• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Đoạt đưa Mạnh Nguyễn rời khỏi bệnh viện trước.

Phó Lam xua tay: “Cháu không cần bận rộn như vậy. Ngồi xuống đi, dì có chuyện muốn nói với hai đứa.”

Cô ngồi bất động trong xe không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước.

Không lâu sau, y tá bước ra.

Mãi cho đến khi xe chạy đến ngã rẽ, Mạnh Nguyễn đột nhiên nói: “Rẽ trái đi. Em muốn về nhà lấy vài thứ trước khi đến căn hộ.”

Thẩm Đoạt thỉnh thoảng lại chạm vào tóc cô hoặc nắm lấy tay cô, liên tục nói với cô: “Chú sẽ không sao đâu.”

Trong phòng bệnh.

Anh cụp mắt xuống để che đi nỗi buồn và sự tiếc nuối trong mắt, thẳng thắn nói: “Nếu cháu có thể hiểu được, lúc trước cháu đã không để lỡ mất cơ hội học đại học. Cháu có thể vào một trường đại học bình thường với điểm số đó, ít nhất sẽ không để mình kém xa Nhuyễn Nhuyễn một khoảng cách lớn như vậy.”

Mạnh Nguyễn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt nai nhỏ đỏ hoe.

Cô vẫn không phản ứng lại.

Đêm khuya.

Mãi cho đến khi xe chạy đến ngã rẽ, Mạnh Nguyễn đột nhiên nói: “Rẽ trái đi. Em muốn về nhà lấy vài thứ trước khi đến căn hộ.”

Mạnh Vĩ Bình hiểu điều đó, nhưng lại không thể buông bỏ nút thắt trong lòng được. Ông cố tình hạ nhiệt chuyện của Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn một thời gian rồi sẽ suy nghĩ lại, nhưng cái chết của Lý Triều Huy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến dây thần kinh nhạy cảm của Mạnh Vĩ Bình.

Thẩm Đoạt nghe theo cô.

***

Loanh quanh một hồi, Mạnh Nguyễn lấy cái nồi hầm mà cô đã mua để ở biệt thự nhà họ Mạnh.

Bạn trai của Từ Như có một cô em gái, tình cảm thân thiết như chị em ruột với Từ Như.

Lúc này, điện thoại Thẩm Đoạt vang lên.

Quay lại xe, cô lại nói: “Em còn phải tới siêu thị mua đồ nấu ăn nữa.”

Thẩm Đoạt có thể đoán được thân phận của người đàn ông này, nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy: “Chàng trai, bộ trưởng Mạnh mời cậu vào trong.”

Thẩm Đoạt liếc nhìn chân cô, nói: “Em về căn hộ trước đi. Muốn mua gì thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ đi mua, rất nhanh thôi.”

Trong căn phòng quá đỗi yên tĩnh, cô ôm đầu gối ngồi trên sô pha, ánh chiều tà mờ ảo chiếu vào thân hình gầy yếu không mang theo chút ấm áp nào, ngược lại còn làm nổi bật lên sự cô đơn và nỗi buồn vô hạn của cô.

Sau đó, cho đến khi người phụ nữ đó phát hiện mẹ chồng mình muốn đưa con gái cô ta về quê ngoại làm con nuôi cho một nhà nào đó, cuối cùng cô ta không thể chịu được nữa nên đã tới tìm Từ Như.

Mạnh Nguyễn suy nghĩ rồi gật đầu.

Từ Như lập tức ra tay xử lý vụ kiện này.

“Đầu tiên, đương nhiên là chuyện của mẹ Thẩm Đoạt.” Phó Lam nói: “Có câu như thế này, bạn không biết thì không có tội. Việc này Thẩm Đoạt cũng là tự trách, ba con không thể đùn đẩy trách nhiệm cho cậu ấy được. Nhưng chuyện này đã động đến bãi mìn của ba con, ba con rất khó có thể nghĩ thông suốt. Chuyện thứ hai, chính là cái chết bất hạnh của chú Lý con. Chuyện này… Cũng là bãi mìn của ba con.”

Khi Thẩm Đoạt xách theo túi nguyên liệu về căn hộ thì mặt trời đã lặn.

Vừa rồi là con trai của Lý Triều Huy đặc biệt tới thăm.

Trong căn phòng quá đỗi yên tĩnh, cô ôm đầu gối ngồi trên sô pha, ánh chiều tà mờ ảo chiếu vào thân hình gầy yếu không mang theo chút ấm áp nào, ngược lại còn làm nổi bật lên sự cô đơn và nỗi buồn vô hạn của cô.

Ngoại trừ âm thanh có quy luật của máy tạo ẩm thì chỉ còn lại tiếng tách tách của ống truyền dịch. Y tá tạm thời đợi ở bên ngoài, Thẩm Đoạt lần thứ hai đơn độc đối mặt với Mạnh Vĩ Bình.

Mạnh Vĩ Bình đồng ý.

Thẩm Đoạt cất đồ vào trong bếp rồi chậm rãi đi về phía cô.

Thẩm Đoạt lắc đầu.

“Nhuyễn Nhuyễn.”

Chuyện của Từ Như và Phó An Tuyết đã trở thành nỗi thương tổn lớn nhất trong lòng Phó Doanh Xuyên.

……

Anh nắm lấy tay cô, lạnh lẽo.

Thẩm Đoạt đi vào khu phòng bệnh.

Mạnh Nguyễn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt nai nhỏ đỏ hoe.

Bệnh viện này không phải là bệnh viện công bình thường, muốn vào bên trong phải xuất trình rất nhiều giấy tờ. Mạnh Nguyễn còn phải đích thân bảo lãnh mới có thể dẫn Thẩm Đoạt vào.

Cô trông giống như một đứa trẻ bất lực đã làm sai điều gì đó, khàn giọng hỏi: “Có phải ba bị em làm cho tức điên đúng không?”

“Nhuyễn Nhuyễn, ba con không phải là không biết học Luật tốt như thế nào, lý tưởng của cuộc đời ông ấy chính là trở thành một luật sư giỏi. Nhưng…” Phó Lam ôm ngực, lắc đầu: “Con biết không? Ba con vì sự an toàn của con nên mới chọn tham gia chính trị.”

“Chú sẽ không sao đâu.” Thẩm Đoạt ôm chặt cô vào trong lòng, truyền cho cô sự ấm áp nhất: “Anh đã gọi điện cho dì rồi, dì nói tình trạng của chú bây giờ đã ổn.”

Mạnh Vĩ Bình nhất thời không thể đáp lại.

Mạnh Vĩ Bình lắc đầu, dừng một chút rồi nhìn con gái: “Không phải nó cũng tới sao? Gọi nó lại đây.”

Mạnh Nguyễn giữ chặt cánh tay anh, khóc thút thít.

Gần 9 giờ, Phó Lam tới.

Thẩm Đoạt cất điện thoại, mỉm cười nói: “Đây là Nhuyễn Nhuyễn đã nấu. Cô ấy không biết làm mấy cái này nên đã mua một cái nồi tự động.”

Thẩm Đoạt nói rằng tối hôm qua anh và Mạnh Nguyễn đã được nghe kể lại kí ức bi thảm của Từ Như và Phó An Tuyết. Mạnh Nguyễn thức trắng cả đêm qua, vô cùng hối hận vì ngày hôm qua đã chống đối ông.

***

Vào ngày của mẹ năm đó, Phó Nham dẫn cặp sinh đôi tới đón Từ Như đi làm về. Một nhà bốn người hạnh phúc khiến người khác vô cùng ghen tỵ.

Phó An Tuyết đã bị tra tấn đến chết.

Lúc đó, Lý Triều Huy muốn khuyên nhủ Mạnh Vĩ Bình đừng đấu tranh với quá khứ nữa, nhưng lại bị công việc tạm thời cần xử lý làm vướng mắc.

Gần 9 giờ, Phó Lam tới.

“Chú sẽ không sao đâu.” Thẩm Đoạt ôm chặt cô vào trong lòng, truyền cho cô sự ấm áp nhất: “Anh đã gọi điện cho dì rồi, dì nói tình trạng của chú bây giờ đã ổn.”

Mạnh Nguyễn co rúm người ở trên sofa không dám nhìn nữ sĩ Phó, cô muốn hỏi thăm tình hình ba mình như thế nào nên đã nháy mắt với Thẩm Đoạt.

“Chú thế nào rồi ạ?” Thẩm Đoạt hỏi.

“Nhuyễn Nhuyễn.” Thẩm Đoạt nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nữa.”

Phó Lam đau lòng nhìn con gái, trả lời: “Không có trở ngại gì, đã ngủ rồi.”

“Bộ trưởng Mạnh, hương vị của canh có ngon không?” Y tá hỏi.

Mạnh Nguyễn nghe vậy, đôi tay đang siết chặt liền thả lỏng một chút.

Phó Nham đau khổ bị bệnh nặng một thời gian dài.

Thẩm Đoạt lại nói: “Trong bếp có cháo đậu đỏ mới nấu…”

Bản thân Từ Như là một người độc lập, tính cách hài hước, hào phóng và thông minh. Sau khi hạ sinh một cặp sinh đôi, tình cảm giữa bà ấy và chồng là Phó Nham càng ngọt ngào hơn xưa, gia đình rất hạnh phúc.

Phó Lam xua tay: “Cháu không cần bận rộn như vậy. Ngồi xuống đi, dì có chuyện muốn nói với hai đứa.”

Mạnh Vĩ Bình nghe xong lời này, ông trầm ngâm một hồi rồi nói: “Cháu tưởng nói những lời này là có thể thuyết phục được chú sao? Chú sẽ không bao giờ để con gái mình phải gặp một chút nguy hiểm nào. Quá khứ của cháu có thể ảnh hưởng đến con bé bất cứ lúc nào.”

“Mẹ của Nhuyễn Nhuyễn ngày hôm qua đã nói chuyện rất lâu với chú.” Mạnh Vĩ Bình nói: “Chú biết chú làm như vậy là rất tàn nhẫn đối với cháu và Nhuyễn Nhuyễn, nhưng…”

Trong phòng khách.

Mà Phó Doanh Xuyên lúc đó may mắn thoát chết vì trốn trong thùng giấy. Sau đó, anh ấy đã bị mắc chứng sợ không gian hẹp, nửa năm trời không mở miệng nói chuyện với ai.

Hai người tiến vào bệnh viện.

Từ Như nhận vụ kiện không bao giờ quan tâm đối phương nghèo khó hay giàu sang, cao quý hay đê tiện, chỉ cần đối phương có oan uổng, bà ấy sẽ cố gắng hết sức để đòi lại công bằng

Phó Lam ngồi trên ghế sofa đơn, đối diện là Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt.

“Sao lâu như vậy mà anh vẫn chưa quay lại, sức khỏe ba em không được tốt sao?”

“Nhuyễn Nhuyễn, giọng điệu của mẹ hôm nay có hơi nặng một chút.” Phó Lam nói: “Chỉ là tình hình ba con lúc đó, mẹ phải…”

Người đàn ông đó trả lời: “Xin dừng bước.”

“Con hiểu, lời con nói lúc đó cũng không đúng lúc.”

Sự áp lực trường kỳ trong lòng cô ta đã biến thành nỗi thù hận méo mó. Sự không cam lòng và thù hận bị kìm nén bấy lâu bùng cháy, cô ta không thể chịu nổi cuộc sống hạnh phúc khi có cả con trai và con gái của Từ Như. Cô ta đã bắt cóc con gái của Từ Như —— Phó An Tuyết.

Phó Lam gật đầu, thở dài: “Con hiểu được là tốt. Cho dù là ba hay mẹ, đều vĩnh viễn không trách cứ con. Chuyện lần này của con và Thẩm Đoạt, ba con cũng hơi quá đáng một chút. Nhưng không phải là không có lý do.”

Mà thực ra, chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến Mạnh Vĩ Bình không kém Phó Nham chút nào. Bởi vì đây không chỉ là đàn chị, là đồng đội của ông, mà quan trọng hơn, Mạnh Nguyễn lúc đó mới chỉ 6 tháng tuổi.

Thẩm Đoạt vỗ vỗ tay Mạnh Nguyễn, thần kinh căng thẳng của cô lại thả lỏng một chút, chờ đợi câu nói kế tiếp.

“Đầu tiên, đương nhiên là chuyện của mẹ Thẩm Đoạt.” Phó Lam nói: “Có câu như thế này, bạn không biết thì không có tội. Việc này Thẩm Đoạt cũng là tự trách, ba con không thể đùn đẩy trách nhiệm cho cậu ấy được. Nhưng chuyện này đã động đến bãi mìn của ba con, ba con rất khó có thể nghĩ thông suốt. Chuyện thứ hai, chính là cái chết bất hạnh của chú Lý con. Chuyện này… Cũng là bãi mìn của ba con.”

Thẩm Đoạt khom lưng thật sâu rồi rời khỏi phòng bệnh.

30 năm trước, thời điểm sáng chói nhất của Mạnh Vĩ Bình

Y tá gật đầu nói: “Ngài đi thong thả.”

Chính là câu nói: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Khi đó, ông đang là ngôi sao của đại học Chính Pháp. Với lý tưởng cao cả, ông sẵn sàng cống hiến hết sức mình cho chính nghĩa bằng bất cứ giá nào.

Mạnh Nguyễn nằm trong lòng Thẩm Đoạt, không thể ngủ được.

Vào đại học năm thứ ba, Mạnh Vĩ Bình đã nhận được một suất thực tập tại một công ty luật nổi tiếng thời điểm đó vì thành tích xuất sắc của mình.

Thực sự được giải thoát…

Cô trông giống như một đứa trẻ bất lực đã làm sai điều gì đó, khàn giọng hỏi: “Có phải ba bị em làm cho tức điên đúng không?”

Thiếu nợ rồi lại thiếu nợ, rốt cuộc là ai thiếu ai?

Mà luật sư tân binh của công ty luật này cũng chính là ngôi sao trước đây của đại học Chính Pháp —— Từ Như.

“Ba con đã không thể ngủ suốt đêm, đêm nào ông ấy cũng gặp ác mộng!” Phó Lam nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi: “Ông ấy không mơ thấy chị dâu và Tuyết Nhi đã rời đi, mà lại mơ thấy người nằm trong vũng máu chính là con, hoặc là mẹ con chúng ta…”

Thẩm Đoạt lại nói: “Trong bếp có cháo đậu đỏ mới nấu…”

Mạnh Vĩ Bình và Từ Như là đàn chị, đàn em có mối quan hệ tốt, thỉnh thoảng họ sẽ cùng nhau thảo luận về các vụ án, hy vọng có thể tìm lại được chính nghĩa cho những người bị oan trong tương lai, trả lại sự công bằng cho họ.

Sau đó, Lý Triều Huy vẫn luôn nói mãi những câu này với con trai.

Thẩm Đoạt gật đầu.

Bạn trai của Từ Như có một cô em gái, tình cảm thân thiết như chị em ruột với Từ Như.

Trước đó, Mạnh Vĩ Bình và Lý Triều Huy gọi điện thoại cũng đã tình cờ nhắc đến chuyện tình cảm của Mạnh Nguyễn. Lý Triều Huy đã từng gặp Thẩm Đoạt, cho nên ông ấy biết chuyện này sớm hơn Mạnh Vĩ Bình một chút.

Một ngày nọ, cô em gái này đến tìm Từ Như để đi ăn, tình cờ gặp Mạnh Vĩ Bình đang in văn kiện, hai người đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên…

Càng nghĩ nhiều, càng chỉ rơi vào vòng xoáy không thể thoát ra được.

Cô em gái này chính là Phó Lam, mà Từ Như chính là mẹ của Phó Doanh Xuyên, cũng chính là mợ của Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn suy nghĩ rồi gật đầu.

Nhớ đến đây, Phó Lam khóc không thành tiếng.

“Mợ của con chính là người mai mối của ba con và mẹ.” Phó Lam nhớ lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Sự chuyên nghiệp của mợ con hơn hẳn ba con. Không chỉ chuyên nghiệp, tâm tư của chị ấy còn không dính chút bụi trần, có thể nhìn từ góc độ của đương sự mà phân tích những điều họ muốn, cho bọn họ sự giúp đỡ chân chính.”

Từ Như nhận vụ kiện không bao giờ quan tâm đối phương nghèo khó hay giàu sang, cao quý hay đê tiện, chỉ cần đối phương có oan uổng, bà ấy sẽ cố gắng hết sức để đòi lại công bằng

Quay lại xe, cô lại nói: “Em còn phải tới siêu thị mua đồ nấu ăn nữa.”

Chuyện của Trình Y lúc trước, anh luôn cảm thấy mắc nợ; Bây giờ vì sự phản đối mạnh mẽ của Mạnh Vĩ Bình, Quách Bác Văn thì luôn hãm hại, Mạnh Nguyễn lại thấy mắc nợ.

Bởi vậy, bà ấy mới có bằng khen —— Luật sư tốt của nhân dân.

Phó Lam gật đầu, thở dài: “Con hiểu được là tốt. Cho dù là ba hay mẹ, đều vĩnh viễn không trách cứ con. Chuyện lần này của con và Thẩm Đoạt, ba con cũng hơi quá đáng một chút. Nhưng không phải là không có lý do.”

Mạnh Nguyễn nghẹn ngào nói: “Em quá vô tâm. Chắc ba em sẽ buồn lắm.”

Bản thân Từ Như là một người độc lập, tính cách hài hước, hào phóng và thông minh. Sau khi hạ sinh một cặp sinh đôi, tình cảm giữa bà ấy và chồng là Phó Nham càng ngọt ngào hơn xưa, gia đình rất hạnh phúc.

Thẩm Đoạt gật đầu: “Cháu hiểu, nhưng cháu không tán đồng.”

“Được.”

Nếu án tử đó không xảy ra, thì mọi chuyện đều đã mỹ mãn như vậy.

“Thực ra, giữa cháu và Nhuyễn Nhuyễn không tồn tại cái gọi là mắc nợ.” Thẩm Đoạt nói: “Bởi vì chúng cháu quan tâm đến đối phương còn hơn cả quan tâm đến bản thân mình, chúng cháu là một.”

Trong phòng khách.

“Người phụ nữ đó ngoài 30 tuổi, không có bằng cấp, cùng chồng từ quê lên thành phố B làm công.” Phó Lam nói: “Sau khi lấy chồng, bởi vì không thể sinh con trai, cô ta đã bị chồng mình và mẹ chồng đánh đập dã man. Người phụ nữ đó không chỉ cam chịu mọi đau khổ của cuộc sống mà còn phải chịu những lời giáo huấn vì không sinh được con trai từ chồng, nhưng cô ta vẫn không chịu nhờ tới pháp luật để bảo vệ chính mình.”

Lúc đó, Phó Lam vừa phải chăm sóc cháu trai và anh trai, vừa phải chăm sóc cô con gái vừa mới sinh cách đó không lâu. Bà đã không nhận ra sự việc này ảnh hưởng sâu sắc đến Mạnh Vĩ Bình như nào… Cho đến bây giờ, Phó Lam vẫn còn hối hận vì lúc đó không thể ở bên Mạnh Vĩ Bình nhiều hơn.

Sau đó, cho đến khi người phụ nữ đó phát hiện mẹ chồng mình muốn đưa con gái cô ta về quê ngoại làm con nuôi cho một nhà nào đó, cuối cùng cô ta không thể chịu được nữa nên đã tới tìm Từ Như.

Từ Như lập tức ra tay xử lý vụ kiện này.

“Nhuyễn Nhuyễn.”

Bởi vì bằng chứng vô cùng xác đáng, vụ kiện kéo dài không quá lâu, cả chồng và mẹ chồng của người phụ nữ đó đều bị pháp luật trừng trị. Sau khi giải quyết xong vụ việc, Từ Như còn giúp đỡ người phụ nữ đó tìm một công việc dọn dẹp trong công ty luật, để cô ta có thể nuôi sống bản thân và con gái.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc viên mãn như vậy, nhưng đây chỉ là sự khởi đầu cho một tấn bi kịch.

Trái tim Mạnh Vĩ Bình đột nhiên đau âm ỉ, ông đã chịu một chấn động mãnh liệt!

Vào ngày của mẹ năm đó, Phó Nham dẫn cặp sinh đôi tới đón Từ Như đi làm về. Một nhà bốn người hạnh phúc khiến người khác vô cùng ghen tỵ.

Mạnh Nguyễn không hiểu.

Cô ngồi bất động trong xe không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước.

Anh nắm lấy tay cô, lạnh lẽo.

Người phụ nữ này cũng nhìn thấy cảnh đó.

Phó Lam ngồi trên ghế sofa đơn, đối diện là Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt.

Sự áp lực trường kỳ trong lòng cô ta đã biến thành nỗi thù hận méo mó. Sự không cam lòng và thù hận bị kìm nén bấy lâu bùng cháy, cô ta không thể chịu nổi cuộc sống hạnh phúc khi có cả con trai và con gái của Từ Như. Cô ta đã bắt cóc con gái của Từ Như —— Phó An Tuyết.

Thẩm Đoạt đưa Mạnh Nguyễn rời khỏi bệnh viện trước.

Nhưng tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối thôi.

Nhớ đến đây, Phó Lam khóc không thành tiếng.

Phó Lam lại rất ngạc nhiên. Sau khi định thần, trong lòng bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Con gái ngốc! Ba con bảo gọi Thẩm Đoạt lại đây!”

“Người phụ nữ điên đó đã yêu cầu cậu mợ con một mình đến đón con gái. Cậu mợ con đã tính toán một hồi, sau đó đến nơi đã hẹn theo yêu cầu của cảnh sát.” Phó Lam che mắt, đôi môi run rẩy: “Chỉ cần xác định được Tuyết Nhi an toàn, cảnh sát sẽ ập tới giải cứu họ ngay lập tức. Nhưng khi mợ con tới… Khi mợ con tới…”

“Em sẽ ngồi chờ ở đây.” Mạnh Nguyễn nói.

***

Phó An Tuyết đã bị tra tấn đến chết.

Vào đại học năm thứ ba, Mạnh Vĩ Bình đã nhận được một suất thực tập tại một công ty luật nổi tiếng thời điểm đó vì thành tích xuất sắc của mình.

Từ Như lúc đó ôm lấy thi thể lạnh ngắt của con gái, khóc không ra hơi.

Mạnh Vĩ Bình và Từ Như là đàn chị, đàn em có mối quan hệ tốt, thỉnh thoảng họ sẽ cùng nhau thảo luận về các vụ án, hy vọng có thể tìm lại được chính nghĩa cho những người bị oan trong tương lai, trả lại sự công bằng cho họ.

Một ngày nọ, cô em gái này đến tìm Từ Như để đi ăn, tình cờ gặp Mạnh Vĩ Bình đang in văn kiện, hai người đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên…

Bà ấy cho rằng mình đã liên lụy đến con gái, gây ra tai họa cho gia đình, không bao lâu sau thì bị trầm cảm nghiêm trọng. Một tháng sau, bà ấy cắt cổ tay tự sát.

Phó Nham đau khổ bị bệnh nặng một thời gian dài.

Nếu án tử đó không xảy ra, thì mọi chuyện đều đã mỹ mãn như vậy.

Mạnh Vĩ Bình cũng nhất quyết xuất hiện để tiễn đưa người bạn già của mình đoạn đường cuối.

Mà Phó Doanh Xuyên lúc đó may mắn thoát chết vì trốn trong thùng giấy. Sau đó, anh ấy đã bị mắc chứng sợ không gian hẹp, nửa năm trời không mở miệng nói chuyện với ai.

Thẩm Đoạt đặt bình canh lên bàn, ngồi xuống.

Về phần Mạnh Vĩ Bình.

“Lão Mạnh, Triều Huy sẽ không trách ông đâu. Ông đừng làm gì cả, vậy…”

Ngày hôm sau.

Ông trở thành trụ cột trong nhà, tuyệt đối không thể gục ngã được.

Loanh quanh một hồi, Mạnh Nguyễn lấy cái nồi hầm mà cô đã mua để ở biệt thự nhà họ Mạnh.

Mà thực ra, chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến Mạnh Vĩ Bình không kém Phó Nham chút nào. Bởi vì đây không chỉ là đàn chị, là đồng đội của ông, mà quan trọng hơn, Mạnh Nguyễn lúc đó mới chỉ 6 tháng tuổi.

Thỉnh thoảng Thẩm Đoạt có nhớ về quá khứ, anh cảm thấy tiếc nuối cho chính mình, thậm chí còn thấy tiếc nuối nhiều hơn cho Thẩm Bân. Tối hôm qua khi biết chuyện của Từ Như, anh càng thấy tiếc nuối cho Từ Như.

“Ba con đã không thể ngủ suốt đêm, đêm nào ông ấy cũng gặp ác mộng!” Phó Lam nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi: “Ông ấy không mơ thấy chị dâu và Tuyết Nhi đã rời đi, mà lại mơ thấy người nằm trong vũng máu chính là con, hoặc là mẹ con chúng ta…”

“Nếu bị mắc kẹt lại trong quá khứ, chúng ta không thể tìm thấy lối thoát được.” Thẩm Đoạt ngước mắt lên: “Dám buông tay thì tương lai mới thực sự được giải thoát.”

Lúc đó, Phó Lam vừa phải chăm sóc cháu trai và anh trai, vừa phải chăm sóc cô con gái vừa mới sinh cách đó không lâu. Bà đã không nhận ra sự việc này ảnh hưởng sâu sắc đến Mạnh Vĩ Bình như nào… Cho đến bây giờ, Phó Lam vẫn còn hối hận vì lúc đó không thể ở bên Mạnh Vĩ Bình nhiều hơn.

“Chuyện này đã đè nặng trong lòng ba con hơn 20 năm, đã trở thành bóng ma của ông ấy.” Phó Lam nói: “Mỗi lần động tới đều đáng sợ.”

“A… Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Ông ấy không phát hiện ra anh đúng không? Nếu không anh cứ từ từ đứng ở cửa, thỉnh thoảng lại nhờ y tá hỏi xem ba em cảm thấy mùi vị của món canh đó như thế nào? Nếu uống không ngon, tối nay về em lại nấu món khác.”

Chính là câu nói: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Mạnh Vĩ Bình quay đầu nhìn bình giữ nhiệt, nhớ tới câu chất vấn của con gái ngày hôm qua, ánh mắt chợt lóe sáng.

Thẩm Đoạt làm liên lụy tới Mạnh Nguyễn nhập viện chính là sợi dây thừng đó.

Chuyện của Phó lão ca xin mời mọi người đọc trong “Khúc ước nguyện” nha ~

“Con hiểu, lời con nói lúc đó cũng không đúng lúc.”

Sau khi xảy ra sự việc, Phó Lam luôn khai thông với Mạnh Vĩ Bình, nói với ông rằng hai chuyện này không hề giống nhau chút nào.

Mạnh Vĩ Bình hiểu điều đó, nhưng lại không thể buông bỏ nút thắt trong lòng được. Ông cố tình hạ nhiệt chuyện của Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn một thời gian rồi sẽ suy nghĩ lại, nhưng cái chết của Lý Triều Huy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến dây thần kinh nhạy cảm của Mạnh Vĩ Bình.

“Nhuyễn Nhuyễn, ba con không phải là không biết học Luật tốt như thế nào, lý tưởng của cuộc đời ông ấy chính là trở thành một luật sư giỏi. Nhưng…” Phó Lam ôm ngực, lắc đầu: “Con biết không? Ba con vì sự an toàn của con nên mới chọn tham gia chính trị.”

Mạnh Nguyễn giữ chặt cánh tay anh, khóc thút thít.

***

“Chú, chú là một người ba tốt.” Thẩm Đoạt nói: “Đối mặt với tình cảm của ba mẹ, tình yêu là một thứ rất nhỏ bé. Nhưng cháu nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại của mình để trân quý Nhuyễn Nhuyễn. Vì vậy, cháu hy vọng chú sẽ cho cháu một cơ hội.”

Khi đó, ông đang là ngôi sao của đại học Chính Pháp. Với lý tưởng cao cả, ông sẵn sàng cống hiến hết sức mình cho chính nghĩa bằng bất cứ giá nào.

Đêm khuya.

Tối hôm qua, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Mạnh Nguyễn nằm trong lòng Thẩm Đoạt, không thể ngủ được.

Hóa ra cô không chỉ có anh trai mà còn có một người chị gái… Và người mợ mà cô luôn sùng bái không phải bị bệnh nên mới qua đời. Bà ấy vì thực thi công lý cho đương sự mà…

“Nhuyễn Nhuyễn.” Thẩm Đoạt nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nữa.”

—— “Ba cháu vẫn thường nói, ông ấy không ghen tỵ với thành tích và địa vị của chú Mạnh hiện tại, chỉ ghen tỵ vì chú có một cô con gái chu đáo như vậy. Năm đó, không ai là không nghĩ đến chuyện của cô Từ Như. Ba cháu cũng vì chuyện đó mà không dám nhận vụ án trong một năm. Nhưng dù sợ hãi và lo lắng như thế nào thì ngày tháng vẫn tiếp diễn, và những bi kịch của quá khứ không thể gây ra thảm kịch cho hiện tại được. Ba cháu còn nói nếu ông ấy có một cô con gái giống như em gái Mạnh, ông ấy sẽ nghỉ hưu sớm, về giúp con gái bế cháu ngoại.”

Càng nghĩ nhiều, càng chỉ rơi vào vòng xoáy không thể thoát ra được.

Mạnh Nguyễn nghẹn ngào nói: “Em quá vô tâm. Chắc ba em sẽ buồn lắm.”

Thẩm Đoạt vỗ lưng cô, khẽ thở dài. Khi anh trả lời, trong lòng cũng đầy bất lực và buồn bã ——

Thẩm Đoạt nghe theo cô.

“Không ai sai trong chuyện này cả.”

Bên ngoài nghĩa trang, rất nhiều người từng được Lý Triều Huy giúp đỡ nghe tin đã vội vàng tới thăm hỏi. Họ không quấy rầy mà tiến vào trong nghĩa trang, chỉ đứng ở bên ngoài từ biệt vị luật sư tốt bụng.

***

Ngày hôm sau.

“Người phụ nữ điên đó đã yêu cầu cậu mợ con một mình đến đón con gái. Cậu mợ con đã tính toán một hồi, sau đó đến nơi đã hẹn theo yêu cầu của cảnh sát.” Phó Lam che mắt, đôi môi run rẩy: “Chỉ cần xác định được Tuyết Nhi an toàn, cảnh sát sẽ ập tới giải cứu họ ngay lập tức. Nhưng khi mợ con tới… Khi mợ con tới…”

Mạnh Nguyễn mang món canh hầm tới bệnh viện.

***

Xe dừng ở bãi đỗ xe, cô chần chừ không dám xuống xe.

“Người phụ nữ đó ngoài 30 tuổi, không có bằng cấp, cùng chồng từ quê lên thành phố B làm công.” Phó Lam nói: “Sau khi lấy chồng, bởi vì không thể sinh con trai, cô ta đã bị chồng mình và mẹ chồng đánh đập dã man. Người phụ nữ đó không chỉ cam chịu mọi đau khổ của cuộc sống mà còn phải chịu những lời giáo huấn vì không sinh được con trai từ chồng, nhưng cô ta vẫn không chịu nhờ tới pháp luật để bảo vệ chính mình.”

Cô vẫn không phản ứng lại.

Xe dừng ở bãi đỗ xe, cô chần chừ không dám xuống xe.

“Nhỡ ba em vẫn chưa hết tức giận thì sao?” Mạnh Nguyễn lo lắng: “Ông ấy nhìn thấy em bệnh sẽ càng nặng hơn, vậy thì…”

Thẩm Đoạt suy nghĩ rồi nói: “Anh sẽ đưa cho y tá.”

Hai người tiến vào bệnh viện.

Bệnh viện này không phải là bệnh viện công bình thường, muốn vào bên trong phải xuất trình rất nhiều giấy tờ. Mạnh Nguyễn còn phải đích thân bảo lãnh mới có thể dẫn Thẩm Đoạt vào.

“Chú thế nào rồi ạ?” Thẩm Đoạt hỏi.

“Em sẽ ngồi chờ ở đây.” Mạnh Nguyễn nói.

Thẩm Đoạt sửng sốt.

Thẩm Đoạt gật đầu.

Thẩm Đoạt lại hỏi: “Như thế nào mới là không nguy hiểm ạ? Nếu không có nguy hiểm cũng không có hạnh phúc, liệu Nhuyễn Nhuyễn có hạnh phúc không ạ?”

Anh xoay người định rời đi thì Mạnh Nguyễn lại giữ anh lại: “Nếu ba em có làm sao, anh nhất định phải nói cho em biết ngay lập tức.”

“Được.”

“Được.”

Thẩm Đoạt đi vào khu phòng bệnh.

“Ngồi đi.” Mạnh Vĩ Bình nói.

30 năm trước, thời điểm sáng chói nhất của Mạnh Vĩ Bình

Dừng lại trước cửa phòng bệnh, anh nhờ y tá đi vào nói hộ một lời, nói xong liền có thể rời đi, nhưng đừng để cho bệnh nhân biết bên ngoài có người.

……

Không lâu sau, y tá bước ra.

Cùng đi với y tá còn có một người đàn ông mặc vest, đi giày da, trên cánh tay có tấm thẻ với chữ “Hiếu”.

Mạnh Nguyễn mang món canh hầm tới bệnh viện.

Y tá gật đầu nói: “Ngài đi thong thả.”

Anh xoay người định rời đi thì Mạnh Nguyễn lại giữ anh lại: “Nếu ba em có làm sao, anh nhất định phải nói cho em biết ngay lập tức.”

Người đàn ông đó trả lời: “Xin dừng bước.”

Thẩm Đoạt có thể đoán được thân phận của người đàn ông này, nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy: “Chàng trai, bộ trưởng Mạnh mời cậu vào trong.”

Về phần Mạnh Vĩ Bình.

Thẩm Đoạt sửng sốt.

Thẩm Đoạt hỏi: “Chính xác thì nguy hiểm của Nhuyễn Nhuyễn là gì ạ?”

Trong phòng bệnh.

Ngoại trừ âm thanh có quy luật của máy tạo ẩm thì chỉ còn lại tiếng tách tách của ống truyền dịch. Y tá tạm thời đợi ở bên ngoài, Thẩm Đoạt lần thứ hai đơn độc đối mặt với Mạnh Vĩ Bình.

“Ngồi đi.” Mạnh Vĩ Bình nói.

Thẩm Đoạt đặt bình canh lên bàn, ngồi xuống.

Thẩm Đoạt làm liên lụy tới Mạnh Nguyễn nhập viện chính là sợi dây thừng đó.

“Mẹ của Nhuyễn Nhuyễn ngày hôm qua đã nói chuyện rất lâu với chú.” Mạnh Vĩ Bình nói: “Chú biết chú làm như vậy là rất tàn nhẫn đối với cháu và Nhuyễn Nhuyễn, nhưng…”

Thẩm Đoạt ngắt lời: “Chú, cháu xin lỗi vì đã ngắt lời chú. Nhưng chú có thể trả lời một vài câu hỏi của cháu trước được không ạ?”

Thẩm Đoạt liếc nhìn chân cô, nói: “Em về căn hộ trước đi. Muốn mua gì thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ đi mua, rất nhanh thôi.”

Mạnh Vĩ Bình đồng ý.

Ngày hạ táng Lý Triều Huy.

“Nhuyễn Nhuyễn, giọng điệu của mẹ hôm nay có hơi nặng một chút.” Phó Lam nói: “Chỉ là tình hình ba con lúc đó, mẹ phải…”

Thẩm Đoạt nói rằng tối hôm qua anh và Mạnh Nguyễn đã được nghe kể lại kí ức bi thảm của Từ Như và Phó An Tuyết. Mạnh Nguyễn thức trắng cả đêm qua, vô cùng hối hận vì ngày hôm qua đã chống đối ông.

Phó Lam đau lòng nhìn con gái, trả lời: “Không có trở ngại gì, đã ngủ rồi.”

Bởi vì bằng chứng vô cùng xác đáng, vụ kiện kéo dài không quá lâu, cả chồng và mẹ chồng của người phụ nữ đó đều bị pháp luật trừng trị. Sau khi giải quyết xong vụ việc, Từ Như còn giúp đỡ người phụ nữ đó tìm một công việc dọn dẹp trong công ty luật, để cô ta có thể nuôi sống bản thân và con gái.

Trong lòng Mạnh Vĩ Bình chua xót, thấp giọng nói “Ừ”.

“Nói như vậy,” Mạnh Vĩ Bình thở dài: “Bây giờ cháu đã hiểu được nỗi khổ tâm của chú rồi đúng không?”

Thẩm Đoạt gật đầu: “Cháu hiểu, nhưng cháu không tán đồng.”

Tối hôm qua, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Chuyện của Trình Y lúc trước, anh luôn cảm thấy mắc nợ; Bây giờ vì sự phản đối mạnh mẽ của Mạnh Vĩ Bình, Quách Bác Văn thì luôn hãm hại, Mạnh Nguyễn lại thấy mắc nợ.

“Không, chú đang hồi phục rất tốt.”

Thiếu nợ rồi lại thiếu nợ, rốt cuộc là ai thiếu ai?

“Thực ra, giữa cháu và Nhuyễn Nhuyễn không tồn tại cái gọi là mắc nợ.” Thẩm Đoạt nói: “Bởi vì chúng cháu quan tâm đến đối phương còn hơn cả quan tâm đến bản thân mình, chúng cháu là một.”

Mạnh Vĩ Bình nghe xong lời này, ông trầm ngâm một hồi rồi nói: “Cháu tưởng nói những lời này là có thể thuyết phục được chú sao? Chú sẽ không bao giờ để con gái mình phải gặp một chút nguy hiểm nào. Quá khứ của cháu có thể ảnh hưởng đến con bé bất cứ lúc nào.”

Thẩm Đoạt hỏi: “Chính xác thì nguy hiểm của Nhuyễn Nhuyễn là gì ạ?”

Mạnh Vĩ Bình nhất thời không thể đáp lại.

Thẩm Đoạt lại hỏi: “Như thế nào mới là không nguy hiểm ạ? Nếu không có nguy hiểm cũng không có hạnh phúc, liệu Nhuyễn Nhuyễn có hạnh phúc không ạ?”

Mạnh Vĩ Bình nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vậy thì cháu hiểu rất rõ sao?”

Mạnh Nguyễn nghe vậy, đôi tay đang siết chặt liền thả lỏng một chút.

Thẩm Đoạt cất đồ vào trong bếp rồi chậm rãi đi về phía cô.

Thẩm Đoạt lắc đầu.

Anh cụp mắt xuống để che đi nỗi buồn và sự tiếc nuối trong mắt, thẳng thắn nói: “Nếu cháu có thể hiểu được, lúc trước cháu đã không để lỡ mất cơ hội học đại học. Cháu có thể vào một trường đại học bình thường với điểm số đó, ít nhất sẽ không để mình kém xa Nhuyễn Nhuyễn một khoảng cách lớn như vậy.”

Hóa ra cô không chỉ có anh trai mà còn có một người chị gái… Và người mợ mà cô luôn sùng bái không phải bị bệnh nên mới qua đời. Bà ấy vì thực thi công lý cho đương sự mà…

Nhưng quá khứ đã là quá khứ, không ai có thể thay đổi được quá khứ.

Thỉnh thoảng Thẩm Đoạt có nhớ về quá khứ, anh cảm thấy tiếc nuối cho chính mình, thậm chí còn thấy tiếc nuối nhiều hơn cho Thẩm Bân. Tối hôm qua khi biết chuyện của Từ Như, anh càng thấy tiếc nuối cho Từ Như.

Nhưng tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối thôi.

“Nếu bị mắc kẹt lại trong quá khứ, chúng ta không thể tìm thấy lối thoát được.” Thẩm Đoạt ngước mắt lên: “Dám buông tay thì tương lai mới thực sự được giải thoát.”

Ông vô cùng đau lòng, mấy lần không thể đứng vững, mà sức lực của Mạnh Nguyễn và Phó Lam hoàn toàn không thể chống đỡ được trọng lượng của ông.

Thực sự được giải thoát…

Nhìn thấy tên người gọi đến, anh bật loa ngoài, và âm thanh bên trong phát ra ——

Trái tim Mạnh Vĩ Bình đột nhiên đau âm ỉ, ông đã chịu một chấn động mãnh liệt!

Nhưng quá khứ đã là quá khứ, không ai có thể thay đổi được quá khứ.

Lúc này, điện thoại Thẩm Đoạt vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, anh bật loa ngoài, và âm thanh bên trong phát ra ——

“Sao lâu như vậy mà anh vẫn chưa quay lại, sức khỏe ba em không được tốt sao?”

“Không, chú đang hồi phục rất tốt.”

“A… Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Ông ấy không phát hiện ra anh đúng không? Nếu không anh cứ từ từ đứng ở cửa, thỉnh thoảng lại nhờ y tá hỏi xem ba em cảm thấy mùi vị của món canh đó như thế nào? Nếu uống không ngon, tối nay về em lại nấu món khác.”

“Được.”

Thẩm Đoạt cất điện thoại, mỉm cười nói: “Đây là Nhuyễn Nhuyễn đã nấu. Cô ấy không biết làm mấy cái này nên đã mua một cái nồi tự động.”

Mạnh Vĩ Bình quay đầu nhìn bình giữ nhiệt, nhớ tới câu chất vấn của con gái ngày hôm qua, ánh mắt chợt lóe sáng.

“Chú, chú là một người ba tốt.” Thẩm Đoạt nói: “Đối mặt với tình cảm của ba mẹ, tình yêu là một thứ rất nhỏ bé. Nhưng cháu nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại của mình để trân quý Nhuyễn Nhuyễn. Vì vậy, cháu hy vọng chú sẽ cho cháu một cơ hội.”

Thẩm Đoạt khom lưng thật sâu rồi rời khỏi phòng bệnh.

~

Sau đó, y tá trở lại trong phòng. Mạnh Vĩ Bình nhờ y tá rót cho ông một bát canh.

Vừa rồi là con trai của Lý Triều Huy đặc biệt tới thăm.

Trước đó, Mạnh Vĩ Bình và Lý Triều Huy gọi điện thoại cũng đã tình cờ nhắc đến chuyện tình cảm của Mạnh Nguyễn. Lý Triều Huy đã từng gặp Thẩm Đoạt, cho nên ông ấy biết chuyện này sớm hơn Mạnh Vĩ Bình một chút.

Lúc đó, Lý Triều Huy muốn khuyên nhủ Mạnh Vĩ Bình đừng đấu tranh với quá khứ nữa, nhưng lại bị công việc tạm thời cần xử lý làm vướng mắc.

Sau đó, Lý Triều Huy vẫn luôn nói mãi những câu này với con trai.

—— “Ba cháu vẫn thường nói, ông ấy không ghen tỵ với thành tích và địa vị của chú Mạnh hiện tại, chỉ ghen tỵ vì chú có một cô con gái chu đáo như vậy. Năm đó, không ai là không nghĩ đến chuyện của cô Từ Như. Ba cháu cũng vì chuyện đó mà không dám nhận vụ án trong một năm. Nhưng dù sợ hãi và lo lắng như thế nào thì ngày tháng vẫn tiếp diễn, và những bi kịch của quá khứ không thể gây ra thảm kịch cho hiện tại được. Ba cháu còn nói nếu ông ấy có một cô con gái giống như em gái Mạnh, ông ấy sẽ nghỉ hưu sớm, về giúp con gái bế cháu ngoại.”

……

“Bộ trưởng Mạnh, hương vị của canh có ngon không?” Y tá hỏi.

Trong lòng Mạnh Vĩ Bình chua xót, thấp giọng nói “Ừ”.

Từ Như lúc đó ôm lấy thi thể lạnh ngắt của con gái, khóc không ra hơi.

……

Ngày hạ táng Lý Triều Huy.

Bên ngoài nghĩa trang, rất nhiều người từng được Lý Triều Huy giúp đỡ nghe tin đã vội vàng tới thăm hỏi. Họ không quấy rầy mà tiến vào trong nghĩa trang, chỉ đứng ở bên ngoài từ biệt vị luật sư tốt bụng.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc viên mãn như vậy, nhưng đây chỉ là sự khởi đầu cho một tấn bi kịch.

Mạnh Vĩ Bình cũng nhất quyết xuất hiện để tiễn đưa người bạn già của mình đoạn đường cuối.

Ông vô cùng đau lòng, mấy lần không thể đứng vững, mà sức lực của Mạnh Nguyễn và Phó Lam hoàn toàn không thể chống đỡ được trọng lượng của ông.

“Lão Mạnh, Triều Huy sẽ không trách ông đâu. Ông đừng làm gì cả, vậy…”

Mạnh Vĩ Bình lắc đầu, dừng một chút rồi nhìn con gái: “Không phải nó cũng tới sao? Gọi nó lại đây.”

Mạnh Nguyễn không hiểu.

Phó Lam lại rất ngạc nhiên. Sau khi định thần, trong lòng bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Con gái ngốc! Ba con bảo gọi Thẩm Đoạt lại đây!”

~

Bà ấy cho rằng mình đã liên lụy đến con gái, gây ra tai họa cho gia đình, không bao lâu sau thì bị trầm cảm nghiêm trọng. Một tháng sau, bà ấy cắt cổ tay tự sát.

Tác giả có lời muốn nói:

“Mợ của con chính là người mai mối của ba con và mẹ.” Phó Lam nhớ lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Sự chuyên nghiệp của mợ con hơn hẳn ba con. Không chỉ chuyên nghiệp, tâm tư của chị ấy còn không dính chút bụi trần, có thể nhìn từ góc độ của đương sự mà phân tích những điều họ muốn, cho bọn họ sự giúp đỡ chân chính.”

Chuyện của Từ Như và Phó An Tuyết đã trở thành nỗi thương tổn lớn nhất trong lòng Phó Doanh Xuyên.

Sau đó, y tá trở lại trong phòng. Mạnh Vĩ Bình nhờ y tá rót cho ông một bát canh.

Chuyện của Phó lão ca xin mời mọi người đọc trong “Khúc ước nguyện” nha ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK