Đứng trước mắt mèo.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông lập tức đập vào mắt cô, Mạnh Nguyễn không khỏi sợ hãi, cảm thấy ngày tận thế của mình đã cận kề rồi.
“Ức!”
Mạnh Nguyễn vội vàng che miệng lại rồi quay đầu nhìn Thẩm Đoạt, lại nghe thấy ——
“Em không cần bảo cậu ta trốn đi.” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói: “Anh đến đây không phải muốn chơi trốn tìm. Bây giờ mở cửa ra, anh sẽ cho em cơ hội để giải thích.”
Trái tim Mạnh Nguyễn như tan thành mây khói.
“Anh của em nói chuyện rất độc miệng, anh, ức! Anh đừng để trong lòng.” Cô chạy tới dặn dò anh: “Còn nữa…”
Thẩm Đoạt dùng ngón tay cái lau đi vết son bị lem ra trên môi cô, nói: “Giao cho anh.”
Mạnh Nguyễn cũng nhanh chóng lau sạch vết son của mình trên môi anh.
Sau khi chỉnh trang lại bộ dạng của cả hai, Thẩm Đoạt tiến tới mở cửa.
Không còn cánh cửa ngăn ở giữa, hai người con trai bốn mắt nhìn nhau, sóng ngầm mãnh liệt.
“Anh Phó, xin chào.”
Phó Doanh Xuyên đánh giá anh, sau đó gật đầu xem như là đáp lại.
Trong phòng khách.
Phó Doanh Xuyên ngồi trên ghế sofa, còn Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt đứng ở phía đối diện.
“Anh ~” Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Sao anh lại tới đây? Anh quản lý một tập đoàn lớn như vậy, làm gì có thời gian rảnh đúng không.”
Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói: “Đến thăm bà chủ của anh.”
“…”
Người đàn ông này sao có thể ôm mối thù lâu như vậy chứ!
Mạnh Nguyễn không dám cãi lại, cười nịnh nọt: “Em chỉ nói linh tinh thôi mà. Em còn phải dựa dẫm vào sự bao bọc của anh, làm sao dám làm bà chủ của anh được.”
Phó Doanh Xuyên không nói lời nào.
Người này trời sinh đã có một đôi mắt màu hổ phách, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thổi bay khuôn mặt của người đối diện, để lộ ra bản chất thật của người đó.
“Anh Phó, tôi và Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị ăn cơm.” Thẩm Đoạt chủ động nói: “Nếu anh không chê thì cùng ăn với chúng tôi.”
Phó Doanh Xuyên lại nhìn Thẩm Đoạt.
Dáng vẻ của người con trai này vô cùng chỉn chu, lại có khí chất riêng, giờ phút này đang thản nhiên tiếp nhận sự soi xét của anh ấy, không chút luống cuống sợ hãi nào.
“Không phải cậu với Mạnh Nguyễn đã chia tay rồi sao?” Phó Doanh Xuyên lên tiếng giống như là đang hùng hổ dọa người: “Chia tay rồi còn đến ăn cơm cùng nhau hả?”
Mạnh Nguyễn không vui. Thẩm Đoạt nắm tay cô, trả lời: “Lúc trước là tôi không quyết tâm, làm tổn thương đến Nhuyễn Nhuyễn. Nhưng bây giờ, chúng tôi đang hẹn hò.”
Phó Doanh Xuyên cười mỉa mai: “Tại sao không công khai?”
“Anh!”
Tại sao người này có thể toàn chọn những câu hỏi nan giải như vậy chứ!
Thẩm Đoạt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh của mình, nói ra sự thật: “Bởi vì bản lĩnh của tôi hiện tại chưa đủ để đứng bên cạnh Nhuyễn Nhuyễn. Tôi không muốn Nhuyễn Nhuyễn với ba mẹ cô ấy lại cãi nhau, bắt ép chúng tôi chia tay, càng không muốn để bọn họ nghĩ rằng tôi có ý đồ xấu.”
Không có sự giả vờ hay sự bất ổn nào về cảm xúc.
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn nhà bếp, rau trên thớt mới chỉ thái một nửa, nồi hầm thức ăn trên bếp thì cháy khét lẹt.
Tài nấu ăn chẳng đâu vào đâu.
“Khi nào thì thực lực của cậu mới xứng với Mạnh Nguyễn?” Phó Doanh Xuyên lại hỏi: “Thanh xuân của người con gái cũng chỉ có mấy năm, uổng phí tất cho cậu, liệu cậu có bồi thường được không?”
Thẩm Đoạt nắm chặt tay. Lúc này, Mạnh Nguyễn lên tiếng.
“Anh, anh đang làm gì vậy? Có phải phỏng vấn nhân viên đâu!” Cô nói: “Cho dù là đang phỏng vấn, anh không thể đặt câu hỏi bình thường một chút được sao? Không thể chỉ dựa vào một mình tiềm lực được. Hơn nữa tiềm lực của Thẩm Đoạt rất lớn, anh đừng có võ đoán như vậy.”
Phó Doanh Xuyên không muốn nói mấy lời vớ vẩn với cái người trong não toàn chuyện yêu đương này, nhưng khi rũ mắt nhìn thấy bản thảo thiết kế trên bàn trà, anh ấy đã sững sờ.
“Cậu thiết kế nó?” Anh ấy hỏi.
Thẩm Đoạt gật đầu.
Phó Doanh Xuyên cầm nó lên, lật xem.
Mạnh Nguyễn thấy vậy, biểu cảm khắc nghiệt so đo vừa rồi lập tức chuyển thành nhiệt tình và dịu dàng.
“Anh, sao ạ? Dù sao anh cũng có chút chuyên môn, đánh giá xem nó như thế nào đi.” Cô nói rồi chạy đến bên cạnh Phó Doanh Xuyên: “Thẩm Đoạt và bạn anh ấy đã thành lập một studio thiết kế nội thất, đây là bản sơ thảo thiết kế gần nhất cho khách hàng. Là sơ thảo, nó vẫn chưa được hoàn thiện.”
Phó Doanh Xuyên liếc mắt nhìn cô, sau đó quay sang bên cạnh tiếp tục xem.
10 phút sau.
Trong phòng khách, ngoài tiếng Phó Doanh Xuyên lật giấy vẽ thì không còn gì khác.
“Anh, anh xem…”
“Em đi ra ngoài trước đi.”
“Hả?”
“Anh muốn nói chuyện một mình với cậu ta.”
“…”
Đứng ở ngoài hành lang, Mạnh Nguyễn dán tai lên cửa nghe trộm.
Phó Doanh Xuyên vẫn luôn thâm tàng bất lộ (*) như vậy.
(*) thâm tàng bất lộ: Người càng tài giỏi thì càng không lộ diện hoặc để lộ thân phận trước người khác.
Trên thương trường, anh ấy sát phạt một cách quyết đoán, thủ đoạn ra đòn mạnh mẽ, cứng rắn, hầu như không có ai là không sợ vị “Tiểu Phó tổng” này; Nhưng về đến nhà, anh lại có thể làm cánh gà chiên coca cho cô em gái duy nhất của mình, thậm chí mua một căn hộ để tặng cho cô, chỉ vì để cô đi học cho tiện.
Mạnh Nguyễn thực sự không thể hình dung được cái người “trong ngoài không rõ” như Phó Doanh Xuyên sẽ có thái độ như thế nào với Thẩm Đoạt.
Trong lúc đang lo lắng thì điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
Là Lệ Hạo.
“Chị Nhuyễn Nhuyễn, em muốn đến trang trại của chị vài ngày trong kỳ nghỉ đông.”
“…”
Mạnh Nguyễn hiện tại không có thời gian để quan tâm đến mấy chuyện lung tung này, cô hào sảng đáp lại một chữ “Ừ” rồi tiếp tục dán tai lên cửa.
Gần 15 phút trôi qua.
Cánh cửa được mở ra mà không hề báo trước, Mạnh Nguyễn mất sự chống đỡ mà thình lình ngã vào bên trong.
Cô ngã vào trong lòng Thẩm Đoạt.
“Cậu thực đúng là hiểu con bé.” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói.
Tuy trong lòng Mạnh Nguyễn u sầu, nhưng cô vẫn mỉm cười ngây thơ: “Anh, hai người nói chuyện vui vẻ chứ?”
Phó Doanh Xuyên phủi phủi áo khoác, trả lời hai chữ —— “Hỏi cậu ta”.
Sau khi anh ấy rời đi.
Mạnh Nguyễn kéo tay Thẩm Đoạt hỏi tình hình.
“Anh trai em giao cho anh một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?”
Thẩm Đoạt đưa tài liệu nhận được trên điện thoại mình cho Mạnh Nguyễn xem. Mạnh Nguyễn vừa mới nhìn được hai chữ, trái tim của cô trở nên lạnh ngắt.
***
Studio càng ngày càng phát triển.
Cao Hiên phát huy hết khả năng miệng lưỡi của mình, cộng thêm trước đây đã từng làm trong ngành môi giới bất động sản, anh ta có thể dễ dàng nắm bắt được tâm lý khách hàng của mình.
Về phần Thẩm Đoạt, Tạ Hoài Thâm đã giới thiệu anh với rất nhiều người trong giới nghệ sĩ.
Thiết kế của Thẩm Đoạt luôn thay đổi và có sự khác biệt, nhưng lại có thể kiểm soát hoàn hảo các phong cách khác nhau. Các tác phẩm của anh đều bán được hết và đều nhận được sự khen ngợi của khách hàng. Danh tiếng của anh lan rộng từ một thành mười, mười thành một trăm, càng ngày càng có nhiều người chỉ đích danh muốn anh thiết kế cho.
Nhưng nhiệm vụ của Phó Doanh Xuyên vẫn luôn khiến anh lo lắng.
Hôm nay.
Là ngày cuối cùng mà Mạnh Nguyễn đến trường, Thẩm Đoạt đã tới đón cô lúc tan học.
Người con trai đứng thẳng lưng ở dưới đài phun nước.
Không ít nữ sinh đi ngang qua chỗ anh đứng, thì thầm to nhỏ.
Một số người cho rằng có thể anh là giáo viên mới trở về từ nước ngoài; Cũng có người cho rằng anh là sinh viên trao đổi mang hai dòng máu; Cũng có người cho rằng anh là một ngôi sao… Nhưng đa số bọn họ đều ngần ngại không dám tiến tới bắt chuyện.
Thẩm Đoạt khẽ cúi đầu.
Đại học B đã từng là ước mơ lớn nhất của anh.
Trước đây mỗi lần đi làm thêm, anh đều cố tình đi đường vòng để được nhìn thấy cánh cổng lớn này, khao khát nghĩ về khung cảnh học tập và sinh hoạt của mình ở nơi đây.
Nhưng cuối cùng …
“Đoán xem em là ai?”
Một đôi tay mềm mại ấm nóng che đôi mắt của người con trai.
Sương mù lơ lửng trong lòng Thẩm Đoạt lập tức tan biến, anh nắm tay cô gái, đáp: “Nhuyễn Nhuyễn.”
“Nhuyễn Nhuyễn là ai?”
Người con trai khẽ cười: “Là bạn gái anh.”
“Trả lời đúng rồi!”
Cô gái vòng tới trước mặt anh, anh cũng rất tự nhiên mà ôm cô vào trong lòng.
“Đây là bạn trai của Mạnh Nguyễn sao?!”
“Trời ạ, nữ thần xứng với nam thần!”
“Tuyệt vời!”
Mạnh Nguyễn ngượng ngùng mỉm cười, sau đó lui về phía sau nửa bước: “Chú ý hình tượng.”
Thẩm Đoạt nắm lấy tay cô.
Hai người sánh bước đi bên nhau trong khuôn viên trường, thu hút rất nhiều sự bàn tán.
Mạnh Nguyễn bỏ ngoài tai tất cả, chỉ quan tâm tới việc nói chuyện với Thẩm Đoạt, nói cho anh biết ngày nào cô cũng chỉ tới ba địa điểm, còn nói cho anh biết những chuyện xấu hổ của cô ở trường học.
“Xấu hổ?”
“Đúng vậy, thỉnh thoảng em…”
“Đàn chị!”
Một nam sinh đang đạp xe đột nhiên phanh gấp trước mặt họ.
Nam sinh đó đưa cái túi cho cô trước, lúc liếc nhìn Thẩm Đoạt còn có chút không kiên nhẫn: “Em còn có chuyện! Em đi trước!”
Mạnh Nguyễn mở miệng định nói gì đó thì nam sinh kia đã đạp xe đi còn nhanh hơn cả gió.
Vừa lúc chủ nhiệm khoa gọi điện tới hỏi cô đã về chưa? Nếu chưa về thì nhanh chóng đến văn phòng, có một chút chuyện thầy ấy quên chưa nói với cô.
Mạnh Nguyễn đành phải đưa cái túi cho Thẩm Đoạt, dặn dò anh: “Em sẽ quay lại ngay lập tức. Trời lạnh lắm, anh về xe đợi em đi.”
Thẩm Đoạt liếc nhìn cái túi rồi nói “Ừ”.
Trong xe.
Thẩm Đoạt rối rắm một hồi, cuối cùng quyết định mở cái túi ra.
Là một ít bánh quy cùng với pudding.
“…”
Gãi đúng chỗ ngứa sao?
Thẩm Đoạt cầm một chiếc bánh quy lên, nếm thử…
Nửa giờ sau, Mạnh Nguyễn lên xe.
Cô lướt lướt điện thoại để chọn một nhà hàng sẽ ăn lát nữa, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Tết âm lịch này anh nghỉ mấy ngày vậy?”
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Sẽ đẩy nhanh tốc độ.”
Mạnh Nguyễn nhìn quầng thâm dưới mắt anh liền thấy xót xa, lập tức nói: “Em tới nấu cơm cho anh!”
“…”
“Ba em vẫn còn đang ở nước ngoài, sẽ không quay về để ăn tết. Mẹ em với em cũng không quy củ gì, hơn nữa, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mẹ em quanh năm suốt tháng đều không ổn định. Qua mùng 2 tết, em chính là người tự do.”
Đèn đỏ.
Thẩm Đoạt siết chặt tay cô: “Em tới, anh sẽ nấu cho em ăn.”
Đôi mắt nai nhỏ của Mạnh Nguyễn cong lên, nở nụ cười ngọt ngào.
Cô còn định nói thêm gì nữa, tầm mắt chợt quét qua túi giấy ở ghế sau, vươn tay ra cầm lấy nó.
“Cũng không biết mùi vị như thế nào?” Mạnh Nguyễn vừa lẩm bẩm vừa gỡ băng dính trên túi: “Không được…”
Cổ họng Thẩm Đoạt nghẹn lại, thấp giọng nói: “Chẳng ra gì.”
Mạnh Nguyễn nói “Hả”, mở túi giấy ra liền nhìn thấy bên trong không còn gì nữa.
“Không ngon.” Thẩm Đoạt quay mặt đi, đèn giao thông còn chưa chuyển sang màu xanh đã khởi động xe: “So với anh làm… Tệ hơn nhiều. Lúc về anh sẽ làm cho em ăn.”
Mạnh Nguyễn chớp chớp mắt.
Ngay sau đó, tiếng cười lớn vang lên trong xe.
“Anh… Anh nghĩ đây là cái gì chứ?” Mạnh Nguyễn nhéo nhéo vành tai của đầu gỗ ngốc: “Đàn em làm điểm tâm tình yêu cho đàn chị sao?”
Ánh mắt Thẩm Đoạt chợt lạnh đi: “Tình yêu?”
“…”
Anh thật dễ thương!
“Đây là món điểm tâm mà khoa bọn em định sử dụng khi chúng em trở lại tọa đàm nghệ thuật sau khai giảng.” Mạnh Nguyễn giải thích: “Đàn em này giúp bạn cùng phòng của em mang đến cho em để em nếm thử hương vị. Nếu ăn không ngon thì bọn em sẽ đổi sang cửa hàng khác.”
“…”
“Anh thực sự ăn hết rồi sao? Không phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?”
Tai Thẩm Đoạt đỏ bừng, môi mím chặt không nói gì.
Nhưng sự ghen tuông trong lòng cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Tới trung tâm thương mại, Mạnh Nguyễn dẫn Thẩm Đoạt đi tới cửa hàng quần áo nam.
Nhiệm vụ mà Phó Doanh Xuyên giao cho Thẩm Đoạt chính là: Thiết kế ngôi nhà mới của Khang Tuyền.
Khang Tuyền là ai?
Trước tiên phải nói đến ông nội của Khang Tuyền là một nhà sưu tập, nhà họa sĩ, nhà thư pháp trứ danh, địa vị hiển hách.
Nhà họ Khang là dòng dõi thư hương được truyền từ đời này sang đời khác.
Mặc dù đến thế hệ Khang Tuyền đã chuyển sang ngành kinh doanh, nhưng từ trong xương cốt vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo về văn học của nhà họ Khang, coi trọng văn hóa cổ điển, tôn trọng di sản văn hóa mà tổ tiên để lại.
Năm ngoái, Khang Tuyền đã bỏ 900 triệu để mua một căn tứ hợp viện (*) ở trung tâm thành phố.
(*) Tứ hợp viện: còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện
Ông đã mời vô số nhà thiết kế tới để thiết kế, và chỉ đưa ra một yêu cầu gồm bốn từ —— Nhận tổ quy tông.
“Khang Tuyền này rất đặc biệt.” Mạnh Nguyễn nói: “Ngày mai anh tới gặp ông ấy nhất định phải ăn mặc chỉnh tề.”
Thẩm Đoạt gật đầu.
Nhớ lại lần nói chuyện đó.
“Tôi không biết cậu có kế hoạch gì, cũng không có hứng thú biết về nó.” Phó Doanh Xuyên nói: “Cậu thực sự rất tài năng. Nhưng tài năng sẽ chẳng có giá trị gì nếu không có được kết nối và có thị trường.”
Thẩm Đoạt không thể phản bác.
Tuy rằng có câu nói mùi rượu thơm không sợ ngõ sâu, nhưng anh cũng không thể đợi lâu được như vậy được.
“Tôi cho cậu một cơ hội.”
Phó Doanh Xuyên đồng ý sẽ giữ tạm thời giữ bí mật cho hai người, nhưng việc của Khang Tuyền có thành công hay không mới là chuyện quan trọng…
“Chàng trai này rất thích hợp với bộ quần áo này!” Người bán hàng tán thưởng: “Đúng là ma nơ canh điển hình mà! Còn khí chất hơn cả người mẫu của thương hiệu chúng tôi!”
Mạnh Nguyễn đang chọn cà vạt nghe vậy liền dừng lại.
Cô vốn định nhờ nhân viên bán hàng lấy đồ giúp mình, kết quả khi nhìn thấy người con trai đã thay xong bộ vest và bước ra, cô cũng phải ngẩn người.
Quá thích hợp!
Ma nơ canh điển hình!
Rất khí chất!
Mấy lời trong tâm trí Mạnh Nguyễn giống hệt những lời mà người bán hàng vừa nói.
“Thế nào?” Thẩm Đoạt không có ý kiến gì, nghiêm túc hỏi cô: “Như vậy có ổn không?”
Mạnh Nguyễn hắng giọng, kiểm soát lại biểu cảm của mình rồi bước tới, nghiêm túc vỗ vỗ bả vai anh, phủi phủi vạt áo rồi lại chỉnh lại cà vạt cho anh.
“Được, rất được.” Cô nói: “Anh thử cái này xem.”
Người bán hàng lập tức nói: “Bộ sọc này cũng đẹp! Phong cách cổ điển! Cả bộ này nữa…”
Mạnh Nguyễn dứt khoát nói: “Gói tất cả lại.”
Hai người dành một khoảng thời gian dài trong cửa hàng quần áo nam.
Mạnh Nguyễn lần đầu tiên cảm thấy mua quần áo cho bạn trai còn hạnh phúc hơn cả việc mua quần áo cho mình, trong lòng liền sinh ra cảm giác ưu việt “Nhìn xem, đây là bạn trai do chính tay tôi tạo ra, các người chỉ có thể thưởng thức thôi”.
Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo nam, Mạnh Nguyễn lại kéo Thẩm Đoạt đi chọn giày.
Thẩm Đoạt sợ cô đói bụng nên đã nói đi ăn cơm trước, nhưng cô không chịu, nhất quyết phải mua trọn vẹn một bộ mới coi như là đã hoàn thành công việc.
Thẩm Đoạt không thể kháng cự.
Một tay anh nắm tay cô, tay còn lại xách túi đồ, tiếp tục đi dạo xung quanh.
“Phu nhân, bà đang nhìn gì vậy?”
Người phụ nữ đó mặc một bộ sườn xám được may đo cẩn thận, khí chất thanh tao như một đóa hoa cúc.
Thu hồi tầm mắt và lắc đầu.
“Phu nhân, bà còn muốn đi mua gì nữa không?”
Người phụ nữ vẫn lắc đầu.
Nhìn bóng lưng của chàng trai vừa rồi, bà còn hoảng hốt tưởng rằng đó là Tiểu Đoạt.
Nhưng nghĩ lại cũng đã nhiều năm trôi qua, đứa nhỏ năm đó không biết đã cao lớn thêm bao nhiêu, đã trưởng thành như thế nào… Dù thế nào cũng không thể quay lại được nữa.
“Vây bây giờ tôi sẽ gọi tài xế tới ngay.” Thư ký nói: “Chiếc bình pha lê của nhà họ Khang mà bà vừa nhìn trúng, lát nữa sẽ có chuyên gia mang tới. Ngày mai bà mang theo là vừa lúc.”
Người phụ nữ gật đầu, đôi mắt đầy sự cô đơn…
Sau bữa tối, Thẩm Đoạt đưa Mạnh Nguyễn trở về căn hộ.
“Ngày mai nói chuyện xong thì gọi điện cho em.” Mạnh Nguyễn nói: “Nếu Khang Tuyền bắt bẻ nhiều quá, anh có thể giải quyết được thì cứ giải quyết. Không giải quyết được cũng không sao.”
Có rất nhiều nhà thiết kế hàng đầu trong và ngoài nước đã đến chỗ Khang Tuyền.
Mạnh Nguyễn không hiểu tại sao Phó Doanh Xuyên lại quyết định cho anh một cơ hội nữa, nhưng không thể đưa ra một cái nhẹ nhàng hơn sao? Ném cho một cục xương cứng nhắc như vậy.
Thẩm Đoạt cười nhẹ, nói: “Em yên tâm.”
Mạnh Nguyễn nhón chân hôn anh một cái, dịu dàng nói: “Cố lên! Ngủ ngon.”
Mạnh Nguyễn đi thang máy lên tầng.
Ngay khi thang máy vừa mở ra, nữ sĩ Phó liền đứng đối diện cô khiến cô sợ nhảy dựng lên.
“Mẹ!”
Phó Lam nhíu mày: “Nói nhỏ thôi, làm phiền đến hàng xóm.”
Mạnh Nguyễn thở hắt một hơi rồi bước ra ngoài.
“Muộn thế này rồi sao mẹ còn đến đây vậy?” Sau đó cô đi tới mở cửa: “Mẹ có việc gì thì cứ gọi điện cho con, con sẽ lập tức tới.”
Phó Lam không trả lời câu này mà hỏi lại: “Sao đột nhiên con lại đổi mật khẩu vậy?”
Trong lòng Mạnh Nguyễn có chút chột dạ.
Vừa rồi ở bên dưới…
“Chuyện đó, chuyện đó con…”
“Trước kia mẹ bảo con thỉnh thoảng đổi mật khẩu để tránh người khác ghi nhớ, không được an toàn, con còn không nghe. Bây giờ lại cẩn thận hơn một chút, không tệ.”
“…”
Mạnh Nguyễn nhanh chóng mỉm cười, khoác tay nữ sĩ Phó bước vào trong nhà.
“Lời mẹ nói luôn đúng, con đương nhiên phải nghe theo rồi.” Cô nói: “Để con đi rót nước cho mẹ.”
Phó Lam giữ chặt tay cô.
“Con không cần phải vội vã như vậy. Hôm nay sau khi kết thúc buổi tiệc vừa hay đi ngang qua đây nên mẹ tới kiểm tra. Ngày mai bắt đầu nghỉ đông rồi đúng không? Dọn về nhà đi.”
“… Con biết rồi.”
***
Địa điểm gặp gỡ được hẹn tại dinh thự của Khang Tuyền ở phía đông thành phố.
Thẩm Đoạt được một người giúp việc dẫn đường, lúc bước vào phòng khách liền nhìn thấy Khang Tuyền đang luyện thư pháp.
Khang Tuyền đã ngoài 40.
Nhưng cách đối nhân xử thế khéo léo của ông khiến một số người cùng tuổi đều thấy mặc cảm với ông.
Mạnh Nguyễn vẫn luôn nhắc đi nhắc lại với anh phải đối phó với Khang Tuyền như thế nào, nếu được thì hợp tác, không được thì bỏ qua.
“Anh Thẩm, mời ngồi đợi một lát.” Người giúp việc đóng cửa rồi rời đi.
Thẩm Đoạt ngồi trên ghế sofa chờ đợi.
Khoảng 10 phút sau, Khang Tuyền đột nhiên nói: “Cậu đi tới nhìn xem chữ viết của tôi như thế nào.”
Thẩm Đoạt đứng dậy đi tới quan sát.
Chữ viết này… Vừa xấu, vừa lộn xộn.
“Tôi chưa từng nghiên cứu về thư pháp.” Thẩm Đoạt nói: “Nhưng chữ viết này cũng không thể đánh giá quá cao.”
Khang Tuyền khẽ cười, đặt bút lông xuống: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Người giúp việc mang trà tới.
“Khi Doanh Xuyên giới thiệu cậu, tôi đã rất ngạc nhiên.” Khang Tuyền nói: “Tôi không nói những người có danh tiếng là những người giỏi. Nhưng thành thật mà nói, cậu chưa từng học đại học hay học thiết kế một cách có hệ thống thì liệu có bao nhiêu tài năng chứ? Kết quả…”
Vả bốp bốp vào mặt.
“Tôi có thể hỏi nguồn cảm hứng thiết kế của cậu tới từ đâu không?” Khang Tuyền thực sự tò mò: “Cậu là người miền Nam sao? Làm sao trước kia cậu có thể hiểu rõ ràng về những điều này vậy?”
Thẩm Đoạt rũ mắt.
Sau khi anh và Thẩm Bân chuyển đến đây không lâu, có một lần, hai ba con hiếm khi hòa thuận mà đi dạo thành phố với nhau.
Lúc đó, bọn họ đi tới con ngõ nhỏ cổ xưa nhất của thành phố B.
—— “Thiết kế thứ này, đến cuối cùng là vì người thiết kế hay là thiết kế vì mọi người? Hãy nhìn vào những căn tứ hợp viện của thành phố B đi, bên trong có bao nhiêu người có suy nghĩ và khao khát về ‘ngôi nhà’ chứ. Con người là nền tảng, phải cân nhắc đến bọn họ muốn một ngôi nhà như thế nào thì thiết kế mới có ý nghĩa.”
Thẩm Đoạt là vì nhớ đến câu nói này mới bắt đầu thực hiện thiết kế…
“Tứ hợp viện này của ngài Khang đây chủ yếu là để tưởng nhớ ông nội của ngài.” Thẩm Đoạt nói: “Vì ngài không sống ở đó nên ngài cũng không cần phải lo lắng về sở thích của mình. Tất cả đều lấy ông lão Khang làm trọng tâm.”
Những điều này khắc sâu vào trái tim Khang Tuyền.
“Cậu đã thông qua.” Ông thở dài: “Ánh mắt của Doanh Xuyên thật sự rất tốt! Ngôi nhà kiểu phương Tây của tôi ở thành phố S cũng sẽ giao cho cậu xử lý.”
Lúc này, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Thẩm Đoạt mới rơi xuống đất.
Khang Tuyền đích thân tiễn Thẩm Đoạt tới tận cửa.
Trên đường đi, hai người đã thảo luận về các chủ đề khác về kiến trúc và thiết kế, bọn họ nói chuyện rất hợp nhau.
“Vậy nếu có bất kỳ vấn đề nào thì cậu cứ liên lạc với trợ lý của tôi, bên tôi…”
“Thưa ông, Trình phu nhân đã tới.”
Khang Tuyền bảo người giúp việc mời người đó vào.
“Tôi còn có khách, hôm khác chúng ta lại nói chuyện sau.” Khang Tuyền vươn tay ra: “Đúng là người trẻ tuổi có khác, cố lên! Cậu đó, tiền đồ rất xán lạn.”
Thẩm Đoạt nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Mà lúc này, người phụ nữ vừa bước vào đã phá vỡ mọi niềm vui sướng mà anh vừa có được.
***
Trước khi dọn về nhà, Mạnh Nguyễn đã nhanh chóng giúp Thẩm Đoạt mua một lô hàng tết.
Khi cô mang đến nhà thuê của Thẩm Đoạt và Cao Hiên thì chị Linh Linh cũng ở đây.
“Cô đúng là bạn gái nhị thập tứ hiếu (*).” Cao Hiên cười nói: “Nhưng mà cô cũng phải đối xử tốt với Thẩm Đoạt một chút. Vì vị khách hàng họ Khang mà khoảng thời gian này Thẩm Đoạt 3, 4 giờ sáng mới ngủ, lúc nào cũng sửa lại bản thiết kế.”
(*) Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp thời nhà Nguyên biên soạn. Ở đây ý muốn Mạnh Nguyễn là người hiếu thảo, tốt bụng.
Quý Linh Linh đáp lời: “Không thể chăm chỉ liều mạng vì sự nghiệp tương lai sao?”
Mạnh Nguyễn không nói gì.
Mỗi phút mỗi giây thay đổi của Thẩm Đoạt, thở dài mấy lần lúc ăn cơm, cau mày mấy lần khi trả lời điện thoại, thậm chí mỗi đêm gọi điện chúc ngủ ngon cũng có thể nghe thấy tiếng cọ xát nhanh chậm của tờ giấy vẽ dưới tay anh… Cô đều biết rõ.
Nhưng cô không đề cập đến nó, không thể đề cập.
Đây là con đường duy nhất hướng đến tương lai của bọn họ, không thể trốn tránh được.
“Đúng rồi, căn nhà của Thẩm Đoạt ở Tịch Giang đã bán rồi sao?” Quý Linh Linh đột nhiên hỏi.
Cao Hiên nói: “Không. Mảnh đất đó của bọn anh tốt như vậy sao có thể bán được chứ.”
Mạnh Nguyễn ngẩn người, vội hỏi: “Thẩm Đoạt bán nhà sao?”
“Cô không biết sao?” Cao Hiên liếc nhìn Quý Linh Linh: “Chính là căn mà cậu ấy ở đó. Căn mà cô ở lúc trước cậu ấy vẫn luôn luyến tiếc. Hơn nữa đồ đạc bên trong đều là đích thân mẹ cậu ấy bố trí, cậu ấy thực sự rất để tâm.”
Lúc này Mạnh Nguyễn mới biết chủ nhà của cô chính là Thẩm Đoạt…
Quán cà phê.
Trình Y vừa thấp thỏm lại vừa vui mừng.
“Nào.” Bà lau nước mắt: “Uống thử cà phê này đi. Mẹ cũng mới về nước không lâu, hương vị của cửa hàng này vẫn như vậy.”
Thẩm Đoạt nhìn chằm chằm cái cốc.
Đầu óc anh vẫn đình trệ như vậy, trái tim cũng đông cứng lại.
Thậm chí, anh còn không biết mình ngồi đây để làm gì.
“Ba con…” Hốc mắt của Trình Y đột nhiên đỏ bừng: “Ba con vẫn khỏe chứ?”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Thẩm Đoạt siết chặt lại!
Trình Y thở dài, nói: “Mẹ biết mẹ bỏ đi liền bặt âm vô tín, hiện tại hỏi như vậy cũng có chút dối trá. Nhưng… Nhưng, mẹ thật sự chỉ là… Ba con…”
“Không còn.” Thẩm Đoạt trầm giọng nói.
Hô hấp của Trình Y ngưng trệ!
Thẩm Đoạt chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi ẩm ướt: “Ba tôi, không còn nữa.”
***
Mạnh Nguyễn chờ điện thoại của Thẩm Đoạt.
Cao Hiên và Quý Linh Linh đã đi ra ngoài hẹn hò, trong căn phòng trống vắng, cô ngồi một mình ở trên bàn, lật xem cuốn sách luyện tập trước kia của Thẩm Đoạt.
Anh giỏi về thiết kế kiến trúc hơn, nhưng…
Mạnh Nguyễn không khỏi nhớ đến chuyện mình muốn học luật, nhưng lại phải học quản lý nghệ thuật, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.
Mạnh Nguyễn để cuốn sách sang một bên, tình cờ nhìn thấy một chiếc hộp gỗ có khóa ở dưới cùng của giá sách.
Đang định lấy nó ra để xem thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Alo, có chuyện gì vậy ạ.”
Phó Doanh Xuyên hừ lạnh: “Đừng có được tiện nghi mà khoe mẽ.”
Trong lòng Mạnh Nguyễn thầm “Xì” một đợi dài, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói: “Em biết anh có ý tốt. Nhưng vấn đề là Khang Tuyền đó quá khó tính! Anh ấy mới chính thức thiết kế được một tháng, anh…”
“Thông qua.” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói: “Cái người vừa mới bắt đầu thiết kế đó đã được lão Khang thông qua rồi.”
“…”
“Có lão Khang, cậu ấy sẽ có những khách hàng lớn thực sự. Đến lúc đó…”
“A!!!”
Phó Doanh Xuyên vội vàng giơ điện thoại ra xa, nhưng khóe miệng không giấu được nụ cười.
“Anh! Em yêu anh muốn chết đi mất! Anh chính là quý nhân của bọn em! Đại quý nhân! Anh yên tâm, chờ đến khi Thẩm Đoạt phát triển vượt bậc, em sẽ không để anh ấy quên anh đâu.”
“…”
Phó Doanh Xuyên không thể mỉm cười, đầu óc anh ấy bị thủng lỗ mới cho cơ hội lần này.
“Em không nói với anh nữa, em chuẩn bị chào đón bạn trai chiến thắng trở về đây!”
Mạnh Nguyễn suy nghĩ xem lát nữa nên ăn mừng như thế nào…
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Thẩm Đoạt thành công, tại sao không gọi điện cho cô đầu tiên?