Về đến nhà cô cũng phải lăn vào bếp để nấu bữa tối, cô chỉ nấu phần một mình cô ăn bởi cô chắc chắn là anh sẽ cùng Vương Bảo Châu ở bên ngoài ăn rồi mới về
Diệp Vân Ánh dọn xong bữa ăn của mình cô chuẩn bị ăn thì nghe tiếng trò chuyện của anh và Vương Bảo Châu.
Hôm nay sao anh lại về sớm vậy?
Diệp Vân Ánh để đũa xuống đi ra đón anh, Lục Tần Phàm bước vào đang trò chuyện với Vương Bảo Châu vui vẻ nhìn thấy cô lại tỏ ra lạnh lùng.
“ A Phàm, em đói rồi chúng ta mau ăn tối thôi!" Vương Bảo Châu kéo tay anh đi về phía phòng ăn.
Nhìn lên bàn ăn chỉ đủ phần vừa cho một người ăn, anh nhíu mày nhìn về phía cô.
“ Bữa tối của tôi đâu?"
“ Em xin lỗi, em tưởng anh sẽ ăn ở ngoài nên chỉ bưng ra đủ cho em dùng bữa, anh ngồi chờ em một lát em vào bưng bữa tối cho anh ngày!" Diệp Vân Ánh vội xin lỗi anh rồi đi nhanh vào bếp lấy bữa tối cho anh, cũng may là cô nấu có điều nếu không cũng không đủ.
Lục Tần Phàm đang trò chuyện với Vương Bảo Châu khi thấy cô mang bữa tối ra, cọp nhanh nhẹn xới cơm vào bát cho anh, Lục Tần Phàm cầm đũa định gắp thức ăn thì dừng lại, anh ngước mắt lên:
“Bữa tối của tiểu Châu đâu?"
Trong nhà này suốt ba năm cô chỉ nấu ba bữa một ngày mỗi bữa chỉ đủ cho hai người ăn, bây giờ cô cũng vậy không thể nấu lên ba được, huống hồ Vương Bảo Châu cũng đâu phải là người nhà của cô sao cô lại phải nấu cho cô ta ăn?
“Em quen nấu cho hai người ăn, với lại em nghĩ cô ấy không thích ăn món em nấu nên em không nấu phần cô ta!" Diệp Vân Ánh đáp.
“Cô ấy có thích hay không thì cô vẫn phải nấu đầy đủ bữa cho cô ấy ăn!" Anh đập đũa xuống bàn.
“A Phàm, em sẽ ăn chung với anh anh đừng trách cô ấy, sẽ khiến cô ấy tổn thương!" Vương Bảo Châu ở bên lên tiếng giả tạo bảo vệ cô.
“Tiểu Châu, em cứ như vậy sẽ làm cho cô ta càng ngày càng đối xử tệ bạc với em mà thôi!"
Lục Tần Phàm quay sang nói, anh đang muốn nhắc đến chuyện lúc sáng.
Cũng không biết là ai có thể bắt nạt được một người mưu mô giống như cô ta.
“Em không sao, chúng ta mau dùng bữa thôi!"
Lục Tần Phàm và Vương Bảo Châu cùng nhau dùng bữa tối, hai người tình tứ trước mắt cô xem cô là không khí không tồn tại vậy.
Sáng ngày hôm sau chỉ có một mình Lục Tần Phàm đi làm còn Vương Bảo Châu hôm nay không có cảnh quay nên được nghỉ một ngày.
Cô ta giống như người vợ vậy lẽo đẽo theo sau anh còn cân cần chỉnh cà vạt cho anh, khi đi còn thơm anh một cái.
“Anh đi làm!"
“Em ở nhà cô ta có làm gì em thì em cứ gọi điện cho anh!" Anh xoa mái tóc Vương Bảo Châu
“Vâng, anh đi cẩn thận!"
Diệp Vân Ánh đứng từ xa nhìn thấy hết toàn cảnh này, cô không ngờ người chồng ba năm chung sống dưới một căn nhà với mình lại chưa bao giờ nhìn mình với ánh mắt dịu dàng khi cô chào anh buổi sáng trước khi đi làm, vậy mà bây giờ lại vui vẻ còn lo lắng cho người khác.
Ba năm anh không thể quên được sao?
Vương Bảo Châu sau khi tiễn anh đi làm liền lộ ra bản chất thật sự, cô ta ngồi xem tivi tay không ngừng bóc cam và ăn, vỏ và hạt được cô ta nhổ ra lung tung, giống như cái tính của ả vậy.
Sau khi nhìn thấy cô đi phơi quần áo vào cô ta liền gọi cô lại.
“Diệp Vân Ánh, cô lại đây!"
Diệp Vân Ánh đâu có rảnh mà lại cô lại tìm việc ra làm, Vương Bảo Châu thấy cô không lại cũng không gọi nữa mà bày nhiều hơn.
“Vương Bảo Châu, cô có thể bỏ lại một chỗ được không?" Diệp Vân Ánh đi ngang qua nhìn thấy vỏ đủ loại quả ở dưới đất, thầm nghĩ người này không được bố mẹ dạy là ăn ở sạch sẽ sao?
“Tôi thích bỏ đâu tôi bỏ, đây cũng đâu phải nhà của cô!" Tay Vương Bảo Châu lại bóc hướng dương
Diệp Vân Ánh bình thản mà đi: “A Phàm, anh ấy có lắp camera ở nhà nên tôi không chắc là cô sẽ giải thích được đâu!" Nói xong cô đi ra ngoài vườn.
Vương Bảo Châu vừa nghe cô nói Lục Tần Phàm có lắp camera ở nhà cô ta liền nhìn xung quanh rồi đứng dậy dọn dẹp.
Diệp Vân Ánh ở ngoài vườn tưới cây xong khi bước vào nhìn thấy cô ta đang lau lại chỗ mà mình vừa bầy ra cô liền cười.
Tối đến cô ta nằm trong lòng anh vì tò mò và sợ anh nhìn thấy những gì mà mình đã làm với Diệp Vân Ánh nên đã hỏi anh về chuyện có lắp camera trong nhà không.
“A Phàm, anh có lắp camera trong nhà không?"
“Sao em lại hỏi vậy?"
“Em chỉ là tò mò thôi!"
“Anh chưa từng lắp đặt camera trong nhà!"
Vương Bảo Châu bây giờ mới biết là mình bị lừa, cô ta không ngờ mình lại có thể tin lời của cô như vậy.
Thông minh đến mấy cuối cùng vẫn bị lừa thôi.
Diệp Vân Ánh, cô dám lừa tôi!
Vương Bảo Châu đem nỗi căm thù đó vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tại Lục thị.
Vương Bảo Châu sau khi quay phim xong liền đến công ty của anh, Vương Bảo Châu muốn qua những lần xuất hiện cùng anh trước mọi người để biết anh yêu cô ta đến chừng nào.
Nhân viên công ty cũng chưa biết cô nên khi nghe cô muốn gặp Lục tổng đã đưa cô đến phòng chờ ngồi.
Vương Bảo Châu đâu có muốn chờ đợi, nhất quyết muốn gặp anh đành nhân viên nội bộ phải gọi điện báo cho anh, như vậy cô ta mới được đưa đến phòng làm việc của anh.
Sau khi vào cô ta ngồi xuống kể nể với anh những bất công mà nhân viên đem lại cho ả.
“Em chỉ là nhớ anh muốn đến thăm anh không ngờ lại bị nhân viên cản lại, còn muốn đuổi em về nữa!"
Thấy tiểu Châu của mình không vui anh đã bỏ công việc lại mà đi đến ngồi bên cạnh cô ta.
“Lần sau anh sẽ thông báo cho họ biết khi thấy em đến sẽ đưa lên phòng anh ngay, em đừng giận nữa!"
Cũng không biết là cô ta giải bộ hay không lại nói là đau chân, Lục Tần Phàm cũng không màng đến thân phận Lục tổng của mình mà xoa bóp chân cho ả.