Mạnh Nguyễn rất muốn đánh cho đầu gỗ ngốc một trận.
Dưới ánh trăng đẹp như vậy, anh một chút lãng mạn cũng không có, đến hôn cũng phải báo trước!
Mạnh Nguyễn nghi ngờ rằng có phải trước đây mình đã làm việc xấu xa gì đó gây ra bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho Thẩm Đoạt hay không? Bây giờ anh như vậy là để trả thù cô!
Nhưng đầu gỗ ngốc lại không còn đáng ghét nữa, vừa rồi anh gọi cô là “Nhuyễn Nhuyễn”.
Đây là biệt danh mà bà nội của Mạnh Nguyễn đã đặt cho cô, hy vọng cô bé sẽ có một trái tim mềm mại, nhân hậu, bình an.
Người thân và bạn bè thân thiết đều gọi cô như vậy, nhưng không có ai thốt ra hai chữ này lại khiến cô cảm thấy ngọt ngào và mềm lòng như vậy.
Mạnh Nguyễn không thể kiềm chế được nụ cười của mình, đôi mắt nai nhỏ cong lên.
Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, đầu gỗ ngốc hôn rất vội vàng, không có tổ chức, lại vô cùng bá đạo. Ngay cả khi cô muốn nghỉ ngơi một chút để hít thở anh cũng không cho…
Nghĩ đến đây, Mạnh Nguyễn không biết lần này anh sẽ hôn cô như thế nào.
Đột nhiên thấy lo lắng vô cùng.
“Nhuyễn Nhuyễn…” Thẩm Đoạt ôm cô chặt hơn: “Được không?”
Mạnh Nguyễn đặt trán ở trên vai anh, giọng nói mềm mại yếu ớt oán giận: “Anh còn muốn hỏi nữa sao? Anh thật là… Ức!”
Lần này chính cô là người đã phá nát khung cảnh lãng mạn dưới trăng này.
Mạnh Nguyễn đẩy anh ra, quay lại điên cuồng đấm vào xích đu!
“Hỏi cái gì mà hỏi! Ai bảo anh hỏi! Có gì mà… Ức!” Cô giận dỗi đấm lên tấm đệm lót: “Làm sao con gái chủ động trong chuyện yêu đương được chứ? Lần trước là em, ức! Em chủ động! Em cũng… Em không cần mặt mũi sao? Muốn hôn, ức! Muốn hôn thì…”
Nói được một nửa, Mạnh Nguyễn chỉ cảm thấy cằm mình bắt đầu nóng rực.
Ngay khi cô vừa quay đầu lại, trên môi cô như có hai ngọn lửa đè xuống.
Người con trai vẫn hôn gấp gáp như vậy, hôn đến vụng về.
Đồng thời cũng chuyên chú hôn, hôn đến dịu dàng.
Sự cân bằng của xích đu bị xáo trộn.
Mạnh Nguyễn bị hôn dồn đến trong góc.
Không biết qua bao lâu, người con trai mới buông tha cho môi cô, áp trán lên trán cô.
Hơi thở hỗn loạn dồn dập của hai người đan xen vào nhau, trước mặt có một khoảng không nóng hừng hực.
“Phương pháp này tốt.” Khóe miệng Thẩm Đoạt nhếch lên, hiếm khi thấy lộ ra sự xấu xa như vậy: “Không nấc nữa.”
Nụ hôn nồng nhiệt vẫn tiếp tục.
Lần này, Mạnh Nguyễn rốt cuộc cũng cảm thấy kịch bản tình yêu mà cô cầm là của một cô gái.
***
Thứ bảy, liên hoan đám cưới kim cương.
Mọi người đứng chào hỏi nhau ở cửa ra vào khán phòng nhỏ. Những dải ruy băng rực rỡ bay khắp bầu trời.
Bà Tiết ôm cánh tay ông Kim, hai người họ mặc trang phục thời Đường, một xanh một đỏ, tràn đầy năng lượng.
Họ vẫy tay và cảm ơn mọi người. Khi nhìn thấy thím Xuân dẫn đầu đi tới, bà Tiết vô thức rút tiền trong túi ra.
“Đại Xuân này, tiền cuộn giấy lần trước…”
Thím Xuân thẳng thắn vỗ vào đùi bà ấy: “Bà vẫn chưa quên sao ạ? Cháu tặng hai người vài thứ cũng coi như là làm việc tốt thôi! Việc tốt có thể dùng tiền để cân nhắc sao ạ? Bà đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Mọi người tươi cười dìu ông bà cụ vào khán phòng nhỏ, để họ ngồi ở vị trí đẹp nhất trước sân khấu.
Không lâu sau, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình lên sân khấu.
“Hôm nay là một ngày tốt lành.”
“Hôm nay là một ngày đáng nhớ.”
“60 năm trước, một đôi nam nữ đã mang theo lời ước hẹn của bọn họ…”
Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt ngồi ở bên dưới sân khấu.
Mạnh Nguyễn không khỏi bật cười, nói: “Chu Tấn Đông thật sự có tài dẫn chương trình đó!”
Thẩm Đoạt không nói gì, chỉ nhìn cô.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy trễ vai với đường viền cổ màu hoa anh đào. Mái tóc màu hạt dẻ xõa bồng bềnh càng khiến cô trở nên kiều diễm, ngọt ngào không gì sánh được.
“Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Mạnh Nguyễn nhìn xung quanh một vòng, cô thấy mọi người đều đang chăm chú nhìn lên sân khấu, liền hướng lại gần anh, thân mật khoác tay anh.
“Hôm nay trông em đẹp sao?” Cô nói nhỏ vào tai anh.
Thẩm Đoạt gật đầu: “Đẹp.”
“…”
Không thể dùng nhiều tính từ hơn được sao?
Mạnh Nguyễn cũng lười phản bác lại. Cô lấy một cái cài áo hình hoa anh đào trong túi xách ra.
Đây là cùng một bộ với chiếc váy.
Cô nhìn người con trai bên cạnh, anh mặc áo vest và đi giày da, nhưng lại không thắt cà vạt.
Một người đàn ông khi đeo cà vạt cho thấy được sự cao quý và địa vị của người đó, còn không đeo lại mang đến cảm giác gợi cảm phóng túng. Vừa hay, người con trai này lại là ví dụ hoàn hảo cho vế sau.
Nam thần cao ngạo, lạnh lùng cấm dục.
Mạnh Nguyễn ghim cài áo hoa anh đào lên ngực Thẩm Đoạt.
“Đồ đôi.” Mạnh Nguyễn cười ranh mãnh: “Hôm nay anh đỡ phải ghép đôi với bất kỳ cô gái nào khác. Hôm nay, anh chỉ có thể sánh đôi với một mình em thôi.”
Thẩm Đoạt nắm tay cô, giữ chặt ở trong lòng bàn tay, nhỏ giọng tự nhủ: “Không phải chỉ hôm nay.”
Các tiết mục diễn ra thuận lợi.
Điệu nhảy quảng trường “Quả táo nhỏ” của thím Béo và thím Xuân đã thành công thu hút mọi người, nam nữ già trẻ trong khán phòng cùng nhau vỗ tay và nhảy múa. Khung cảnh rất vui vẻ và náo nhiệt.
Sau đó, phần ngâm thơ của các em nhỏ dần kết thúc.
Mạnh Nguyễn một mình lui vào hậu trường.
Cô chuẩn bị đàn rồi giơ tay ra hiệu với Chu Tấn Đông.
Chu Tấn Đông và bạn đồng hành của anh ta, cô giáo Tiểu Lăng, cùng nhau bước lên sân khấu, xướng những câu thơ tình cảm cuối cùng.
“Trăm năm tình viên mãn, bạc đầu nghĩa phu thê.”
“60 năm mưa gió, tình cảm chân thật không bao giờ thay đổi.”
“Ở phần cuối của buổi tiệc, tôi xin kính mời tất cả các quý vị có mặt tại đây cùng làm chứng cho cuộc hôn nhân của ông Kim và bà Tiết. Chúc cho ông bà sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc mãi mãi.”
Tất cả ánh đèn trong khán phòng nhỏ chợt tắt, “Lương Chúc” liền vang lên.
Màn hình nhỏ trên sân khấu sáng lên.
“Đây, đây không phải là bức ảnh chụp trước khi chúng ta lên đường đến vùng núi sao?” Ông Kim kích động nói.
Đôi vợ chồng già vội lấy kính lão ra đeo vào.
“Ôi! Đây là ngày đầu tiên ông lên lớp này. Lúc đó ông còn quên đem theo một trang giáo án nữa.”
“Lúc đấy tôi lo lắng biết bao.”
Trên màn hình, từ những bức ảnh đôi vợ chồng lên núi giảng bài cho đám trẻ, rồi đến bức ảnh phát biểu ở trường học, rồi lại lên vùng núi một lần nữa, rồi bức ảnh học sinh đã trưởng thành trở về dâng trà báo đáp công ơn thầy cô, sau đó dù đã nghỉ hưu nhưng vẫn kiên trì làm việc vì sự nghiệp dạy học, trở về quê hương, cuối cùng là cùng người dân trong thị trấn ăn tết âm lịch,…
Từng bức ảnh chụp, bức này đến bức khác, khắc họa cuộc sống bình thường nhưng lại không hề tầm thường của hai vợ chồng.
Bức cuối cùng là ảnh cưới của hai người họ.
Không có váy cưới lộng lẫy, đôi nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo truyền thống giản dị, tươi cười nhìn vào ống kính, ghi lại khoảnh khắc trọng đại nhất cuộc đời. Đồng thời cũng đã hoàn thành lời ước hẹn của bọn họ ——
Mong được cùng người thủy chung, đầu bạc không chia lìa.
Ánh đèn trên sân khấu dần sáng lên.
Dương Quang, dì Phân cùng với chị Vu đẩy chiếc bánh chín tầng do chính ba người họ làm ra giữa sân khấu, trong khi anh Phát và chị Phát đỡ hai ông bà cụ lên sân khấu.
Thẩm Đoạt cũng nắm tay Mạnh Nguyễn đi về phía sân khấu, cùng với Chu Tấn Đông và cô giáo Tiểu Lăng.
Cô giáo Tiểu Lăng nghẹn ngào không thể nói được hết lời dẫn. Mọi người dưới sân khấu cũng bật khóc, bọn họ vỗ tay, cùng nhau đồng thanh hét lên “Chúc mừng đám cưới kim cương 60 năm hạnh phúc”.
Chu Tấn Đông nhìn một lượt, anh ta không đọc theo lời dẫn nữa, thẳng thừng nói: “Cắt bánh kem! Cắt bánh kem! Năm sau chúng ta lại cùng chúc mừng cho ông Kim và bà Tiết!”
Nhị Hắc, người phụ trách âm thanh cho chương trình cảm thấy lời này không được đúng lắm. Nếu đã suy nghĩ tới việc cắt bánh kem, sao còn nói lời sau làm gì?
“Đậu Tử! Đã đến lúc cho mấy đứa rồi! Go lên thôi!”
Khi có hiệu lệnh, bọn trẻ cầm bó hoa hồng lên sân khấu.
Nhị Hắc nhấn nút, bài hát “Điều lãng mạn nhất” được phát.
Đôi vợ chồng già cầm bó hoa bọn trẻ tặng, nhìn nhau rồi cũng rơi nước mắt.
“Bà xã, cảm ơn em đã chăm sóc anh nhiều năm như vậy.” Ông Kim nói.
Bà Tiết vừa khóc vừa lắc đầu, bà lấy khăn lau nước mắt cho ông rồi nắm tay ông cùng nhau cắt bánh…
Mạnh Nguyễn đã rơi nước mắt trong vòng tay Thẩm Đoạt.
Tình cảm chân thành và giản dị như vậy thật cảm động. Cô cũng không thể tưởng tượng nổi làm sao hai người họ có thể bao dung và yêu thương nhau cả đời như vậy, để cùng dắt tay nhau đi qua 60 năm thăng trầm.
“Hai đứa, mau tới ăn bánh ngọt đi.”
Thẩm Đoạt vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Nguyễn, nói: “Ông Kim và bà Tiết mời em ăn bánh kem kìa.”
Mạnh Nguyễn ngơ ngác, nước mắt của cô đã thấm đẫm hết trên ngực áo của Thẩm Đoạt. Cô nắm tay anh đi đến bên cạnh đôi vợ chồng già.
Bà Tiết cười nói: “Bà nghe nói hai đứa đang yêu nhau, thật tốt, thật tốt. Đối xử với nhau thật chân thành nhé, bà chúc hai đứa hạnh phúc.”
Nói xong, bà Tiết vỗ vỗ tay bọn họ.
Mạnh Nguyễn nín khóc rồi bật cười, cô cũng đã quên hết những lời chúc phúc mà mình đã chuẩn bị, chỉ biết nói “Cảm ơn bà” hết lần này đến lần khác.
Mọi người ở trên sân khấu cắt bánh, cười nói vui vẻ.
Mạnh Nguyễn vừa ăn vừa khóc, nghe thấy bản “Điều lãng mạn nhất”, cô quay sang bí mật phê bình đầu gỗ ngốc.
“Anh nhìn bọn họ đi, ông Kim đã 82 tuổi rồi mà còn biết tình cảm lãng mạn hơn anh! Ông ấy còn đút dâu tây cho bà Tiết ăn nữa kìa. Anh nhìn lại anh xem, rốt cuộc anh…”
Trong lúc nói, trước mặt cô xuất hiện một bó hoa hồng kiều diễm.
“Tặng em.” Thẩm Đoạt nói: “Anh vừa mới tìm Đậu Tử để xin.”
“…”
Sẽ hoàn hảo hơn nếu không có vế sau đó, anh biết không?
Mạnh Nguyễn khịt mũi, cầm lấy bó hoa hồng rồi ngửi nó.
Nói đến cũng thật thần kỳ, rõ ràng cô khóc nhiều đến nỗi hai mũi đều hít thở không thông. Nhưng hương hoa hồng này lại như tràn đầy trong lòng cô, khiến cô dù muốn cũng không thể quên đi mùi hương này.
“Sau này anh còn tặng em nữa không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Thẩm Đoạt thật sự không hiểu cỏ cây hoa lá này hấp dẫn ở chỗ nào chứ?
Huống chi, hoa nở cũng chỉ được một thời gian, hoa tàn sẽ khiến cô càng buồn bã và sầu muộn, cớ chi phải như vậy?
Dù không hiểu nhưng anh vẫn mặc kệ. Dù thế nào, chỉ cần là điều cô muốn, anh đều cố gắng làm được.
“Nếu em muốn, anh đều tặng cho em.”
Cuối cùng, mọi người cùng nhau chụp ảnh lưu niệm ở trên sân khấu.
Khi xếp hàng, Thẩm Đoạt vững vàng bảo vệ Mạnh Nguyễn, giúp cô chặn lại đám đông xô đẩy chen chúc, luôn để lại một khoảng không gian an toàn và sạch sẽ cho cô.
Mạnh Nguyễn nhìn sườn mặt kiên định của người con trai. Anh luôn không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, nhưng đôi khi lại ngốc muốn chết.
Nhưng không còn cách nào khác.
Đầu gỗ ngốc vẫn luôn ngốc, mà cả thế giới cũng chỉ có một người như vậy.
“Anh như vậy cũng khá tốt.”
“Cái gì?” Thẩm Đoạt rũ mắt.
Mạnh Nguyễn cùng anh đan chặt mười ngón tay, đôi mắt nai đột nhiên cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Là sự lãng mạn độc quyền của em.”
***
3 giờ chiều, bữa tiệc kết thúc.
Có người đã đưa ông Kim và bà Tiết về nhà an toàn, những người còn lại ở lại dọn dẹp khán phòng nhỏ, bận rộn đến khi trời gần tối mới xong xuôi hết mọi chuyện.
Dương Quang còn đặc biệt làm thêm một chiếc bánh kem nữa, mọi người liền nói đến nhà Thẩm Đoạt để ăn lẩu.
Nhắc đến bánh ngọt, Mạnh Nguyễn chợt nhớ ra ai đó còn nợ cô một chiếc bánh kem phomai vị đào vàng.
Vừa định nhắc nhỏ thì Chu Tấn Đông ở bên kia nói: “Mau lên! Đi ăn nhanh thôi, hôm nay xong tôi còn phải nghỉ ngơi thư giãn nữa! Hai ngày nay mệt đến nỗi tôi sắp gầy đi rồi đây.”
“Cậu còn có sức để thư giãn sao?” Cao Hiên lắc đầu: “Thể lực của heo đúng là không bình thường mà.”
Hai người đó lại tiếp tục cà khịa nhau.
Mạnh Nguyễn túm lấy áo của Thẩm Đoạt, hỏi: “Thư giãn gì vậy? Sau bữa tối còn có hoạt động gì sao?”
Trời về khuya, gió càng lạnh hơn.
Một chiếc bàn vuông thấp được kê trong sân nhỏ, xung quanh là năm chiếc ghế dài —— Đấu địa chủ (*).
(*) Đấu địa chủ: Một trò chơi bài khá nổi tiếng ở Trung Quốc. Thông thường một ván đấu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá bao gồm 2 con Joker. Một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4 – 5 người, sử dụng 2 bộ bài.
“Nhìn không ra nhé, đúng là cao thủ!” Chu Tấn Đông chế nhạo Mạnh Nguyễn: “Ba con Q kèm một con 4.”
Mạnh Nguyễn cười ngây thơ: “Át bích.”
“Mẹ nó!!!”
Chu Tấn Đông đấm mạnh vào ngực rồi dậm chân, ngửa mặt lên trời hét lớn.
Cao Hiên cầm dải giấy màu trắng trên bàn lên, bôi chút nước miếng vào nó rồi “bốp” một tiếng, dính vào mặt Chu Tấn Đông.
“Mẹ nó cậu có thể chú ý đến vấn đề vệ sinh được không?” Chu Tấn Đông nói: “Tôi trở về mà bị mọc mụn thì phải làm sao?”
Cao Hiên nói: “Lợn chết không sợ nước sôi, hiểu chưa?”
Hai người lại tiếp tục cãi nhau.
Ở bên cạnh, Thẩm Đoạt dùng thìa nhỏ múc một miếng bánh kem dâu tây, sau đó còn múc thêm chút kem nữa.
Mạnh Nguyễn tự giác há miệng.
Cắn xong, cô nói: “Chua quá.”
Thẩm Đoạt lại nhanh chóng múc thêm một thìa nhỏ chocolate nữa, sau đó đút cho cô ăn.
“Ngọt quá.” Mạnh Nguyễn lại nói.
Hai người còn đang tranh cãi thì Dương Quang chen vào: “Dù thế nào thì cũng phải nghĩ đến ‘hội cẩu độc thân’ bọn em chứ?”
Không cần phải ngược đãi nhau như vậy đâu!
“Không được!” Chu Tấn Đông vỗ bàn: “Tôi không nhận thua đâu! Anh Đoạt, anh thay em chơi đi! Nếu anh thua thì tính vào em, dán vào mặt em!”
“… Đồ con heo ngốc.” Cao Hiên thở dài.
Chu Tấn Đông không để bụng: “Có cậu mới ngốc ý! Anh Đoạt của tôi là vua bài của Tịch Giang đó! Đại tiểu thư, cô cứ chờ thua đi!”
Mạnh Nguyễn nhìn Thẩm Đoạt bên cạnh, nhỏ giọng trêu chọc: “Vua bài của Tịch Giang sao? Anh Đoạt của tôi còn nhiều điều ngạc nhiên như vậy sao.”
Thẩm Đoạt không thể chịu được khi nghe cô gọi mình một tiếng “Anh Đoạt”.
Cả người như bị lửa đốt trong nháy mắt, lục phủ ngũ tảng đều bốc cháy ngùn ngụt.
Tay cầm thìa siết chặt lại, anh thấp giọng nói: “Em không muốn thì anh không chơi.”
Mạnh Nguyễn cười nói: “Tại sao không chơi chứ? Em muốn nhìn xem rốt cuộc anh Đoạt lợi hại như thế nào.”
“…”
Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt chơi oẳn tù tì xem ai làm địa chủ, Dương Quang cũng chơi, cuối cùng cũng chỉ là nông dân.
Kết quả ba trận thắng hai.
Ván thứ nhất, Thẩm Đoạt làm địa chủ.
Mạnh Nguyễn và Dương Quang nắm trong tay rất nhiều quân bài tốt, thậm chí còn có cả át bích, nhưng bọn họ đã bị phá rối bởi lối chơi bất ngờ của Thẩm Đoạt. Cuối cùng khi địa chủ chỉ còn lại đôi 6, bọn họ thực sự thua cuộc.
“Ô ố ồ ~ ố ồ ô ~” Chu Tấn Đông bắt đầu nhảy điệu lắc vai động kinh của mình: “Vô địch như vậy, bất khả chiến bại như vậy cơ mà!”
Mạnh Nguyễn bĩu môi.
Nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn ló đầu qua.
Trong mắt Thẩm Đoạt mang theo ý cười, nhẹ nhàng dán một mảnh giấy trên cái má hồng mềm mại của cô.
Ván thứ hai, Mạnh Nguyễn làm địa chủ.
Ván này Mạnh Nguyễn không có át, nhưng ván bài diễn ra rất êm đẹp, thắng cũng đơn giản.
“Các đồng chí, chúng ta hãy đặt cược vào nhân phẩm của vua bài Tịch Giang, ván cuối cùng bắt đầu!” Chu Tấn Đông hét lên: “Chúng ta hãy chờ xem kết quả cuối cùng như nào!”
Cao Hiên đá vào người anh ta: “Mẹ nó cậu cứ để tôi phải đánh người ý nhờ? Cậu nghiện làm người dẫn chương trình à?”
Ván thứ ba, Mạnh Nguyễn vẫn làm địa chủ.
Vừa mới chia bài xong, biểu hiện của Dương Quang đã bán đứng rằng bài của cậu không được đẹp.
Mạnh Nguyễn âm thầm đắc ý, cô đánh một đợt bài dài, hầu hết các lá bài đều đã được đánh ra.
“Đánh tiếp không? Nếu không thì em…”
“Đánh.”
Thẩm Đoạt ra át.
Mạnh Nguyễn bùng nổ ngay lập tức.
Mới bắt đầu mà đã ra át, bài đẹp muốn lên trời sao?
Nhớ lại tình huống trong ván đấu đầu tiên, Mạnh Nguyễn phải xử lý thật cẩn thận đề đề phòng đầu gỗ ngốc lại một lần nữa xuất kì bất ý (*).
(*) Xuất kì bất ý: ý muốn nói đem quân đánh lúc đối phương không phòng bị.
Cuối cùng, Mạnh Nguyễn dành chiến thắng.
“Mẹ kiếp! Không đúng!” Chu Tấn Đông hét lên: “Anh Đoạt, tại sao anh lại bỏ qua chứ? Anh đánh được mà! Át này! Tứ quý này!”
Mạnh Nguyễn đắc ý nói: “Hết trận rồi, muốn rút lại cũng không rút được. Tôi thắng rồi!”
Chơi xong, ai cũng thấy mệt và buồn ngủ. Mọi người về nhà.
Nhưng Mạnh Nguyễn vẫn còn trong trạng thái phấn khích, cũng không thấy buồn ngủ. Vì vậy vừa mới tiễn mọi người về xong liền kêu gào muốn lên nóc nhà ngắm sao.
Thẩm Đoạt lấy chăn, sau đó đổ sữa nóng vào trong bình, rồi cùng cô đi lên trên.
Hai người ngồi bên cạnh nhau, Mạnh Nguyễn nhường cho Thẩm Đoạt một nửa chăn, còn mình thì rúc vào trong lòng anh, thoải mái sưởi ấm, uống sữa bò.
“Có phải vừa rồi anh nhường em đúng không?” Cô hỏi.
Thẩm Đoạt lắc đầu.
“Không tin. Vừa rồi là anh nhường em.” Mạnh Nguyễn nói: “Nhìn anh chơi ván thứ nhất hay như vậy mà. Huống chi ván thứ ba anh còn có hai con át.”
Thẩm Đoạt giúp cô kéo lại chăn rồi nói: “Không nhường. Bài của anh có át, nhưng bài của em có hai cặp ba, còn lại toàn là đôi. Ngay cả khi bài anh có át, cuối cùng cũng không thể thắng được.”
Nghe anh nói vậy, Mạnh Nguyễn đoán rằng anh đã tính bài.
Quả nhiên.
Thẩm Đoạt mím môi: “Thật ra anh chơi không nhiều lắm. Nhắc đến chuyện tính bài, bởi vì từ nhỏ anh luôn tự chơi một mình, dần dần thành thói quen, nhất thời không thể thay đổi được.”
Mạnh Nguyễn nhíu mày: “Luôn tự chơi một mình?”
Thẩm Đoạt gật đầu.
Trước 7 tuổi, tuy rằng tính cách của Thẩm Đoạt có chút hướng nội, nhưng anh vẫn có rất nhiều bạn chơi cùng; Sau 7 tuổi, trong nhà xảy ra chuyện, anh đi theo ba mẹ lang bạt khắp nơi. Thậm chí có một khoảng thời gian còn chưa kịp nhớ rõ mặt mũi bạn học cùng lớp của mình trông như thế nào thì đã phải rời đi.
Không có ai chơi với anh.
Anh quá cô đơn nên đã tự chơi bài một mình.
“Thẩm Đoạt…”
Mạnh Nguyễn nhớ tới những gì Tô Diệu Ngôn đã nói với mình lúc trước.
Có tin đồn rằng ba của Thẩm Đoạt là một con ma men, hay đánh bạc, rượu chè, đánh người. Rốt cuộc điều này có đúng không?
“Em muốn hỏi cái gì?” Thẩm Đoạt cười nhẹ, nhưng trong mắt vẫn có chút u sầu: “Anh đều kể cho em nghe hết.”
Trong lòng Mạnh Nguyễn có chút hụt hẫng.
Suy nghĩ một hồi, cô vẫn không hỏi.
Giống như ngày hôm đó cô đã nói với Tô Diệu Ngôn rằng, cho dù ba mẹ Thẩm Đoạt có phạm sai lầm gì đi chăng nữa, nó cũng không liên quan gì đến Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Em định nói là sau này em sẽ chơi cùng với anh.”
Trong lòng Thẩm Đoạt ấm áp vô cùng. Anh ôm lấy cô, nói: “Ừ.”
Hai người rúc vào nhau, cùng nhau trò chuyện và ngắm sao.
Trước thời điểm này không lâu, khi Mạnh Nguyễn vừa mới đến Tịch Giang, người con trai bên cạnh không phải bạn trai của cô.
Nhưng hiện tại đã là cuối tháng 10, cô ở đây đã gần ba tháng, còn “thu hoạch” được một đầu gỗ ngốc khổng lồ.
Thời gian trôi quá nhanh.
“Thẩm Đoạt, em đến Tịch Giang để suy nghĩ về phương hướng cuộc sống của mình trong tương lai.” Mạnh Nguyễn bỗng nhiên nói: “Em đã từng nói với anh rồi, đúng không?”
Thẩm Đoạt gật đầu, chờ cô nói tiếp,
“Trước kia em không biết rốt cuộc mình muốn gì.” Cô nói: “Sau này khi lớn lên, em nhận ra rằng em không thể tìm thấy giá trị mà mình mong muốn trong chuyên ngành mà em đang học. Giữa chừng, em đã đề cập với ba em về việc học chuyên ngành hai, nhưng ông ấy vẫn không đồng ý với việc em tiếp xúc với pháp luật. Em thật sự không hiểu tại sao lại như vậy.”
Thẩm Đoạt vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: “Có lẽ ba em có sự cân nhắc của riêng mình. Nếu em thật sự muốn học thì có thể chuẩn bị trước. Đợi đến sau này thuyết phục được ba em thì cũng không bị trì hoãn như thời gian trước nữa.”
Mạnh Nguyễn đã từng làm điều này.
Kể từ học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, cô đã đến tòa án để lắng nghe và hỏi ý kiến các giáo sư.
Giáo sư đã giới thiệu rất nhiều sách để cô có thể tự đọc và tìm hiểu trước, nếu gặp điều gì không hiểu có thể tới đây hỏi. Nhân cơ hội này, cô cũng đã làm thêm các đề thi để mở rộng vốn hiểu biết của mình.
Nhưng rốt cuộc, cô cũng không theo được chuyên ngành này.
Học sinh chuyên về chuyên ngành này còn phải học hành vất vả như vậy, huống chi cô còn tự học.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì.” Thẩm Đoạt khuyên cô: “Nếu em thích, thì đừng nghĩ đến kết quả của nó sẽ như thế nào. Em có thể tự do lựa chọn với tiền đề là tốt nghiệp thuận lợi chuyên ngành hiện tại của mình.”
Mạnh Nguyễn ngồi thẳng nhìn anh, hỏi: “Anh đang nói rất nghiêm túc đúng không? Anh không cho rằng em chỉ nói suông, rất nhàn rỗi đúng không? Anh thật sự, thật sự ủng hộ em học, đúng không?”
Thẩm Đoạt gật đầu.
Mạnh Nguyễn thở phào, cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Cô nằm trên đùi Thẩm Đoạt, nói thầm: “Thật ra, em không sợ người khác nói gì sau lưng mình, bọn họ nói thì cứ nói thôi. Nếu bọn họ muốn nói thì cứ nói thẳng mặt em, tại sao lại lôi ba mẹ em ra để nói, còn nói em ỷ vào điều kiện ba mẹ tốt nên mới như vậy. Em không phải như vậy, em vốn dĩ rất đáng mến, ba mẹ em cũng rất yêu em.”
Thẩm Đoạt khẽ vuốt mái tóc của cô, cười nhẹ: “Ừ, đúng.”
Mạnh Nguyễn duỗi thẳng chân, cô dựa vào băng ghế nhỏ và đôi chân dài của Thẩm Đoạt, nằm ngửa nhìn lên trời.
Có như vậy mới có thể thấy bầu trời đầy sao bao la, cùng với người cô yêu.
“Em người gặp người thích như vậy, tại sao hồi còn đi học anh lại lạnh nhạt với em chứ?” Mạnh Nguyễn vươn tay véo tai anh, để anh khom lưng lại gần mình: “Anh có biết mỗi lần anh như vậy em lại buồn lắm không? Em vì anh mà ngày nào cũng phải dỗ dành bạn cùng bàn của em đó.”
Đâu chỉ có dỗ dành?
Đến bây giờ Thẩm Đoạt vẫn còn nhớ rõ, cô còn vì anh mà đánh nhau…
“Trường chúng ta tốt xấu gì cũng là trường trọng điểm, tại sao người như này cũng được tuyển vào trường chứ? Cái tên quái thai trong lớp chúng ta thật sự rất đáng sợ, trên người lúc nào cũng có thương tích, không phải là có bệnh truyền nhiễm gì chứ?”
Mạnh Nguyễn và Tô Diệu Ngôn đi tới quầy bán đồ ăn vặt để mua kẹo que, liền nghe thấy Trần Toa Toa ngồi ở đó lại khua môi múa mép.
“Quái thai?” Tô Diệu Ngôn nhỏ giọng nói: “Là nam sinh ngồi phía sau cậu sao?”
Mạnh Nguyễn gật đầu, vẻ mặt không được vui.
Tô Diệu Ngôn nói: “Nhìn đúng là quái gở thật. Nhưng người ta quái gở thì có liên quan gì đến Trần Toa Toa này chứ? Cô nàng này mở miệng ra đúng là không biết suy nghĩ mà.”
Trần Toa Toa không chỉ nói năng thiếu suy nghĩ.
Nam sinh cô ta thích lại thích Tô Diệu Ngôn, vì vậy cô ta đã đi khắp nơi nói với mọi người rằng Tô Diệu Ngôn không có ba. Ngay cả Mạnh Nguyễn có mối quan hệ tốt với Tô Diệu Ngôn cô ta cũng không tha, luôn nói rằng Mạnh Nguyễn chỉ biết làm bộ làm tịch.
“Đi thôi.” Mạnh Nguyễn đặt que kẹo xuống.
Tô Diệu Ngôn buồn bực: “Không mua nữa à? Lát nữa tớ không đưa cậu đi mua lần hai nữa đâu đó.”
Hai người bước ra khỏi quầy ăn vặt thì Trần Toa Toa bước tới.
“Này, Mạnh Nguyễn.” Cô ta chủ động gọi cô.
Mạnh Nguyễn quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Trần Toa Toa cười nói: “Chỉ là tôi có lòng tốt muốn khuyên cậu một câu. Trong trường hợp quái thai thực sự có bệnh truyền nhiễm, cậu lại ở gần cậu ta như vậy, cẩn thận bị lây nhiễm đó.”
Mạnh Nguyễn không thích tranh cãi với người khác.
Mọi lần cô đều nhịn, nhưng lần này cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Chỉ cần nghĩ đến những vết thương của Thẩm Đoạt là do cùng người khác luyện tập, anh còn phải chịu đau đớn rất nhiều để kiếm từng đồng tiền một… Nghe những lời bôi nhọ anh như vậy, cô cảm thấy rất chói tai!
“Trần Toa Toa, cậu không thấy mình quá đáng lắm sao?” Mạnh Nguyễn nói: “Cậu đến tìm người ta để bắt chuyện, người ta chỉ phớt lờ cậu, chứ có nói lời nào làm tổn thương đến cậu đâu? Hơn nữa, không phải Thẩm Đoạt thì cũng sẽ chẳng ai để ý đến cậu cả, cậu cũng phải tự biết xấu hổ chứ.”
Trần Toa Toa bị chọc đúng tim đen, cô ta tức khắc trở mặt.
“Cái gì mà tự biết xấu hổ? Cái gì mà đến gần chứ! Chẳng có chuyện nào như vậy cả! Mạnh Nguyễn, bình thường cậu giả vờ thanh cao như vậy, bây giờ lại một hai bảo vệ tên quái thai kia, không phải hai người…”
Tô Diệu Ngôn tức giận: “Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà nói năng lung tung!”
“Cậu cũng xứng mà cảnh cáo tôi sao!” Trần Toa Toa gào lên: “Vậy để hôm nay tôi nói cho mọi người biết! Thẩm Đoạt chính là tên quái thai! Quái thai! Quái thai!”
Mạnh Nguyễn rút chai nước khoáng trong tay Tô Diệu Ngôn ra, tạt thẳng vào mặt Trần Toa Toa.
Chuyện này đã đến tai giáo viên trong văn phòng.
Dù có nói gì Mạnh Nguyễn cũng không chịu xin lỗi, Phó Doanh Xuyên tới cũng vô dụng, cuối cùng cô bị phạt viết bản kiểm điểm 3000 từ.
Đó là lần đầu tiên cô làm một việc ảnh hưởng đến hình ảnh “học sinh ngoan” của mình. Nhưng sau đó, ai cũng hỏi cô tại sao lại làm như vậy, cô chỉ nói rằng mình không thích hành động của Trần Toa Toa.
Nhưng Mạnh Nguyễn không biết rằng, hành động bảo vệ Thẩm Đoạt của cô lại rõ ràng như vậy…
Thẩm Đoạt cúi người khẽ hôn lên trán Mạnh Nguyễn.
Mạnh Nguyễn thuận thế vươn tay ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Lại muốn vượt rào sao?”
Thẩm Đoạt lại hôn một cái, trực tiếp ôm cô đặt ở trên đùi anh, nụ hôn thứ hai lại nhẹ nhàng đáp xuống.
Không phải không yêu mà là không dám yêu.
Ngay cả khi bây giờ cô đang ở trong vòng tay anh, anh vẫn luôn sợ một ngày mình sẽ tỉnh dậy sau giấc mơ.
“Là lỗi của anh.” Thẩm Đoạt dỗ dành: “Đừng giận.”
Mạnh Nguyễn dựa vào lòng anh: “Vậy phạt anh sau này phải luôn đối xử thật tốt với em, anh biết chưa hả?”
“Anh biết rồi.”
Lúm đồng tiền lớn của anh một lần nữa hiện ra, khiến trái tim Mạnh Nguyễn lại đập thình thịch.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Đoạt: Rốt cuộc cũng có người hiểu anh lãng mạn như nào.
Em gái Nhuyễn Nhuyễn: Em không muốn hiểu cũng không được nha, sẽ tức điên lên mất!