Sau khi về nhà đóng cửa bếp lại, Mạnh · Tiểu đầu bếp Trung Hoa · Nguyễn lại xuất hiện lần nữa!
Mặc dù lần trước thất bại, nhưng trái tim của đầu bếp Mạnh vẫn rất hừng hực khí thế. Cho dù con đường nấu nướng của cô có nhấp nhô như thế nào đi chăng nữa, đã nhấp nhô thì cứ nhấp nhô đi.
Sau một hồi bận rộn, Tô Diệu Ngôn gọi điện tới.
“Dì Lam tới Tịch Giang à?” Cô ấy hỏi.
Mạnh Nguyễn nếm thử nước dùng, nó có vị đắng rất lạ, cô vội vàng cho thêm hai thìa đường trắng nữa.
“Sao cậu biết?” Mạnh Nguyễn cầm điện thoại, hỏi: “Mẹ tớ tìm cậu à?”
Tô Diệu Ngôn tự động bỏ qua câu hỏi này, hỏi tiếp: “Dì Lam có dùng tới nội quy gia đình không hay như thế nào? Bây giờ cậu không sao chứ? Có cần tớ tới đó không?”
Mạnh Nguyễn đậy nắp nồi, nói: “Không cần, ngày mai tớ sẽ quay về thành phố B.”
“Hả?” Đầu óc Tô Diệu Ngôn có chút rối rắm: “Ồ, trở về cũng đúng thôi. Nhưng… Nhưng còn chuyện của cậu với Thẩm Đoạt thì phải làm sao bây giờ? Dì Lam đã biết chuyện của hai cậu chưa?”
Mạnh Nguyễn thở dài, trả lời: “Chưa.”
Trước đó Tô Diệu Ngôn cũng đã nhắc đến chuyện quay trở về, cho nên sớm hay muộn thì cũng phải về thôi.
Hơn nữa, dựa vào hoàn cảnh hiện tại để suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ, nếu chỉ lo đến chuyện vui vẻ hay không, có quay đầu lại cũng không thấy vui được.
“Nhuyễn Nhuyễn, cậu cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Tô Diệu Ngôn nhắc nhở: “Ba mẹ cậu xem như là đã khai sáng. Nhưng chuyện tình cảm và vấn đề hôn nhân của con gái, chắc chắn bọn họ sẽ không thể thông suốt được ngay lập tức. Hơn nữa với tình cảnh của Thẩm Đoạt, thực sự không thể nào lạc quan được.”
Mạnh Nguyễn khẽ nói “Ừ” rồi nhìn chồng bắp cải trắng xếp ở trên cửa sổ.
Trước kia, cô cũng đã từng mơ tưởng về một nửa của mình.
Dù có đẹp trai, cao ráo hay không, nhưng vẻ bề ngoài cũng chỉ xếp thứ hai. Điều quan trọng nhất vẫn là phải lãng mạn, dù có thể nào cũng sẽ thực hiện những lời thề non hẹn biển với cô…
Không ngờ, cuối cùng cô lại tìm được một người không hiểu chút nào về lãng mạn cả.
Nhưng, điều này cũng chẳng thể nào quét sạch được tất cả những ảo tưởng của cô trước đây.
“Cho dù có lạc quan hay không, tớ đều sẽ ở bên cạnh anh ấy.” Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Tớ không thể sống thiếu anh ấy được.”
***
Buổi trưa.
Thẩm Đoạt hoàn thành xong công việc trong cửa tiệm và trở về nhà.
Cô gái đẩy cửa ra một chút, một cái đầu nhỏ ló ra mỉm cười với anh, trên đỉnh đầu có một vài sợi tóc rối bù, trên mặt còn dính một chút muối ăn hoặc là đường trắng.
“Anh về rồi.” Mạnh Nguyễn liếc nhìn về phía sau: “Anh đợi một lát, chúng ta sắp được ăn rồi!”
Cạch!
Đóng cửa, khóa cửa lại.
Khóe miệng Thẩm Đoạt hơi nhếch lên.
Anh đi đến giàn hoa ngắm cây xương rồng, nó đã có chút thay đổi, nhưng vẫn còn rất nhỏ.
Nó giống như một phần nhỏ của rễ phía trên, trước đây có màu xanh ngọc bích, nhưng bây giờ đã sẫm màu hơn… Điều này cho thấy cây xương rồng đã được chăm sóc đúng cách.
Thẩm Đoạt đưa tay ra chạm nhẹ vào gai nhọn, cảm xúc trong lòng hỗn độn.
Chỉ chốc lát sau, ba món ăn đã được dọn ra.
“Hình, hình thức không được đẹp mắt lắm.” Mạnh Nguyễn khẽ cười: “Nhưng mùi vị vẫn ngon! Anh nếm thử trước đi, xem em hầm món thịt này như thế nào.”
Nói xong, cô che miệng chạy vào trong bếp.
Thẩm Đoạt cũng đi theo vào.
“Ức!”
Mạnh Nguyễn lại nấc cụt, cô vừa định mở nắp nồi lên thì vòng eo đã bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, cả người lùi lại phía sau hai bước, rơi vào một vòng tay quen thuộc.
“Bị bỏng bây giờ.”
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói từ tính, Mạnh Nguyễn vô thức rúc vào trong vòng tay của người con trai.
Thẩm Đoạt mở nắp nồi.
Miếng thịt bên trong bị cháy xém quá mức, có lẽ là cho quá nhiều xì dầu.
“Ôi! Ai cho anh… Ức!” Hai má Mạnh Nguyễn nóng lên: “Cái này em còn chưa làm xong, ức! Chưa xong đâu!”
Tại sao cái tật xấu bị nấc cụt khi lo lắng của cô lại thường xuyên xảy ra khi có đầu gỗ ngốc vậy?
Mặt mũi gì đó, căn bản là không tồn tại.
“Có thể ăn được không, có thể làm được hay không đều không quan trọng.” Thẩm Đoạt dùng thìa lật món thịt hầm lại, sau đó thêm một số gia vị khác: “Anh sẽ làm cho em.”
Khi Mạnh Nguyễn thấy đầu bếp đã xuống núi, cô liền biến trở lại thành con gấu koala.
“Vậy không phải lúc nào cũng khiến anh mệt mỏi sao? Anh trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi như vậy, chẳng lẽ còn phải nấu cơm cho em nữa? Vậy thì bạn gái của anh sẽ bị người khác chê cười đó!”
Thẩm Đoạt giúp cô gạt những sợi tóc mai rối tung, nghiêm túc nói: “Bạn gái là của anh, không liên quan đến chuyện của người khác.”
Sẽ bàn tán đó!
Vì tập trung nói chuyện với anh như vậy nên Mạnh Nguyễn cũng không còn nấc nữa.
Cô quấn chặt lấy anh, lại nói: “Em cảm thấy món bắp cải xào dấm mà em xào sẽ rất ngon. Nhà họ Mạnh bọn em có cách giải quyết bắp cải rất thú vị, mùi vị chắc chắn cũng rất phi thường.”
Thẩm Đoạt vươn tay tắt đếp, đậy nắp nồi lại hầm thêm một lúc.
Sau đó, anh dùng cả hai tay ôm chân cô lên, thực sự biến cô trở thành một con gấu koala “dính người” rồi đi ra ngoài.
“Này! Anh bị ngã bây giờ! Em đang chặn tầm nhìn của anh đó!”
“Không đâu, tin anh.”
Tin anh…
Lần trước trong lúc nghĩ cách thoát khỏi con rắn, anh cũng đã nói hai từ này.
Mặc dù Mạnh Nguyễn rất sợ anh sẽ mạo hiểm, nhưng chỉ cần nghe được hai từ này, cô đặc biệt thấy an tâm.
Cô ôm lấy cổ anh rồi hôn anh một cái, sau đó ngoan ngoãn dựa vào anh, đợi anh đặt mình xuống.
Hương vị đồ ăn quả thực không tệ.
Mạnh Nguyễn có cảm giác như đạt được thành tựu lớn, bởi vì Thẩm Đoạt đã ăn hai bát cơm, còn khen ngợi tài năng nấu nướng của cô.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi dạo một vòng trong sân nhỏ để hóng gió, sau đó trở về nhà xem phim.
Mạnh Nguyễn chọn một bộ phim đã từng được công chiếu, rất kinh điển —— “Đêm không ngủ ở Seattle”.
Cô dựa vào lồng ngực của người con trai, khi nhìn thấy những khung cảnh lãng mạn hoặc những phân đoạn cảm động, cô lại thì thầm vài câu với anh.
Người con trai không quá để ý vào bộ phim, hầu hết sự chú ý của anh đều đổ dồn vào cô gái.
Cuối cùng, nam nữ chính gặp lại nhau trong tòa nhà Empire State, mở ra tình yêu đích thực của bọn họ.
Mạnh Nguyễn cảm động muốn khóc.
“Thật sự, duyên phân là một cái gì đó không thể bị cản trở bởi ngoại lực.” Cô nói: “Ở khoa em có một đàn chị lớn hơn em vài tuổi. Chị ấy đã chia tay bạn trai, nhưng trong lòng hai người đều không thể quên được nhau. Một năm mới lại đến, kỳ tích đã xảy ra với bọn họ, bọn họ đã gặp lại nhau ở quảng trường Thời Đại tại thành phố B, lại một lần nữa ở bên nhau. Bây giờ, bọn họ cũng đã có con, một gia đình ba người rất hạnh phúc.”
Khi nói những lời này, cô gần như nằm trong vòng tay của anh, hai người thực sự ở rất gần nhau.
Thẩm Đoạt vỗ nhẹ lưng cô, nhìn xuống đôi mắt còn hơi đỏ của cô vì xúc động, hỏi: “Em có tin vào duyên phận không?”
Mạnh Nguyễn gật đầu.
Cô nằm trong vòng tay của anh, mỉm cười đầy ẩn ý: “Chúng ta chính là duyên phận của nhau.”
Vì vậy, dù có cách xa vạn dặm, em vẫn có thể tìm thấy anh.
***
Hai người ngủ quên trên ghế sofa.
Khi Mạnh Nguyễn tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã mờ vàng, mặt trời lập tức lặn xuống.
Cô đánh thức Thẩm Đoạt, sau đó vội vàng đi vào phòng ngủ tìm bộ váy mà cô đã chuẩn bị sẵn vào ngày hôm qua.
Ngay khi trời vừa tối, thị trấn chật ních người.
Nam nữ già trẻ, ai cũng cười nói vui vẻ.
Mạnh Nguyễn nói: “Chúng ta cứ từ từ tới cầu Nguyệt Giang cũng được, bây giờ chắc chắn có rất nhiều người ở đó. Chúng ta tới phố Nước Đường trước được không?”
“Được.”
Mạnh Nguyễn cố tình tới thăm quán ăn nhỏ của bà Lý, còn mua không ít mỳ udon.
Đậu Tử vẫn múc thêm một muỗng canh cho chị gái xinh đẹp này, còn nói rằng trước đây anh Đoạt không bao giờ ăn những thứ này, cho nên bà nội đã tặng thêm một xiên cá viên.
Mạnh Nguyễn cầm cái cốc vừa đi vừa ăn.
Lễ hội hoa đăng hôm nay không chỉ có thả đèn lồng mà một số người cao tuổi có tay nghề ở đây cũng tới phố ăn vặt để bán đèn lồng.
“Cái này dễ thương quá!”
Mạnh Nguyễn đưa cốc cho Thẩm Đoạt, sau đó cầm lấy một chiếc đèn lồng hình thỏ trắng.
“Là Tiểu Thẩm đó sao.” Chú bán đèn lồng mỉm cười: “Đây chắc là bạn gái đúng không, trông xinh đẹp như thế này! Chiếc đèn lồng này tặng cho hai đứa, chúc tình yêu của hai đứa thật ngọt ngào!”
Đúng là mặt mũi của anh Đoạt ở Tịch Giang luôn tuyệt vời như vậy!
Mạnh Nguyễn chọn thêm một chiếc đèn lồng hình con gấu, sau đó nói với chú đó: “Chúng cháu sẽ nhận lời chúc phúc của chú, nhưng tiền đèn thì vẫn phải đưa ạ. Nếu không lời chúc phúc sẽ không linh nghiệm đâu ạ.”
Chú đó cười: “Thật là một cô gái thông minh và chu đáo! Tiểu Thẩm, cháu rất may mắn đó! Sau này hai đứa chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, con cháu đầy đàn.”
Chú đó buộc đèn lồng con thỏ và con gấu lại với nhau, kết thành một cái tay cầm rồi đưa nó cho Mạnh Nguyễn.
Thẩm Đoạt trả tiền. Khi nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, trong mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
Hai người nắm tay nhau tiếp tục đi vào bên trong.
Mạnh Nguyễn cầm đèn lồng nên không tiện ăn, thỉnh thoảng Thẩm Đoạt lại dừng lại đút cho cô ăn.
“Anh cũng ăn thử xem, mùi vị thật sự rất ngon.”
Thẩm Đoạt cắn một miếng dọc theo chỗ cô vừa cắn, gật đầu: “Ngon.”
Lang thang một hồi thì cũng đã gần 9 giờ.
Người dân trong thị trấn nghỉ ngơi rất sớm, trên đường phố lúc này cũng không còn nhiều người như trước.
Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt đi tới bên cầu Nguyệt Giang.
Vào lúc này, vô số đèn lồng thắp sáng toàn bộ con sông Nguyệt, khiến cho con sông Nguyệt giống như một chiếc đai ngọc đính đầy đá quý, sóng sánh lấp lánh, thơ mộng huyền ảo.
Mạnh Nguyễn lấy hai chiếc đèn lồng mà cô đã mua ra.
Điều ước viết trên đèn lồng đã được cô nghĩ vào ngày hôm qua.
Mạnh Nguyễn ngồi xổm xuống bên bờ sông, Thẩm Đoạt cảnh giác trông chừng cô, đề phòng cô bị trượt chân hoặc là rơi xuống sông.
Anh nhìn thấy cô thành kính ôm chiếc đèn lồng, nhắm mắt lại, trong lòng dường như đang suy ngẫm một điều gì đó. Chờ đến lúc mở mắt ra, đôi mắt của cô ánh lên những tia sáng ngời trong veo, cô cúi người xuống thả chiếc đèn vào trong nước.
Mạnh Nguyễn nắm lấy tay Thẩm Đoạt rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn theo chiếc đèn lồng trôi đi. Nó trôi rất chậm, trôi về phía dưới chân cầu Nguyệt Giang.
“Chúng ta lên cầu xem đi.”
Mạnh Nguyễn vốn định nói cho Thẩm Đoạt rằng tại sao cô lại đến Tịch Giang. Bởi vì vào ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, ở khách sạn nơi tổ chức party, cô đã vô tình nhìn thấy một bức phác thảo cầu Nguyệt Giang trên bệ cửa sổ ở hành lang.
Cô không biết đây là bức tranh của ai, bởi vì tác giả không ký tên.
Nhưng cô có thể nhìn ra những nét vẽ nhẹ nhàng uyển chuyển của tác giả đã truyền thêm sắc thái tình cảm cho bức tranh, khiến cho từng phần của bức tranh trông thật sống động và tuyệt đẹp.
Ngay khi Mạnh Nguyễn định mở miệng, một đám trẻ vội vã muốn trở về nhà đã chạy từ trên cầu xuống.
Thẩm Đoạt tay mắt lanh lẹ, lập tức kéo cô ôm vào lòng.
Sức mạnh đó giống hệt những gì bọn họ cảm nhận được khi gặp lại nhau trên cầu Nguyệt Giang.
Mà sức mạnh đó khiến Mạnh Nguyễn quên mất chuyện bức tranh, nhưng lại gợi nhớ ký ức về những ngày đầu mới tới Tịch Giang.
“Em vẫn chưa nói với anh, ngày đầu tiên em tới Tịch Giang gặp được anh, thật ra em tưởng anh là tên trộm.” Mạnh Nguyễn cười rộ lên, kéo tay anh.
“Chiếc áo phông Tom và Jerry ngày hôm đó anh mặc có màu giống với chiếc áo của tên trộm đã ăn cắp ví của em.” Cô tiếp tục nói: “Đúng rồi, tại sao sau đó chưa từng nhìn thấy anh mặc lại chiếc áo đó vậy?”
Thẩm Đoạt lấy chiếc khăn choàng trong túi xách ra choàng lên người cô, sau đó nói: “Bộ quần áo đó là do Chu Tấn Đông mượn đồ của anh.”
Mượn?!
Vậy Mạnh Nguyễn nên cảm ơn Chu Tấn Đông mới đúng.
Nếu không phải anh mượn chiếc áo phông này, có lẽ cô sẽ không gặp lại Thẩm Đoạt sớm như vậy.
Hơn nữa, thế giới thay đổi nhanh trong nháy mắt. Nếu lúc đó cô bởi vì mất chiếc ví, tâm trạng tồi tệ muốn quay trở về nhà đóng gói đồ đạc rời đi, thì cô đã hoàn toàn bỏ lỡ đầu gỗ ngốc trước mắt.
Nghĩ tới điều đó, trong lòng Mạnh Nguyễn có chút sợ hãi không thể giải thích được.
Từ tận đáy lòng, cô thầm biết ơn sự sắp đặt của thượng đế. Cô lấy một tấm thẻ từ trong chiếc túi nhỏ của mình ra.
“Lễ tình nhân vui vẻ.”
Thẩm Đoạt nhận lấy tấm thẻ, trên đó viết to ba chữ —— Thẻ ước nguyện.
“Anh đừng xem thường tấm thẻ ước nguyện này, nó chứa đựng sức mạnh kỳ diệu của thiên thần Mạnh đó! Đợi đến khi thiên thần Mạnh trở về, cho phép anh tạm sử dụng tấm thẻ ước nguyện này, thiên thần sẽ thực hiện điều ước của anh.”
Tay cầm tấm thẻ của Thẩm Đoạt đột nhiên siết chặt lại.
Anh suýt nữa thì buột miệng nói: Điều ước của anh chính là em.
Nhưng cuộc chia tay sắp xảy ra, dù có nói bao nhiêu cũng đều vô ích.
Nhìn thấy người con trai ngẩn người, Mạnh Nguyễn rũ mắt không nói lời nào, cô thò lại gần nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt anh.
Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, đôi mắt nai của cô cong lên, cười vô cùng ngọt ngào.
“Điều ước gì cũng đều có thể thực hiện được.” Cô nói: “Chỉ cần anh muốn.”
Thẩm Đoạt cẩn thận cất tấm thẻ vào trong túi, khóe miệng nhếch lên: “Anh biết rồi, cảm ơn thiên thần.”
Mạnh Nguyễn không hài lòng.
Cô đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt của đầu gỗ ngốc, nói: “Đã bảo anh phải cười thật nhiều rồi mà! Hai má lúm đồng tiền này của anh đúng là có sức sát thương, có thể hạ gục cả nam lẫn nữ trong nháy mắt! Làm… Không đúng! Anh phải cười bớt đi, chỉ có thể cười như vậy với em thôi! Cũng không đúng, anh phải cười thật nhiều vào, như vậy mới…”
Thẩm Đoạt siết chặt hai tay cô, giữ chặt ở trong lòng bàn tay rồi hơi nhếch khoé miệng.
Mỉm cười.
Nụ cười của anh thực sự rất mê người, là loại dịu dàng tràn ngập ánh mặt trời, khiến người xem đều cảm thấy ấm áp.
“Chỉ cười với em như vậy thôi.” Anh nói.
Hốc mắt của Mạnh Nguyễn chợt cay cay, cô nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình sang chỗ khác, cúi đầu nói: “Quà lễ tình nhân đều đã có rồi. Đúng rồi, anh có biết truyền thuyết về Tịch Giang không? Chính là…”
Lời nói còn chưa dứt.
Trước mắt Mạnh Nguyễn xuất hiện một chiếc ốp điện thoại màu đỏ —— Là ốp điện thoại hình cô bé quàng khăn đỏ.
“Là anh rút thăm trúng thưởng thắng được.” Thẩm Đoạt nói: “Không phải thiên thần chuẩn bị…”
Mạnh Nguyễn cầm lấy chiếc ốp điện thoại rồi quay lưng lại, cảm giác khó chịu chua xót trong lòng khiến cô không thể kiềm chế được những giọt nước mắt của mình.
Cô luyến tiếc anh, thật sự luyến tiếc.
Trái tim Thẩm Đoạt cũng nặng trĩu, anh cũng không muốn để cô nhìn thấy, âm thầm thay vỏ điện thoại của mình thành hình sói xám.
Ngày hôm qua, anh đã cố tình quay lại cửa hàng tiện lợi để rút thăm.
Anh đã mua gần 300 tệ, thậm chí còn nhận được giải nhất là một thùng nước giặt siêu lớn, nhưng anh vẫn không ngừng mua đồ, không ngừng bốc thăm trúng thưởng.
Chủ cửa hàng tiện lợi hỏi tại sao anh phải làm như vậy? Số tiền đó quá đủ để mua những giải thưởng này.
Người con trai nghiêm túc nói: “Nhất định phải đạt được giải nhì.”
Ông chủ gãi đầu.
Sau đó, người con trai đã tiêu hơn 500 tệ, lấy được giải khuyến khích là một túi giấy lớn.
Bà chủ thấy vậy liền nói: “Chàng trai, tôi sẽ cho cậu giải nhì. Vốn dĩ cũng không phải thứ gì đắt tiền, cậu làm như vậy sẽ rất lãng phí tiền bạc.”
Người con trai lắc đầu: “Nhất định phải đạt giải nhì.”
Cuối cùng, người con trai đã chi gần 1000 tệ, lấy được hai cái ốp điện thoại này mới rời đi.
Ông chủ nói thầm với bà chủ: “Người Tịch Giang nào cũng như vậy sao? Mới ngày đầu khai trương mà chúng ta đã gặp được thần tài rồi, xem ra nơi này rất dễ kiếm sống.”
“Ông thì biết cái gì chứ!”
Sáng nay bà chủ đã từng gặp chàng trai này, bên cạnh anh còn có bạn gái của anh.
Cô gái đó rút thăm vài lần cũng không trúng thưởng, hậm hực rời đi, không ngờ…
Cùng là phụ nữ, bà chủ đương nhiên hiểu được.
Dùng tiền mua và rút thăm trúng thưởng đối với phụ nữ mà nói hoàn toàn khác nhau. Rút thăm trúng thưởng có một ý nghĩa khác, mà tiêu tiền cũng có một ý nghĩa khác.
Mỗi người phụ nữ đều có những tâm tư đẹp đẽ như vậy.
May mắn thay, người mà cô gái này yêu lại sẵn sàng thỏa mãn những tâm tư đẹp đẽ đó của cô…
Mạnh Nguyễn kiểm soát lại cảm xúc của mình, sau đó cũng thay ốp điện thoại.
Sau đó xoay người lại, ốp điện thoại của người con trai cũng đã được thay thế.
Cô bé quàng khăn đỏ và sói xám.
Thật ra, Mạnh Nguyễn cảm thấy cô mới giống sói xám, đầu gỗ ngốc “nhút nhát” như vậy phải là cô bé quàng khăn đỏ mới đúng.
“Đẹp.”
Đây là lời khen bất biến vạn năm của đầu gỗ ngốc.
Mạnh Nguyễn mỉm cười, nhào vào trong lòng anh, nghẹn ngào nói: “Anh phải ngoan ngoãn chờ em trở về đó.”
Thẩm Đoạt ôm cô, khẽ “Ừ” một tiếng.
“Em biết trong lòng anh có rất nhiều băn khoăn.” Mạnh Nguyễn nói: “Những cái băn khoăn đó đúng thật là sự tồn tại khách quan, và chúng ta không thể trốn tránh được. Nhưng anh phải nhớ, chỉ cần chúng ta đồng lòng, chúng ta đều có thể giải quyết được nó.”
Hai tay ôm lấy eo cô của Thẩm Đoạt khẽ run lên, khàn giọng nói: “Được.”
Dưới ánh trăng trên cầu Nguyệt Giang, cùng với dòng nước chảy vô tận dưới cầu.
Chàng trai hôn cô gái ở trong lòng, một lần rồi lại một lần nữa, hôn đến cạn kiệt sức lực.
Vừa rồi Mạnh Nguyễn mới chỉ nói một nửa.
Truyền thuyết mà mẹ Chu kể về chàng thiếu gia nghèo cùng cô con gái út của tiệm thuốc, diễn biến sau đó là ——
Chàng thiếu gia vì cô gái mà chăm chỉ luyện nghề làm ngói, chàng đã sửa lại chiếc cầu Nguyệt Giang này để kiếm xô vàng đầu tiên, sau đó đến nhà cầu hôn cô.
Nhận được sự đồng ý của ba cô gái, chàng thiếu gia cưỡi ngựa đến, đằng sau là một chiếc kiệu hoa, đoàn người đi lên chiếc cầu Nguyệt Giang, tổ chức lễ thành hôn với cô gái.
Sau khi kết hôn, tình cảm của họ càng sâu nặng. Một người xây nhà, một người chữa bệnh cứu người, làm những việc có ích cho người dân Tịch Giang.
Trăm năm sau, con cháu của họ cũng được hạnh phúc.
Để tưởng nhớ ơn nghĩa của họ, cũng như muốn khẩn cầu cho tình cảm trăm năm bền chặt của đôi vợ chồng, người dân Tịch Giang đã tổ chức lễ tình nhân của riêng vùng đất này —— Lễ hội hoa đăng.
***
Sáng sớm hôm sau.
Mạnh Nguyễn kéo vali ra bãi đỗ xe bên ngoài thị trấn.
Thẩm Đoạt đi sau cô nhưng không dám lộ diện. Nhưng ngay sau đó, Dương Quang, dì Phân, cùng với Chu Tấn Đông, Cao Hiên, Nhị Hắc, anh Phát, chị Phát, tất cả mọi người đều tới tiễn cô, Thẩm Đoạt cũng tự nhiên xen vào giữa bọn họ.
“Chị Mạnh, đây là bánh quy do em và mẹ em làm. Chị có thể ăn nó ở trên đường nếu đói.” Dương Quang cười để lộ hai chiếc răng khểnh.
Mạnh Nguyễn cầm lấy cái túi, trong lòng có chút hụt hẫng.
Dì Phân lại nói: “Đã lâu rồi không về nhà, ở lại chăm sóc bọn họ thật tốt. Khi nào rảnh rỗi lại trở về đây, dì Phân sẽ để đào vàng cho cháu.”
“Nhất định phải trở về chứ, bữa ăn đầu tiên sau khi trở về, anh Phát sẽ bao!” Anh Phát vỗ ngực nói.
Mạnh Nguyễn không khỏi gật đầu.
Lúc này, cô mới nhận ra rằng không chỉ có người cô yêu thương bị bỏ lại đây mà còn có những người bạn tốt của cô. Bọn họ cũng giống như gia đình của cô vậy.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Mạnh Nguyễn.” Thư ký Trương đứng ra nói: “Chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một số đặc sản quê hương, sẽ gửi tới đây sau. Một chút thành ý nho nhỏ, mong mọi người đừng chê trách.”
Mọi người đều nói không cần khách sáo, vốn dĩ cũng không có gì.
“Cô Mạnh, mau trở lại sớm một chút nhé.” Nhị Hắc nói: “Nếu không tôi cũng chẳng biết nói English với ai cả, chỉ có cô nghe hiểu được thôi.”
Chu Tấn Đông đá anh ta: “Vậy trình tiếng Anh của anh Đoạt là ăn cắp ở đâu hả?”
Nhị Hắc xoa mông, lẩm bẩm: “Nhưng anh Đoạt không chịu nói với em…”
“Cái đó, cái đó…” Chu Tấn Đông hắng giọng, không tình nguyện lấy một túi que cay ra: “Mẹ tôi nói cô hay đến quầy bán đồ ăn vặt để mua cái này, cầm lấy mà ăn trên đường. Chúc may mắn.”
Mạnh Nguyễn cầm lấy, nói cảm ơn.
Cao Hiên vòng tay qua cổ Chu Tấn Đông, cười nói: “Lão Chu nhà ta cũng quan tâm người khác thế sao!”
“Cậu chết với tôi…”
“Mạnh Nguyễn, thành ý của bọn họ đã đủ cả rồi, cho nên tôi cũng không nói nhiều nữa.” Cao Hiên thoáng nhìn Thẩm Đoạt, sắc mặt của anh trước sau vẫn lạnh nhạt như vậy: “Dù sớm hay muộn cô nhất định phải quay lại, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng ăn lẩu.”
Mạnh Nguyễn khom lưng: “Cảm ơn mọi người.”
Tài xế giúp cô xách hành lý bỏ vào trong cốp, thư ký Trương thì tới một bên nghe điện thoại giải quyết công việc.
Mạnh Nguyễn nhân cơ hội nắm lấy tay Thẩm Đoạt, liên tục dặn dò: “Em về dỗ dành mẹ em xong sẽ quay lại, anh chờ em nhé. Nhất định phải chờ em.”
Thẩm Đoạt gật đầu.
Thư ký Trương gác máy và đi về phía họ.
Hai người tách tay nhau ra, thư ký Trương bảo Mạnh Nguyễn lên xe, sau đó quay lại liên tục cảm ơn những người đã đến tiễn.
Mạnh Nguyễn vừa lên xe liền hạ cửa sổ xuống, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Đoạt.
Mà Thẩm Đoạt cũng nhìn cô, chỉ là khoảng cách quá xa, bọn họ không có cách nào có thể đọc được cảm xúc của nhau.
Thư ký Trương lên xe, bảo tài xế lái xe đi.
“Chị Mạnh mau trở về sớm nhé!”
“Trở về sẽ mời em một bữa!”
“Goodbye!”
Mạnh Nguyễn vẫn luôn nhìn theo người con trai đứng bất động ở đó cho đến khi chiếc xe của cô hoàn toàn ra khỏi ranh giới của Tịch Giang, sau đó mới đóng cửa sổ lại.
“Người dân ở đây thật tốt bụng và giản dị.” Thư ký Trương đưa khăn giấy cho cô.
Mạnh Nguyễn lau nước mắt.
Sở dĩ vừa rồi cô không thể nói được nhiều là vì cô sợ bản thân sẽ không kìm nén được cảm xúc, nói nhiều quá sẽ càng khiến mọi người buồn bã, tưởng như cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Bây giờ im lặng như vậy, cô không còn lo sợ, nước mắt cô cũng rơi xuống không ngừng.
Cô khóc rất lâu.
Mạnh Nguyễn nhìn quanh xe rồi hỏi thư ký Trương: “Mẹ tôi đâu rồi?”
Thư ký Trương chớp mắt, trả lời: “Tình cờ có một đối tác ở thành phố S muốn hợp tác với Minh Huy trong một dự án, Phó tổng đã đồng ý lời mời tới tham dự bữa trưa. Chờ khi Phó tổng quay lại, chúng ta sẽ xuất phát trở về thành phố B, 4 giờ chiều nay máy bay sẽ cất cánh.”
Mạnh Nguyễn không nghi ngờ gì cô ấy.
Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Đoạt.
Cô muốn nói cho anh biết rằng, ước nguyện mà cô đã viết trên chiếc đèn lồng Khổng Minh vào ngày đầu tiên ở Tịch Giang đã được thực hiện. Vì vậy, cô rất hy vọng điều ước mà cô viết trên đèn lồng vào ngày lễ tình nhân sẽ thành hiện thực.
—— Không sợ đi ngược chiều, nhưng gặp được sẽ hiểu nhau.
Thẩm Đoạt đã thực hiện ước nguyện của cô.
***
“Anh Đoạt, đã đi xa rồi.” Chu Tấn Đông nói: “Đừng đau khổ quá. Qua một thời gian nữa đại tiểu thư sẽ trở lại thôi. Cái này, cái này gọi là gì nhỉ?”
Nhị Hắc búng ngón tay: “Tiểu biệt thắng tân hôn (*)”
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: nghĩa là cuộc chia ly dù nhỏ đến đâu vẫn đọng lại trong lòng người sâu sắc hơn so với hôn lễ mới.
“Cần mẹ gì cậu nhiều lời!” Chu Tấn Đông lại đá anh ta.
Thẩm Đoạt siết chặt tay, lạnh lùng nói: “Mọi người về trước đi.”
Mọi người đều nghĩ có lẽ anh muốn được yên tĩnh, liền không nói thêm gì nữa, từng người tản đi.
Không bao lâu sau.
Một chiếc Bentley khác lái vào từ bãi đậu xe bên ngoài thị trấn.
Tài xế trên xe xuống xe, lịch sự nói: “Chàng trai, Phó tổng mời cậu lên xe nói chuyện.”
Điện thoại trong tay anh rung lên.
Nhuyễn Nhuyễn: [Máy bay sẽ cất cánh lúc 4 giờ, sau khi xuống máy bay em sẽ gửi Wechat cho anh.]
Nhuyễn Nhuyễn: [Nhớ kỹ những lời mà em đã nói ngày hôm qua nhé.]
Nhuyễn Nhuyễn: [Trở về em sẽ hỏi Nhị Hắc hành tung của anh. Em sẽ xử lý anh nếu anh không làm tốt đó! /Dao phay?]
Nhuyễn Nhuyễn: [Em sẽ rất nhớ anh]
Nhuyễn Nhuyễn: [Bây giờ em đã bắt đầu nhớ anh rồi…]
Nhuyễn Nhuyễn: [Chờ em]
Thẩm Đoạt khóa màn hình, cắn chặt răng, cố nén lại tình cảm ở trong lòng, đi về phía xe.
Phó Lam đã ngồi ở trong đó.
Thấy chàng trai lên xe, bà mỉm cười: “Xin lỗi, đã làm lãng phí thời gian của cháu rồi.”
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Cháu chào dì.”
Phó Lam đóng lại tài liệu chứa đựng tất cả thông tin về quá khứ của Thẩm Đoạt, bắt đầu cuộc trò chuyện của bọn bọ.
~ Tác giả có lời muốn nói:
Giai đoạn chuyển tiếp là đây.
Một khúc đệm nhỏ cho lời thú nhận vào năm mới, sau đó cả hai mới hoàn toàn ở bên nhau.