“Cái tên lừa đảo này!” Mạnh Nguyễn bắt đầu đấm anh: “Rõ ràng hôm qua anh nói chỉ một lần thôi, kết quả anh…”
Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Bạn học này, em có thể bình tĩnh một chút được không? Chị còn phải nghe xem cô giáo nói tại sao chuyện lại thành ra như này.”
Mạnh Nguyễn hút sợi mì như một chú chuột hamster nhỏ, ăn ngon lành đến nỗi trên chóp mũi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, mặt mày đỏ bừng.
Mạnh Nguyễn cũng không có lòng dạ nào ở lại nên đã tìm Phó Lam để “xin phép nghỉ ngơi”, Phó Lam đồng ý.
“Sao lại bị như này?”
Mạnh Nguyễn đỏ mặt, cố ý hỏi: “Con rể và bạn trai thì có gì khác nhau chứ? Đều giống nhau.”
Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt trở về căn hộ mới thuê của Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn cảm thấy nó rất đáng yêu liền cầm lấy xem, kết quả cô nhìn thấy một dòng chữ nhỏ dưới ô vuông…
Bụp ——
Mạnh Nguyễn chợt căng thẳng, vô thức vòng tay qua cổ anh: “Anh làm, làm gì vậy? Em, em tự đi được, anh đừng…”
Nói đến cũng thật kỳ lạ, sau nửa năm làm việc chăm chỉ, với tình hình kinh tế hiện tại của Thẩm Đoạt quá đủ để anh có thể mua một căn hộ hai phòng ngủ có vị trí tốt. Nhưng sau khi hợp đồng thuê nhà với Cao Hiên kết thúc, anh cũng chỉ thuê một phòng ở căn chung cư gần đại học B.
Mạnh Nguyễn lúng túng hắng giọng rồi cầm thìa lên ăn cháo, trong lòng còn lẩm bẩm mình dũng mãnh như vậy sao?
Là một hình người nhỏ màu da cam.
Trước mắt cô là một vầng hào quang rực rỡ, khiến cô như đang được bước đi trên những đám mây, đẹp đẽ và thơ mộng.
Về việc này, Mạnh Nguyễn chưa từng hỏi tới, mà Thẩm Đoạt cũng không giải thích.
Trần Toa Toa cũng rất ngạc nhiên khi gặp lại Mạnh Nguyễn sau nhiều năm, cô ta vô thức khoe chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, túi xách đeo vào giữa khuỷu tay, uyển chuyển đi về phía Mạnh Nguyễn.
Về đến nhà không phải đang ngủ say thì cũng là say rượu đến chết, Thẩm Bân đến chính mình còn không chăm sóc được nói gì là chăm sóc tốt cho Thẩm Đoạt.
Một cô gái xuất hiện trong phòng tiếp khách.
Hai người mở cửa bước vào nhà, vừa mới bước vào hành lang cửa nhà, còn chưa kịp bật đèn, Mạnh Nguyễn đã bị vấp ngã bởi tà váy, may mà Thẩm Đoạt nhanh tay nhanh mắt.
“…”
Khuôn ngực của người con trai dán vào lưng Mạnh Nguyễn, cô thoáng quay đầu lại, liền ngửi thấy mùi bạc hà trên người anh cùng với vị ngọt của sâm panh.
Trong lòng Mạnh Nguyễn thấy chua xót, nhưng trên mặt lại mỉm cười: “Vậy là em được hưởng ánh sáng của chú rồi, có một người bạn trai nấu ăn ngon như vậy!”
“Anh bật đèn đi.” Cô nói: “Em…”
“Em đừng nói gì!” Mạnh Nguyễn nói: “Trần Toa Toa, cậu ta vừa nói gì chắc cậu cũng nghe thấy. Phải xin lỗi thì chúng ta đều phải xin lỗi. Lệ Hạo đánh người là không đúng, nhưng cậu nhóc này dùng vũ nhục cũng không đúng.”
Nói đến cũng thật kỳ lạ, sau nửa năm làm việc chăm chỉ, với tình hình kinh tế hiện tại của Thẩm Đoạt quá đủ để anh có thể mua một căn hộ hai phòng ngủ có vị trí tốt. Nhưng sau khi hợp đồng thuê nhà với Cao Hiên kết thúc, anh cũng chỉ thuê một phòng ở căn chung cư gần đại học B.
Anh trực tiếp bế cô lên.
Ăn xong, hai người rúc vào nhau trên ghế salon ngoài ban công để ngắm sao.
Mạnh Nguyễn chợt căng thẳng, vô thức vòng tay qua cổ anh: “Anh làm, làm gì vậy? Em, em tự đi được, anh đừng…”
“Không, không phải.” Thẩm Đoạt ném hình người nhỏ sang một bên: “Chuyện không phải như em nghĩ đâu. Nhuyễn Nhuyễn, em nghe anh…”
Thẩm Đoạt đặt cô xuống ghế sofa, sờ soạng cởi giày cao gót của cô.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.
Mạnh Nguyễn không kìm nén được mà —— “Ức!”
Toàn bộ lý trí của Thẩm Đoạt hoàn toàn sụp đổ, anh không thể kiềm chế được nữa mà trực tiếp bế cô đi vào phòng ngủ…
Mạnh Nguyễn nghĩ nghĩ rồi nói: “Dứt khoát em phải đi tắm một cái mới được, nếu trực tiếp thay quần áo không sẽ rất miễn cưỡng.”
Động tác của anh dừng lại, trong bóng tối, anh ngẩng đầu nhìn cô. Cô co người lại, lùi về phía sau.
“Nhuyễn Nhuyễn…”
Ánh mắt này hung dữ quá.
Mạnh Nguyễn vội ngăn cậu lại, bảo cậu đừng nóng vội, sau đó cô nhìn Tiểu Hiên, ánh mắt trở nên sắc bén.
Về việc này, Mạnh Nguyễn chưa từng hỏi tới, mà Thẩm Đoạt cũng không giải thích.
“Chuyện đó… Ức!” Mạnh Nguyễn che miệng lại: “Anh…”
Thẩm Đoạt đặt cô xuống ghế sofa, sờ soạng cởi giày cao gót của cô.
Nửa năm qua, cô cũng đã hoạt động “hỗ trợ” anh N lần rồi.
Lúc này, anh đứng lên, Mạnh Nguyễn lại hét lên: “Vừa mới vào mà… Anh không thể, ức! Anh không thể…”
Cô Triệu nói sơ qua: Trong giờ nghỉ giải lao, nam sinh tên là Tiểu Hiên này đang nói chuyện với các bạn học khác. Đúng lúc đó Lệ Hạo đi ngang qua, cậu ta cố tình nói gì đó, các bạn học đều chê cười Lệ Hạo, Lệ Hạo tức giận nên đã ra tay.
Bụp ——
“Sao bây giờ anh lại… Lại…”
Đèn trong phòng khách sáng lên.
Thật là sảng khoái.
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Anh không đói, em ăn nhiều một chút.”
Mạnh Nguyễn thực sự rất kính trọng và yêu quý bà nội, mỗi lần tới đều đứng bên ngoài nói chuyện với bà nội rất lâu.
Ánh mắt của Thẩm Đoạt lướt qua khuôn mặt ửng hồng của cô rồi di chuyển đến chân cô. Cổ chân mảnh khảnh bị dây giày thắt lại tạo thành một vết đỏ.
Thẩm Đoạt phấn khích đến mức không thể ngủ được.
Chủ nhiệm lớp của Lệ Hạo là một nữ giáo viên, khoảng chừng 40 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị và cứng nhắc.
“Ngồi yên.”
Cô muốn nói cho bà nội biết rằng cháu trai của bà gần đây đã hoàn thành một tác phẩm xuất sắc khác; Anh đã gia nhập Hiệp hội các nhà thiết kế trẻ; Anh càng ngày càng trở nên nổi tiếng hơn trong giới…
“Không sao.” Thẩm Đoạt giữ chặt tay cô: “Không đau.”
Nói xong, anh cởi áo khoác ra trước, sau đó cởi cà vạt.
Một nam sinh chạy vào chỉ mặt mình, nói: “Cô Triệu, cô còn phải nói chuyện làm gì? Em đã bị Lệ Hạo đánh thành ra như vậy đó!”
Vừa rồi, anh còn là một nam thần cao lãnh cấm dục, vậy mà bây giờ lại trở thành một người ngông cuồng, không thể khống chế được hormone nam tính.
Sau đó, cô còn không biết rõ hôm nay là hôm nào nữa.
Mạnh Nguyễn không kìm nén được mà —— “Ức!”
“…”
Thẩm Đoạt cởi cúc tay áo, vừa xắn tay áo vừa bước vào phòng tắm. Vài phút sau, lại trở thành chàng trai tốt nhà người ta với cái chậu trên tay.
“Buổi sáng anh dậy nấu món này sao?” Mạnh Nguyễn kinh ngạc.
Cô đoán rằng Thẩm Đoạt phải tăng ca vào buổi tối là điều không thể tránh khỏi, đang do dự không biết có nên tìm Đại Tráng để đi ăn không hay là về nhà ăn cơm thì chuông điện thoại vang lên.
Có vấn đề gì sao?
Mạnh Nguyễn nhìn anh ngâm khăn lông trong nước nóng, sau đó kiên nhẫn dùng tay vắt khô khăn, nhanh chóng đắp lên mắt cá chân của cô.
Thẩm Đoạt đành phải chọn nguyên liệu trong đống này.
Thật là sảng khoái.
“Cô là phụ huynh của Lệ Hạo?” Cô giáo nghi ngờ.
Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt trở về căn hộ mới thuê của Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn cũng không còn nấc nữa, nhỏ giọng nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì đâu mà. Lần nào em đi giày cao gót cũng bị như vậy, bình thường em không hay đi nên nó mới càng rõ ràng hơn.”
Thẩm Đoạt không hiểu, liền cầm hình người nhỏ kia lên nhìn.
Mặt Mạnh Nguyễn đỏ ứng như trái táo, vẫn không nhúc nhích mà ngồi đó.
Thẩm Đoạt nhẹ nhàng xoa bóp: “Bị thương vẫn cần phải chú ý hơn.”
Mạnh Nguyễn cũng ý thức được mình vừa đánh vào chỗ không nên đánh, vội vàng dừng tay nói: “Rất đau sao? Phải bôi thuốc vào. Em nhớ hộp thuốc…”
“Alo, không phải em đang học thêm sao?”
Mạnh Nguyễn cũng không còn nấc nữa, nhỏ giọng nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì đâu mà. Lần nào em đi giày cao gót cũng bị như vậy, bình thường em không hay đi nên nó mới càng rõ ràng hơn.”
“…”
Chuyện đã qua bao lâu rồi chứ!
Vừa rồi, anh còn là một nam thần cao lãnh cấm dục, vậy mà bây giờ lại trở thành một người ngông cuồng, không thể khống chế được hormone nam tính.
Chuyện đã qua bao lâu rồi chứ!
Thẩm Đoạt nhẹ nhàng xoa bóp: “Bị thương vẫn cần phải chú ý hơn.”
Mạnh Nguyễn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn góc nghiêng của người con trai đang chăm chú.
Nói xong, anh cởi áo khoác ra trước, sau đó cởi cà vạt.
Vừa rồi ở bữa tiệc cô không ăn quá nhiều, bây giờ vừa ngửi thấy mùi liền có chút đói bụng!
Xoa bóp gần 15 phút.
Thẩm Đoạt đứng dậy đi tới cửa cất giày của cô vào trong tủ, hỏi: “Có muốn thay quần áo không?”
“… Không có gì.”
Chiếc váy này thực sự bất tiện.
“Tiểu Hiên!”
Mạnh Nguyễn nghĩ nghĩ rồi nói: “Dứt khoát em phải đi tắm một cái mới được, nếu trực tiếp thay quần áo không sẽ rất miễn cưỡng.”
Thẩm Đoạt ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nói: “Thật sự không đau mà, em đừng lo.”
Nhưng khi đôi tay vừa chạm vào eo cô, cô liền nhào vào trong lòng anh, sự ấm áp và mềm mại đó khiến người anh khô nóng không thể chịu nổi.
Trong căn hộ có mấy bộ quần áo dự phòng của Mạnh Nguyễn.
Em trai Đại Tráng…
Mạnh Nguyễn vừa kéo ghế dựa thì cửa phòng tiếp khách mở ra.
Lúc lật đồ trong tủ quần áo, Mạnh Nguyễn không cẩn thận làm rơi chiếc quần mà anh đang treo ở bên ngoài, đồ trong túi anh cũng rơi ra theo.
Thẩm Đoạt sửng sốt, vội vàng dùng khăn giấy lau miệng cho cô: “Nóng quá sao? Há miệng để anh nhìn xem có bị bỏng không?”
Là một hình người nhỏ màu da cam.
Cái chăn đột nhiên bị hất lên, một “con mèo đang xù lông” xuất hiện.
Người nhỏ đó đứng trên một ô vuông nhỏ.
Mạnh Nguyễn từ từ tỉnh lại.
Mạnh Nguyễn cảm thấy nó rất đáng yêu liền cầm lấy xem, kết quả cô nhìn thấy một dòng chữ nhỏ dưới ô vuông…
Thẩm Đoạt không dám nói cho Mạnh Nguyễn biết.
Chẳng qua có một cú đấm thẳng vào vai anh, có chút đau.
Thẩm Đoạt đi vào phòng bếp.
Động tác của anh dừng lại, trong bóng tối, anh ngẩng đầu nhìn cô. Cô co người lại, lùi về phía sau.
Mở cửa tủ lạnh ra, bên trong tràn ngập sữa chua và các loại đồ ngọt khác nhau, chỉ còn lại một ít trái cây và rau củ, mà lại không kịp thời gian để mua.
“Được rồi.” Cô giáo gật đầu: “Mời cô ngồi. Tôi sẽ nói qua cho cô về chuyện đã xảy ra.”
(*) Phàn cao chi: Đề cập đến việc kết bạn hoặc kết thân với những người có địa vị xã hội cao hơn mình.
Thẩm Đoạt đành phải chọn nguyên liệu trong đống này.
***
40 phút sau, Mạnh Nguyễn tắm rửa, thay quần áo xong đi ra.
“Đúng rồi, hai ngày trước em nhắn Wechat với chị Linh Linh, nghe nói cô ấy muốn chuyển cô Vương đến thành phố B để sống cùng Cao Hiên.” Mạnh Nguyễn nói: “Vì việc này, hình như cô ấy đã cãi nhau với Cao Hiên.”
Với tính cách cực kỳ ngốc nghếch, cực kỳ đầu gỗ của Thẩm Đoạt, anh nhất định sẽ chịu đựng đến cùng.
Trong phòng ăn ngào ngạt mùi thức ăn.
Vừa rồi ở bữa tiệc cô không ăn quá nhiều, bây giờ vừa ngửi thấy mùi liền có chút đói bụng!
Mạnh Nguyễn đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng giáo viên.
“Đầu bếp Thẩm nấu món gì ngon vậy?” Mạnh Nguyễn mở tủ lạnh ra lấy một chai sữa chua.
“Sao anh có thể đáng ghét như vậy chứ!” Mạnh Nguyễn đấm anh liên tục: “Ai bảo anh nhắc tới? Anh coi như, như… Sao anh phải nói vào lúc này chứ?”
Không có ai nói gì ở đầu dây bên kia, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng thở không ổn định của người đó.
Mạnh Nguyễn dường như đã biến thành một vũng nước, căng thẳng đến mức đến một tiếng nấc cũng không thể bật ra, chỉ có thể khẽ nói “Nhẹ một chút.”
Thẩm Đoạt nói: “Mì thịt lợn thái sợi với trứng gà.”
Mạnh Nguyễn quay lại nhìn, lập tức kinh ngạc: Trần Toa Toa?!
Mạnh Nguyễn thò lại gần nhìn nồi mì bóc khói, trong lòng ấm áp.
Người con trai sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống đối diện cô, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng lại gắp cho cô miếng chân giò hun khói. Chỉ trong vài phút, bát cơm nhỏ bên cạnh của cô đã chất thành một ngọn núi.
Không lâu sau, hai người ngồi xuống ăn thêm bữa nữa.
Thẩm Đoạt rũ mắt, nhẹ nhàng ấn đầu cô dựa trở lại vào vai mình.
Mạnh Nguyễn hút sợi mì như một chú chuột hamster nhỏ, ăn ngon lành đến nỗi trên chóp mũi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, mặt mày đỏ bừng.
Mở cửa tủ lạnh ra, bên trong tràn ngập sữa chua và các loại đồ ngọt khác nhau, chỉ còn lại một ít trái cây và rau củ, mà lại không kịp thời gian để mua.
“Sao anh có thể nấu ăn ngon vậy chứ?” Cô hỏi: “Nấu cơm rất khó.”
Mấy hôm trước anh đến trung tâm thương mại bàn về dự án, giữa đường bị kẹt xe nghiêm trọng nên đã giao xe cho trợ lý rồi tự mình đi bộ băng qua quảng trường.
Thẩm Đoạt rút khăn giấy đưa cho cô, trả lời: “Lúc còn nhỏ anh luôn phải làm, sau đó thì biết thôi.”
Giữa trưa.
Thẩm Bân thường xuyên uống say như chết.
“Anh vào nhà vệ sinh.” Thẩm Đoạt cắn răng bế cô sang một bên.
Về đến nhà không phải đang ngủ say thì cũng là say rượu đến chết, Thẩm Bân đến chính mình còn không chăm sóc được nói gì là chăm sóc tốt cho Thẩm Đoạt.
Vậy thì chỉ có Thẩm Đoạt mới có thể tự chăm sóc mình, dần dà cũng biết làm.
Mỗi lần chỉ còn một bước nữa là cô sẽ gật đầu, vậy mà anh lại chịu đựng đi vào nhà vệ sinh để dùng tay “giải quyết”.
Mạnh Nguyễn cầm tách trà bát bảo của cô Triệu hắt vào mặt Trần Toa Toa.
Trong lòng Mạnh Nguyễn thấy chua xót, nhưng trên mặt lại mỉm cười: “Vậy là em được hưởng ánh sáng của chú rồi, có một người bạn trai nấu ăn ngon như vậy!”
“…”
Thẩm Đoạt nhéo khuôn mặt nhỏ của cô.
Lệ Hạo cúi đầu không nói lời nào.
Tay nắm cửa truyền đến một tiếng động nhỏ, Mạnh Nguyễn như một con cá chép chui vào trong ổ chăn giả chết.
Ăn xong, hai người rúc vào nhau trên ghế salon ngoài ban công để ngắm sao.
“…”
Bầu trời đêm ở thành phố lớn không giống ở Tịch Giang.
—— Yêu đương đừng quên mang tôi nhé.
Thẩm Đoạt hơi sửng sốt.
Màn sương mang theo ánh đèn neon của thành phổ phủ lên bầu trời đêm, khiến nó như mang theo một lớp vỏ bí ẩn, đến ánh sáng của những ngôi sao cũng lộ ra vẻ xa lạ; Mà mỗi nơi ở Tịch Giang đều rất trong lành và yên tĩnh, ngay cả bầu trời đêm cũng vô cùng trong trẻo.
Thẩm · Đầu gỗ ngốc · Cách điện với sự lãng mạn · Đoạt, cô không nên ôm bất cứ mơ mộng nào với anh!
Nhìn thấy ánh mắt “khác người” của anh, cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình!
“Thẩm Đoạt, anh có nhớ nhà không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Trước đây, anh không coi Tịch Giang là nhà mình, mà là điểm bắt đầu và kết thúc của số phận; Sau đó, cô tới Tịch Giang và cho nơi đó một ý nghĩa khác, cũng khiến anh nhận ra những người anh em và bạn bè của anh ở đó đã sớm trở thành người nhà của anh; Hiện tại, anh lại một nữa định nghĩa lại khái niệm về gia đình.
Cao Hiên đã làm việc rất tốt kể từ khi bắt đầu, cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng khoảng cách đến chuyện có thể bám trụ ở thành phố B vẫn còn rất xa. Mà Vương Tú Trân lại rất sốt ruột, luôn nói rằng nếu Cao Hiên không mua được nhà thì đừng trì hoãn thêm Quý Linh Linh nữa.
Thẩm Đoạt hơi sửng sốt.
Ánh mắt của Thẩm Đoạt lướt qua khuôn mặt ửng hồng của cô rồi di chuyển đến chân cô. Cổ chân mảnh khảnh bị dây giày thắt lại tạo thành một vết đỏ.
Trước đây, anh không coi Tịch Giang là nhà mình, mà là điểm bắt đầu và kết thúc của số phận; Sau đó, cô tới Tịch Giang và cho nơi đó một ý nghĩa khác, cũng khiến anh nhận ra những người anh em và bạn bè của anh ở đó đã sớm trở thành người nhà của anh; Hiện tại, anh lại một nữa định nghĩa lại khái niệm về gia đình.
Khi anh ôm cô ra khỏi giường, tay cô đặt ở trên vai anh, anh chợt nhíu mày.
“Liệu có phải cậu ấy không chạm vào cậu là bởi vì ba cậu còn chưa gật đầu không?”
—— Nơi nào có cô, nơi đó là nhà.
Lúc đầu Lệ Hạo cũng thấy Trần Toa Toa này rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được. Lúc này nhìn thấy bộ dạng cao ngạo vênh váo của cô ta, ký ức của cậu đột nhiên sống lại.
“Sao anh không nói gì?” Mạnh Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Đã lâu rồi chúng ta không về thăm bà. Em thật sự hy vọng trình trạng của bà tốt hơn một chút, như vậy chúng ta có thể đưa bà tới thành phố B để điều trị.”
—— Nơi nào có cô, nơi đó là nhà.
Thẩm Đoạt nhéo khuôn mặt nhỏ của cô.
Cô vừa múc một thìa bỏ vào miệng liền nghe thấy người con trai bên cạnh hỏi: “Còn đau không?”
Thẩm Đoạt rũ mắt, nhẹ nhàng ấn đầu cô dựa trở lại vào vai mình.
Mạnh Nguyễn ngăn Lệ Hạo, cười nói: “Đã lâu không gặp. Đây là em họ tôi. Cậu tới đây để…”
Bác sĩ ở viện dưỡng lão thành phố H cũng đã nói, gần nửa năm qua, tình trạng suy nội tạng của Trương Cầm Phương rõ ràng nhanh hơn trước rất nhiều, rất có thể không chịu nổi trong vòng một hai tháng nữa.
Thẩm Đoạt ngồi yên để cô đánh, dù sao cũng không cảm thấy gì.
Thẩm Đoạt không dám nói cho Mạnh Nguyễn biết.
“…”
Tại sao cô lại thấy lời này nó cứ quái quái thế nào nhỉ?
Mạnh Nguyễn thực sự rất kính trọng và yêu quý bà nội, mỗi lần tới đều đứng bên ngoài nói chuyện với bà nội rất lâu.
Cô muốn nói cho bà nội biết rằng cháu trai của bà gần đây đã hoàn thành một tác phẩm xuất sắc khác; Anh đã gia nhập Hiệp hội các nhà thiết kế trẻ; Anh càng ngày càng trở nên nổi tiếng hơn trong giới…
Người nhỏ đó đứng trên một ô vuông nhỏ.
Thẩm Đoạt hy vọng bà nội có thể nghe thấy những điều này, cũng hy vọng bà có thể thức dậy chứng kiến những thành tựu và hạnh phúc hiện tại của anh, nhưng ngày đáng lẽ phải đến sẽ luôn đến.
“Cô giáo, nếu chuyện đã như vậy thì ai cũng có lỗi cả.” Mạnh Nguyễn nói: “Suy cho cùng, nếu không phải bạn học này…”
“Đúng rồi, hai ngày trước em nhắn Wechat với chị Linh Linh, nghe nói cô ấy muốn chuyển cô Vương đến thành phố B để sống cùng Cao Hiên.” Mạnh Nguyễn nói: “Vì việc này, hình như cô ấy đã cãi nhau với Cao Hiên.”
Như vậy, cái vật nhỏ này chính là…
Cô vô tình vặn vẹo chạm tới nơi không thể chạm tới, còn đánh rơi đồ ở trong túi.
Đúng là có chuyện như vậy.
Thẩm Đoạt nhớ tới sự tán thành của Mạnh Vĩ Bình, cũng mỉm cười.
Khuôn ngực của người con trai dán vào lưng Mạnh Nguyễn, cô thoáng quay đầu lại, liền ngửi thấy mùi bạc hà trên người anh cùng với vị ngọt của sâm panh.
Cao Hiên đã làm việc rất tốt kể từ khi bắt đầu, cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng khoảng cách đến chuyện có thể bám trụ ở thành phố B vẫn còn rất xa. Mà Vương Tú Trân lại rất sốt ruột, luôn nói rằng nếu Cao Hiên không mua được nhà thì đừng trì hoãn thêm Quý Linh Linh nữa.
Quý Linh Linh thấy đau lòng cho Cao Hiên, nhưng cô ấy lại không dám chống đối Vương Tú Trân, vẫn luôn bị kẹp giữa hai người bọn họ.
Thẩm Đoạt cố tình xin nghỉ nửa ngày, đây là một điều đặc biệt trong lịch sử.
“Nói như vậy thì chúng ta vẫn còn may mắn hơn nhiều!” Mạnh Nguyễn ngồi dậy, vòng tay qua cổ anh, vui vẻ nói: “Hôm nay ba em đã chính thức đóng dấu cho anh, anh chính là bạn trai ván đã đóng thuyền của em, anh không chạy được đâu!”
Thẩm Đoạt trả lời: “Cao Hiên đã nói với anh rồi. Nhưng cậu ấy có ý định riêng, cứ để kệ cậu ấy.”
“Nhưng…” Nhưng vết cắn còn bị bầm lại, tụ máu nữa.
Cũng đúng.
“Nói như vậy thì chúng ta vẫn còn may mắn hơn nhiều!” Mạnh Nguyễn ngồi dậy, vòng tay qua cổ anh, vui vẻ nói: “Hôm nay ba em đã chính thức đóng dấu cho anh, anh chính là bạn trai ván đã đóng thuyền của em, anh không chạy được đâu!”
Lúc lật đồ trong tủ quần áo, Mạnh Nguyễn không cẩn thận làm rơi chiếc quần mà anh đang treo ở bên ngoài, đồ trong túi anh cũng rơi ra theo.
Thẩm Đoạt nhớ tới sự tán thành của Mạnh Vĩ Bình, cũng mỉm cười.
Anh để cô ngồi lên đùi mình, nhìn vào mắt cô, có chút ngu ngốc mà nhấn mạnh: “Chú nói là con rể.”
40 phút sau, Mạnh Nguyễn tắm rửa, thay quần áo xong đi ra.
Yết hầu của anh lăn lộn, một hồi lâu sau, anh hứa: “Anh sẽ đối xử tốt với em trong suốt quãng đầu còn lại.
Mạnh Nguyễn đỏ mặt, cố ý hỏi: “Con rể và bạn trai thì có gì khác nhau chứ? Đều giống nhau.”
Ánh mắt của Mạnh Nguyễn càng trở nên sắc bén hơn, cô thấp giọng nói: “Cậu tốt nhất nên quản chặt cái miệng mình vào.”
“Chuyện đó… Ức!” Mạnh Nguyễn che miệng lại: “Anh…”
“Không giống nhau!” Anh lập tức nói: “Bạn trai là để yêu đương. Còn con rể là để…”
Thẩm Đoạt nhìn cái chăn khẽ động đậy.
Mạnh Nguyễn che miệng anh lại, giãy giụa muốn đứng lên.
Cũng may cái tên “cẩu nam nhân” này vẫn còn có chút lương tâm, thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình: “Là lỗi của anh. Chúng ta ăn chút gì đó, được không? Anh còn làm món rau chân vịt và đậu que em thích nữa đó.”
Cô vô tình vặn vẹo chạm tới nơi không thể chạm tới, còn đánh rơi đồ ở trong túi.
Cũng đúng.
***
Chính là hình người nhỏ kia.
Hai người mở cửa bước vào nhà, vừa mới bước vào hành lang cửa nhà, còn chưa kịp bật đèn, Mạnh Nguyễn đã bị vấp ngã bởi tà váy, may mà Thẩm Đoạt nhanh tay nhanh mắt.
Thẩm Đoạt giữ chặt eo cô không cho cô di chuyển, đồng thời còn giúp cô nhặt món đồ kia lên trả lại cho cô, nào ngờ cô lại trực tiếp đấm cho anh một cái.
Thẩm Đoạt rút khăn giấy đưa cho cô, trả lời: “Lúc còn nhỏ anh luôn phải làm, sau đó thì biết thôi.”
“Sao bây giờ anh lại… Lại…”
Không còn là đầu gỗ ngốc chút nào!
Thẩm Đoạt đi vào phòng bếp.
Màn sương mang theo ánh đèn neon của thành phổ phủ lên bầu trời đêm, khiến nó như mang theo một lớp vỏ bí ẩn, đến ánh sáng của những ngôi sao cũng lộ ra vẻ xa lạ; Mà mỗi nơi ở Tịch Giang đều rất trong lành và yên tĩnh, ngay cả bầu trời đêm cũng vô cùng trong trẻo.
Thẩm Đoạt không hiểu, liền cầm hình người nhỏ kia lên nhìn.
“Thẩm Đoạt, anh có nhớ nhà không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Mấy hôm trước anh đến trung tâm thương mại bàn về dự án, giữa đường bị kẹt xe nghiêm trọng nên đã giao xe cho trợ lý rồi tự mình đi bộ băng qua quảng trường.
Trên quảng trường đang tổ chức một hoạt động gì đó, rất nhiều sinh viên còn tặng cho người qua đường những hình người nhỏ này, xanh vàng đều có cả.
Hai người bọn họ đã phân tích cả một buổi trưa, còn lấy cả một cuốn sách về chuyện nam nữ ra để thảo luận nhưng cũng không tìm ra kết quả. Cuối cùng, Đại Tráng đã nghĩ đến một khả năng ——
Thẩm Đoạt thấy khá thú vị, nghĩ cô thích mấy thứ nhỏ bé như này nên đã bỏ vào trong túi… Nhưng mấy ngày nay bận rộn đến nỗi anh cũng đã quên mất chuyện này.
Có vấn đề gì sao?
Khi Thẩm Đoạt lật hình người nhỏ đó lại liền nhìn thấy dòng chữ nhỏ bên dưới ô vuông, tức khắc sôi máu!
—— Yêu đương đừng quên mang tôi nhé.
Như vậy, cái vật nhỏ này chính là…
“Không, không phải.” Thẩm Đoạt ném hình người nhỏ sang một bên: “Chuyện không phải như em nghĩ đâu. Nhuyễn Nhuyễn, em nghe anh…”
Lúc này, anh đứng lên, Mạnh Nguyễn lại hét lên: “Vừa mới vào mà… Anh không thể, ức! Anh không thể…”
Chính là hình người nhỏ kia.
Mặt Mạnh Nguyễn đỏ ứng như trái táo, vẫn không nhúc nhích mà ngồi đó.
Giáo viên khá bất mãn với cái cô “chị họ” này, nhưng nghĩ đến trong phòng tiếp khách còn có một cô “chị dâu” khác, liền cảm thấy người trước mắt có vẻ đáng tin hơn một chút.
Khi Thẩm Đoạt lật hình người nhỏ đó lại liền nhìn thấy dòng chữ nhỏ bên dưới ô vuông, tức khắc sôi máu!
Anh đã như vậy còn không phải cái gì chứ?
Mạnh Nguyễn quay sang nhìn Lệ Hạo: Em đánh sao?
Nửa năm qua, cô cũng đã hoạt động “hỗ trợ” anh N lần rồi.
Mỗi lần chỉ còn một bước nữa là cô sẽ gật đầu, vậy mà anh lại chịu đựng đi vào nhà vệ sinh để dùng tay “giải quyết”.
Quý Linh Linh thấy đau lòng cho Cao Hiên, nhưng cô ấy lại không dám chống đối Vương Tú Trân, vẫn luôn bị kẹp giữa hai người bọn họ.
Vì chuyện đó, Mạnh Nguyễn đã mặt dày đến thỉnh giáo Đại Tráng.
“Còn hỏi chuyện lại thành như vậy…”
Hai người bọn họ đã phân tích cả một buổi trưa, còn lấy cả một cuốn sách về chuyện nam nữ ra để thảo luận nhưng cũng không tìm ra kết quả. Cuối cùng, Đại Tráng đã nghĩ đến một khả năng ——
“Liệu có phải cậu ấy không chạm vào cậu là bởi vì ba cậu còn chưa gật đầu không?”
Mạnh Nguyễn cắn môi, dựa vào lồng ngực có chút run rẩy của anh, nói như muỗi kêu: “Vậy thì đừng lãng phí hình người nhỏ kia. Dù sao thì em cũng…” Cô tiến tới bên tai anh, nói một câu lớn mật.
Mạnh Nguyễn suy nghĩ, cũng có khả năng đó.
Mạnh Nguyễn nhìn anh ngâm khăn lông trong nước nóng, sau đó kiên nhẫn dùng tay vắt khô khăn, nhanh chóng đắp lên mắt cá chân của cô.
Đặt ở người còn chưa có hôn ước cũng không thể nắm tay được, dù bọn họ có yêu nhau lâu đi chăng nữa, nhưng cuối cùng vẫn là do đồng chí Mạnh Vĩ Bình còn đang ôm một quả bom.
Với tính cách cực kỳ ngốc nghếch, cực kỳ đầu gỗ của Thẩm Đoạt, anh nhất định sẽ chịu đựng đến cùng.
“Anh vào nhà vệ sinh.” Thẩm Đoạt cắn răng bế cô sang một bên.
Mạnh Nguyễn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn góc nghiêng của người con trai đang chăm chú.
Nhưng khi đôi tay vừa chạm vào eo cô, cô liền nhào vào trong lòng anh, sự ấm áp và mềm mại đó khiến người anh khô nóng không thể chịu nổi.
“Vừa rồi anh nói như thế nào?”
Tiểu Hiên nhảy ra hét lớn: “Tôi nói sai chỗ nào? Lệ Hạo là kẻ không có ba! Mỗi lần họp phụ huynh không phải mẹ cậu ta tới thì cũng là chị cậu ta, chỗ phụ huynh ký tên của cậu ta cũng chưa từng có tên của đàn ông! Cậu ta chính là kẻ không có ba! Không…”
“Cái, cái gì?”
Mạnh Nguyễn vẫn giả chết.
“Chính anh nói mà anh đã quên rồi sao? Anh nói… Anh là con rể.”
Nghĩ đến việc làm càn và điên cuồng của mình đêm qua, anh tự trách mình… Quá phấn khích.
Thẩm Bân thường xuyên uống say như chết.
“…”
Mạnh Nguyễn khịt mũi, mạnh miệng nói: “Ai lo cho anh chứ. Lần sau em còn cắn anh nữa! Ai bảo anh nói không giữ lời?”
“Đã là con rể rồi, anh còn sợ cái gì nữa? Chẳng lẽ anh sẽ đối xử bội tình bạc nghĩa với em sao?”
“Tuyệt đối không!”
Mạnh Nguyễn hiểu ra, gật đầu nói: “Vậy bây giờ xin cô giáo hãy nói cho tôi biết chuyện xảy ra như thế nào đi.”
Mạnh Nguyễn cắn môi, dựa vào lồng ngực có chút run rẩy của anh, nói như muỗi kêu: “Vậy thì đừng lãng phí hình người nhỏ kia. Dù sao thì em cũng…” Cô tiến tới bên tai anh, nói một câu lớn mật.
Đèn trong phòng khách sáng lên.
Toàn bộ lý trí của Thẩm Đoạt hoàn toàn sụp đổ, anh không thể kiềm chế được nữa mà trực tiếp bế cô đi vào phòng ngủ…
Cơn gió mùa hè nóng bóng.
Mạnh Nguyễn dường như đã biến thành một vũng nước, căng thẳng đến mức đến một tiếng nấc cũng không thể bật ra, chỉ có thể khẽ nói “Nhẹ một chút.”
Mạnh Nguyễn mệt đến mức một chút sức lực cũng không còn, nhưng trực giác nói với cô rằng nhất định cô sẽ nghe được ba từ đó —— Ba từ mà anh chưa bao giờ nói với cô.
Sau đó, cô còn không biết rõ hôm nay là hôm nào nữa.
Một lúc sau, anh quay trở lại phòng bếp mang theo một bát canh gà ra.
Mạnh Nguyễn che miệng anh lại, giãy giụa muốn đứng lên.
Trước mắt cô là một vầng hào quang rực rỡ, khiến cô như đang được bước đi trên những đám mây, đẹp đẽ và thơ mộng.
Sau đó.
“Chị Nhuyễn Nhuyễn!”
Người con trai ôm cô và trở mình, cô nằm trên lồng ngực nóng bỏng của anh, để cho lòng bàn tay rộng của anh vuốt ve lưng cô hết lần này đến lần khác, làm cho nhịp thở của cô dần trở nên êm dịu.
“Nhuyễn Nhuyễn…”
“Sao anh có thể nấu ăn ngon vậy chứ?” Cô hỏi: “Nấu cơm rất khó.”
Mạnh Nguyễn mệt đến mức một chút sức lực cũng không còn, nhưng trực giác nói với cô rằng nhất định cô sẽ nghe được ba từ đó —— Ba từ mà anh chưa bao giờ nói với cô.
Mạnh Nguyễn mạnh mẽ trả lời lại “Vâng”, mặc dù giọng điệu và ngữ điệu bây giờ của cô thật sự rất quyến rũ.
Yết hầu của anh lăn lộn, một hồi lâu sau, anh hứa: “Anh sẽ đối xử tốt với em trong suốt quãng đầu còn lại.
Cảnh tượng tối hôm qua chợt ùa về trong tâm trí cô. Cô lập tức nắm lấy chăn bông rồi ngồi dậy, trừng lớn mắt nhìn xung quanh.
“…”
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Vậy thì chỉ có Thẩm Đoạt mới có thể tự chăm sóc mình, dần dà cũng biết làm.
Người con trai ôm cô và trở mình, cô nằm trên lồng ngực nóng bỏng của anh, để cho lòng bàn tay rộng của anh vuốt ve lưng cô hết lần này đến lần khác, làm cho nhịp thở của cô dần trở nên êm dịu.
Thẩm · Đầu gỗ ngốc · Cách điện với sự lãng mạn · Đoạt, cô không nên ôm bất cứ mơ mộng nào với anh!
***
Giữa trưa.
Anh đã như vậy còn không phải cái gì chứ?
Mạnh Nguyễn từ từ tỉnh lại.
Mà Trần Toa Toa đang bảo vệ Tiểu Hiên cũng đã nhớ ra Lệ Hạo là em trai của ai.
Tay cô vô thức sờ sờ tìm kiếm người bên cạnh, thiếu đi cơ thể ấm nóng kia khiến cô khó chịu mở mắt ra.
“Oáp ——”
Ngáp một cái, Mạnh Nguyễn vươn vai liền cảm thấy có chút “miễn cưỡng”
“Ừ, lần nào anh cũng sẽ để em cắn.” Thẩm Đoạt hôn lên đỉnh đầu cô: “Tùy ý cắn.”
Cảnh tượng tối hôm qua chợt ùa về trong tâm trí cô. Cô lập tức nắm lấy chăn bông rồi ngồi dậy, trừng lớn mắt nhìn xung quanh.
Căn hộ của Thẩm Đoạt, giường của Thẩm Đoạt, trên người cô là áo sơ mi của Thẩm Đoạt.
Thẩm Đoạt giữ chặt eo cô không cho cô di chuyển, đồng thời còn giúp cô nhặt món đồ kia lên trả lại cho cô, nào ngờ cô lại trực tiếp đấm cho anh một cái.
Cạch cạch.
Tay nắm cửa truyền đến một tiếng động nhỏ, Mạnh Nguyễn như một con cá chép chui vào trong ổ chăn giả chết.
Thẩm Đoạt nhìn cái chăn khẽ động đậy.
Bầu trời đêm ở thành phố lớn không giống ở Tịch Giang.
Nghĩ đến việc làm càn và điên cuồng của mình đêm qua, anh tự trách mình… Quá phấn khích.
Thẩm Đoạt chậm rãi bước vào trong, đứng ở bên cạnh giường một hồi, thấy suy nghĩ của mình lại sắp bay loạn không thể khống chế được, liền nhanh chóng ngồi xuống, gọi một tiếng “Nhuyễn Nhuyễn”.
Mạnh Nguyễn tiếp tục giả chết.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Thẩm Đoạt giật giật cái chăn: “Anh nấu món cháo đậu đỏ mà em thích này, dậy ăn một chút được không?”
Mạnh Nguyễn vẫn giả chết.
“Nhuyễn Nhuyễn…”
“Tên lừa đảo!”
“Đầu bếp Thẩm nấu món gì ngon vậy?” Mạnh Nguyễn mở tủ lạnh ra lấy một chai sữa chua.
Cái chăn đột nhiên bị hất lên, một “con mèo đang xù lông” xuất hiện.
“Cái tên lừa đảo này!” Mạnh Nguyễn bắt đầu đấm anh: “Rõ ràng hôm qua anh nói chỉ một lần thôi, kết quả anh…”
Mạnh Nguyễn thò lại gần nhìn nồi mì bóc khói, trong lòng ấm áp.
Nhìn thấy ánh mắt “khác người” của anh, cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình!
Mạnh Nguyễn lườm anh, khi cô vừa ngồi xuống liền trực tiếp kéo cổ áo phông của anh xuống, để lộ ra những dấu răng đặc sắc trên vai anh.
Cũng may cái tên “cẩu nam nhân” này vẫn còn có chút lương tâm, thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình: “Là lỗi của anh. Chúng ta ăn chút gì đó, được không? Anh còn làm món rau chân vịt và đậu que em thích nữa đó.”
Mạnh Nguyễn bĩu môi không nói gì.
Khi anh ôm cô ra khỏi giường, tay cô đặt ở trên vai anh, anh chợt nhíu mày.
“Sao vậy?”
“… Không có gì.”
Vì chuyện đó, Mạnh Nguyễn đã mặt dày đến thỉnh giáo Đại Tráng.
Mạnh Nguyễn lườm anh, khi cô vừa ngồi xuống liền trực tiếp kéo cổ áo phông của anh xuống, để lộ ra những dấu răng đặc sắc trên vai anh.
“Sao lại bị như này?”
“…”
“Anh bật đèn đi.” Cô nói: “Em…”
“…”
Mạnh Nguyễn ngồi ôm đống đồ ăn vặt trên sofa, xem TV.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
“Chính anh nói mà anh đã quên rồi sao? Anh nói… Anh là con rể.”
Mạnh Nguyễn thắc mắc tại sao anh lại muốn cho cô ăn canh gà vào buổi trưa? Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm nồng đó, cô không thể không uống được.
Mạnh Nguyễn lúng túng hắng giọng rồi cầm thìa lên ăn cháo, trong lòng còn lẩm bẩm mình dũng mãnh như vậy sao?
Thẩm Đoạt chậm rãi bước vào trong, đứng ở bên cạnh giường một hồi, thấy suy nghĩ của mình lại sắp bay loạn không thể khống chế được, liền nhanh chóng ngồi xuống, gọi một tiếng “Nhuyễn Nhuyễn”.
Người con trai sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống đối diện cô, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng lại gắp cho cô miếng chân giò hun khói. Chỉ trong vài phút, bát cơm nhỏ bên cạnh của cô đã chất thành một ngọn núi.
Mạnh Nguyễn gật đầu, đáp: “Chào cô, tôi là chị họ của Lệ Hạo. Có chuyện gì thì cô cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại với phụ huynh của Lệ Hạo.”
“Anh không ăn sao?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Anh gắp cho em hết thì anh ăn cái gì?”
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Anh không đói, em ăn nhiều một chút.”
Mạnh Nguyễn mặc kệ anh.
Một lúc sau, anh quay trở lại phòng bếp mang theo một bát canh gà ra.
“Buổi sáng anh dậy nấu món này sao?” Mạnh Nguyễn kinh ngạc.
Thẩm Đoạt phấn khích đến mức không thể ngủ được.
Trời vừa tờ mờ sáng anh đã lái xe đi chợ sớm, lên Baidu tìm hiểu một hồi, người ta nói rằng canh gà là bổ dưỡng nhất đối với cơ thể phụ nữ, anh liền mua một con về để nấu canh.
“Vẫn còn nóng.” Thẩm Đoạt ngồi xuống bên cạnh Mạnh Nguyễn, nhẹ nhàng thổi nguội canh: “Nhưng nhiều dinh dưỡng.”
Chính cô ta là người hai ba ngày lại buông “miệng rắn” sau lưng Tô Diệu Ngôn!
Mạnh Nguyễn thắc mắc tại sao anh lại muốn cho cô ăn canh gà vào buổi trưa? Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm nồng đó, cô không thể không uống được.
Cô vừa múc một thìa bỏ vào miệng liền nghe thấy người con trai bên cạnh hỏi: “Còn đau không?”
“Phụt!”
Thẩm Đoạt trả lời: “Cao Hiên đã nói với anh rồi. Nhưng cậu ấy có ý định riêng, cứ để kệ cậu ấy.”
Thẩm Đoạt sửng sốt, vội vàng dùng khăn giấy lau miệng cho cô: “Nóng quá sao? Há miệng để anh nhìn xem có bị bỏng không?”
“Oáp ——”
Đầu gỗ ngốc chết tiệt!
Cô còn cho rằng anh biết cô xấu hổ như thế nào nên mới không nhắc đến chuyện tối hôm qua, hóa ra còn ở chỗ này làm chuyện “động trời” như vậy!
Cô còn cho rằng anh biết cô xấu hổ như thế nào nên mới không nhắc đến chuyện tối hôm qua, hóa ra còn ở chỗ này làm chuyện “động trời” như vậy!
“Sao anh có thể đáng ghét như vậy chứ!” Mạnh Nguyễn đấm anh liên tục: “Ai bảo anh nhắc tới? Anh coi như, như… Sao anh phải nói vào lúc này chứ?”
Thẩm Đoạt ngồi yên để cô đánh, dù sao cũng không cảm thấy gì.
Ánh mắt này hung dữ quá.
“Cái, cái gì?”
Chẳng qua có một cú đấm thẳng vào vai anh, có chút đau.
Mạnh Nguyễn cũng ý thức được mình vừa đánh vào chỗ không nên đánh, vội vàng dừng tay nói: “Rất đau sao? Phải bôi thuốc vào. Em nhớ hộp thuốc…”
“Không sao.” Thẩm Đoạt giữ chặt tay cô: “Không đau.”
“Nhưng…” Nhưng vết cắn còn bị bầm lại, tụ máu nữa.
Tay cô vô thức sờ sờ tìm kiếm người bên cạnh, thiếu đi cơ thể ấm nóng kia khiến cô khó chịu mở mắt ra.
Thẩm Đoạt ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nói: “Thật sự không đau mà, em đừng lo.”
Mạnh Nguyễn khịt mũi, mạnh miệng nói: “Ai lo cho anh chứ. Lần sau em còn cắn anh nữa! Ai bảo anh nói không giữ lời?”
Trong nửa sau của bữa tiệc, các vị khách hầu như đã rời đi, chỉ còn lại nhân viên của tập đoàn Minh Huy đang tổ chức liên hoan nhỏ.
“Ừ, lần nào anh cũng sẽ để em cắn.” Thẩm Đoạt hôn lên đỉnh đầu cô: “Tùy ý cắn.”
“…”
Tại sao cô lại thấy lời này nó cứ quái quái thế nào nhỉ?
***
Thẩm Đoạt cố tình xin nghỉ nửa ngày, đây là một điều đặc biệt trong lịch sử.
Sau khi xử lý xong chuyện nhà, anh sảng khoái xuất phát tới phòng làm việc để tiếp tục công việc của mình.
Mạnh Nguyễn suy nghĩ, cũng có khả năng đó.
Mạnh Nguyễn ngồi ôm đống đồ ăn vặt trên sofa, xem TV.
Cô đoán rằng Thẩm Đoạt phải tăng ca vào buổi tối là điều không thể tránh khỏi, đang do dự không biết có nên tìm Đại Tráng để đi ăn không hay là về nhà ăn cơm thì chuông điện thoại vang lên.
Bác sĩ ở viện dưỡng lão thành phố H cũng đã nói, gần nửa năm qua, tình trạng suy nội tạng của Trương Cầm Phương rõ ràng nhanh hơn trước rất nhiều, rất có thể không chịu nổi trong vòng một hai tháng nữa.
Em trai Đại Tráng…
Trần Toa Toa đưa tay chạm vào chiếc nhẫn cưới: “À, Tiểu Hiên là em trai vị hôn phu của tôi. Vị hôn phu của tôi đang bận công việc, hôm nay có một hạng mục đáng giá hàng chục triệu phải bàn nên không thể tới đây được. Vì vậy tôi đã tới thay.”
“Alo, không phải em đang học thêm sao?”
Không có ai nói gì ở đầu dây bên kia, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng thở không ổn định của người đó.
Mạnh Nguyễn đột nhiên bật dậy: “Lệ Hạo, có chuyện gì vậy? Cứ nói với chị, không sao chứ?”
Lệ Hạo khịt mũi: “Chị Nhuyễn Nhuyễn, 5 rưỡi chị tới trường gặp chủ nhiệm lớp em được không? Em, em với bạn học đánh, đánh nhau.”
“…”
***
Mạnh Nguyễn đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng giáo viên.
Trời vừa tờ mờ sáng anh đã lái xe đi chợ sớm, lên Baidu tìm hiểu một hồi, người ta nói rằng canh gà là bổ dưỡng nhất đối với cơ thể phụ nữ, anh liền mua một con về để nấu canh.
Mạnh Nguyễn mạnh mẽ trả lời lại “Vâng”, mặc dù giọng điệu và ngữ điệu bây giờ của cô thật sự rất quyến rũ.
Chủ nhiệm lớp của Lệ Hạo là một nữ giáo viên, khoảng chừng 40 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị và cứng nhắc.
Không lâu sau, hai người ngồi xuống ăn thêm bữa nữa.
“Cô là phụ huynh của Lệ Hạo?” Cô giáo nghi ngờ.
Mạnh Nguyễn gật đầu, đáp: “Chào cô, tôi là chị họ của Lệ Hạo. Có chuyện gì thì cô cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại với phụ huynh của Lệ Hạo.”
“Nhuyễn Nhuyễn.” Thẩm Đoạt giật giật cái chăn: “Anh nấu món cháo đậu đỏ mà em thích này, dậy ăn một chút được không?”
Giáo viên khá bất mãn với cái cô “chị họ” này, nhưng nghĩ đến trong phòng tiếp khách còn có một cô “chị dâu” khác, liền cảm thấy người trước mắt có vẻ đáng tin hơn một chút.
“Vừa rồi anh nói như thế nào?”
“Được rồi.” Cô giáo gật đầu: “Mời cô ngồi. Tôi sẽ nói qua cho cô về chuyện đã xảy ra.”
“Vẫn còn nóng.” Thẩm Đoạt ngồi xuống bên cạnh Mạnh Nguyễn, nhẹ nhàng thổi nguội canh: “Nhưng nhiều dinh dưỡng.”
Mạnh Nguyễn vừa kéo ghế dựa thì cửa phòng tiếp khách mở ra.
Một nam sinh chạy vào chỉ mặt mình, nói: “Cô Triệu, cô còn phải nói chuyện làm gì? Em đã bị Lệ Hạo đánh thành ra như vậy đó!”
Mạnh Nguyễn quay sang nhìn Lệ Hạo: Em đánh sao?
Lệ Hạo cúi đầu không nói lời nào.
“Chị là phụ huynh của Lệ Hạo phải không?” Nam sinh đó lại nhìn Mạnh Nguyễn: “Cái phần tử bạo lực này còn dám vác mặt đến trường, nên nhốt lại vào trung tâm cải tạo thiếu niên mới phải!”
Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Bạn học này, em có thể bình tĩnh một chút được không? Chị còn phải nghe xem cô giáo nói tại sao chuyện lại thành ra như này.”
“Còn hỏi chuyện lại thành như vậy…”
Đúng là có chuyện như vậy.
“Tiểu Hiên!”
Cạch cạch.
“Sao anh không nói gì?” Mạnh Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Đã lâu rồi chúng ta không về thăm bà. Em thật sự hy vọng trình trạng của bà tốt hơn một chút, như vậy chúng ta có thể đưa bà tới thành phố B để điều trị.”
Một cô gái xuất hiện trong phòng tiếp khách.
Mạnh Nguyễn đột nhiên bật dậy: “Lệ Hạo, có chuyện gì vậy? Cứ nói với chị, không sao chứ?”
Mạnh Nguyễn quay lại nhìn, lập tức kinh ngạc: Trần Toa Toa?!
Trần Toa Toa cũng rất ngạc nhiên khi gặp lại Mạnh Nguyễn sau nhiều năm, cô ta vô thức khoe chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, túi xách đeo vào giữa khuỷu tay, uyển chuyển đi về phía Mạnh Nguyễn.
“Đã lâu không gặp.” Trần Toa Toa mỉm cười, hất mái tóc: “Không ngờ… Cậu nhóc này là gì của cậu vậy?”
“Cậu ra lệnh cho tôi sao?” Trần Toa Toa hỏi lại: “Mạnh Nguyễn, cậu cũng đừng ra vẻ thanh cao làm gì, đúng là đáng ghét giống hệt Tô Diệu Ngôn nói ba câu đốp chát bốn câu! Nhưng gần đây tôi lại nghe được một chuyện rất thú vị, cậu với quái thai Thẩm Đoạt đã ở bên nhau sao? Thật đúng là ‘duyên phận’ mà! Cậu lúc đó luôn bảo vệ quái thai như vậy, rốt cuộc quái thai này…”
Lúc đầu Lệ Hạo cũng thấy Trần Toa Toa này rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được. Lúc này nhìn thấy bộ dạng cao ngạo vênh váo của cô ta, ký ức của cậu đột nhiên sống lại.
Chính cô ta là người hai ba ngày lại buông “miệng rắn” sau lưng Tô Diệu Ngôn!
(*) Phàn cao chi: Đề cập đến việc kết bạn hoặc kết thân với những người có địa vị xã hội cao hơn mình.
“Chị Nhuyễn Nhuyễn!”
Căn hộ của Thẩm Đoạt, giường của Thẩm Đoạt, trên người cô là áo sơ mi của Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn ngăn Lệ Hạo, cười nói: “Đã lâu không gặp. Đây là em họ tôi. Cậu tới đây để…”
Trên quảng trường đang tổ chức một hoạt động gì đó, rất nhiều sinh viên còn tặng cho người qua đường những hình người nhỏ này, xanh vàng đều có cả.
Trần Toa Toa đưa tay chạm vào chiếc nhẫn cưới: “À, Tiểu Hiên là em trai vị hôn phu của tôi. Vị hôn phu của tôi đang bận công việc, hôm nay có một hạng mục đáng giá hàng chục triệu phải bàn nên không thể tới đây được. Vì vậy tôi đã tới thay.”
Mạnh Nguyễn hiểu ra, gật đầu nói: “Vậy bây giờ xin cô giáo hãy nói cho tôi biết chuyện xảy ra như thế nào đi.”
Cô Triệu nói sơ qua: Trong giờ nghỉ giải lao, nam sinh tên là Tiểu Hiên này đang nói chuyện với các bạn học khác. Đúng lúc đó Lệ Hạo đi ngang qua, cậu ta cố tình nói gì đó, các bạn học đều chê cười Lệ Hạo, Lệ Hạo tức giận nên đã ra tay.
“Cô giáo, nếu chuyện đã như vậy thì ai cũng có lỗi cả.” Mạnh Nguyễn nói: “Suy cho cùng, nếu không phải bạn học này…”
Mạnh Nguyễn tiếp tục giả chết.
Tiểu Hiên nhảy ra hét lớn: “Tôi nói sai chỗ nào? Lệ Hạo là kẻ không có ba! Mỗi lần họp phụ huynh không phải mẹ cậu ta tới thì cũng là chị cậu ta, chỗ phụ huynh ký tên của cậu ta cũng chưa từng có tên của đàn ông! Cậu ta chính là kẻ không có ba! Không…”
Lệ Hạo lại muốn ra tay.
Mạnh Nguyễn vội ngăn cậu lại, bảo cậu đừng nóng vội, sau đó cô nhìn Tiểu Hiên, ánh mắt trở nên sắc bén.
Mà Trần Toa Toa đang bảo vệ Tiểu Hiên cũng đã nhớ ra Lệ Hạo là em trai của ai.
“Thật đúng là trùng hợp.” Trần Toa Toa mỉm cười: “Mạnh Nguyễn, tôi nghĩ trong chuyện này các người mới là người nên nói lời xin lỗi, rồi chúng ta cũng bỏ qua chuyện này thôi. Dù sao cũng là bạn học cũ.”
“Thật đúng là trùng hợp.” Trần Toa Toa mỉm cười: “Mạnh Nguyễn, tôi nghĩ trong chuyện này các người mới là người nên nói lời xin lỗi, rồi chúng ta cũng bỏ qua chuyện này thôi. Dù sao cũng là bạn học cũ.”
“Dựa vào đâu…”
“Em đừng nói gì!” Mạnh Nguyễn nói: “Trần Toa Toa, cậu ta vừa nói gì chắc cậu cũng nghe thấy. Phải xin lỗi thì chúng ta đều phải xin lỗi. Lệ Hạo đánh người là không đúng, nhưng cậu nhóc này dùng vũ nhục cũng không đúng.”
Trần Toa Toa khoanh tay, chế nhạo: “Tại sao lại là dùng vũ nhục chứ? Chẳng lẽ Tô Diệu Ngôn không phải kẻ không có ba sao? Ồ, cô ấy có ba. Chẳng qua ba cô ấy phàn cao chi (*) thôi…”
“Chị là phụ huynh của Lệ Hạo phải không?” Nam sinh đó lại nhìn Mạnh Nguyễn: “Cái phần tử bạo lực này còn dám vác mặt đến trường, nên nhốt lại vào trung tâm cải tạo thiếu niên mới phải!”“Đúng rồi, hai ngày trước em nhắn Wechat với chị Linh Linh, nghe nói cô ấy muốn chuyển cô Vương đến thành phố B để sống cùng Cao Hiên.” Mạnh Nguyễn nói: “Vì việc này, hình như cô ấy đã cãi nhau với Cao Hiên.”(*) Phàn cao chi: Đề cập đến việc kết bạn hoặc kết thân với những người có địa vị xã hội cao hơn mình.
Ánh mắt của Mạnh Nguyễn càng trở nên sắc bén hơn, cô thấp giọng nói: “Cậu tốt nhất nên quản chặt cái miệng mình vào.”
Anh để cô ngồi lên đùi mình, nhìn vào mắt cô, có chút ngu ngốc mà nhấn mạnh: “Chú nói là con rể.”
“Cậu ra lệnh cho tôi sao?” Trần Toa Toa hỏi lại: “Mạnh Nguyễn, cậu cũng đừng ra vẻ thanh cao làm gì, đúng là đáng ghét giống hệt Tô Diệu Ngôn nói ba câu đốp chát bốn câu! Nhưng gần đây tôi lại nghe được một chuyện rất thú vị, cậu với quái thai Thẩm Đoạt đã ở bên nhau sao? Thật đúng là ‘duyên phận’ mà! Cậu lúc đó luôn bảo vệ quái thai như vậy, rốt cuộc quái thai này…”
“Chị là phụ huynh của Lệ Hạo phải không?” Nam sinh đó lại nhìn Mạnh Nguyễn: “Cái phần tử bạo lực này còn dám vác mặt đến trường, nên nhốt lại vào trung tâm cải tạo thiếu niên mới phải!”
Thẩm Đoạt đứng dậy đi tới cửa cất giày của cô vào trong tủ, hỏi: “Có muốn thay quần áo không?”
Rào ——
Mạnh Nguyễn cầm tách trà bát bảo của cô Triệu hắt vào mặt Trần Toa Toa.