Cô không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, hoàn toàn trống rỗng, nhưng cô vẫn đứng đó chờ khoảnh khắc đó đến.
Mùi hương bạc hà càng lúc càng nồng, nhưng Mạnh Nguyễn không nhắm mắt lại.
Cô có thể thấy rõ khuôn mặt ửng hồng của mình phản chiếu trong mắt anh, bàn tay đang đặt trên vai anh cũng vô thức siết chặt lại…
“Anh Đoạt, chị Mạnh, đến ăn… Mẹ ơi! Em xin lỗi!”
Dương Quang vội xoay người đi.
Sự quấy rầy này giống như tiếng chuông đồng hồ lúc 12 giờ, đánh thức hai con người còn đang chìm đắm trong cơn mê loạn.
Thẩm Đoạt lùi về phía sau trước, anh nghiêng người đứng yên tại chỗ, đôi mắt không có tiêu điểm run rẩy kịch liệt.
Mạnh Nguyễn cũng bất động, đầu óc cô ngẩn ngơ.
Hai người đứng cách nhau rất xa, không ai nói gì cả, mà Dương Quang cũng đã chạy mất hút.
Không biết đã qua bao lâu.
Yết hầu của Thẩm Đoạt cuộn lên xuống, vất vả lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, khó khăn nói: “Đúng rồi, không thì cậu…”
“Đưa máy ảnh cho tôi.” Mạnh Nguyễn ngắt lời anh.
Thẩm Đoạt ngơ ngác, không dám nhúc nhích.
Mạnh Nguyễn rũ đầu, đi tới nhấc chiếc máy ảnh trong tay anh ra, tay điều khiển nút bấm khẽ lun lên, cô phải cố gắng lắm mới khống chế được.
Tìm một vòng nhưng không thấy bức ảnh đâu.
Cô hơi cất cao giọng: “Ai cho cậu xóa? Cậu trả lại bức ảnh tôi chụp đây!”
Trong mái đình lại trở về yên tĩnh, cách đó không xa, tiếng vui đùa của mọi người vô cùng náo nhiệt.
5 giây sau.
Thẩm Đoạt nói: “Trong thùng rác chắc là vẫn còn.”
Mạnh Nguyễn ôm máy ảnh chạy đi.
Bước ra khỏi mái đình, cô không thể kìm nén được mà khẽ nấc một tiếng.
Cô không dám quay đầu lại nhìn xem Thẩm Đoạt có nghe thấy hay không, cô cũng không muốn để Thẩm Đoạt biết rằng cô thực sự căng thẳng muốn chết. Cô phải rộng lượng hơn một chút…
Nếu không, đầu gỗ ngốc sẽ canh cánh trong lòng.
***
Mọi người trở lại nơi vừa tụ tập ăn uống.
Dương Quang chia các món ăn vặt mà cậu mang theo cho mọi người, nói rằng lúc về có thể lấy ra ăn.
Mạnh Nguyễn cầm lấy bánh quy và nhấm nháp nó.
Bây giờ, cô đang trong trạng thái tự thôi miên.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Dương Quang, trừ khi cô bị mất trí nhớ, nếu không thì chẳng có cách nào có thể khiến cô quên được mình vừa rồi suýt hôn Thẩm Đoạt.
“Cái này, cái này, món ăn vặt này rất ngon!” Mạnh Nguyễn cười gượng, sau đó nhét nốt chỗ bánh quy còn lại vào trong miệng: “Cảm ơn, cảm ơn đồ ăn vặt của em.”
Dương Quang sợ cô bị nghẹn, cậu đưa nước khoáng cho cô.
Thật ra, chuyện vừa rồi đối với Dương Quang mà nói, là do cậu nhầm thời điểm mà phá hỏng chuyện tốt của người khác.
“Chị Mạnh, anh Đoạt…”
“Hả? Đồ ăn vặt này ăn rất ngon đó.”
“…”
Nghe ý tứ này, xem ra Dương Quang không nên nhiều chuyện.
Mạnh Nguyễn vô cùng cảm kích vì Dương Quang đã không nhiều chuyện, cô nhai nhai bánh quy, từ từ tận hưởng hương vị của nó.
Không còn lời gì để nói, nó thực sự rất ngon.
“Cái này là do cửa hàng bánh kem trong thị trấn làm sao? Lúc trước chị cũng tới đó mua bánh quy, nhưng không phải hương vị này.” Mạnh Nguyễn nói, sau đó lấy thêm một miếng khác ăn thử: “Cái này ngon hơn, thậm chí còn ngon hơn hẳn một số khách sạn lớn mà chị từng tới để ăn tráng miệng đó.”
Dương Quang cười ngượng ngùng, cậu gãi gãi cái gáy, nói: “Chị thích thì cứ lấy nhiều một chút đi ạ. Đây là em cùng với mẹ em làm, nếu chị muốn ăn thì còn rất nhiều.”
Mạnh Nguyễn ngạc nhiên.
Người Tịch Giang nào cũng tài năng thế sao?
“Làm ở nhà sao?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Chị nhớ lần đó tới ăn cơm, hình như đâu có thấy dụng cụ làm bánh đâu nhỉ.”
“À, không phải làm ở nhà ạ.” Dương Quang giải thích: “Ở phía đông thị trấn có một tiệm làm bánh. Chị chủ ở đây rất dễ nói chuyện, lúc nào vắng khách, chị chỉ cần đưa chị ấy 10 tệ, chị ấy sẽ để chị ở bên trong làm bánh ngọt, có cái gì không hiểu thì chị chủ sẽ dạy cho chị.”
Chẳng trách.
Mạnh Nguyễn sống ở phía tây thị trấn, rất hiếm khi đi tới phía đông thị trấn.
“Chị vẫn luôn muốn học cách làm bánh ngọt, nhưng tay chân lại vụng về quá.” Cô nói: “Hôm nào chị cũng phải ghé thăm tiệm làm bánh này mới được.”
Dương Quang gửi tài khoản Wechat của chị chủ cho Mạnh Nguyễn.
Sau đó, mọi người trở về.
Mạnh Nguyễn không có xe đạp, cô do dự không biết có nên nhờ Lệ Hạo chở mình về không?
Nhưng vừa mới xảy ra việc đó, cô sợ điều này sẽ khiến đầu gỗ ngốc nghĩ nhiều, ví dụ như cô chán ghét anh chẳng hạn; Nhưng nhiều người như vậy, cô cũng ngại khi ngồi ở phía trước anh.
Trong lòng rối rắm.
“Chị Nhuyễn Nhuyễn, chị đang nghĩ gì thế?” Lệ Hạo vỗ vào lưng cô: “Anh Đoạt đã đợi chị ở phía trước rất lâu rồi đó.”
“Hả?”
Mạnh Nguyễn nhìn theo.
Thẩm Đoạt đang đứng ở bên cạnh xe đạp, vừa thấy cô nhìn mình, anh vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Thì ra anh đã đổi xe với Lệ Hạo, vậy nên đã có ghế ở phía sau.
Lần này, Thẩm Đoạt dùng khăn trải bàn ngoài trời vừa rồi gấp thành hình vuông nhỏ để lót mông cho cô.
Mạnh Nguyễn ngồi lên đó, không hề bị cộm.
“Ban đêm rất lạnh.” Anh trầm giọng nói, nhưng lại không dám nhìn cô: “Cậu đội mũ lên đi.”
Mạnh Nguyễn mím môi, ngoan ngoãn đội mũ vào.
Xuất phát.
Chu Tấn Đông vẫn dẫn đầu như lúc đi.
Anh ta vẫn chưa thể hoàn hồn sau câu chuyện ma của Lương Thiệu, vì vậy suốt một đoạn đường đều mở loa hát.
Ngoại ca khúc “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” ra thì còn có “Ngọt ngào”, lời bài hát rất nhẹ nhàng, nhưng đáng tiếc, giọng ca như phá làng phá xóm của Chu Tấn Đông lại hát theo.
“Ngọt ngào, nụ cười của em thật ngọt ngào, giống như bông hoa đang nở trong gió xuân…”
Cao Hiên hét lên: “Cậu định gọi hết đồng bọn của cậu ở trên núi ra sao? Câm miệng!”
Chu Tấn Đông tiếp tục say mê ca hát.
“Là em, là em, người gặp trong mộng chính là em…”
Mạnh Nguyễn cũng vô thức ngân nga theo tiếng hát ma chê quỷ hờn của Chu Tấn Đông.
Cô nhìn lưng anh, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Tôi nặng lắm sao?”
Thẩm Đoạt lắc đầu, nhưng lại nghĩ chắc cô không nhìn thấy nên vội vàng nói: “Không nặng, rất nhẹ.”
Rất đáng yêu.
Mạnh Nguyễn nhịn cười, lại hỏi tiếp: “Vậy tại sao cậu phải mua một chiếc xích đu cồng kềnh như vậy?”
Thẩm Đoạt lại không nói gì nữa.
Tiếp tục chơi trò im lặng.
Đôi tay đang nắm lấy vạt áo sơ mi bên hông anh dịch từng chút một lên eo anh, uy hiếp: “Cậu không nói đúng không? Được, tôi cù cho cậu biết tay.” Nói xong cô liền nhẹ nhàng chọc vào eo anh.
Cơ thể Thẩm Đoạt lập tức cứng đờ như đá, khí huyết kêu gào trong người đang chạy như điên tới chỗ nào đó!
Anh cắn răng bắt lấy “Độc thủ” đang chuẩn bị ra tay lần nữa, một tay rảnh rỗi nắm chặt lấy tay cô, bảo cô đừng lộn xộn.
Mạnh Nguyễn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, ấm áp.
“Đừng đùa nữa.”
Cô định rút tay lại, nhưng người con trai lại không buông tha, ngược lại còn để tay cô vòng quanh eo mình, khàn giọng nói: “Đường núi không được bằng phẳng, ôm chặt vào.”
“…”
Rõ ràng là muốn ôm còn gì.
Mạnh Nguyễn đỏ mặt, tay nhỏ khẽ cọ cọ rồi siết chặt lại một chút, ôm lấy eo người con trai.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, bản nhạc “Ngọt ngào” vẫn vang lên không dứt trên đài.
Nhìn thấy chỉ còn một đoạn ngắn nữa là xuống đến chân núi, Thẩm Đoạt đột nhiên nói: “Nếu xích đu không chắc chắn thì sẽ không an toàn, tôi… Sợ cậu bị ngã.”
“…”
Vậy sao không nói điều đó sớm hơn đi?
Mạnh Nguyễn hung dữ trừng mắt nhìn anh, đưa hai ngón tay lên chọc chọc vào gáy anh.
Rốt cuộc khi nào mới có thể thông suốt được vậy?
Nhưng ngay cả khi không thông suốt, dường như cũng chẳng có vấn đề gì…
Mạnh Nguyễn thu tay về, khẽ tựa đầu vào lưng anh, tiếp tục ngâm nga bài hát.
Ký ức của cô về đêm này, cũng rất ngọt ngào giống như bài hát “Ngọt ngào” vậy.
***
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Đoạt và Mạnh Nguyễn đưa Lệ Hạo và nhóm bạn của cậu trở lại nhà ga.
Mạnh Nguyễn nhét gói bánh quy mà Dương Quang gửi vào trong ba lô của Lệ Hạo, dặn dò: “Có việc gì thì phải gọi điện cho chị ngay, nhất định phải chú ý an toàn. Lúc nào về đến thành phố B thì gọi điện cho chị.”
“Em biết rồi.” Lệ Hạo nói: “Thật ra chị, chị có thể…”
“Chị Nhuyễn Nhuyễn, chị nhất định phải sao chép những bức ảnh chụp bọn em ở chỗ anh Thẩm Đoạt khi chị trở về nhé.” Chương Thư Nhã đột nhiên xen nào: “Em muốn đăng nó lên trang cá nhân để khoe với mọi người.”
Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Nhất định chị sẽ gửi.”
Nói xong, cô dời ánh mắt đi.
“Anh trai nhiếp ảnh gia” Thẩm Đoạt đang nói chuyện với Kiều San.
Không biết hai người họ đang nói gì, nhưng chưa đầy hai câu, Kiều San liền xụ mặt đi tìm Lương Thiệu, bảo Lương Thiệu xách túi cho cô ta.
Thật đúng là “công trúa nhỏ”.
Mạnh Nguyễn nhắm mắt làm ngơ. Khi tầm mắt của cô dời đi, cô liền nhìn thấy Kiều Khang đang đi về phía mình.
“…”
10 phút sau, mọi người đi lên xe buýt.
Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt quay về xe, trở lại Tịch Giang.
Cô lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Chương Thư Nhã, hỏi cô ấy xem có phải Kiều San không vui đúng không?
Em gái bạch tuộc: [Còn đang náo loạn ở trên xe đây chị! Anh trai cô ta cũng mặc kệ luôn rồi. Nếu không phải Lương Thiệu tình nguyện dỗ dành thì xem chừng bọn em bị làm phiền tới chết mất / Tạm biệt /]
Lúc này, Mạnh Nguyễn liền chửi thầm.
Cô nhờ Chương Thư Nhã để tâm tới Lệ Hạo nhiều hơn một chút, dù sao lần này cô cũng có chút xích mích với Kiều Khang, cô sợ rằng sau này bọn họ sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Em gái bạch tuộc: [Chị, chị cứ yên tâm! Nhớ gửi ảnh cho em nhé ~ moah moah!]
Đặt điện thoại xuống, Mạnh Nguyễn quay đầu sang nhìn chằm chằm Thẩm Đoạt.
“Sao vậy?” Thẩm Đoạt hỏi.
Mạnh Nguyễn bĩu môi, cười hờ hững: “Cũng không có gì. Chỉ là Kiều San không được vui cho lắm, còn đang hờn giận ở trên xe. Có phải vừa rồi cậu đã nói lời không nên nói với cô bé đúng không?”
Oan uổng.
Rõ ràng cô gái đó đến muốn hỏi xin Wechat.
“Xin Wechat?” Mạnh Nguyễn chớp mắt.
Thẩm Đoạt gật đầu: “Thuận tiện để tôi gửi ảnh cho cô ấy.”
Mạnh Nguyễn nói “À”, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ sau này nếu cô muốn xin Wechat của ai đó thì chỉ cần chụp ảnh với người đó, sau đó nhờ gửi ảnh là được.
Phương pháp vụng về như vậy, đầu gỗ ngốc không nhìn ra hay sao!
“Cô bé xinh đẹp như vậy, chỉ là tính tình có chút khó chịu.” Mạnh Nguyễn hừ một tiếng: “Nhưng…”
“Kiều Khang tìm cậu làm gì?”
Sao giọng điệu này nghe có vẻ lạnh lùng thế nhỉ?
“Cậu có ý gì?” Mạnh Nguyễn quay sang nhìn anh: “Ngày hôm đó lúc ăn cơm tôi chọc ngoáy anh ta như vậy, còn có thể làm bạn tốt với anh ta được sao?”
Thẩm Đoạt không nói tiếp.
Nghĩ đến việc bọn họ đã thêm Wechat khi mới gặp nhau lần đầu tiên, lúc anh phanh gấp dừng đèn đỏ có hơi mạnh chân chút.
Mạnh Nguyễn lao người về phía trước, tự hỏi cái sự nóng nảy của anh sinh ra từ đâu vậy?
“Cái tên Kiều Khang kia tới hỏi tại sao tôi lại kéo anh ta vào danh sách đen trên Wechat, tôi còn có thể nói gì đây?” Mạnh Nguyễn bĩu môi: “Chẳng lẽ lại nói tôi chán ghét khi nhìn thấy anh sao?”
Mặc dù không nói như vậy, nhưng cô cũng đã bày tỏ ý tứ tương tự: Nếu anh không tôn trọng bạn tôi, chúng ta cũng không thể làm bạn được với nhau.
… Kéo vào danh sách đen?
Thẩm Đoạt mím môi dưới, khóe mắt hơi nhếch lên.
“Tôi bảo cô bé kia tới tìm Lệ Hạo để lấy ảnh.” Anh trả lời câu hỏi trước đó.
“…”
Đèn xanh sáng lên, xe tiếp tục chạy bon bon trên đường.
Mạnh Nguyễn thầm nghĩ, xem ra đầu gỗ ngốc cũng không đến nỗi quá ngốc.
Cô ngâm nga một bài hát nhỏ trong miệng, trả lời Wechat của mụ phù thủy Tô.
“Đúng rồi.” Mạnh Nguyễn nhớ ra chuyện gì đó quan trọng: “Lúc nào thì cậu gửi cho tôi ảnh chụp vậy? Cậu định chỉnh sửa lại luôn sao?”
Thẩm Đoạt nói: “Trong tiệm có một số chuyện cần giải quyết, tối nay tôi sẽ cố gắng gửi cho cậu.”
Mạnh Nguyễn gật đầu: “Cậu có việc thì cứ làm trước đi, cái này không cần vội.”
Xe dừng lại ở vị trí cố định bên ngoài thị trấn.
Thẩm Đoạt vội vàng trở về cửa tiệm, Mạnh Nguyễn cũng không để anh đưa mình về, cô tự mình về nhà.
Trên đường, Mạnh Nguyễn nhớ ra trái cây trong nhà không còn nhiều lắm nên định đi qua tiệm trái cây của dì Phân mua một chút.
Lúc xuyên qua con ngõ nhỏ, cô nghe giấy một giọng nói quen thuộc.
“Rốt cuộc các người muốn như thế nào? Chúng tôi cho mượn xe thì có gì sai chứ? Các người không thể không biết phân biệt trái phải như vậy được!”
Là chị Phát.
“Chúng tôi tới đây không phải muốn gây sự gì cả, chỉ muốn nhận tiền thôi. Hôm nay lại cảnh cáo các người một lần nữa, mau trả tiền đi! Nếu không các người không xong đâu!”
Sau khi hai người đó rời đi, chị Phát cạn kiệt sức lực mà ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc thút thít.
Mạnh Nguyễn bước tới đưa khăn giấy.
“Chị Phát, chị đừng lo lắng.” Cô nói: “Chuyện này nhất định có thể giải quyết được.”
Có lẽ là do áp lực bị đè nén quá lâu.
Chị Phát vừa thấy có người an ủi liền không quan tâm nhiều nữa, chỉ muốn xả giận ra ngay lập tức.
“Gia đình tôi có cả già lẫn trẻ. Bố chồng tôi nằm liệt trên giường đã 8 năm… 8 năm đó. Con trai tôi vừa mới học năm nhất, chỗ nào cũng cần phải dùng tới tiền. Cả nhà đều trông cậy vào cái nhà hàng nhỏ này… Tôi thật sự không biết phải làm gì cả!”
Mạnh Nguyễn vỗ vỗ lưng chị Phát, trong lòng cũng thấy sốt ruột.
Hôm qua lúc nghe Dương Quang kể chuyện, cô cảm thấy nhóm người này thực sự rất đáng ghét, đúng là lũ xà phu mà!
“Bây giờ, cũng không biết tên Kiệt Tử kia tìm được kẻ chống lưng nào, còn nói rằng muốn kiện bọn tôi! Nói, nói A Phát là chủ xe, phải chịu trách nhiệm. Nếu bọn tôi khăng khăng không trả tiền, sẽ để công an tới tìm bọn tôi… Cô Mạnh, cô nói xem chuyện này, chuyện này…”
Mạnh Nguyễn nhíu mày: “Bọn họ nói muốn tố giác anh Phát sao?”
Chị Phát gật đầu.
“Đúng là nói năng hàm hồ mà!” Mạnh Nguyễn hét lên: “‘Luật xâm phạm quyền riêng tư’ đã quy định rằng những tai nạn xảy ra khi mượn xe phải…”
Nói được một nửa, cô đỡ chị Phát đứng dậy, nói: “Chị đừng lo. Em đưa chị vào trong nhà, chị từ từ kể mọi chuyện với em được không. Những người đó muốn đi con đường pháp luật sao? Vậy được, một đám mù pháp luật!”
Chị Phát không biết một cô gái như cô có thể có cách gì?
Nhưng nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt cô, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một loại động viên và hy vọng.
***
Khách hàng ùa ra bên ngoài.
Chị Phát không kịp hỏi có chuyện gì xảy ra, vội vã bước vào.
Trong nhà hàng, ngoài hai tên khốn nạn vừa rồi tới cảnh cáo chị Phát thì còn có một tên đeo kính nữa.
Tên đeo kính nói: “Anh Lưu, anh nên đưa tiền ra đi. Nếu cứ như vậy thì đành phải làm phiền đến tòa án thôi, anh không có lý do gì cả, bởi vì chiếc xe này là của anh.”
Anh Phát tức giận đến run người, mở miệng định hét lên thì Mạnh Nguyễn thờ ơ nói: “Vậy cho tôi hỏi điều luật nào quy định chủ xe phải chịu trách nhiệm về vấn đề này vậy?”
Nhà hàng im lặng trong vô vọng.
Ba tên đàn ông nhìn chằm chằm vào Mạnh Nguyễn.
Một tên khốn đầu trọc cúi xuống nói gì đó vào tai tên đeo kính, sau đó nhếch miệng cười không ngừng.
Anh Phát thấy vòng vo như vậy thì lập tức nói: “Cô Mạnh, chuyện này không liên quan gì đến cô. Cô mau về nhà đi.”
Vừa dứt lời, Dương Quang đang đứng ở quầy bar chạy tới chắn ở trước mặt Mạnh Nguyễn
“Như vậy sao được chứ.” Tên đầu trọc nói: “Người nào tới đây cũng là khách cả. Em gái ở lại trò chuyện với bọn anh một chút, trò chuyện vui vẻ thôi, anh đây sẽ giới thiệu em với anh Long của bọn anh, sau đó nói chuyện tiếp nhé!”
Anh Long?
Hình như Mạnh Nguyễn đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Cô cũng không muốn nghĩ tới, liền nói: “Muốn thông qua con đường pháp luật thì tìm luật sư tới. Người không liên quan tới thì đừng có quấy rầy, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Ồ, khí thế của cô gái này không nhỏ chút nào.
Tên đeo kính kia nâng kính lên: “Tôi chính là luật sư.”
Anh chị Phát nghe xong, trong lòng có chút nôn nao.
“Thật sao?” Mạnh Nguyễn vỗ vai Dương Quang rồi bước tới: “Vậy cho tôi xem các tài liệu liên quan và giấy ủy quyền của khách hàng các anh đi.”
Tên đeo kính sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mạnh Nguyễn liền biết người này có vấn đề.
Chuyện của anh Phát mà thông qua con đường pháp luật thì chắc chắn một trăm phần trăm là sẽ thắng.
Chỉ cần xét riêng đến điều khoản “Hao tốn tiền của”, người sáng suốt đều có thể nhìn ra ai đúng ai sai trong chuyện này, cũng không đáng để kiện tụng.
“Tôi đang bận rộn trăm công nghìn việc mà phải đến đây cũng chỉ là muốn hòa giải thôi.” Tên đeo kính nói: “Nếu các người không phối hợp, đừng trách chúng tôi tàn nhẫn. Đến lúc đó kiện tụng, chỗ buôn bán nhỏ hẹp này của các người chắc chắn không làm gì được đâu.”
Chị Phát lo lắng rơi nước mắt, có suy nghĩ bỏ tiền ra để trừ tai họa: “Hay là thôi…”
Mạnh Nguyễn đánh mắt sang nhìn chị ấy.
Chị Phát cau mày, quyết định nuốt lại lời định nói.
“Có chuyện gì vậy?” Anh Phát nhỏ giọng nói: “Chuyện phiền toái này để cô ấy xen vào không thích hợp đâu.”
Chị Phát không nói gì, chỉ cảm thấy vừa rồi mình đã quá vội vàng.
“Luật sư này, anh vẫn luôn nói đến chuyện kiện tụng, vậy anh định cáo buộc với tội danh gì?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Cho dù là căn cứ theo ‘Luật xâm phạm quyền riêng tư’ hay là ‘Luật Tòa án Nhân dân Tối cao về một số vấn đề liên quan đến việc áp dụng luật trong xét xử vụ án bồi thường thiệt hại do tai nạn giao thông đường bộ’, cho hỏi, khách hàng của tôi đã vi phạm luật nào vậy!”
Mạnh Nguyễn trầm giọng nói ra câu cuối khiến mọi người trong căn phòng đều bị sốc.
Anh Phát và chị Phát liếc nhìn nhau: Cô gái này có chút đáng tin!
Ba tên kia cũng bị hù dọa, tên đầu trọc lắp bắp nói: “Xâm phạm cái gì chứ? Bồi thường cái, cái gì chứ? Các người đừng có bịa chuyện để lừa chúng tôi!”
Mạnh Nguyễn khẽ cười: “Tôi có nói dối hay không, anh cứ hỏi luật sư của anh thì sẽ biết thôi. Hoặc là nên nói… Anh ta căn bản không phải luật sư.”
Khuôn mặt của tên đeo kính tái mét.
Sự chột dạ rõ ràng như vậy, mọi người đều biết ai là kẻ lừa đảo.
Dương Quang hùng hổ nói: “Các người tới bắt nạt chúng tôi nhưng cũng không hiểu biết pháp luật đúng không? Rốt cuộc là ai không hiểu hả!”
“Đúng vậy.” Anh Phát nói: “Nói tôi phạm luật, vậy tôi đã phạm luật gì?”
Tình thế xoay chuyển.
Ba tên kia vốn đã chắc chắn về điều đó đột nhiên trở nên bối rối, mặt mày đỏ bừng không thể nói nên lời.
Tên đeo kính không chịu khuất phục, hắn đứng bật dậy, vỗ bàn quát lớn: “Vậy rốt cuộc tiền này các người có chịu đưa hay không? Có tin hôm nay tôi đập phá cửa hàng của các người không hả!”
“Mẹ nó! Các người thú vị ghê! Đập đi!”
Mạnh Nguyễn quay lại.
Ba người Chu Tấn Đông, Cao Hiên, Nhị Hắc đều đứng đó, tất cả đều nắm chặt nắm đấm.
Dương Quang thấy vậy cũng chạy nhanh tới nhập hội, tay cũng nắm lại, bốn người họ tập hợp… F4 Tịch Giang sao?
Không đúng, phải là F5 chứ.
“Đại ca” đang đứng ở phía sau.
Thẩm Đoạt đi đến trước mặt Mạnh Nguyễn, bóng dáng cao lớn nhanh chóng che kín mít người cô.
“Mẹ nó! Lại là mày à!” Tên đầu trọc đá cái ghế ngồi bên cạnh.
Mặt Thẩm Đoạt không hề biến sắc, anh thoáng giương mắt nhìn tên đeo kính, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tên đeo kính vô thúc lùi về phía sau nửa bước.
Trước khi bọn hắn tới đây, anh Long đã dặn bọn hắn chớ động vào người này, chỉ là Kiệt Tử đã cho không ít tiền…
“Đập đi.” Thẩm Đoạt nói: “Hôm nay không đập phá chỗ này hoàn toàn thì đừng ai mong bước chân ra khỏi cửa.”
Chỉ một câu này, vừa khiêu khích người ngoài vừa truyền động lực cho anh em của mình, tất cả đều đã sẵn sàng.
Tên đầu trọc rất muốn ra tay, liền bị tên đeo kính ngăn lại: “Làm gì đấy! Mày quên anh Long nói cái gì rồi sao?”
“Nhưng…” Tên đầu trọc nhíu mày: “Nhưng bọn nó không cho chúng ta đi!”
“Muốn chạy thì cũng có thể thôi.” Cao Hiên đứng ra: “Ký tên đóng dấu, bảo đảm sau này không giúp tên Kiệt Tử tới đây gây họa nữa. Hơn nữa, cũng không được phép để người khác tới đây quấy rầy. Nếu dám tái phạm, tôi sẽ dán giấy cam đoan của các người khắp Tịch Giang, để người dân thấy các người liền rắc muối đuổi đi.”
“…”
Trước có sói, đằng sau lại có hổ.
Ba tên ăn trộm gà không thành, lại còn mất sổ gạo nữa.
Chị Phát lấy giấy bút ra, tên đeo kính viết giấy cam đoan.
Thỉnh thoảng trong lúc viết lại quay lại bàn bạc với tên đầu trọc… Như này, còn dám nói mình là luật sư sao?
Mạnh Nguyễn kéo Thẩm Đoạt sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Như này chỉ khiến bọn họ không tới quấy rối thôi. Nhỡ tên Kiệt Tử phái người khác tới quấy rầy anh Phát với chị Phát thì làm thế nào?”
Thẩm Đoạt nói: “Ngày mai tôi với Cao Hiên sẽ đi tìm Kiệt Tử, mọi chuyện chắc sẽ giải quyết được thôi.”
Đây chính là cách giải quyết trên giang hồ.
Nhưng dù có giải quyết như thế nào, miễn không động đến lợi ích của anh Phát và chị Phát là được.
Ngay cả khi thực sự phải thông qua con đường pháp lý, ý tưởng của Mạnh Nguyễn cũng chỉ là cách giải quyết việc riêng tốt nhất, nếu vụ kiện lớn lên còn thành gánh nặng lớn hơn.
Mạnh Nguyễn gật đầu: “Nghe theo cậu.”
Giấy cam đoan đã viết xong, mọi chuyện đã được giải quyết.
Tên đeo kính trừng mắt với Thẩm Đoạt: “Tốt nhất là các người nên cẩn thận một chút, đừng để rơi vào tay anh Long của chúng tôi! Bằng không chỉ có các người chịu thiệt thôi!”
“Chúng tôi sẽ chờ!” Chu Tấn Đông nói: “Mau cút đi!”
Ba người hùng hổ rời đi.
Mạnh Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, định đi tới an ủi chị Phát mấy câu.
Khi cô đi ngang qua ai đó, tên đó đáng khinh chạm vào eo cô, hơn nữa bàn tay đầy dầu mỡ này còn theo eo cô mà nhanh chóng đi lên trên…
“…”
Mạnh Nguyễn nhấc chân đá tên đó!
“Mẹ nó! Mẹ nó mày…”
Tên đầu trọc còn chưa nói dứt lời đã nhận được một cú đấm trời giáng vào mặt, cú đấm phát ra âm thanh như xương vỡ vụn.
Trong nhà hàng như được nhấn nút tạm dừng.
Ba giây sau, tên khốn đầu trọc đưa tay lên miệng, nhổ ra hai chiếc răng.
Thẩm Đoạt đã hạ gục hắn.
“Các người! Các người…” Tên đeo kính hét lên: “Muốn tìm đường chết đúng không!”
“Mẹ nó, dám đụng đến chị dâu của tôi!” Nhị Hắc cầm lấy cái ghế bên cạnh lên: “No làm no die, như Anders (*) đơn độc!”
(*) Anders Antonson: Vận động viên cầu lông đã giành chức vô địch đơn nam trong giải vô địch trẻ châu Âu năm 2015
Một tiếng gầm vang lên, cả hai bên đều ra tay.
Mạnh Nguyễn vẫn còn sững sờ.
Cho đến khi nhìn thấy Thẩm Đoạt lại đánh tên đầu trọc đó, cô mới hoàn hồn.
“Đừng đánh! Đừng đánh nữa!” Mạnh Nguyễn chạy tới, hét lên: “Tôi, tôi… Đây là cửa hàng của anh Phát, mọi người phải nghĩ đến anh Phát và chị Phát chứ!”
Không ai nghe cô.
Ngay cả anh Phát cũng tham gia cùng đánh nhau với bọn họ.
Thẩm Đoạt siết chặt cổ tên đầu trọc kia, tên đầu trọc bị đau phải xin tha.
Nhưng Thẩm Đoạt ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tăng thêm lực.
Trong đôi mắt lạnh lùng của anh hiện lên sự chết chóc im lặng, như thể thứ anh đang nắm giữ không phải là vật còn sống mà chỉ là đồ vật thôi… Anh muốn đồ vật này bị hủy diệt, nhất định phải tiêu diệt nó.
Mạnh Nguyễn hiểu ra.
Anh muốn làm tàn phế tên nào dám đụng tay chân với cô.
Mạnh Nguyễn rùng mình một cái, xông tới giữ chặt Thẩm Đoạt, hét lên: “Đừng đánh nữa! Cậu đánh chết người ta sẽ phải chịu trách nhiệm đó, mau dừng tay!”
Mắt Thẩm Đoạt đỏ lên, anh bẻ tay Mạnh Nguyễn ra để tiếp tục đánh nhau.
Mạnh Nguyễn đành phải ôm lấy anh: “Thẩm Đoạt, xin cậu! Đừng đánh nữa! Tôi không sao cả, không phải tôi…”
Thẩm Đoạt không nghĩ được chuyện này, lại lần nữa kéo Mạnh Nguyễn ra.
Vì vậy Mạnh Nguyễn đành phải giữ chặt tay anh, cắn một cái.
Ngẩng đầu, trên mặt Mạnh Nguyễn đều là nước mắt: “Coi như là vì tôi, tôi không muốn cậu gặp rắc rối đâu.”
“…”
Chỉ trong một ngày, cô đã hai lần khóc vì anh.
Rốt cuộc Thẩm Đoạt cũng tỉnh táo lại, lập tức bảo bọn Chu Tấn Đông dừng tay.
Một tay anh kéo Mạnh Nguyễn ôm vào trong lòng, nhẹ giọng trấn an: “Được, không đánh nữa.”
Mạnh Nguyễn ôm anh không buông tay, vùi đầu vào ngực anh khóc nức nở.
Cao Hiên sửa sang lại quần áo rồi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi. Nếu không, có gọi người cũng không có ai tới đâu.”
Tên đầu trọc bị thương không nhẹ, một cái tên cao lêu nghêu khác phải khiêng lên, cũng không tiện để đánh nữa.
Thấy tình hình không ổn, tên đeo kính nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội để nói anh Long ra mặt xử bọn họ, nói: “Đầu trọc, mày…”
Cửa nhà hàng bỗng nhiên mở ra.
“Các người đang làm gì vậy! Tụ tập ẩu đả đúng không? Tất cả theo chúng tôi về sở!”
Lúc đó, mọi chuyện đã trở nên lớn hơn, không có cách nào có thể vãn hồi.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Tôi ôm đầu chó bỏ chạy… Chạy… Có chuyện gì thì tới tìm anh Đoạt.