Lần này cô đi khám như bình thường đến khoa mình thường hay khám, đến khi bác sĩ hỏi về tình trạng sức khoẻ của cô, Diệp Vân Ánh trả lời và hỏi lại bác sĩ một câu, không ngờ lại phải chuyển khoa để khám, từ khoa sức khỏe đến khoa khám phụ sản.
Diệp Vân Ánh đi trên hành lang của bệnh viện tay cầm tờ giấy chẩn đoán và hình ảnh thai nhi trên tay, trong lòng cô không biết nên vui hay nên buồn.
Từ ngày ấy cho đến bây giờ cũng đã thấm hơn một tháng, cô không ngờ mình đã mang thai. Nhưng Vương Bảo Châu cũng đã chuẩn bị về, cô còn nghe được anh dự tính sẽ ly hôn với cô và cưới thanh mai trúc mã, không ngờ đứa con này nó lại đến sớm như vậy, cũng không thể con không có bố.
Diệp Vân Ánh đã suy nghĩ trên đường về, về nhà cô quyết định vào bếp chuẩn bị bữa tối cho anh, cô nấu những món mà anh thích nhất, cả bàn ăn đều là món anh thích, nấu xong cô can đảm gọi cho anh.
Cô trong lòng mong khi mình nói mình đã mang thai anh sẽ vui, Lục Tần Phàm bên này đang mệt mỏi lại gặp điện thoại của cô, anh thiếu kiên nhẫn nghe điện thoại.
“Chuyện gì?"
“A Phàm, tối nay anh về nhà ăn cơm đi, em có chuyện muốn nói với anh!"
“Nói luôn đi!"
“Anh về nhà em nói, em còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn anh thích nhất đấy!"
“Không muốn nói thì ngậm miệng lại luôn đi, phiền phức chết đi được!"
Diệp Vân Ánh còn chưa kịp vui đã nghe tút tút phát ra từ đầu dây bên kia.
Xem ra bữa tối mình tốn công chuẩn bị cũng vô ích rồi.
Nhưng Lục Tần Phàm không phải không về mà anh về nhà rất trễ, phải gần 10 giờ mới về, bữa tối có lẽ cũng đã ăn ở ngoài.
Anh mang cơ thể mệt mỏi về nhà, hôm qua thì tức giận uống rượu say sáng sớm lại đi làm chỉ uống một ly cafe chịu cho tới giờ, xem ra sức khoẻ đã không chịu được nhiều, bây giờ anh chỉ muốn lên phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Anh bước vào nhà một thân ảnh ngồi ở bàn ăn làm anh để ý.
Xem ra vẫn muốn nói chuyện!
“Anh em muốn nói chuyện với anh một lát!" Thấy anh về cô vội đi ra
“Tôi mệt không rảnh nói chuyện!" Anh tiếp tục bước.
“Chỉ một lát thôi!" Cô tiếp tục níu kéo lấy anh.
“Nếu rảnh thì viết đơn ly hôn đi tháng sau tôi và Tiểu Bảo sẽ kết hôn!" Anh bước lên cầu thang không để ý ánh mắt phát sáng thường ngày của cô bắt đầu tối đi, không còn ánh sáng của sự hi vọng nữa.
Đứa bé này xem ra không thể nào giúp anh yêu cô được rồi!
Xem ra phải giữ bí mật rồi!
Ly hôn bây giờ với cô cũng rất dễ dàng mà cũng rất khó khăn. Nếu cô chấp nhận ly hôn thì anh có để yên cho cô và đứa bé trong bụng được sống yên ổn khi anh biết đến sự tồn tại của đứa con không nên có này không? Liệu có ép cô phá thai khi biết cô mang thai không?
Cô bây giờ mới có thời gian ngồi trong bóng tối mà suy nghĩ, căn phòng đóng cửa tắt điện liền chìm vào bóng tối, nó giống như trái tim lòng cô vậy. Ánh nắng của mặt trăng soi len lỏi vào khung cửa sổ nhỏ chiếu vào bên trong, nó giống như đứa bé trong bụng cô vậy, một ánh sáng nhỏ nhoi giúp cô có hi vọng sống tiếp.
_____
Diệp Vân Ánh hôm nay ra ngoài gặp Cố Thành Viễn, chỉ có anh là người lắng nghe câu chuyện của cô thôi! Anh trai cô cũng bị cô chọc cho tức không muốn gặp mặt, nên cô chỉ đành hẹn gặp cậu thanh mai trúc mã của mình để nói chuyện.
Cố Thành Viễn dù có bận công việc đi chăng nữa vẫn sẵn sàng đến, cho dù có phải ngồi chờ cô cả tiếng đi chăng nữa. Không giống Lục Tần Phàm, cô có muốn gặp nói chuyện hay nói chuyện nhiều đi chăng nữa thì anh cũng không có thời gian dành cho cô.
“Hôm nay trông sắc mặt em xanh lắm đấy đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Cố Thành Viễn nhìn sắc mặt cô mà lo lắng hỏi thăm.
“Tại tối qua em mãi xem phim nên ngủ muộn sắc mặt mới thành ra như vậy đấy anh!" Diệp Vân Ánh nói dối gượng gạo.
Cố Thành Viễn chỉ cần nhìn sắc mặt và trạng thái của cô đã biết cô đang nói dối, liền vạch trần: “ Tiểu Ánh, em không giỏi nói dối, mau nói cho anh biết sự thật đi, có phải tên họ Lục đó lại ức hiếp em không?"
“Anh….anh em thật sự chịu không nổi nữa rồi, anh ấy nói sẽ ly hôn với em và cưới Vương Bảo Châu, em không muốn!" Diệp Vân Ánh cuối cùng không chịu được mà khóc
Cố Thành Viễn vội lấy khăn giấy giúp cô lau đi nước mắt: “ Đừng khóc!" Cố Thành Viễn cũng chỉ biết an ủi cô như vậy
“Em không muốn con của em sinh ra không có bố, em muốn con em được sinh ra như bao đứa trẻ khác!"
Cố Thành Viễn lặng người: Em mang thai rồi sao?
Điều này đáng ra Cố Thành Viễn phải vui nhưng sao trong lòng lại thấy khó chịu.
“Nếu không có anh ta thì còn có người khác!"
Cố Thành Viễn nhân cơ hội này muốn nói ra nỗi lòng của mình suốt bao lâu, nhưng Diệp Vân Ánh lại không hiểu ý nghĩa sâu trong câu nói đó.
“Em chưa từng yêu ai ngoài anh ấy cả, em chỉ muốn anh ấy!"
Cố Thành Viễn thất vọng, anh không ngờ tình cảm cô dành cho Lục Tần Phàm lại sâu đậm như vậy, đành chôn vùi tình cảm mình xuống chờ khi cô không còn yêu Lục Tần Phàm nữa sẽ thổ lộ, nhưng ngày nào cô không yêu Lục Tần Phàm nữa thì Cố Thành Viễn không biết.
Tình yêu sao có thể nói hết là hết được, Diệp Vân Ánh tim có bị đâm nhiều lần đi chăng nữa nhưng nó vẫn đỏ vẫn còn yêu. Ba năm làm vợ chồng huống hồ trước đó hai người còn là tình yêu đơn giản.
Diệp Vân Ánh cũng không biết anh là người đàn ông được cô chăm sóc vào những ngày mình cùng Diệp gia đi du lịch, lúc đó cô chỉ là tình cờ nhìn thấy một chàng trai thị lực kém ngồi một mình nên đã lại bắt chuyện, những ngày đầu hai người còn khó nói chuyện anh cũng không muốn gần người lạ, nhưng những ngày sau anh lại luôn ra bờ biển để chờ cô, qua gần một tháng tiếp xúc hai người cũng đã rơi vào lưới tình lúc nào không hay, anh và cô còn định tình với nhau qua chiếc vòng tay anh đưa chờ anh khỏi mắt sẽ cưới cô, nhưng ngay ngày hôm sau Diệp gia phải về cô cũng phải theo gia đình về, anh cũng ngày hôm đó bị đưa đi phẫu thuật mắt đến khi trở lại có tìm kiếm xung quanh khu nghỉ dưỡng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thấy tung tích của người phụ nữ bên anh trong những ngày anh tối đen. Diệp Vân Ánh và Lục Tần Phàm lúc đó hận vì đã không cho nhau biết tên, anh chỉ biết nhận biết qua vật định tình của mình để lại.
Khi đồng ý lấy anh cô cũng không biết chàng trai mình thương nhớ ngày đó là anh, đến khi lấy về rồi cô mới biết, lúc đó không thể tưởng tượng được là cô vui như thế nào, khi thấy anh cô đã chạy đến muốn ôm anh nhưng bị anh tránh, lúc này cô mới nhớ anh lúc quen mình hai mắt đã tối bây giờ hai mắt đã sáng nhìn thấy cô chạy đến đương nhiên sẽ không nhận ra, Diệp Vân Ánh rất muốn lấy chiếc vòng mà anh đã đưa cho cô ra để anh nhận ra mình, nhưng chiếc vòng đó đã bị Diệp Linh Nhược vút đi cô có tìm thế nào cũng không thấy, cho đến khi nhìn thấy chiếc vòng quen thuộc đó lại thấy nó đang nằm trên tay của Vương Bảo Châu. Bây giờ cô mới nhận ra Vương Bảo Châu đã nhặt được chiếc vòng đó và giả danh cô để được ở bên cạnh anh, cô đã gặp Vương Bảo Châu đòi lại chiếc vòng nhưng bị ả bật lại không trả.