến trước kia Diệp Vân Ánh rất thích ăn bánh ngọt nên đã mua một chiếc. Nhưng khi đến tiệm hoa của cô anh thấy Cố Thành Viễn có ở đó còn có một chiếc bánh kem trên bàn, nhìn cô và Cố Thành Viễn đang cười nói vui vẻ khi ăn bánh anh lại nhìn đến chiếc bánh của mình. Lục Tần Phàm cuối cùng là chọn quay đi, anh cầm chiếc bánh về nhà một mình lặng lẽ ăn hết nó.
“ Anh mua bánh kem em thích ăn nhất, sao em không ăn cùng anh mà lại ăn cùng người khác?"