Đầu Mạnh Nguyễn như muốn nứt ra.
Cô nằm trên giường nhìn trần nhà gần 20 phút, căn bản cô cũng đã quên những chuyện xảy ra sau khi cô say rượu.
Con người mà, không cố được thì đừng có cố.
Mạnh Nguyễn chống giường ngồi dậy.
Lại ngây người thêm 10 phút nữa mới đi rửa mặt.
Vào khoảnh khắc nước lạnh kích thích da mặt, trong đầu Mạnh Nguyễn hiện lên những hình ảnh mơ hồ.
Có vẻ ở trong chính nhà tắm này.
Cô điên cuồng nhào nặn mặt Thẩm Đoạt, rồi bắt người ta mỉm cười với mình.
Không cười không được.
Cô càng nghĩ về nó, hình ảnh càng rõ ràng.
Mạnh Nguyễn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, hai mắt đờ đẫn, lọ sữa rửa mặt trong tay rơi xuống đất.
Mặt mũi của cô, còn có thể lấy lại được không…
Mang theo tâm trạng tuyệt vọng, Mạnh Nguyễn đi đi lại lại rồi lại ra ghế sofa trong phòng khách ngây ngốc. Cô tự hỏi không biết có nên nhắn Wechat cho Thẩm Đoạt hay không?
Nhỡ đâu cô hiền thục, dịu dàng, ngoan ngoãn hiểu chuyện như này, chuyện gì cũng chưa làm thì sao.
Lấy điện thoại ra, Mạnh Nguyễn thoáng nhìn thấy một cái nồi màu hồng nhạt ở trong phòng bếp.
Cái nồi này trông rất đáng yêu, sau khi cô mua nó cũng chưa từng dùng qua.
Mạnh Nguyễn đặt điện thoại xuống đi vào trong bếp.
Dưới chiếc nồi màu hồng có một tờ giấy.
—— Cháo đậu đỏ trong nồi, đun sôi nhỏ lửa là có thể ăn được. Nhưng trước khi ăn thì nhớ uống một ly nước mật ong. Mật ong để ở ngăn thứ ba của tủ bên trái, nước ấm thì đun lên. Nhớ nhé, nước ấm.
Chữ viết cứng cáp, mạnh mẽ.
So với hồi còn đi học, chữ viết của Thẩm Đoạt càng thêm trau chuốt hơn.
Mạnh Nguyễn mở ngăn kéo ra lấy mật ong, pha cùng với nước ấm để uống, hiệu quả thần kỳ.
Dạ dày không còn khó chịu nữa.
Sau đó, mở bếp lên để đun cháo.
Trong lúc chờ đợi, Mạnh Nguyễn gấp tờ giấy trên tay thành hình trái tim nhỏ, nhét vào trong túi đồ ngủ như bảo bối.
***
Buổi trưa, Mạnh Nguyễn đã hoàn toàn bình ổn lại.
Cô tính toán lại các vật dụng đã bị tiêu hao trong nhà, lên danh sách rồi ra ngoài mua.
Đã qua hai tháng.
Bây giờ, Mạnh Nguyễn đã quen cửa quen nẻo với Tịch Giang, nhà nào bán cà chua thơm nhất, trong lòng cô biết rõ.
Sau khi mua sắm xong, Mạnh Nguyễn lại đến thăm tiệm trái cây của dì Phân.
Dì Phân thấy lần này cô mua nhiều như vậy liền đưa cho cô chiếc xe đẩy mà bà vẫn thường dùng, bảo sau này đi ngang qua thì mang tới trả cũng được.
Mạnh Nguyễn nói cảm ơn, sau đó mang trái cây tới Mộng Đạt.
Các anh em trong tiệm đã lâu không gặp nữ thần, lúc này đều nhiệt tình tiến tới, Nhị Hắc phải đá từng người một.
“Sao cô Mạnh lại tới đây vậy?” Nhị Hắc xoa xoa tay: “Còn mua nhiều fruit như vậy! Good! Quá good!”
Tiếng Anh ngày càng tốt hơn rồi.
Mạnh Nguyễn cười nói: “Hôm nay chỗ dì Phân có hoa quả mới, tất cả đều rất tươi. Tôi đã mua nhiều hơn một chút, mọi người mau rửa sạch rồi nếm thử hương vị xem thế nào.”
Khi nói lời này, cô liếc nhìn lên tầng hai.
Nhị Hắc giống như trộm vậy!
Nháy mắt đã hiểu ra chị dâu tới thăm anh Đoạt.
“Không đúng lúc rồi, anh Đoạt đã ra ngoài làm việc, chúng ta rửa nó xong rồi để lại cho anh ấy đi.” Anh ta nói: “Cô Mạnh, cô ngồi xuống đi, tôi sẽ đi rửa trái cây.”
Nhị Hắc mang trái cây ra sân sau.
Một người anh em thấy vậy liền chạy tới, nháy mắt: “Không phải anh Đoạt đi chơi với ai đó sao?”
“Cậu bị ngốc à?” Nhị Hắc đẩy chỗ trái cây qua: “Người ta mua những thứ này tới là vì muốn nhìn tôi đẹp trai như thế nào hay là xem cậu xấu xí như nào sao? Còn không phải cho anh Đoạt thể diện, thuận tiện tới thăm anh Đoạt luôn.”
Người anh em đó vò đầu.
Mang trái cây tới, thăm anh Đoạt, anh Đoạt lại không ở đây, ba thứ này có mối quan hệ gì?
Huống chi đây chỉ là một lời nói dối, rõ ràng anh Đoạt đã ra ngoài với Phượng Hoàng, còn đi rất lâu chưa thấy quay lại.
Nhị Hắc lười giải thích, chỉ nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ, người bên ngoài mới là chị dâu chân chính của chúng ta! Cậu đừng có mà ngu ngốc đi phát biểu linh tinh gì cả, chọc chị dâu không vui, anh Đoạt sẽ giết chết cậu đó!”
Vừa nghe rằng anh Đoạt sẽ giết chết mình, người anh em đó liền hiểu ra.
Nhị Hắc mang trái cây đã rửa sạch bước ra, Mạnh Nguyễn chào tạm biệt anh ta.
“Sao cô không ăn một chút đã?”
Mạnh Nguyễn lắc đầu: “Tôi cũng mua mà. Chỗ này là tặng cho mọi người, mọi người cứ từ từ mà ăn, sau đó cố gắng làm việc nhé.”
Nhị Hắc thầm nghĩ người không có ở đây thì rời đi thôi, cũng đúng mà.
Anh ta cũng không giữ cô lại, sau đó đi tới tủ lạnh lấy một chai nước uống, giải thích: “Đây là nước trái cây do chính chị Phát làm. Hôm qua định đưa cho cô Mạnh thì quên mất, nên tôi đã thuận tay mang về đây, vừa hay lúc này cô Mạnh mang về luôn.”
Mạnh Nguyễn cầm lấy rồi nói lời cảm ơn.
Lúc trở về thì mặt trời đã xuống núi.
Mạnh Nguyễn nghĩ bây giờ sẽ đem xe trả lại cho dì Phân, để cho nhà người ta còn dùng.
Lúc đi ngang qua đầu ngõ, Đậu Tử và Đại Bảo đang chơi đập bài.
“Chị!”
Mạnh Nguyễn nhìn Đậu Tử chơi vui đến mức trên mặt đều là mồ hôi, liền lấy khăn ướt lau cho cậu: “Đừng nghịch ngợm quá như vậy. Bằng không đổ mồ hôi mà để gió thổi sẽ bị cảm đó.”
Đậu Tử cười nói “Vâng”.
Vì đã lau mồ hôi cho Đậu Tử nên không thể không lau mồ hôi cho Đại Bảo được.
Mạnh Nguyễn lấy tờ giấy ướt mới ra, vừa mới duỗi tay thì Đại Bảo lùi về phía sau nửa mét, khuôn mặt mũm mĩm bạnh ra nói: “Yêu tinh sẽ mê hoặc người khác, ta không cần ngươi giúp.”
“…”
Đây là ngôn ngữ quốc gia nào vậy?
Đậu Tử túm lấy ống quần Mạnh Nguyễn, che miệng nói thầm với cô: “Đại Bảo nghe được từ chỗ thím Xuân, bà nội em nói đó chỉ là lời nói bậy.”
Mạnh Nguyễn dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cô mỉm cười, lấy chocolate và đồ ăn vặt vừa mới mua ra chia cho Đậu Tử và Đại Bảo.
Đại Bảo vừa rồi còn nghiêm túc như ông cụ non nháy mắt liền cười tươi như hoa.
“Chị, chị còn lợi hại hơn chị Linh Linh nhiều.” Đại Bảo vừa ăn chocolate vừa nói: “Bà em nói chỉ có chị mới có thể giữ chặt được anh Đoạt. Ngay cả khi chị Linh Linh có thể lên xe cũng anh ấy cũng vô dụng.”
Đây không phải lần đầu tiên Đại Bảo bán đứng bà nội mình.
Chỉ là lúc này, hoàn toàn bán đứng.
***
Về nhà, Mạnh Nguyễn chống eo đi quanh phòng khách.
Không phải chỉ là lái xe đưa chị Linh Linh đi có việc thôi sao. Ai chẳng có bạn khác giới chứ?
Hoàn toàn bình thường.
Nhưng vừa tự nhủ với mình như vậy xong thì suy nghĩ của cô lại xoay chuyển 180 độ.
Đều nói trước lạ sau quen, nhỡ đâu nói chuyện gì đó trong xe rồi sinh ra tia lửa điện thì phải làm sao?
Không thể không đề phòng được.
Hơn nữa, Đại Bảo còn nói lần này chị Linh Linh không chỉ mang thịt bò tới mà còn các món rau xào khác nữa.
Nhưng chuyện này không phải đáng ghét nhất mà đáng ghét nhất chính là đầu gỗ ngốc lại nhận toàn bộ!
Thích đồ ăn người ta nấu như vậy sao?
Mạnh Nguyễn càng nghĩ lại càng tức giận, cũng có phải đầu bếp nhỏ Trung Quốc (*) gì đâu!
(*) Đầu bếp nhỏ Trung Quốc (Trung Hoa tiểu đầu bếp): tên một bộ truyện tranh của tác giả Ogawa Etsushi. Truyện kể về một câu bé muốn trở thành đầu bếp giỏi nhất, lấy bối cảnh Trung Hoa thế kỷ 19, dưới triều đại nhà Mãn Thanh.
Với tinh thần chiến đấu rực lửa, cô lao vào bếp, sẵn sàng cho ai đó biết trình độ của một siêu đầu bếp là như thế nào.
Uỳnh!
Rầm!
Rắc rắc!
……
Lúc đi vào hừng hực khí thế bao nhiêu thì lúc bước ra lại uể oải bấy nhiêu.
Mạnh Nguyễn gục trên sofa như xác chết, trái tim hóa tro tàn.
Bên ngoài cửa sổ là một màu xám xịt, mặt trời đã lặn về phía tây.
Mà đầu gỗ ngốc vẫn chưa về.
Mạnh Nguyễn trở mình nằm sấp, chống cằm lên tay vịn ghế sofa, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Nhấn mở điện thoại.
Mạnh Nguyễn nhập các từ khóa: Một cô gái không biết nấu ăn thì nên làm như thế nào?
Có rất nhiều câu trả lời, nhưng đa số đều giống nhau, hầu như đều nói là siêng năng luyện tập là được, đây là vấn đề cần có thời gian và không thể vội vàng được.
Nhưng Mạnh Nguyễn muốn học ngay bây giờ.
Người ta còn biết hầm thịt bò và làm đồ ăn kèm, còn cô thậm chí còn không thể nấu mì với trứng gà.
Mạnh Nguyễn thực sự không vui.
Ngón tay tiếp tục lướt lướt các bài viết một cách máy móc, cho đến khi nhìn thấy một dòng bình luận như thế này: Không sao cả, có ăn là được rồi! Nói cho anh ấy biết món gì đó ngon ngon rồi đưa cho anh ấy cũng được mà?
Cái này… Thiên tài!
Mạnh Nguyễn bò dậy lấy những món đồ ăn vặt mà cô mới mua ngày hôm nay ra, tất cả đều là những thứ cô thích.
Không ăn!
Lấy hộp giấy hình con thỏ ra, Mạnh Nguyễn sắp xếp đồ ăn vặt một cách gọn gàng và đẹp mắt, nhìn thấy là muốn ăn ngay lập tức.
Tâm trạng cũng dần tốt lên, chỉ cần chờ đầu gỗ ngốc về rồi đưa cho anh là được.
Nhưng Thẩm Đoạt mãi không thấy về.
Từ 7 giờ đến 8 giờ, từ 8 giờ đến 9 giờ, đến bây giờ là 10 giờ rồi vẫn chưa thấy về.
Mạnh Nguyễn sợ rằng mình không nghe thấy động tĩnh ở sân bên cạnh bèn chạy ra cửa và chờ đợi.
Thời gian cứ trôi đi, Mạnh Nguyễn cũng đã quên mất mục đích chính của mình ngày hôm nay là gì. Cô bắt đầu lo lắng không biết Thẩm Đoạt có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Có gặp phiền phức gì không?
Nghĩ đến đây, cô không thể đợi thêm được nữa.
Mạnh Nguyễn lấy điện thoại ra để gọi điện.
Do ở ngoài quá lâu, tay cô đã đông cứng lại, không mở khóa được bằng dấu vân tay.
Vừa định nhập mật khẩu, trước mặt liền có tiếng bước chân.
“Sao cậu lại đứng bên ngoài?”
Khuôn mặt căng như dây đàn của Mạnh Nguyễn lập tức giãn ra, chiếc điện thoại tuột xuống khỏi tay cô và rơi xuống đất.
Thẩm Đoạt đi tới nhặt nó lên, lúc đứng thẳng lại liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô. Anh nhíu mày, lập tức cởi áo khoác ra khoác lên người cô.
“Mau vào đi.”
Mạnh Nguyễn co rúm lại trên ghế sofa để sưởi ấm.
Lúc trước đi tới đi lui cộng thêm đã chuẩn bị trước nên cô cũng không cảm thấy quá lạnh. Nhưng vừa bước vào căn phòng ấm áp dễ chịu liền có cảm giác băng và lửa đang đối đầu với nhau.
Thẩm Đoạt lấy chăn bọc người cô lại, nói: “Tôi đi rót nước ấm.”
Sau đó, đi vào trong bếp.
Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng bên trong thực sự khiến anh kinh ngạc.
Món xào nhưng không thể nhìn ra là xào những gì, đáy nồi còn bị cháy khét lẹt, các loại gia vị, bột mì, gạo vương vãi khắp nơi,…
Đây là đang phá nhà bếp sao?
Nhưng điều mà Thẩm Đoạt lo lắng bây giờ không phải là chuyện dọn dẹp, việc quan trọng hơn là phải đi rót một cốc nước ấm.
Một lát sau, Mạnh Nguyễn cầm lấy cốc nước.
Cô không vội uống nó, chỉ cầm nó trong lòng bàn tay.
“Trời lạnh như vậy, sao cậu còn ở bên ngoài?” Thẩm Đoạt nhíu mày.
Dường như đêm nay anh luôn cau mày như vậy.
Mạnh Nguyễn nhìn chằm chằm những bọt nước nhỏ trong cốc nước, trầm giọng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Thẩm Đoạt càng nhíu mày hơn: “Đi có việc.”
“Việc gì vậy?”
Câu này gần như là buột miệng, nhưng lại mang theo sự chất vấn vô hình, còn có vẻ không được lịch sự.
Mà Thẩm Đoạt, cũng không trả lời lại.
Trong lòng Mạnh Nguyễn liền thấy chua xót.
Nhưng cô lại tự nhủ với chính mình rằng, ai cũng có không gian riêng của người đó.
Nếu là cô, chắc chắc cô cũng không muốn mình bận rộn ở bên ngoài cả một ngày rồi lúc trở về còn bị chất vấn như này.
Ngay cả khi phải hỏi, cũng nên chú ý tới giọng điệu của mình một chút.
Mạnh Nguyễn ý thức được chính mình không đúng, nhưng nhất thời lại không muốn xuống nước để xin lỗi. Dù sao thì đầu gỗ ngốc cũng đi ra ngoài với chị Linh Linh mà, hơn nữa còn đi cả một ngày.
Cô cúi đầu và im lặng.
Thật lâu sau.
Người con trai bên cạnh mở miệng: “Hôm nay cậu xuống bếp à?”
Mạnh Nguyễn vẫn còn đang trong trạng thái ủ rũ, cô không trả lời, nhưng Thẩm Đoạt đã nhìn thấy chiếc băng cá nhân quấn quanh ngón tay cô.
Mạnh Nguyễn chu môi, không cho anh chạm vào.
Cô quay lưng lại, nói thầm: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể làm tốt được, nhưng tôi sẽ luyện tập. Nấu ăn thì có gì khó chứ? Cho tôi chút thời gian, đừng nói là hầm thịt bò, ngay cả mâm cơm của người Hán xưa tôi cũng có thể chơi được.”
Lời nói không đầu không đuôi.
Nhưng đầu gỗ ngốc vẫn hoàn ngốc. Anh biết không có bí mật nào trong thị trấn nhỏ này, thậm chí vừa rồi trước khi về còn nhắc nhở Quý Linh Linh.
Thẩm Đoạt thở dài.
Nhưng mây mù nặng trĩu trong lòng đều tan biến vì sự giận dỗi của cô gái này.
“Cậu ăn cơm chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô gái không nói gì.
Thẩm Đoạt cũng không vội, anh hỏi tiếp: “Tôi làm mì trứng cà chua, được không?”
Cô gái vẫn không nói lời nào, chỉ khom lưng che bụng mình lại.
Trong mắt Thẩm Đoạt ánh lên một nụ cười nhẹ, anh đứng dậy xoa xoa đầu cô rồi đi vào phòng bếp.
Bây giờ là 10 giờ rưỡi.
Mạnh Nguyễn ăn tối muộn.
Tay nghề của đầu gỗ ngốc thật sự rất rất tuyệt. Cô không chỉ ăn hết mì mà còn uống cạn nước dùng. Nếu không phải vì ra vẻ chính mình không ăn uống nhiều như vậy thì cô còn có thể ăn thêm nửa bát nữa.
Sau khi ăn xong, Mạnh Nguyễn lau miệng, trộm nhìn Thẩm Đoạt.
Cô cảm thấy mình vẫn cần phải xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra. Từ trước đây nay cô làm việc nào ra việc đó, cô sẽ không trốn tránh những trách nhiệm mà cô phải gánh chịu cũng như những sai lầm mà cô nên thừa nhận.
“Tôi…”
“Tôi…”
Hai người nói cùng một lúc.
Mạnh Nguyễn cười nói: “Vừa rồi giọng điệu của tôi không tốt, cậu đừng tức giận.”
“Không giận.” Anh nói.
Mạnh Nguyễn chạy vào trong phòng ngủ lấy cái hộp mà cô đã chuẩn bị ra, cô mở nắp, nói: “Cậu nhìn xem!”
Thẩm Đoạt phối hợp quan sát.
Trong hộp, đồ ăn vặt đầy màu sắc chất thành đống, có một số thứ mà anh thấy cô vẫn thường ăn, có lẽ là những thứ cô thích.
“Tặng cho cậu hết đó! Đều rất ngon!” Đôi mắt nai của Mạnh Nguyễn cong lên: “Cái kẹo QQ này tôi đã ăn từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Khi còn nhỏ, chỉ cần tôi không muốn tập múa, mẹ tôi liền lấy cái này ra để dụ tôi, tôi lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Cậu thử một cái xem.”
Cô vừa nói vừa xé gói kẹo ra.
Kẹo QQ tỏa ra vị ngọt của đào.
“Ăn thử xem.” Mạnh Nguyễn nói: “Cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi ăn đồ ngọt.”
Thẩm Đoạt hơi sửng sốt.
Mạnh Nguyễn nhân cơ hội đút viên kẹo vào miệng anh, sau đó xoay người “chơi” với mấy gói đồ ăn vặt khác: “Tối nay cậu luôn nhíu mày. Nếu gặp chuyện gì đó cậu có thể nói với tôi cũng được. Nhưng nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao. Tôi chỉ sợ cậu cứ ôm mọi chuyện ở trong lòng sẽ thấy không thoải mái.”
Thẩm Đoạt cảm thấy trong lòng như có một luồng điện ấm áp xoẹt qua.
“Thật ra hôm nay tôi đã đi cùng Quý Linh Linh.” Anh nói.
Động tác tay của Mạnh Nguyễn dừng một chút: “Ồ. Thật ra…”
Thẩm Đoạt kéo cánh tay cô để cô quay mặt về phía mình, lại nói tiếp: “Không chỉ có cô ấy, mà còn có mẹ cô ấy, cô Vương.”
“Mẹ của chị Linh Linh cũng ở đấy?” Mạnh Nguyễn khó hiểu hỏi lại.
Thẩm Đoạt gật đầu: “Giáo đốc Thái của viện dưỡng lão là bạn cũ của cô Vương. Mỗi lần tôi tới đó, cô Vương nếu có thời gian đều đi cùng.”
Mạnh Nguyễn càng thêm khó hiểu, đợi anh giải thích.
Đồng hồ treo tường trong phòng khách phát ra âm thanh tích tắc rất nhỏ, như gõ vào trái tim của hai người đối diện nhau, kéo dài thời gian chờ đợi đến vô tận.
Thẩm Đoạt cụp mắt xuống.
Lông mi của anh rất dài và dày, kết hợp với đôi mắt sâu càng thêm cuốn hút mạnh mẽ. Nhưng đôi khi anh cụp mắt xuống, hàng lông mi dài như trở thành một chiếc ô dù, che đi những tâm sự trong lòng anh.
Anh là người rất giỏi trong việc che giấu.
Che giấu cảm xúc, che giấu tình cảm, che giấu nỗi đau, che giấu tất cả những gì anh có thể che giấu.
Nhưng đêm nay không biết đã xảy ra chuyện gì?
Có lẽ là vì che giấu đã quá lâu, thật sự rất khó khăn; Hoặc là, dù vất vả nỗ lực đến mấy cũng đều vô ích; Hoặc là, bởi vì anh quá đau đớn mà trở về nhà, vốn định muốn tiếp tục che giấu, nhưng lại phát hiện ra có một cô gái đang đợi anh trở về.
Cô gái quan tâm đến anh.
Cô lo lắng cho sự an toàn của anh, cô giận dỗi với anh, cô chủ động xin lỗi anh vì quan tâm đến tâm trạng của anh.
Giờ khắc này, Thẩm Đoạt không muốn che giấu nữa.
“Bà nội tôi đang nằm ở viện dưỡng lão.” Anh trầm giọng nói: “Tình trạng không được tốt lắm.”
***
Thành phố H, viện điều dưỡng Nhân Khang.
Trương Cầm Phương đã cấp cứu cả buổi chiều ngày hôm qua.
Các bác sĩ đã nỗ lực cho đến tối, cuối cùng cũng đã duy trì được sự sống cho bà cụ. Nhưng bác sĩ bảo Thẩm Đoạt hôm nay phải trở lại viện dưỡng lão để thảo luận về kế hoạch điều trị tiếp theo.
Mạnh Nguyễn không đi theo Thẩm Đoạt đến văn phòng của bác sĩ.
Cô đi tới bên ngoài phòng bệnh, Trương Cầm Phương đang nằm trong phòng quan sát, ngoại trừ bác sĩ và y tá ra thì không ai được phép vào phòng bệnh.
Qua tấm kính lớn và dày, lần đầu tiên Mạnh Nguyễn nhìn thấy bà nội của Thẩm Đoạt.
Bà cụ gầy gò, da bọc xương.
Túi đựng mặt nạ dưỡng khí quá dài, phải quấn rất nhiều vòng quanh tai mới có thể giữ được, nhưng cách này vẫn không phù hợp, bởi vì mặt nạ dưỡng khí rất lớn, đầu của mặt nạ dưỡng khí luôn ở trên chân mày của bà cụ.
Lạch cạch.
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Mạnh Nguyễn quay đầu lại, là một cô y tá mập mạp.
Y tá nhìn Mạnh Nguyễn, không nói gì, khẽ gật đầu, rồi mang thuốc vào bên trong cho bà cụ.
Mạch máu của bà cụ quá mỏng, làn da cũng mỏng manh, yếu ớt.
Y tá xoa bóp mu bàn tay bà cụ một hồi lâu mới tìm được mạch phù hợp.
Sau khi cắm kim tiêm vào, lỗ nhỏ trên mu bàn tay bà cụ nhanh chóng rỉ ra máu đỏ sẫm, y tá dùng tăm bông ấn xuống.
Nhưng chỉ là truyền dịch như mọi khi mà thôi, y tá đứng đó 15 phút, lúc đi ra trên trán đã có một tầng mồ hôi mỏng.
“Tôi là y tá của bà Trương, tôi họ Điền.” Y tá tháo khẩu trang xuống: “Cô là…”
Mạnh Nguyễn vội nói: “Xin chào. Tôi là bạn của Thẩm Đoạt, tôi đến thăm bà Trương.”
Cô y tá nói “Ồ”, lúc nói có chút bối rối: “Trước đây chưa từng thấy Tiểu Thẩm đưa ai tới đây để thăm người bệnh. Chỉ có cô Vương với con gái cô ấy tới, nhưng bọn họ chưa bao giờ tới phòng bệnh.”
Mạnh Nguyễn nghe vậy cũng đoán được y tá đang nhắc đến Vương Tú Trân và Quý Linh Linh.
Nhưng hiện tại cô không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện này, liền hỏi: “Y tá Điền, cho tôi hỏi bà Trương…”
“À!” Y tá Điền thở dài: “Người thực vật, nằm trên giường đã hơn ba năm rồi.”
Trương Cầm Phương được chuyển đến viện dưỡng lão Nhân Khang hai năm trước.
Trước đó, bà đã từng điều trị ở một bệnh viện trong thành phố H, sau đó hôn mê hơn nửa năm, vẫn luôn không có dấu hiệu bình phục.
Giường bệnh của bệnh viện thật sự rất khan hiếm, Thẩm Đoạt đã thương lượng chuyện chuyển viện, sau đó mới chuyển tới đây.
“Tôi nói câu này nghe không được xuôi tai lắm, cô Mạnh đừng quá để tâm.” Y tá Điền nói: “Bà Trương quá đáng thương! Chi bằng cứ ra đi, coi như là một sự giải thoát. Nhưng Tiểu Thẩm như thế nào cũng không chịu bỏ cuộc, cậu ấy cứ tiếp tục chăm sóc bà ấy như vậy, chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra.”
Mạnh Nguyễn nhìn bà cụ tiều tụy trên giường bệnh, thấp giọng nói: “Bà Trương bị bệnh gì vậy ạ?”
Y tá Điền vội liếc nhìn cô, không nói gì cả.
Mà chính sự im lặng này đã khiến Mạnh Nguyễn xác định rằng sự vắng mặt của Thẩm Đoạt trong kỳ thi đại học có liên quan đến bệnh của bà Trương.
Mạnh Nguyễn mím môi, hai tay trong túi xoa xoa.
Hít một hơi thật sâu, cô ngẩng đầu lên nói: “Tôi là bạn gái của Thẩm Đoạt, cô nói cho tôi biết cũng không sao cả.”
Thật ra, y tá Điền ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết mối quan hệ giữa cô gái này với Thẩm Đoạt không được bình thường.
Cô y tá đã chăm sóc bà Trương lâu như vậy, cho dù chỉ là một người xa lạ nhưng đã đến mức như này cũng có chút cảm tình. Cô thật lòng hy vọng bà cụ có thể vững vàng hơn một chút, cũng hy vọng đứa cháu trai duy nhất của bà… Không phải khổ sở như vậy nữa.
“Tôi có thể nói đại khái cho cô biết, nhưng cụ thể như thế nào…” Y tá Điền lắc đầu: “Cô vẫn nên hỏi Tiểu Thẩm thì tốt hơn.”
***
Trương Cầm Phương bị tụ máu não do nhồi máu cơ tim.
Khi hàng xóm phát hiện thì người bà đã cứng lại được một thời gian. Đến khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, rất may mắn là đã giữ được mạng sống.
Trước đó, Trương Cầm Phương dựa vào nghề thủ công để móc túi, giỏ, giày dép, vất vả tích góp mãi mới đủ tiền để đi thăm đứa cháu trai chuẩn bị thi đại học.
Nào ngờ sau khi bị bệnh, không bao giờ có thể đứng lên được nữa.
Mọi người nghe nói sở dĩ Trương Cầm Phương đột nhiên đổ bệnh là bởi vì nghe thấy tiếng hét thất thanh của con trai mình trước khi tử vong qua điện thoại.
Đây thật sự là một chuyện ác độc, mọi người đều bán tín bán nghi.
Chưa đầy hai ngày sau, cháu trai của Trương Cầm Phương ở nơi khác gấp gáp trở về.
Mọi người đều khuyên đứa cháu nén bi thương mà ứng phó, nhưng liền nhìn thấy trên người đứa cháu có đeo băng tang màu đen, mà con trai của Trương Cầm Phương cũng không thấy trở về… Như vậy, lời đồn đại cũng có độ tin cậy.
Thẩm Đoạt phải đối mặt với một hóa đơn chữa bệnh khổng lồ.
Nhà nghèo, hai bàn tay trắng, mà chính anh cũng vừa mới thành niên, đừng nói đến tiền chữa bệnh cho bà nội, ngay cả nuôi sống bản thân mình còn khó.
Mọi người đều sẵn sàng giúp anh, nhưng nghĩ đến những lời đồn đại, bọn họ cũng có chút kiêng kị.
Bởi vì có người nói, ba của Thẩm Đoạt, Thẩm Bân, bị kẻ thù tới chém chết.
Thẩm Đoạt đã đi gánh nước, dọn đồ đạc, thậm chí còn đi khiêng quan tài đám tang cho một số hộ trong thị trấn có mồ mả tổ tiên ở trên núi… Việc gì anh cũng nhận, chỉ để kiếm tiền.
Nhưng làm việc hơn hai tháng cũng không dành dụm đủ số tiền bà nội điều trị trong vòng một tuần.
Bệnh viện khuyên anh nên từ bỏ.
Thứ nhất là tuổi của bà cụ cũng không còn trẻ, cơ thể không thể chịu được một số phương pháp điều trị; Thứ hai, cơ hội tỉnh lại là rất mong manh; Thứ ba, bệnh viện không phải lúc nào cũng chịu được chi phí điều trị.
Thẩm Đoạt lúc đấy đã nói một câu: “Nhất định phải cứu bà nội tôi.”
Mọi người không biết Thẩm Đoạt đã dùng cách gì hay bán cái gì để lấy tiền, bởi vì sau đó anh đột nhiên có một khoản tiền nhỏ đủ để cho bà nội chữa trị trong một khoảng thời gian.
Sau đó, anh Phát và chị Phát cũng tìm đến để giúp đỡ.
Thẩm Đoạt đã cần cù chăm chỉ làm việc trong nhà hàng hơn nửa năm.
Dù khó khăn đến đâu, anh cũng không bao giờ hỏi vay ai một xu, mà anh cũng chưa bao giờ gây phiền toái cho người khác một lần.
Mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy sự ngoan cường và mạnh mẽ của đứa trẻ này, dần dần cũng quên đi những lời đồn đại đó.
Sau đó, Thẩm Đoạt đã quan sát thấy lỗ hổng trong việc chuyển phát nhanh ở Tịch Giang, rồi mở ra chuyển phát nhanh Mộng Đạt.
Anh không nói lời nào, quản lý cửa tiệm này theo cách riêng của mình: Không bao giờ kéo dài thời gian giao hàng, không bao giờ tăng giá, cũng không bao giờ mắc sai lầm. Một chút mệt mỏi để đổi lấy sự uy tín của chuyển phát nhanh Mộng Đạt, sau đó, công việc kinh doanh của tiệm ngày càng tốt hơn.
Cứ như vậy, anh gánh vác chi phí điều trị của bà mình, đồng thời cũng trở thành “anh Đoạt” đáng tin cậy của thị trấn.
Trời nhá nhem tối, xe đậu ở bãi đỗ xe cố định bên ngoài Tịch Giang.
Mạnh Nguyễn đã ở cùng Thẩm Đoạt trong viện dưỡng lão cả một ngày. Khi nhận được tin một lần nữa bà Trương đã vượt qua được cơn nguy kịch, hai người mới lên đường trở về.
Trên đường đi, Mạnh Nguyễn luôn trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
“Cậu muốn ăn gì?” Thẩm Đoạt tắt máy rồi hỏi: “Tôi đi…”
“Tôi muốn giúp bà Trương liên hệ với các chuyên gia ở thành phố B.” Mạnh Nguyễn nói.
“…”
“Cậu yên tâm, cũng chỉ là bắc cầu thôi. Cậu không cần phải cảm thấy phiền phức hay là như thế nào, tôi chỉ muốn giúp bà Trương thôi.”
Thẩm Đoạt vẫn muốn mở miệng từ chối.
Lúc này Mạnh Nguyễn mới quay đầu lại, cô nhìn vào mắt anh, trịnh trọng nói: “Tôi không muốn cậu lại một mình gánh vác mọi chuyện, tôi có thể chia sẻ với cậu.”
Trái tim Thẩm Đoạt run lên: “Cậu…”
“Tôi sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện vì cậu.” Mạnh Nguyễn dừng lại một chút, trong mắt cô chưa từng có sự kiên định như vậy: “Cậu hiểu tôi có ý gì chứ?”
“Thẩm Đoạt, tôi tình nguyện.”