• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Nguyễn như bước trên Phong Hỏa Luân (*), càng đi càng nhanh.

(*) Phong Hỏa Luân: Một bảo bối của Na Tra.

Bây giờ cô không còn tâm trí nào để tìm hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, bởi vì cô đang tức giận.

Đi được nửa đường, chuông điện thoại vang lên.

Mạnh Nguyễn tưởng rằng mụ phù thủy Tô lại gọi điện tới, định lấy điện thoại ra để ấn tắt, kết quả nhìn thấy tên của người gọi tới —— Lập tức sợ hãi.

Là anh trai cô, Phó Doanh Xuyên.

Mạnh Nguyễn dùng tay để tính toán, lẽ ra bây giờ cô đang ở Rome với nhóm trao đổi, ở Rome bây giờ hẳn là… 7 giờ sáng.

Cáo già!

Cô không thể nào không nghe điện thoại vào thời gian này.

Mạnh Nguyễn nhanh chóng tìm một góc vắng vẻ, hắng giọng một cái, lập tức như ảnh hậu nhập vai.

“Alo…”

Phó Doanh Xuyên hoàn toàn không quan tâm ý nghĩa của từ “Alo” yếu ớt này, anh ấy luôn hành động một cách mạnh mẽ và dứt khoát, lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Buổi chiều hôm nọ, thẻ ngân hàng của em đã tiêu 1400 tệ trong một trung tâm thương mại ở thành phố S. Không phải em đang đi giao lưu ở nước ngoài sao? Đây là linh hồn ở nước ngoài trở về à?”

Chỉ một câu này, điện thoại của Mạnh Nguyễn thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Trái tim đập thình thịch thình thịch liên hồi.

Lúc này, nếu bị phát hiện, cô bị bắt về nhà không đánh chết thì cũng bị lột da, chỉ riêng nữ sĩ Phó kia cũng đủ đáng sợ rồi.

Nếu không bị phát hiện… Thì chính là không phát hiện thôi, cô phải liều mạng!

Chơi với tên cáo già Phó Doanh Xuyên này thật thót tim.

“Cái gì, cái gì cơ anh? Oáp ——” Mạnh Nguyễn ngáp một cái: “Anh có biết ở Rome bây giờ mới là sáng sớm không? Không có việc gì thì em cúp máy đây.”

Phó Doanh Xuyên dừng lại: “Em đang ở Rome?”

Mạnh Nguyễn hỏi lại: “Không thì sao? À, vừa rồi anh nói thẻ ngân hàng gì đó, thẻ nào cơ? Em đi chỉ mang theo mỗi thẻ visa, còn lại để hết ở nhà rồi.”

“Thật sao?” Giọng điệu của Phó Doanh Xuyên rất nhẹ: “Anh sẽ nhờ cô tìm trong phòng em.”

Mạnh Nguyễn lại ngáp một cái: “Anh làm gì thì cứ làm đi ạ, em cúp máy đây.”

“Từ từ.” Phó Doanh Xuyên nói: “Anh không lo là bị mất sao?”

Mạnh Nguyễn nóng nảy, cáu kỉnh nói: “Em không ném nó đi thì sao sợ bị mất chứ? Rốt cuộc anh có để cho em ngủ không vậy? Em… À, hình như em có cho Diệu Diệu mượn thẻ ngân hàng.”

Phó Doanh Xuyên cúp điện thoại.

Mạnh Nguyễn nắm chặt điện thoại, ngón tay run run khi gõ bàn phím, gửi cho mụ phù thủy Tô một loạt tin nhắn Wechat: Đừng trả lời điện thoại của anh tớ!

Gửi tới mấy chục tin liền.

Tô Diệu Ngôn gửi tin nhắn giọng nói tới, tức giận hét lên: “Cậu bị điên à? Hay là tay cậu bị Parkinson vậy! Điện thoại của tớ sắp nổ rồi đó, cậu bồi thường đi!”

Mạnh Nguyễn lập tức trả lời lại: “Tớ bồi thường! Tớ bồi thường! Anh tớ chắc chắn sẽ gọi điện cho cậu ngay bây giờ, tạm thời cậu đừng trả lời vội, giả vờ không nghe thấy chuông, một lát nữa hãy gọi lại. Sau đó nói với anh ấy rằng hai ngày trước cậu tới thành phố S chụp quảng cáo, sau đó quẹt thẻ ngân hàng của tớ ở trung tâm thương mại Hằng Long, tiêu 1400 tệ mua đồ chơi trẻ con và bồn ngâm chân. Cậu biết chưa? Lặp lại một lần nữa cho tớ.”

Tô Diệu Ngôn: “…”

Hoang mang và lo sợ trong 15 phút, Mạnh Nguyễn nhận được Wechat.

Tổng cộng có hai cái.

Đại tráng: [Nhiệm vụ kết thúc, tuyệt giao /cầm dao phay/]

Anh trai: [Giao lưu vui vẻ, đừng làm mấy điều vô nghĩa.]

Phù ——

Mạnh Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi dựa vào bức tường bên cạnh.

Hôm nay chẳng suôn sẻ chút nào.

Đến cáo già Phó Doanh Xuyên còn tới bắt nạt cô.

Nhưng nghĩ lại, cô lừa dối gia đình, từ bỏ cơ hội ra nước ngoài giao lưu rốt cuộc là tại sao chứ?

Lúc này, Mạnh Nguyễn không thể trả lời được, trong lòng cô quay cuồng với một nỗi tủi thân lớn cùng với cảm giác cô đơn không có chỗ để giải tỏa.

Cô ngẩn người đứng ở đó, hoàn toàn trống rỗng.

Sau lưng, có người đang lén lút đến gần cô.

Mạnh Nguyễn đã không nhận ra điều đó cho đến khi…

Dây đeo túi của cô bị cắt đứt.

Chiếc túi xách rơi xuống, một giây tiếp theo có người nhặt nó lên, sau đó nhanh chóng cầm túi của cô bỏ chạy.

“…”

Mạnh Nguyễn chớp mắt, giấy tờ tùy thân của cô hình như còn ở trong túi xách.

Chứng minh thư?

“Bắt kẻ trộm!” Mạnh Nguyễn hô to: “Bắt kẻ trộm!”

Cái tên ăn trộm thiếu đạo đức này có phải chỉ theo dõi một mình cô không vậy?

Mạnh Nguyễn đuổi theo ra khỏi con ngõ.

Nhưng vừa mới ra khỏi đầu ngõ, cô đụng phải một ai đó.

Cơ thể người đó cứng rắn, khiến xương cốt của cô bị đau.

“Anh đi đứng như thế nào…”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mạnh Nguyễn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Đoạt đang gần ngay trước mắt.

Trán anh lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, mày cau lại, vẻ mặt lộ rõ ​​sự lo lắng và nôn nóng.

Mũi của Mạnh Nguyễn đột nhiên có chút cay cay, cô chỉ về phía trước, giống như một đứa trẻ đang tố cáo, hét lên: “Hắn ta lấy trộm túi của tôi.”

So với Mạnh Nguyễn không thông thuộc địa hình thì Thẩm Đoạt tỉnh táo hơn hẳn.

Không tốn quá nhiều sức, anh đã dồn được tên trộm vào ngõ cụt, thậm chí còn không để cho tên trộm có cơ hội chạy trốn thoát qua bức tường.

“Đưa đây.”

Giọng nói của Thẩm Đoạt trầm thấp, lạnh lùng, vô cùng khí thế.

Tên trộm nuốt nước bọt, đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên hắn ta ném cái túi về phía anh.

Thẩm Đoạt đi tới nhặt lấy nó.

Nhân lúc này, tên trộm chộp lấy một tấm gỗ ở trong góc, dùng sức lao về phía Thẩm Đoạt.

“Cẩn thận!”

Mạnh Nguyễn vừa đuổi kịp tới đây, trái tim cô nhảy dựng lên khi nhìn thấy cảnh này.

Thật ra Thẩm Đoạt đã nhìn thấy bóng của tên trộm đang đến gần, nhưng khoảng cách không hợp lý khiến anh không tiện để bắt lấy nó.

Bây giờ, vừa hay là thời cơ.

Thẩm Đoạt linh hoạt tránh đòn tấn công của tấm gỗ, đồng thời nghiêng người, giơ tay nắm lấy cổ tay tên trộm, phối hợp tay và vai, dùng sức một chút… Một cú ippons cực chuẩn và đẹp mắt.

Tên trộm đau đớn chửi bậy.

Thẩm Đoạt hờ hững chỉnh lại áo sơ mi hơi nhàu của mình, sau đó cầm túi của Mạnh Nguyễn lên, vỗ nhẹ vết bẩn trên đó.

Mạnh Nguyễn ôm ngực, hơi thở dồn dập vẫn chưa thể điều chỉnh được.

Cô vừa định nói gì đó thì có hai tên nữa xuất hiện ở lối rẽ bên cạnh bọn họ.

Những tên đó lần lượt vây quanh Thẩm Đoạt, sau đó lập tức rút dao găm ra, là đồng phạm của tên trộm.

“Anh Đoạt phải không?” Một tên trộm trong đó cười khẩy: “Chúng ta vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, anh như vậy là không để anh em đây có bữa ăn sao? Không công bằng chút nào.”

Thẩm Đoạt liếc nhìn hai tên đó rồi nhìn Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn đang lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát, thấy anh bỗng nhiên nhìn mình như vậy, tay cô dừng lại.

“Cầm lấy.” Thẩm Đoạt ném túi về phía cô.

Mạnh Nguyễn chạy hai bước tới cầm lấy túi, đột nhiên cô có dự cảm chẳng lành: “Thẩm Đoạt, cậu đừng…”

“Đi.”

Giọng điệu vô cùng cứng rắn.

“Không được, cậu không thể…”

Cô còn chưa dứt lời thì Thẩm Đoạt cùng tên trộm đồng thời ra tay.

Ánh mắt Thẩm Đoạt sắc bén, động tác lanh lẹ, xông lên đá mạnh một cước, tên trộm chật vật ngã xuống đất.

Tên còn lại nhìn thấy vậy liền giơ con dao lên lao tới.

Trái tim Mạnh Nguyễn như nghẹn lại trong cổ họng.

Cô không dám kêu lên, sợ rằng chuyện này sẽ làm Thẩm Đoạt mất tập trung, vì vậy cô lại cầm điện thoại gọi cảnh sát.

Nhưng tên trộm bị ngã lúc đầu đã ngồi dậy được, thấy Mạnh Nguyễn gọi điện thoại, hắn ta vùng dậy đẩy cô một cái thật mạnh.

“Mày thử gọi cảnh sát xem!”

Mạnh Nguyễn loạng choạng vài bước, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

Nhưng cô có một mục tiêu rõ ràng, đó là phải gọi cảnh sát, vì vậy cô chạy đuổi theo chiếc điện thoại bị văng đi mà không nói một lời.

“Mẹ nó chứ!” Tên trộm nhổ nước bọt: “Mày thật cố chấp!”

Mạnh Nguyễn khom lưng nhặt điện thoại lên.

Thoáng nhìn thấy tên trộm đang đuổi theo mình định ra tay, cô hít sâu một hơi, quyết định cần phải thể hiện một chút kungfu mèo ba chân của mình.

Hít vào, thở ra rồi lại hít vào.

Khuỵu gối xuống chuẩn bị tung một cú đá ngang, đột nhiên trước mắt xuất hiện một “Bức tường người màu xanh đen”.

Thẩm Đoạt lướt qua làn váy dài của cô, trong giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Không được nhấc chân.”

Cùng với câu nói này, anh giáng một cú đấm thẳng vào tên đó.

So với sự hung hãn vừa rồi, Thẩm Đoạt bây giờ càng thêm tàn nhẫn hơn, anh ra tay không chút lưu tình, chỉ bằng một cú đấm đã khiến tên trộm đuổi theo Mạnh Nguyễn nằm rạp xuống đất.

Mạnh Nguyễn sững sờ tại chỗ, yên lặng nhìn bóng lưng của anh.

Chỉ trong một thoáng đó, bóng lưng của chàng trai cùng với bóng lưng của một cậu thiếu niên hòa hợp với nhau.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ra đòn.

Cú ra tay vừa nhanh vừa chuẩn xác, thu hút sự tán thưởng của tất cả người xem, mọi người đều khen ngợi đòn Taekwondo của người này thật lợi hại, đến bọn họ còn không biết còn có động tác như vậy.

Quả nhiên.

Lại thêm một cú đá xoáy ngược siêu ngầu khác, mạnh mẽ, hiên ngang.

Giống như bây giờ vậy…

Mạnh Nguyễn xóa bỏ những suy nghĩ vừa xẹt qua, nhìn bóng lưng của chàng trai một lần nữa.

Giờ phút này, tất cả sợ hãi của cô đều tan biến, trái tim treo lơ lửng của cô cũng từ từ trở về chỗ cũ, không cần ép buộc cũng tự bình tĩnh lại.

Chưa đầy 5 phút sau, ba tên trộm nằm trên mặt đất khóc ba gọi mẹ.

“Cậu có bị thương không?” Mạnh Nguyễn cẩn thận quan sát Thẩm Đoạt: “Con dao có đâm vào người cậu không?”

Thẩm Đoạt lắc đầu: “Nhìn xem trong túi có thiếu gì không.”

Mạnh Nguyễn không nhìn.

Nếu cô biết mấy tên trộm này sẽ dùng dao chống lại Thẩm Đoạt thì cô đã mặc kệ những thứ trong cái túi này rồi.

“Những người này…” Mạnh Nguyễn chỉ chỉ bọn họ, tức khắc cánh tay cảm thấy đau.

“Làm sao vậy?” Thẩm Đoạt lập tức hỏi: “Đau ở chỗ nào?”

Mạnh Nguyễn khẽ cử động vai, trả lời: “Chắc là vừa rồi bị đẩy nên mới đau một chút. Không có gì nghiêm trọng cả.”

Thẩm Đoạt mím chặt môi, quay đầu định xử lý tên trộm đẩy Mạnh Nguyễn.

Tên trộm bị đánh tơi tả, khi nhận được ánh mắt đầy sát khí này, hắn hít một hơi, cắn răng rút lui.

Rõ ràng là cả ba tên trộm đều bị đánh, tại sao hắn lại bị đánh thảm nhất?

Tên trộm khóc không ra nước mắt.

Cả đời này hắn hối hận nhất một điều chính là ăn trộm túi xách của vị tổ tông này!

“Đến bệnh viện.” Thẩm Đoạt nói.

Mạnh Nguyễn xua tay, cô duỗi cánh tay ra vận động một chút: “Nhìn xem, tôi không sao đâu, vận động một chút là được. Chúng ta nên nghĩ xem xử lý ba tên này như thế nào, bây giờ có nên gọi cảnh sát không?”

“Chúng mày dám!” Một tên trộm kêu lên: “Chúng tao đều là người của anh Long, tao xem chúng mày… Ai ui da! Bụng của tôi.”

Thẩm Đoạt mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn xấu hổ, cũng không biết chính mình đang đổ mồ hôi, mỹ phẩm trên mặt cũng bị trôi đi một ít.

Cô cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: “Thật sự không có chuyện gì mà, cậu đừng làm ầm ĩ lên làm gì. Bọn họ nhắc đến anh Long…”

Lúc này, người dân thị trấn đi qua nghe thấy động tĩnh liền chạy tới.

Nhiều người tụ tập hơn.

Một bà cụ chạy tới, hét lên: “Chính bọn chúng đã lấy trộm tiền của tôi! Nếu đã bắt được rồi thì trả lại tiền cho tôi!”

“Những tên này gần đây quá hung hãn!” Một người bác gái nói: “Không thể để chúng lộng hành được nữa!”

Mọi người đều tỏ ra phẫn nộ, Mạnh Nguyễn liền đề nghị đưa mấy tên trộm này đến đồn cảnh sát.

“Cậu thấy chuyện này như vậy có được không?” Mạnh Nguyễn nhỏ giọng thương lượng với Thẩm Đoạt: “Làm chuyện phạm pháp thì cứ để pháp luật giải quyết là được.”

Thẩm Đoạt gật đầu: “Được.”

Là một trong những nạn nhân, Mạnh Nguyễn phải ở trả lời một vài câu hỏi và điền vào một loạt các đơn từ.

Trình tự của Thẩm Đoạt còn phức tạp hơn cô rất nhiều, dù sao anh cũng là người ra tay, còn phải quan sát xem mấy tên trộm có bị đánh thương không, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì rất phiền phức.

Giải quyết một hồi.

Khi bọn họ rời khỏi đồn công an thì trời đã xế chiều.

Chú cảnh sát đưa bọn họ ra ngoài khen ngợi Thẩm Đoạt không ngớt, còn nói: “Tiểu Thẩm, thân thủ của cậu chẳng thua kém gì mấy tên nhóc được huấn luyện thi đấu chuyên nghiệp! Cậu luyện tập từ khi còn nhỏ sao? Taekwondo hay là môn nào?”

Thẩm Đoạt rũ mắt, lắc đầu: “Chỉ là may mắn thôi ạ.”

Mạnh Nguyễn đứng ở một bên nghe vậy chỉ cúi đầu không nói gì.

Rõ ràng, Thẩm Đoạt đã có đai đen tam đoạn Taekwondo khi anh 16 tuổi…

***

Mùa đông năm ấy ở thành phố B rất lạnh.

Mạnh Nguyễn không muốn tập Taekwondo, lại càng không muốn tập múa ba lê.

Nhưng lớn đến như vậy rồi, ba của cô, đồng chí Mạnh Vĩ Bình không có bất cứ yêu cầu nào đối với cô, ông chỉ hy vọng cô có thể tập Taekwondo.

Vì lý do này, Phó Lam và Mạnh Vĩ Bình đã cãi nhau một trận to.

Lý do là: “Con gái của em là thục nữ, anh bắt nó đi đánh nhau, chuyện này truyền ra ngoài thì còn cái thể thống gì!”

Thái độ của Phó Lam lúc đó rất kiên quyết.

Nhưng chỉ mấy ngày sau, Mạnh Vĩ Bình thông báo Mạnh Nguyễn có thể đi tập Taekwondo.

Mạnh Nguyễn không biết ba mình đã thuyết phục nữ sĩ Phó như thế nào.

Nhưng sự thật là cô vẫn phải đi tập, hơn nữa còn tập ở một võ quán ở phía bắc thành phố B. Gia đình cô sống ở một quận phía nam, phải mất 1 giờ đi tàu điện ngầm mới đến được đó.

Một ngày cuối tuần nào đó, Mạnh Nguyễn bất lực đi tới võ quán.

Huấn luyện viên của cô họ Tô, là một nữ huấn luyện viên trung niên, rất thân thiện.

Sau khi luyện tập hơn hai giờ, Mạnh Nguyễn rời khỏi sân tập riêng, thay quần áo và đi đến hội trường.

Ở đối diện đại sảnh có một khu vực luyện tập có thể quan sát được, trên tường là một tấm kính kéo dài từ trên trần nhà đến dưới sàn tập giúp người đi ngang qua có thể nhìn thấy quá trình tập luyện bên trong, đồng thời cũng để thu hút khách.

Lúc này, một đám nam nữ đang tụ tập trước kính, nhìn người nào đó bên trong đang luyện tập.

“Chàng trai đó thật đẹp trai! Còn tấn công hay như vậy nữa!”

“Nhìn cách anh ấy ra chân đi! Thật đẹp! Cú đá bên thật sự rất đẹp!”

“Nhìn kìa! Anh ấy vừa tung ra một cú đá hậu!”

Mọi người đang bàn tán sôi nổi về nó.

Mạnh Nguyễn tò mò đi tới xem, lập tức sững sờ tại chỗ —— Cao thủ mà mọi người đang bàn tán hóa ra là Thẩm Đoạt!

“Em quen cậu nhóc này sao?” Huấn luyện viên Tô hỏi.

Mạnh Nguyễn gật đầu.

Huấn luyện viên Tô lau mồ hôi trên cổ, nói: “Cậu nhóc này là một hạt giống tốt. Tuổi còn nhỏ mà đã có đai đen tam đoạn rồi. Nếu tiếp tục chịu khó luyện tập có khi còn lên được cửu đoạn.”

Đai đen tam đoạn?!

Cái loại tay mơ như Mạnh Nguyễn chỉ có thể ngước nhìn cái trình độ tuyển thủ này.

“Cậu ấy theo huấn luyện viên nào vậy ạ?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Quán trưởng Trương huấn luyện sao ạ?”

Huấn luyện viên Tô nói: “Cậu ấy không phải học viên của võ quán, là thuê tới để huấn luyện đó.”

Nghe nói Thẩm Đoạt đã tới huấn luyện trong võ quán được hơn 1 tháng.

Lúc đầu, anh có nhiệm vụ kèm cặp những người mới tập luyện, hầu hết đều là trẻ con, trình độ và cấp bậc rất thấp.

Sau đó, một số cao thủ tới luyện tập đã chú ý đến Thẩm Đoạt, yêu cầu đích danh muốn anh đến tập luyện với mình.

Quán trưởng Trương nghĩ rằng Thẩm Đoạt chỉ mới 16 tuổi, tuy rằng làm việc là có hợp pháp, nhưng rốt cuộc cũng chưa phải là người trưởng thành, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì không hay, nên đã lịch sự từ chối.

Nhưng sau khi Thẩm Đoạt biết chuyện này, anh đã tới gặp quán trưởng và nói rằng anh có thể tập luyện cùng với bọn họ.

“Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ.” Huấn luyện viên Tô thở dài: “Làm sao có thể dễ dàng luyện tập với mấy người ở độ tuổi 30, 40 đã luyện tập mười mấy năm chứ? Em nhìn xem, trên cánh tay đều là vết thương.”

Mạnh Nguyễn có chút bồn chồn.

Thì ra, vết thương trên người anh đều là do luyện tập.

“Trong tương lai cậu ấy cũng muốn làm nghề này sao?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Tại sao cậu ấy lại muốn như vậy?”

Huấn luyện viên Tô cười lắc đầu: “Ở cái tuổi này, cậu nhóc đó không tham gia đội tuyển quốc gia, thì chẳng lẽ lại từ bỏ giữa chừng để làm chuyện này sao? Làm như vậy có lẽ vì cái giá luyện tập với bọn họ rất cao. Nhà của cậu nhóc này không có nhiều tiền, cô thấy…”

Đang nói được một nửa thì một đồng nghiệp đi tới gọi huấn luyện viên Tô.

Mạnh Nguyễn nấp sau cây cột, lặng lẽ nhìn cậu thiếu niên mồ hôi nhễ nhại trên đệm tập.

Chiều cao của anh cao hơn nhiều so với các bạn đồng trang lứa.

Ánh mắt kiên nghị, đôi mắt sâu thẳm.

Cho dù gương mặt vẫn còn giữ được nét non nớt đáng có ở tuổi này, nhưng đôi mắt đầy kiên nghị và dũng cảm đó toát lên sự trưởng thành, bình tĩnh và lạnh lùng.

Mạnh Nguyễn không đi tới chào hỏi mà rón rén rời đi.

Trên đường về nhà, cô nhắn tin cho huấn luyện viên Tô hỏi xem có lịch tập ở võ quán của Thẩm Đoạt không?

Huấn luyện viên Tô gửi cho cô một bức ảnh màu, hỏi cô muốn tìm Thẩm Đoạt để luyện tập cùng hay sao?

Mạnh Nguyễn trực tiếp gọi điện tới.

“Huấn luyện viên Tô, phiền cô đừng nói với Thẩm Đoạt là hôm nay em đã nhìn thấy cậu ấy. Chỉ cần cô đừng nhắc đến em là được, ngàn vạn lần.” Cô dừng một chút: “Hơn nữa em muốn điều chỉnh lại thời gian luyện tập của mình, sau này em không muốn luyện tập vào thời gian này nữa.”

Huấn luyện viên Tô hỏi cô vì sao, nhưng cô chỉ trả lời lấp lửng.

Thật ra, chỉ là Mạnh Nguyễn không muốn tập luyện cùng giờ với Thẩm Đoạt.

Bởi vì cho dù Thẩm Đoạt có tiền hay không, có vừa học vừa làm hay không, nhưng có một điều chắc chắn là anh không muốn người khác biết chuyện riêng tư của mình.

Nếu không, lần đầu gặp mặt, anh sẽ không vì nhìn thấy cô mà vội vàng né tránh khi biết mình bị thương.

Mạnh Nguyễn giả vờ không biết, có lẽ mà nói chính là sự tôn trọng của cô dành cho Thẩm Đoạt…

Trong lúc đang hồi tưởng, Mạnh Nguyễn đã về đến trước cửa nhà mình.

Cô dừng lại nhìn về phía Thẩm Đoạt, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình, nhịp tim của cô lỡ mất một nhịp.

“Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn cậu.”

Tay trong túi quần của Thẩm Đoạt nắm chặt lại thành nắm đấm.

Đã nói là sẽ không nói cảm ơn nữa mà…

Thẩm Đoạt rầu rĩ trong lòng, anh đã nghẹn họng cả quãng đường vừa rồi, vốn định sẽ nói toàn bộ cho cô nghe, nhưng lời nói đến miệng thật lâu sau vẫn không thể thốt ra, chỉ có một câu che giấu tất cả tâm sự trong lòng ——

“Cậu không tới nhà Đậu Tử sao?”

~

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Anh Đoạt, anh không sợ nghẹn tới nội thương sao?

Anh Đoạt: Tôi không sợ, tôi có thể nhịn được.

Tác giả: Đồ con bò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK