• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Nguyễn lo lắng đi đi lại lại trong hành lang của đồn cảnh sát.

Một chị cảnh sát tốt bụng đưa cho cô một cốc nước ấm, nhưng cô không còn tâm trí nào để ý tới nó nữa, chỉ đặt sang một bên rồi lại tiếp tục đi lại.

“Được, nếu có việc gì xảy ra thì cứ liên hệ lại với tôi.”

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Mạnh Nguyễn lập tức chạy tới.

“Chú Lý, thế nào rồi ạ?” Cô lo lắng hỏi: “Người kia bị thương rất nặng sao ạ, tỷ lệ phần trăm thương tích như thế nào ạ? Hay là…”

Lý Triều Huy bảo cô đi tới bên cạnh nói chuyện.

“Xuống tay đủ nặng để tạo thành chấn thương nhẹ cấp hai.”

Đầu Mạnh Nguyễn ong ong.

Cố ổn định lại trong 10 giây, cô nắm lấy tay Lý Triều Huy.

“Vậy, vậy bên kia muốn truy cứu trách nhiệm hình sự sao ạ? Cháu… Là bọn họ động chân động tay với cháu, nên Thẩm Đoạt mới… Đây không phải là cố tình gây thương tích! Tất cả đều không phải lỗi của cậu ấy! Cháu…” Môi Mạnh Nguyễn run lên, hoàn toàn là miễn cưỡng để cố gắng tỉnh táo: “Cậu ấy không thể xảy ra chuyện gì được!”

“Đứa nhỏ này, đừng lo lắng. Cháu nghe chú nói này.” Lý Triều Huy vỗ vỗ tay cô: “Thương tích như vậy thực sự không thể cấu thành phạm tội được. Nhưng người bị đánh cũng không phải người tốt đẹp gì, tiền án chất một đống, cũng không muốn làm lớn chuyện. Vừa rồi chú đã ra mặt để hòa giải, bồi thường tiền giải quyết riêng là được. Đã viết giấy cam đoan rồi, đối phương cũng đã ký tên rồi. Bạn của cháu, không xảy ra chuyện gì đâu.”

Không xảy ra chuyện gì đâu…

Trái tim Mạnh Nguyễn đập thình thịch trả lại vị trí cũ, nước mắt cũng rơi xuống.

Lý Triều Huy an ủi cô, nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, chuyện của ông chủ nhà hàng cho mượn xe ý. Chú cũng đã tìm hiểu tình hình rồi, chuyện này muốn giải quyết cũng dễ dàng thôi. Chú quay về sẽ bảo trợ lý Tiểu Vương của chú xử lý, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Mạnh Nguyễn chỉ biết gật đầu, cô không biết phải nói gì mới đúng, chỉ cúi đầu thật sâu.

“Đứa nhỏ này, cháu làm gì vậy!” Lý Triều Huy đỡ cô dậy: “Chú với ba cháu là mối quan hệ gì chứ? Là hai ông bạn già thân thiết đó! Cháu trưởng thành như thế nào chú đều nhìn thấy được.”

“Chú Lý, làm phiền chú tới đây một chuyến rồi ạ. Một thời gian nữa cháu sẽ đến thành phố S gặp chú.”

“Vậy thì khách sáo quá rồi.” Lý Triều Huy cười: “Nhưng mà, sao cháu lại ở Tịch Giang vậy? Ở trường không có lớp học sao?”

Mạnh Nguyễn lúng túng nói: “Cháu tới đây du lịch thay đổi tâm trạng. Mấy ngày nữa sẽ trở về ạ.”

Lý Triều Huy nhớ lại vừa rồi cô gái nhỏ này vừa lo lắng vừa vui mừng, liền biết chuyện này không hề đơn giản như vậy. Nhưng tóm lại chuyện của người trẻ tuổi vẫn là chuyện riêng của bọn họ, cho nên ông cũng không hỏi gì thêm.

Nửa giờ sau, Thẩm Đoạt và những người khác bước ra từ phòng thẩm vấn.

Lý Triều Huy vì bận nhiều việc nên đã để trợ lý ở lại giúp tiến hành các thủ tục tiếp theo, sự việc đã được giải quyết êm đẹp.

Mạnh Nguyễn đợi ở cửa đồn công an.

Thẩm Đoạt bước ra liền nhìn thấy cô đầu tiên, sắc mặt cô không được tốt, vừa nhìn thấy anh liền quay đầu đi.

Thẩm Đoạt vội vàng đuổi theo.

“Cô Mạnh tức giận sao?” Nhị Hắc buồn bực: “Không nên như vậy chứ. Anh Đoạt ngàn cân treo sợi tóc như vậy cũng là vì nữ thần thôi, cô ấy không cảm động sao?”

Cao Hiên liếc mắt nhìn anh ta: “Cảm động cái rắm.”

Nếu đã chân chính để ý tới một người, vậy làm sao có thể nguyện ý để người đó vì mình mà chịu tổn thương chứ?

“Anh Đoạt xuống tay cũng quá tàn nhẫn.” Dương Quang nói: “Đánh người ta đến như vậy cơ mà, chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ đến anh Đoạt.”

Cao Hiên thở dài: “Ảnh hưởng đấy chỉ là nhỏ thôi, ngồi xổm ở trong phòng giam mới là chết. Cũng may ông chú mà Mạnh Nguyễn gọi tới đủ lợi hại để giải quyết mọi chuyện, nếu không đã gặp rắc rối rồi.”

Nhị Hắc dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe ý tứ câu nói này thì có thể thấy được nữ thần rất lo cho anh Đoạt.

“Được rồi, chúng ta cũng rút thôi.” Cao Hiên nói: “Đừng đóng đô trước cửa nhà người ta nữa… Lão Chu, đang suy nghĩ gì đấy? Hồn phách mau trở về đi.”

Chu Tấn Đông định thần lại, lẩm bẩm: “Tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy, đại tiểu thư miễn cưỡng có thể xứng với anh Đoạt của tôi nhỉ?”

***

Mạnh Nguyễn bước đi rất nhanh.

Thẩm Đoạt đi theo ở phía sau, không dám cản cô lại, cũng không dám nói lời nào.

Về đến cửa nhà, Mạnh Nguyễn cũng không thèm nhìn anh, cứ thế đi vào trong nhà, khóa trái cửa gỗ lại.

“…”

Thẩm Đoạt đi đến trước cửa, nhíu mày.

Nghĩ tới nghĩ lui ——

“Tôi sai rồi.” Anh nói.

Mạnh Nguyễn dựa vào cửa, không nói gì.

Thẩm Đoạt lại nói: “Cảm ơn cậu vì đã nhờ chú ấy tới giúp đỡ, cũng gây thêm phiền phức cho chú ấy rồi, tôi…”

“Tôi tức giận là vì chuyện này sao?” Mạnh Nguyễn hét lên: “Cậu sai ở chỗ nào cậu không biết sao?”

Hỏi xong, người ở ngoài cửa một lúc lâu cũng không thấy nói gì.

Anh như vậy là không những không chịu nhận sai mà còn chạy trốn đúng không?

Anh muốn làm phản hả!

Mạnh Nguyễn đột nhiên mở cửa, Thẩm Đoạt đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

“Tôi sai rồi, cậu đừng tức giận, tôi…”

Mạnh Nguyễn hỏi lại: “Vậy cậu sai ở chỗ nào?”

Thẩm Đoạt không nói lời nào.

“Có vẻ cậu vẫn chưa nhận ra được lỗi lầm của mình nhỉ.” Mạnh Nguyễn hít sâu một hơi: “Cậu sai ở chỗ là không nên đánh người một cách bốc đồng như vậy, cậu sai ở chỗ là không biết bảo vệ chính mình, sai ở chỗ…!”

Cô càng nói lại càng kích động, cũng càng sợ hãi!

Một vết thương nhẹ cấp hai cũng có thể bị kết án ba năm đó.

“Cậu còn không biết mình ngu xuẩn thế nào! Cậu…”

Đôi mắt Mạnh Nguyễn đỏ hoe sắp khóc, Thẩm Đoạt nhìn thấy vậy trái tim như bị bóp nghẹt lại, vụng về tiến tới an ủi cô.

Nhưng cô lại né tránh, lần thứ ba, cô lại gằn từng chữ hỏi: “Cậu, sai, ở chỗ nào?”

Thẩm Đoạt vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, có chết cũng không chịu mở miệng.

“Được.” Mạnh Nguyễn lau nước mắt trên cằm, mỉm cười: “Xem ra tôi lo lắng vô ích rồi. Cậu là người không màng đến cảm xúc của người khác, chỉ biết tự mình vui vẻ, lỗ mãng thôi! Cậu đi đi, tôi không muốn quan tâm đến cậu nữa! Đi!”

Nói xong, cô hung dữ đẩy mạnh Thẩm Đoạt.

Thẩm Đoạt không hề cảnh giác trước cô, anh loạng choạng nửa bước, rồi lại đứng im chịu trận.

Mạnh Nguyễn tức muốn chết.

Muốn đánh cũng không đánh lại anh; Mắng anh, anh lại không nói gì.

Đóng cửa không muốn nhìn thấy cũng không chịu đi!

Mạnh Nguyễn duỗi tay muốn đóng cửa, nhưng cô còn chưa chạm tới cửa thì đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

“Cậu làm gì vậy? Ai cho cậu, cho cậu…” Cô mạnh mẽ đẩy anh ra, nhưng lại không thể đẩy anh được: “Cậu buông tôi ra! Tôi bảo cậu buông tôi ra!”

“Nếu là tôi, tôi có thể nhẫn nhịn.” Thẩm Đoạt cắn răng nói: “Nhưng là cậu, một chút cũng không được.”

Mạnh Nguyễn ngẩn người, bất động.

Cô chưa bao giờ nếm trải chuyện này trước đây, cô đã phải đau khổ, dày vò còn nhiều hơn những gì mà cô phải chịu đựng.

Lúc ở đồn cảnh sát, cô đã suy nghĩ rất rất nhiều, thậm chí còn nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện gì với anh, cô sẽ nhờ ba mình sử dụng quyền lực riêng.

Chỉ cần anh không xảy ra chuyện gì là được.

Mạnh Nguyễn sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Vậy thì cậu cũng không thể đánh người được. Biết chưa? Tôi như vậy không phải bảo cậu nhẫn nhịn, mà là để cậu đừng bốc đồng. Có đáng để cậu phải trả giá vì cái người như vậy không?”

Thẩm Đoạt vỗ vỗ lưng cô, cô vừa khóc vừa run rẩy.

“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Anh tự trách: “Không bao giờ như vậy nữa.”

Thật lâu sau, cô gái trong vòng tay anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Mạnh Nguyễn lau sạch nước mắt ở trong ngực anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt nai ướt át nhìn anh.

“Tôi đã có rất nhiều suy nghĩ quái quỷ. Lúc còn nhỏ, tôi muốn chơi xỏ anh tôi, anh tôi tuy tức giận nhưng cũng không khóc. Cho nên, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn phải giữ vững lý trí, không thể bốc đồng được.”

Đây là ví dụ kiểu gì vậy?

Nhưng Thẩm Đoạt vẫn ôm lấy cô, gật đầu nói: “Được rồi, nghe theo cậu.”

Lúc này, Mạnh Nguyễn mới thấy nhẹ nhõm.

Đứng thẳng người, cô hít vài hơi rồi mới nhỏ giọng nói: “Tôi đói bụng rồi, buổi trưa chưa ăn gì cả.”

“Bây giờ tôi đi nấu cơm cho cậu.” Thẩm Đoạt nắm tay cô rảo bước vào trong nhà.

***

Ba ngày sau, vấn đề mượn xe đã được giải quyết thành công.

Kiệt Tử không những phải chịu hoàn toàn trách nhiệm mà những việc làm trước đây của anh ta cũng bị truy tố pháp luật. Nếu anh Phát muốn truy cứu thì Kiệt Tử còn phải bồi thường thêm.

Đều đã như vậy rồi, Kiệt Tử còn dám náo loạn thế nào nữa.

Anh chị Phát rất biết ơn vì Mạnh Nguyễn đã nhờ Lý Triều Huy tới giúp bọn họ nên đã cố tình mời Mạnh Nguyễn đến nhà hàng để ăn cơm.

“Nào nào, Tiểu Mạnh, mau nếm thử món này của anh Phát đi! Công thức độc nhất vô nhị đó!”

Là món hầm thập cẩm phương Bắc.

“Tiểu Mạnh, có phải em nghĩ những món này chỉ có ở miền Bắc thôi đúng không?” Chị Phát cười: “Mấy năm trước, có một du khách ở miền Bắc tới Tịch Giang du lịch đã dạy anh Phát của em món này, sau đó anh ấy đã cải tiến nó một chút. Em nếm thử xem, sau đó cho lời khuyên nhé.”

Mạnh Nguyễn nhìn một bàn phong phú các món ăn, trong lòng có chút băn khoăn, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Ấm áp kiểu này giống như một gia đình sum họp vậy.

“Nghe chị nhắc đến món hầm thập cẩm này, em lại nhớ đến thói quen của ba em.” Mạnh Nguyễn xúc động nói: “Khi mùa đông đến, ba em luôn tích trữ cải trắng trong nhà. Đây là thói quen của bà nội em, sau này ba em cũng học hỏi theo. Mỗi mùa đông, trên cửa sổ phòng bếp nhà em có hàng tá cải trắng, ba em nói rằng nhìn vậy trong lòng rất thoải mái.”

“Hàng tá sao!” Chu Tấn Đông hoảng hốt: “Như vậy không phải ăn được trong mấy năm sao?”

Anh Phát nói: “Đây là sự khác biệt giữa miền Bắc và miền Nam. Mùa đông miền Bắc rất lạnh, bọn họ có thói quen tích trữ bắp cải. Không giống như chúng ta, có thể mua bất cứ lúc nào.”

Mạnh Nguyễn gật đầu: “Thật ra là mua hàng tá một lần. Mỗi lần nhìn thấy cải trắng xếp dài trên cửa sổ nhà mình, tôi cảm thấy rất thú vị.”

Khi nói đến đây, trong mắt cô lóe lên một tia sáng.

Thẩm Đoạt bắt gặp nó, tự hỏi liệu có phải cô đang nhớ nhà hay không.

Không khí trên bàn thật ấm cúng và sinh động.

Anh Phát và chị Phát đứng dậy khi bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Anh Phát nâng cốc lên trước, nhưng khi lời nói đến miệng lại có chút ngại ngùng, kết quả lại phải để chị Phát mở miệng.

Chị Phát cũng không trốn tránh, liền nói: “Tiểu Mạnh, lần này thật sự rất cảm ơn em, cả luật sư Lý nữa. Chị với A Phát cũng không đọc nhiều sách, cũng không am hiểu pháp luật. Ngày hôm đó nếu không phải em lên tiếng, nói có sách mách có chứng như vậy, có lẽ bọn chị đã phải bỏ ra một số tiền lớn sẽ loại bỏ rắc rối.”

Anh Phát bên cạnh thở dài nói: “Đúng vậy. Bọn anh đều cho rằng luật pháp là điều gì đó rất xa vời với bọn anh, trong lòng không hiểu lại càng thêm sợ hãi. Cũng may gặp được em và luật sư Lý. Hơn nữa, trước đây không cảm thấy vậy, bây giờ anh cảm thấy luật sư cũng không thua kém gì bác sĩ cả! Rất, rất… Nên nói thế nào nhỉ?”

“Rất có ý nghĩa!” Chị Phát nói: “Nhìn anh ăn nói vụng về kìa! Bác sĩ trị bệnh cứu người, luật sư lan tỏa chính nghĩa, đều là những nghề nghiệp đáng được tôn trọng. Tiểu Mạnh, ly rượu này, bọn chị kính em.”

Mạnh Nguyễn bị bọn họ gọi tên thì có chút giật mình.

Cô đứng lên rồi nói: “Thật ra cũng không phải công lao của em. Em cũng có giúp đỡ được gì đâu ạ, đều là chú Lý giúp mọi người không phải chịu oan.”

“Chị Mạnh cũng đừng khiêm tốn quá.” Dương Quang cười nói: “Ngày hôm đó chị mở miệng liền nói điều khoản pháp luật gì đó, trông còn ngầu hơn luật sư trên phim truyền hình ý chứ! Đó mới là cách trấn áp mấy tên xấu xa kia!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Anh Phát bật cười lớn, lại nâng cốc lên: “Chúng ta cùng uống thôi! Tiểu Mạnh, cứ tự nhiên nhé.”

Anh Phát uống cốc rượu.

Mạnh Nguyễn nhìn, sau đó cũng cầm cốc rượu lên.

“Cậu có uống được không?” Thẩm Đoạt nói.

Vấn đề không phải là Mạnh Nguyễn có uống được hay không, mà là cô chưa từng uống bao giờ.

Nhưng vì chưa uống bao giờ nên cô phải uống thử.

“Xem thường tôi sao?” Cô nhướng mày: “Tôi chính là ngàn chén cũng không say đó.”

Mạnh Nguyễn hào hứng tự rót cho mình một cốc rượu trắng.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Chị Phát cảm thán rằng thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt một năm nữa lại sắp qua rồi.

Cao Hiên nói tiếp: “Sắp đến lễ hội hoa đăng rồi sao ạ?”

Lễ hội hoa đăng?

Mạnh Nguyễn nhìn Thẩm Đoạt.

Thẩm Đoạt giải thích: “Đó là một lễ hội đặc biệt ở Tịch Giang, dành cho…”

“Ồ, lễ hội hoa đăng cũng không quá tệ đâu.” Chu Tấn Đông tặc lưỡi: “Nhưng mà đám cưới kim cương của ông Kim và bà Tiết cũng sắp tới rồi đó, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị thôi. Mẹ tôi đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi! Còn dặn dò nhất định phải tổ chức thật hoành tráng, để đôi vợ chồng già đó có một kỷ niệm khó quên.”

Mọi người đều sôi nổi gật đầu.

Ông Kim và bà Tiết là những người được kính trọng nhất trong thị trấn này.

Đối với party đám cưới kim cương của bọn họ, tất cả mọi người trong thị trấn đều bỏ tiền ra ủng hộ, địa điểm cũng được đặt trước ở một khán phòng nhỏ của trường tiểu học trong thị trấn.

Sự náo nhiệt phấn khích cứ như vậy mà tới.

“Tiểu Mạnh, nhìn em khí chất như vậy, có phải đã từng học múa đúng không?” Chị Phát hỏi: “Nếu em muốn, em cũng có thể biểu diễn một tiết mục.”

Hai má Mạnh Nguyễn đỏ bừng.

Cô chậm lại mất hai nhịp mới gật đầu: “Em cũng muốn tham gia.”

Sau khi ăn xong, anh Phát và chị Phát không thể ở lại tiếp khách nữa, bọn họ đi ra sảnh ngoài để trông hàng.

Thẩm Đoạt bước ra để tính tiền.

“Không được!” Anh Phát đẩy ra: “Đều nói là mời Tiểu Mạnh mà, cảm ơn cô ấy, làm sao có thể lấy tiền được chứ!”

Thẩm Đoạt trực tiếp đặt tiền lên quầy bar, thờ ơ nói: “Cứ coi như là em mời cô ấy, em cũng muốn cảm ơn cô ấy.”

Cảm ơn cô vì đã quan tâm và bảo vệ anh.

Khi anh Phát và chị Phát nghe lời này liền nhận ra có chút ý tứ khác.

Chị Phát nói: “Tiểu Thẩm, Tiểu Mạnh là một cô gái không dễ tìm được đâu. Lớn lên xinh đẹp thì không nói, mấu chốt là tính cách tốt. Cô ấy tốt bụng, hào phóng, đối xử với mọi người rất thật lòng. Cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội!”

Anh Phát cũng gật đầu: “Chị dâu của cậu nói đúng đấy.”

Thẩm Đoạt không nói gì.

Cô tốt như thế nào, anh hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Sau đó, Thẩm Đoạt nói chút chuyện khác với anh Phát, rồi quay trở lại phòng đơn.

Lúc này, Mạnh Nguyễn đã hoàn toàn lấn át mọi người.

Cô nằm trên bàn vỗ vỗ cái bàn, kêu lên với Chu Tấn Đông: “Phải gọi anh là heo vào động! Không phải gọi là Chu Tấn Đông!”

Chu Tấn Đông hôm nay cũng rất vui, anh ta uống khá nhiều.

“Cái gì chứ? Không phải đều giống nhau sao!” Anh ta nói: “Tôi là Cận Đông của Tịch Giang, cả đời nguyện ý trung thành với anh Đoạt của tôi! Tôi nói cho cô biết, cô phải đối xử với anh Đoạt của tôi tốt một chút, nếu không tôi…”

Thẩm Đoạt đẩy Chu Tấn Đông ra, ngồi xổm xuống trước mặt Mạnh Nguyễn.

Cô gái liền mỉm cười khi nhìn thấy anh.

“…”

Thực sự đã uống quá nhiều.

Tan tiệc, Thẩm Đoạt cõng Mạnh Nguyễn về nhà.

Mạnh Nguyễn uống say càng trở nên không thành thật.

Chốc lát lại chỉ vào sông Nguyệt, mạnh mẽ nói: “Nhìn xem, đây là trẫm vì ngươi mà chiếm lấy giang sơn”; Chốc lại nghịch nghịch bông hoa lan trong tay, nói: “Người đâu, ban cho Tô ái phi một đóa hoa hồng”; Không được liền nắm lấy tai Thẩm Đoạt, hét lên: “BMW, mau phi cho bổn cung.”

Thẩm Đoạt vừa dỗ dành cô, vừa giữ cô ổn định để không bị ngã.

Một đoạn đường ngắn ngủi đều không nhìn thấy cái gì.

Cuối cùng, “vở kịch” trên lưng anh cũng dừng lại.

Cô nằm trên lưng Thẩm Đoạt, ngoan ngoãn giống như con chim cút.

Nhưng như vậy, Thẩm Đoạt lại thấy không yên tâm.

“Lạnh không?” Anh hỏi: “Rất nhanh sẽ về đến nhà thôi.”

Mạnh Nguyễn nhìn chằm chằm con sông Nguyệt sáng rực bên cạnh, lẩm bẩm: “Tôi không thích học quản lý nghệ thuật, tôi muốn trở thành luật sư.”

Thẩm Đoạt sửng sốt.

“Lúc điền nguyện vọng thi đại học, tôi không hề tình nguyện chút nào.” Cô nói: “Tôi muốn học luật, điểm của tôi đủ mà. Tôi hào hứng nói với ba tôi, kết quả ba tôi… Tôi chưa từng thấy ba tôi tức giận như vậy! Hất đổ bình hoa, kêu tôi không được học luật.”

Vào thời điểm đó, Mạnh Nguyễn cũng có phần mơ hồ về nghề luật sư.

Cô chỉ biết ba mình là “Ngôi sao tương lai” của đại học Chính Pháp, là một thiên tài pháp luật mấy chục năm không gặp.

Mà người cô ngưỡng mộ nhất cũng chính là ba cô, cho nên, cô cũng muốn học luật.

Nhưng cơn thịnh nộ của Mạnh Vĩ Bình khiến cô không dám tiến về phía trước.

Thậm chí, nữ sĩ Phó cũng khuyên con gái mình không nên quá liều lĩnh trong sự nghiệp, thận trọng mới là điều quan trọng nhất, tương lai cô còn phải chăm sóc cho gia đình nữa.

Vì vậy, Mạnh Nguyễn đã nghe theo sự sắp xếp của gia đình, học quản lý nghệ thuật.

“Cậu biết không? Gia đình tôi thật sự rất có duyên với pháp luật đó.” Mạnh Nguyễn ôm cổ Thẩm Đoạt, rướn người lên: “Mợ của tôi, là át chủ bài trong giới luật sư đó! Cờ thưởng rồi bằng khen treo đầy trong phòng. Trong đó có một cái rất lợi hại, cậu có biết trên đó viết gì không?”

Thẩm Đoạt hỏi: “Viết gì?”

“Luật sư giỏi của nhân dân!” Mạnh Nguyễn ngẩng đầu hét lớn: “Lợi hại đúng không!”

Thẩm Đoạt gật đầu: “Lợi hại.”

Nhưng lợi hại hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến cô chứ.

Mạnh Nguyễn lại ngả đầu vào vai Thẩm Đoạt: “Trước đây tôi vẫn thường đến tòa án để dự thính. Có một lần, tôi nghe giáo sư kể về chuyện của thầy ông ấy. Thầy ông ấy vì giúp một người mẹ đơn thân giành được đứa con về, ngày đêm tìm kiếm tư liệu, cuối cùng ngất xỉu ở trong văn phòng. Sau đó, đứa trẻ này đã trở về với mẹ nó, trưởng thành, rồi cũng trở thành luật sư.”

Pháp luật, chính nghĩa.

Mạnh Nguyễn rất hiểu ý nghĩa và giá trị của nó.

Nhưng tại sao người trong nhà đều không ủng hộ cô? Đặc biệt là ba cô.

Mặc dù Mạnh Vĩ Bình cũng học luật, nhưng ông lại không chọn con đường pháp luật mà lại chọn con đường chính trị. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự hiểu biết về pháp luật của ông, ông hiểu rằng việc học luật là một điều rất cao quý.

“Nếu mợ tôi vẫn còn sống thì tốt biết mấy.” Mạnh Nguyễn thở dài: “Nhưng lúc tôi còn rất nhỏ, mợ tôi đã bị bệnh và qua đời. Nếu không, mợ nhất định sẽ ủng hộ tôi.”

Mà bây giờ, cô sắp sửa học cao học, một lần nữa đứng trước ngã ba của sự lựa chọn.

Do dự và bất lực.

“Tôi ủng hộ cậu.” Thẩm Đoạt nói.

Mạnh Nguyễn ngẩn người.

“Chỉ cần cậu muốn học, bây giờ học cũng chưa muộn.”

“Thật, thật sao?” Mạnh Nguyễn không dám tin: “Cậu không cảm thấy tôi như vậy là vì không có việc gì để làm, nhàn rỗi đến khó chịu sao? Tôi cũng không dám nói với mọi người là tôi muốn học luật, sợ rằng mọi người sẽ cảm thấy tôi dựa vào điều kiện tốt của gia đình mà muốn hoành hành, sẽ cười nhạo tôi.”

“Ước mơ là một thứ không đáng để cười nhạo.” Thẩm Đoạt nhớ tới điều gì đó, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Chưa kể, giấc mơ đó đối với cậu còn ý nghĩa như vậy.”

Gió về đêm se lạnh, nồng đậm sắc thu.

Hoa cỏ trước đó còn bừng bừng sức sống đã khô héo vàng úa, đâu đâu cũng chỉ có cô đơn, buồn bã vô tận.

Nhưng trái tim mờ mịt của Mạnh Nguyễn đã có một sức sống mới.

***

Về đến nhà.

Thẩm Đoạt đặt Mạnh Nguyễn xuống giường, đang do dự không biết có nên giúp cô cởi giày không thì cô đột nhiên ngồi dậy.

“Còn chưa tẩy sạch mùi.” Cô chu miệng: “Nếu chưa tẩy sạch mùi, mẹ tôi sẽ không cho tôi ngủ.”

“…”

Thẩm Đoạt đưa cô vào phòng tắm.

Cứ tưởng rằng trong tình huống như vậy, chỉ cần rửa mặt là xong.

Nhưng Mạnh Nguyễn vừa thấy bồn tắm liền bắt đầu cởi nút áo.

Trái tim Thẩm Đoạt đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tới ngăn cản động tác của cô, nói: “Hôm nay đặc biệt, chỉ cần rửa mặt thôi.”

Mạnh Nguyễn nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.

Người con trai ngoảnh mặt né tránh ánh mắt cô.

“Cậu…” Cô tiến lại gần: “Sao… Mặt cậu lại đỏ như vậy?”

“…”

Mặt Thẩm Đoạt không phải chỉ có đỏ, mà còn muốn bùng cháy.

“Tôi, tôi…”

“Có phải nóng quá không?”

Ngay cả vành tai cũng đỏ lên một cách đáng sợ, nóng đến như vậy sao.

Vậy tại sao không cởi quần áo chứ?

Mạnh Nguyễn giúp anh.

Thẩm Đoạt cuống quýt giữ tay cô lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng, đừng làm loạn.”

Mạnh Nguyễn nghe lời mà bất động.

Nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, lại nhìn anh… Rồi lại nhìn tay, lại nhìn anh… Cứ nhìn, rồi lại nhìn lần nữa.

Anh bị sốt sao?

Sao tay lại nóng như vậy chứ.

Thẩm Đoạt cho rằng cô không muốn anh nắm tay như vậy, lập tức rút tay lại, nói: “Nào, rửa mặt đi.”

Mạnh Nguyễn giữ chặt tay anh, tiếp tục nhìn chằm chằm.

Bên trong phòng tắm ấm áp và ẩm ướt.

Một người nhịp tim bình thường, một người nhịp tim điên cuồng.

Hai nhịp tim hòa quyện vào nhau, ngăn cách mọi âm thanh khác xung quanh.

Yết hầu của Thẩm Đoạt cuộn lên xuống, định nói gì đó…

Bốp!

Mạnh Nguyễn dùng hai tay vỗ nhẹ lên má anh, điên cuồng nhào nặn.

“Sao cậu lại ngốc nghếch như vậy chứ? Sao lại không có chút lãng mạn nào vậy! Một chút, tôi cũng đâu cần nhiều lắm đâu, chỉ một chút là được. Nhưng một chút cậu cũng không cho tôi!”

Miệng của Thẩm Đoạt bị bóp chu lên, anh muốn nói mà không thể nói được.

Mạnh Nguyễn tiếp tục lên án: “Cậu nói xem, làm gì có cô gái nào nguyện ý nhận xương rồng chứ? Vậy mà cậu lại đưa cho tôi một cây! Còn nữa, rõ ràng tôi nhẹ như vậy, vậy mà cậu không chịu chủ động nói chở tôi? Cậu sợ cái gì? Cậu sợ cái gì chứ!”

Sắc mặt Thẩm Đoạt càng thêm ảm đảm hơn so với thường ngày: “Tôi…”

“Cậu cái gì mà cậu!” Mạnh Nguyễn hung dữ trừng anh.

Nhưng mấy giây sau, cô lại thay đổi sắc mặt, cười ngây ngô: “Nhưng ai bảo cậu đẹp trai như vậy chứ? Bổn cung đây không chấp tiểu nhân!”

Lại điên cuồng nhào nặn mấy lần.

Nhào nặn đủ rồi, đôi mắt nai của cô cong lên, cười khanh khách, nói: “Cười một cái cho bổn cung!”

“…”

“Cười!”

Thẩm Đoạt mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Không được!” Mạnh Nguyễn chu môi: “Tôi muốn xem má lúm đồng tiền, đáng yêu như vậy mà.”

Anh không cười, cô cũng bất động.

Hai người giằng co gần nửa phút.

Thẩm Đoạt thấy cô như vậy liền không còn cách nào khác!

Cuối cùng, để lộ ra một nụ cười tươi.

Lúc này Mạnh Nguyễn mới vui vẻ, cười ngọt ngào: “Thật đẹp! Tôi muốn cậu phải cười nhiều hơn.”

Thẩm Đoạt thở dài.

Trong lòng thấy có chút bất lực, nhưng loại bất lực này anh lại rất vui vẻ mà chịu đựng, bất lực ngọt ngào.

Anh dẫn cô tới bồn rửa mặt để rửa mặt.

Nhưng thủ đoạn của “Đại ma vương” Mạnh Nguyễn nhiều vô số, cô lại bắt đầu ca hát và nhảy nhót ở đó, dù thế nào cũng không chịu rửa mặt.

Thẩm Đoạt thật sự không còn cách nào khác.

Anh ôm cô từ phía sau, nắm lấy tay cô để ở dưới vòi nước, giúp cô rửa mặt.

Mạnh Nguyễn khẽ nấc mấy tiếng rồi cười ngây ngô, chỉ đạo anh: “Cần phải dùng nước rửa tay nữa, như vậy mới thơm.”

“… Được.”

Lặng lẽ rửa tay một lúc.

Mạnh Nguyễn đang nhìn chằm chằm người con trai rửa tay cho mình, chợt ngẩng đầu lên nghiêm túc, chuyên chú nhìn người đó ở trong gương, không hiểu sao, cô đột nhiên có một suy nghĩ: Muốn anh rửa tay cho cô cả đời.

Vì vậy, cô nói: “Tôi hỏi cậu.”

Thẩm Đoạt lấy khăn giấy lau tay giúp cô: “Sao vậy?”

Mạnh Nguyễn nghiêng đầu nhìn anh, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đã thích ai chưa?”

Khăn giấy nhẹ nhàng rơi xuống, dừng ở trên đầu mũi giày đối diện của hai người họ.

Tim Thẩm Đoạt lại một lần nữa đập như điên.

Không.

Lần này, không chỉ có trái tim đập liên hồi, cả người cũng cứng đờ lại.

Điên rồi.

“Không nói lời nào là cậu thừa nhận nhé.” Mạnh Nguyễn liếm môi dưới, vươn tay ra che lại bụng mình rồi xoa xoa: “Vậy cậu… Cậu có thể… Có thể thích… Ọe!”

Mạnh Nguyễn xoay người ôm bồn rửa mặt mà nôn.

“…”

Suy nghĩ đang bay đến tận chín tầng mây của Thẩm Đoạt nhanh chóng trở lại, tiến tới vỗ vỗ lưng cô.

***

Thật sự rất mệt mỏi.

Thẩm Đoạt một lần nữa đỡ Mạnh Nguyễn trở lại giường.

Vì quá mệt mỏi nên cô ngoan ngoãn chui vào trong chăn, ôm con gấu bông ở đầu giường ngủ thiếp đi.

Thẩm Đoạt còn mệt hơn so với cô.

Ngồi ở mép giường, anh khẽ thở một hơi, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của cô gái, trong lòng càng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều so với lúc trong phòng tắm.

Thật ra, anh vẫn luôn biết ước mơ của cô.

Lần đó là khi kỳ thi giữa kỳ vừa mới kết thúc…

Thẩm Đoạt đứng đầu lớp, Mạnh Nguyễn đứng thứ hai lớp.

Trong giờ nghỉ trưa, Mạnh Nguyễn giải quyết xong hai bài toán khó, cô xoay người lại sắp xếp cặp sách thì thấy Thẩm Đoạt vẫn đang giải bài toán.

“Cậu không nghỉ ngơi một chút sao?” Cô hỏi.

Thẩm Đoạt lắc đầu.

Mạnh Nguyễn mỉm cười, chống cằm nhìn anh, hỏi: “Thẩm Đoạt, cậu muốn thi vào đại học nào? Với thành tích của cậu chắc chắn sẽ đỗ đại học B. Hoặc nếu cậu muốn rời khỏi thành phố B, tới đại học A cũng không thành vấn đề.”

Tay cầm bút của Thẩm Đoạt dừng lại, anh mím môi, thấp giọng hỏi: “Vậy còn cậu? Cậu muốn thi vào trường đại học nào?”

“Tôi á,” Cô cười rạng rỡ, ánh mắt đầy khao khát: “Tôi muốn học chuyên ngành luật. Cho nên đại học Chính Pháp hay đại học B đều có thể vào, nhưng tôi thích đại học B hơn. Đại học tổng hợp cũng được, đến lúc đó học thêm một chuyên ngành thứ hai cũng ổn.”

Thẩm Đoạt nhẹ nhàng nói “Ừ”.

Kể từ ngày hôm đó, Thẩm Đoạt đã tìm hiểu tất cả về trường đại học B.

Trường đại học này quả không hổ danh là trường đại học hàng đầu Trung Quốc, mà chuyên ngành mơ ước của anh cũng ở trong đó, hơn nữa còn xếp hạng rất cao.

Anh đã viết bốn chữ “Thi đỗ B đại” trên tờ ghi chú rồi dán ở trên chiếc bàn gỗ nhỏ trong nhà.

Mỗi đêm buồn ngủ tới nỗi không học được đều nhìn tờ giấy đó.

Thẩm Đoạt có hai ước mơ, đều là ở đại học B.

Đại học B, đại học B

Nhưng bởi vì chuyện đó, giấc mơ đã từng có liền biến thành mộng tưởng không bao giờ có thể với tới được.

Thẩm Đoạt không còn chút hy vọng xa vời nào nữa.

Cứ để nó trôi qua, anh cũng vậy, mọi chuyện cũng cứ như vậy đi.

Cuộc sống của anh rất buồn tẻ, đến mơ cũng không dám mơ —— Những giấc mơ còn sẽ quay lại sao, sẽ quay lại.

Ngay lúc này, nó đang ở ngay trước mắt.

Thẩm Đoạt nhẹ nhàng gạt những sợi tóc mai bên cạnh mặt Mạnh Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Tôi có một người mà tôi rất thích, rất thích, rất thích.”

~

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Hôm nay chúng ta sẽ phỏng vấn em gái Nhuyễn Nhuyễn.

Tác giả: Em gái Nhuyễn Nhuyễn, xin hỏi lúc uống say sẽ thành như thế nào, cô có biết không?

Em gái Nhuyễn Nhuyễn: Biết chứ. Rất ngoan.

Tác giả: … Vậy, vậy sao?

Em gái Nhuyễn Nhuyễn: Không tin thì chị hỏi đầu gỗ ngốc xem.

Anh Đoạt: Ừ, đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK