Sau khi qua cơn nguy hiểm Cố Thành Viễn đã được đưa đến phòng hồi sức. Diệp Vân Ánh vẫn đang trong trạng thái hôn mê, trong thời gian này người ở bên cạnh cô ngoài gia đình còn có cả Lục Tần Phàm.
“ A Viễn…!" Cô gặp ác mộng lập tức bật dậy.
Bố mẹ và anh trai khi thấy cô tỉnh ai nấy đều vui vẻ cũng đã bớt lo được phần nào.
“ Em tỉnh rồi!"
“ Anh, A Viễn anh ấy thế nào rồi, em phải đi thăm anh ấy!" Cô nắm lấy tay của Diệp Bạch Vũ mà nói
“ Em yên tâm cậu ta không sao, bây giờ đã được đưa đến phòng hồi sức rồi!"
Diệp Vân Ánh nghe anh trai mình nói vậy cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Cố Thành Viễn xảy ra chuyện gì đó chắc cô phải ân hận suốt đời.
Lại một ngày trôi qua, Cố Thành Viễn mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê, Diệp Vân Ánh đến thăm anh còn ở lại cả một buổi để chờ Cố Thành Viễn tỉnh dậy.
Buổi tối khi cô từ phòng bệnh Cố Thành Viễn về phòng bệnh của mình thì thấy trước cửa có một túi kẹo gừng. Cô không biết ai đêm hôm lại để kẹo trước phòng của mình nhưng cô cũng cầm lên. cầm túi kẹo gừng lên vừa định quay người vào, đột nhiên một cơn gió từ cửa sổ hành lang thổi qua mang theo mùi khói thuốc cuốn tới đây. Mùi khói thuốc rất nhẹ, nếu không ngửi kỹ thì hoàn toàn không thể ngửi thấy. Hơn nữa mùi khói thuốc này... còn có phần quen thuộc.
Diệp Vân Ánh nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả, cô nhìn thấy khói thuốc bay từ ngã rẽ hành lang nên đã bước tới.
Quả nhiên là có người hút!
Cô rẽ đến liền thấy một bóng người ở cuối hành lang. Bên khung cửa sổ cuối hành lang, nam nhân yên lặng đứng trong góc tối với điếu thuốc đang cháy rực trên đầu ngón tay, ánh mắt sâu đậm nỗi buồn nhìn ra phía cửa sổ thầm lặng mà không biết cô đến.
Nam nhân nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn lại thấy cô đang đi lại vẻ mặt thoáng sửng sốt lập tức dập điếu thuốc đang trên tay.
“ Xin lỗi anh không biết em đến!" Lục Tần Phàm dập tàn thuốc vào gạt tàn nhỏ mình đem theo.
“ Anh cứ hút đi không cần phải như vậy!"
“ Em không thích khói thuốc!" Ánh mắt anh cụp xuống.
“ Trước kia anh cũng đâu quan tâm!" Diệp Vân Ánh cười bất đắc dĩ.
Trước kia anh đâu có quan tâm, cô dù có ho sặc vì mùi thuốc anh chỉ xem đó là giả tạo.
“ Xin lỗi!" Lục Tần Phàm nhìn cô nói
Diệp Vân Ánh cũng không muốn quản nhưng bất giác lại nghĩ đến trước kia anh ho nhiều bác sĩ dặn hút ít thuốc, cuối cùng Diệp Vân Ánh vẫn là nhắc nhở: “ Sức khỏe không tốt đừng hút nhiều!"
“ Anh sẽ bỏ!"! Lục Tần Phàm ánh mắt ngạc nhiên nhưng lại hạnh phúc
“ Kẹo này là anh mua?" Cô nhìn vào túi kẹo mình cầm trên tay
“ Em thích ăn kẹo vị gừng nên anh mua!"
“ Sau không cần phải làm vậy, tôi và anh cũng đã chấm dứt rồi nên buông tay!" Diệp Vân Ánh ánh mắt nhìn xa nói.
“ Không thể buông!"
“ Tại sao? Trước kia anh ép tôi buông tay tôi đã đáp ứng, sao bây giờ anh lại cố níu kéo làm gì?" Diệp Vân Ánh ngạc nhiên nhìn anh
“ Hối hận, vì trước kia đã nhìn sai người bây giờ muốn đền đáp cho em!"
“ Tôi không muốn đền đáp!"
“ Nhưng anh thật sự yêu em không thể sống thiếu em!"
Diệp Vân Ánh không đáp nữa, cô cũng đứng bên cửa sổ, bị gió thổi qua làm nhất thời hơi lạnh một chút. Diệp Vân Ánh lại ăn mặc mỏng, Lục Tần Phàm vội cởi áo ngoài mình ra khoác lên người cô, còn đóng cửa sổ lại.
“ Lạnh rồi em mau vào nghỉ đi!"
“ Nên rõ ràng, tôi thật sự không muốn đau thêm lần nữa nên xin anh tìm người khác!" Diệp Vân Ánh cởi áo khoác mà anh vừa khoác lên cho mình đưa cho anh.
“ Nên buông bỏ!" Diệp Vân Ánh nhìn anh rồi nói tiếp: “ Kẹo này tôi sẽ nhận nhưng mong lần sau anh không cần mua thứ này cho tôi!"
“ Có thể làm bạn không?"
“ Tốt nhất là đừng làm gì, nên là người dưng sẽ tốt cho đôi bên!" Diệp Vân Ánh xoay người đi về phòng của mình.
“ Tại sao chúng ta không thể quay lại?"
“ Tôi và anh thật sự không thích hợp, vẫn nên làm người dưng không quen biết nhau giống như trước kia!" Diệp Vân Ánh muốn bước tiếp nhưng lại dừng lại: “ Muốn làm bạn vậy chờ khi nào anh bỏ ý định muốn tôi quay lại làm vợ anh!"
Diệp Vân Ánh cũng không thể chấm dứt hẳn được, hai người dù gì cũng đã quen nhau lâu không thể nói trở thành người dưng là trở thành được.
Vẫn nên làm bạn bè!
Chờ đến ngày nào đó Lục Tần Phàm không thích cô nữa, vậy bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn. Chỉ là bây giờ không thích hợp để làm bạn nữa.
Diệp Vân Ánh lần này mới rời đi, Lục Tần Phàm nhìn cô ánh mắt lại muốn khóc. Vài giây sau anh mới tỉnh vội chạy đến nắm lấy tay cô, sức lực trên tay bất tri bất giác càng ngày càng tăng thêm, cảm xúc cũng sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
“ Anh có thể ôm em không?" Anh vẫn cố gắng duy trì lý trí, khống chế tốt cảm xúc, chậm rãi hỏi cô.
Diệp Vân Ánh nhìn người nam nhân trước mặt vẫn là mềm lòng đồng ý.
Lục Tần Phàm nhận được sự đồng ý của cô thì lập tức ôm chặt cô vào lòng, sức lực trong tay cũng càng ngày càng mạnh.
Cái ôm chậm trễ này quá xa vời đối với cả hai người, trước kia cô luôn muốn có thể ôm anh một lần nhưng không thể, bây giờ không ngờ người chủ động muốn ôm lại là anh. Lục Tần Phàm lâu nay luôn muốn ôm cô vào lòng mình một lần, anh hơi cúi đầu ngửi lấy hơi thở đặc trưng đầy quen thuộc của cô, không chịu buông tay.
“ Anh có thể buông không?" Cô lên tiếng
Lục Tần Phàm không nỡ buông như vẫn là nghe theo mà buông cô ra.
“ Ngủ ngon!" Anh cười tươi
“ Anh cũng vẫn, nên về sớm!"
Diệp Vân Ánh trở về phòng đặt túi kẹo gừng trên bàn không nhịn được mà bóc ra ăn. Mùi kẹo này đã lâu rồi cô chưa ăn lại bây giờ ăn lại có chút nhớ xưa kia.