Lục Ninh cùng Lục Viễn đi lên từ phía dưới giàn giáo, trên tay cầm micro, mà bọn họ vừa mới theo đi lên khúc nhạc dạo, phía dưới liền bộc phát ra một trận tiếng thét.
Bọn họ là lần đầu tiên hóa trang như vậy, trên tay đeo nhẫn đầu lâu cùng một chuỗi vòng bạc, áo da càng là kiểu dáng cá tính, quần da bọc lấy hai chân thon dài thẳng tắp, hoàn toàn là một loại mị lực khiến người huyết mạch sôi trào.
Hai thiếu niên mười bảy tuổi đầy ma lực tại mùa hè này nhấc lên một làn gió xoáy cuồn cuộn, trong khán giả phía dưới sân khấu sáng lên một vùng bảng viết chữ “Ninh” và “Viễn”, sáng ngời đến chói mắt, bao nhiêu thiếu nữ trẻ tuổi cao giọng gọi tên bọn họ trong tiếng nhạc vang dội.
Một ca khúc dài ba phút coi như nháy mắt đã kết thúc, khán giả toàn trường vừa mở màn đã bị bọn họ làm cho máu đều sôi trào, căn bản là ý do chưa hết.
Đèn bên này sân khấu tắt, đèn bên kia liền sáng lên, Phạm Thơ Như mặc bộ váy dài cả mét nhẹ nhàng mở miệng.
Trận này biểu diễn theo hình thức diễn xướng, có tất cả ba sân khấu, mà người xem cũng không có chỗ ngồi, toàn bộ là vị trí đứng, được ba sân khấu bao quanh thật sự quá hạnh phúc.
Lục Ninh Lục Viễn vừa về tới hậu trường đã bị Trương Ngôn Thắng đè xuống tháo trang rồi lại hoá trang, kiểu tóc không thay đổi, chỉ là trang phục có đổi một chút, cởi áo khoác da, chỉ mặc áo may ô trắng bên trong, Trương Ngôn Thắng vẽ phác thảo hoa văn uốn lượn tinh tế trên cánh tay bọn họ.
Đêm nay, đối với Lục Ninh cùng Lục Viễn mà nói, là đêm rock and roll cuồng nhiệt cuối cùng, bọn họ chọn ca khúc cực kỳ to gan, không thể so với các tuyển thủ tận lực thể hiện khác, giống như những thứ bọn họ muốn biểu hiện ra đều đã biểu hiện, từ bắt đầu chọn ca khúc nhu hòa, cho tới bây giờ càng ngày càng cứng rắn, đến trận này, đơn giản đều là rock and roll!
Khúc thứ hai, [Are you the one], lại là một khúc rock kinh điển, nhưng khác với [It’s my life], bài hát này ban đầu đến từ một nữ ca sĩ, dưới sự tô đậm của tiếng chuông, thanh âm không phải là rock and roll hùng hậu cao vút, mà là đơn bạc lại đánh thẳng vào linh hồn, đây là một khúc rock and roll cô độc.
Mỗi một lần “are you the one” chính là suy diễn ái tình của kẻ cô độc.
Tiếng đàn guitar xinh đẹp của Lục Ninh đều mang theo cô tịch trắng ra, rock and roll không thể nghi ngờ là hình thức âm nhạc nghe live thích hợp nhất, chỉ có chân chính tại hiện trường, nghe tiếng ca kia rung động tâm linh ngươi, mới có thể phát hiện mị lực chân chính thuộc về rock and roll.
Áo may ô bọc lấy thân thể tuổi trẻ cùng với quần da bó thấp thắt lưng, trên làn da trắng nõn lòe lòe sáng lên mồ hôi, độ cong mê người khi mỉm cười, hết thảy đều trở thành hồi ức vĩnh viễn ở lại sâu trong nội tâm khán giả trong trường quay hôm nay.
Trong tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay của người xem, đến lần thứ ba bọn họ lên sân khấu, không khí đã triệt để tới cao trào.
“Cám ơn, đây đã là ca khúc cuối cùng.” Như trước là bộ áo may ô cùng quần da kia, Lục Ninh vẫn đeo đàn guitar, bọn họ cố ý vò loạn tóc, không mặc chỉnh tề như vậy, cố tình lại tạo thành mị lực độc đáo chân chính dung nhập vào âm nhạc.
Lục Viễn cầm micro, mang theo cười nói, “Ai nha, làm sao lại cảm thấy đây là buổi biểu diễn cuối cùng của chúng tôi nhỉ, tâm tình thật sự có chút phức tạp.”
Lục Ninh cũng nở nụ cười, “Nếu tương lai có một ngày chúng tôi mở một buổi biểu diễn, mọi người sẽ đến nghe sao?”
“Sẽ!” Phía dưới cùng hô lên, rất nhiều thiếu nữ thét lên đến cổ họng khàn khàn, cũng không biết vì cái gì, lại cảm thấy mũi có chút chua.
Các cô không muốn chấm dứt, nhưng đây là một ca khúc cuối cùng, tuy rằng không phải buổi diễn của bọn họ, nhưng các cô vẫn cứ không tha, thậm chí ngay cả cơ hội kêu “encore” cũng không có.
Ca khúc cuối cùng, [Nộ phóng sinh mệnh]!
Hai ca khúc rock and roll tiếng Anh qua đi, là một ca khúc rock and roll nổi danh trong nước, khác với giọng hát gốc hùng hậu khàn khàn, tiếng ca của Lục Ninh cùng Lục Viễn hiện giờ càng thêm trong suốt sáng ngời, thời điểm hát bài hát này, là một dạng mỹ lệ bát ngát.
Ta muốn nộ phóng sinh mệnh.
Đây là tính mạng của ta, ta cũng không mê mang, cũng sẽ không hối hận, ta sẽ không tình nguyện bình thường, ta muốn chính là sống phấn khích như vậy, ta muốn vỗ tay, ta muốn uống máu, ta muốn đứng ở trên đỉnh tất cả, ta muốn, là tự do tự tại mà bay lượn.
Hiện trường nóng đến sắp thiêu cháy, mấy người Nghê Phỉ Lâm ngồi ở phía dưới cũng có chút đỏ mắt.
Đây mới là mị lực chân chính của live, có những ca sĩ, nếu ngươi không nhìn tới bọn họ biểu diễn, sẽ vĩnh viễn không biết vì cái gì fan của họ thương họ như vậy, có những thứ nếu không nghe hiện trường, căn bản không có biện pháp hoàn toàn lĩnh hội phấn khích của nó.
Làm ca sĩ, thời điểm chói mắt nhất, chính là khi ca hát trên sân khấu, điểm này không thể nghi ngờ.
Trong trận đấu đếm ngược thứ hai của [Nhất xướng thành danh], Lục Ninh cùng Lục Viễn hát đến nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, không lại có bất cứ tiếc nuối nào.
Mà ngày hôm sau, chính là chung cực thịnh yến(1), đêm nay, năm tuyển thủ còn lại trừ Lục Ninh Lục Viễn đều căng thẳng đến ngủ không yên, phải chân chính ở trong không khí kia mới có thể biết loại cảm giác này.
Bọn họ ngược lại lại cảm thấy ngủ ngon, [Nhất xướng thành danh] với bọn họ mà nói chỉ là một cái ván cầu, mà hiện tại mục đích đã đạt tới, ngày cuối cùng đối với bọn họ mà nói hoàn toàn chính là dễ dàng ca hát mà thôi.
Chung cực thịnh yến không giống trước đây, lúc này đây ở trong sân vận động dựng sân khấu tương đối hoa lệ, khán giả vào sân có năm nghìn người, tổng cộng chia làm ba vòng, vòng thứ nhất, trong năm người chọn ra người đứng thứ năm, vòng thứ hai chọn người đứng thứ tư, vòng thứ ba, quán á quý quân cũng được chọn ra, trận này không quảng cáo, hoàn toàn là một bữa thịnh yến ca hát, mỗi tuyển thủ hát một ca khúc có thể kéo dài trong vòng bảy phút, hơn nữa VCR đã quay xong trước đó cùng các vòng thi đấu trước kia, hợp lại đầy đủ hai giờ.
Vé trận đấu này sau ngắn ngủi mười phút liền bán sạch, sau đó là một vé khó cầu, giá vé bị đẩy tới một cái giá cao chưa từng có, 7 giờ tối, trong sân đã ngồi đầy người, mà [Nhất xướng thành danh · chung cực thịnh yến] rốt cục đúng 7:30 bắt đầu!
Mở màn từ Nghê Phỉ Lâm biểu diễn ca khúc thành danh của cô, một đường làm giám khảo đến trận cuối cùng, mùa hè này Nghê Phỉ Lâm cũng nổi tiếng một lần nữa, nghênh đón mùa xuân thứ hai của sự nghiệp.
Trước khi đến lượt Lục Ninh cùng Lục Viễn lần đầu lên sân khấu, trên màn hình lớn truyền phát tin tức từ khi bọn họ bắt đầu tham gia trận đấu, từ [Xin chào ngày mai] ban đầu, [Ký ức độc nhất vô nhị] cho đến ba khúc rock and roll rung động ngày hôm qua, nhấc lên cao trào đầu tiên tại hiện trường, mà mấy nghìn người ở trong sân này, mới có thể chân thành cảm nhận được trình độ nổi tiếng của bọn họ hiện giờ.
Mà khi bọn họ xuất hiện từ phía trên giàn giáo, sóng nhiệt cuồn cuộn nổi lên gần như muốn ném cả nóc trường quay đi.
Bọn họ mặc áo sơmi màu trắng, áo gile trắng, quần tây trắng cùng giày trắng, đỉnh đầu đội mũ dạ tròn, nụ cười trên mặt sáng lạn thoải mái.
Tiếng đàn guitar hoa lệ vang lên, cùng với tiếng đàn nhanh đến gần như khó có thể tưởng tượng, chỉ thấy ngón tay Lục Ninh xẹt qua dây đàn, ngón tay Lục Viễn nhảy lên trên bàn phím piano, một người guitar một người piano, một đoạn remix ngắn gọn làm cho bọn họ ở trên sân khấu lần đầu tiên huyễn một phen kỹ xảo, trình độ đàn piano cùng guitar của bọn họ cũng không phải là phổ thông nghiệp dư.
Lục Ninh bỗng nhiên vỗ đàn guitar, âm nhạc nháy mắt dừng, “Get the party started, tặng cho mọi người.”
Nhạc nền vang lên, bọn họ chậm rãi đi về phía trước, bắt đầu cuồng hoan tối hôm nay!
Bài hát này nghe đã quá quen thuộc, hầu như tất cả mọi người có thể ngâm nga theo hai câu, lời ca tới lui chỉ có vài câu như vậy, lại thích hợp nhất cho tập thể cuồng hoan, gần như tất cả mọi người đều nhảy lên theo âm nhạc của bọn họ.
Một ca khúc chấm dứt, sau khi bọn họ xuống sân khấu, Trương Ngôn Thắng lại là một câu không nói bắt lấy bọn họ bắt đầu hoá trang, ném ra hai bộ quần áo, “Mau thay quần áo!”
Thời gian có hạn, sau bọn họ chỉ có thời gian bốn ca khúc.
Đến khi vòng thứ nhất chấm dứt, bọn họ lại lên sân đã biến thành áo tua cờ màu đen cùng quần bò bó sát người màu lam đậm, thêm giày da trâu, tóc đều chải về phía trước, có vẻ cực kỳ tinh thần.
MC giống như nói đùa nói, “Xem Ninh Viễn của chúng ta cũng đã đổi xong quần áo, xem ra là chuẩn bị biểu diễn tiết mục tiếp theo?”
“Đúng vậy.” Lục Ninh cười nói, “Chúng ta nhất định sẽ tiến vào vòng tiếp theo, mọi người nói có phải không —— ”
Sau một câu hỏi chính là người xem phía dưới cùng nhau hô “phải” khiến MC cũng phải cảm thán, “Có tự tin thật tốt a.”
Rất nhanh, số tin ngắn bỏ phiếu hiện ra trên màn hình lớn, Lục Ninh cùng Lục Viễn vẫn cứ là dẫn đầu trên diện rộng, quả nhiên, bọn họ yêu cầu lập tức chuẩn bị ca khúc thứ hai.
MC cực lực kích động người ủng hộ các tuyển thủ khác nhanh chóng bỏ phiếu, nhưng mà số tin ngắn bỏ phiếu của Lục Ninh cùng Lục Viễn hiện tại đã cách người đứng thứ hai là Phạm Thơ Như có một khoảng cách, lúc này muốn đuổi kịp vẫn là tương đối khó khăn.
Phạm Thơ Như không phải không có dã tâm lấy được quán quân, ca khúc đầu tiên của cô cũng không tùy tiện hát cho vui vẻ như Lục Ninh Lục Viễn, ngay từ đầu, cô liền chọn ca khúc vừa khó hát lại có lực rung động hiện trường.
Khúc thứ hai, Phạm Thơ Như hát đầu, chờ cô xuống dưới, giống như khiêu khích liếc Lục Ninh Lục Viễn một cái, thật làm cho bọn họ có chút dở khóc dở cười, ai để ý cô a!
Trong đêm nay, bọn họ hát một ca khúc nhẹ nhàng, đánh thẳng vào tâm linh con người ——
[Thiên sứ trong ma quỷ].
Mặc kệ Phạm Thơ Như đại khí cỡ nào, hát là ca khúc khó khăn ra sao, bọn họ chỉ hát ca khúc bọn họ muốn hát, lời ca bài hát này cực kỳ sắc bén, nữ ca sĩ đầu tiên suy diễn rất tốt, hơn nữa bởi vì nữ ca sĩ hát, âm điệu không tính thấp, nam ca sĩ hát đại bộ phận đều phải giáng âm, nếu không căn bản không có biện pháp hát, bọn họ quả thật giảm một cung, lại hát ra một loại hương vị khác, tiếng ca trong suốt như nước chảy, mang theo tự giễu cùng châm chọc nhàn nhạt, dưới thiết bị mạnh mẽ của Bình đài, hiệu quả âm thanh hoàn mỹ, nhẹ nhàng mà quanh quẩn bên tai mọi người.
Nghê Phỉ Lâm đã từng nói, Ninh Viễn là ca sĩ bất luận ca khúc nào cũng có thể tiêu hóa hoàn mỹ, rất ít gặp, chính bởi vì như thế, cảm giác phức tạp do một khúc [Thiên sứ trong ma quỷ] này mang đến mới thật lâu không thể tán đi.
Trong tiếng ca của bọn họ luôn có cảm giác hình ảnh, điểm này là các ca sĩ khác so ra kém, mà bọn họ hát live càng là như thế.
Giản Tuệ là thứ năm, Phó Hàng thứ bốn, dư lại tam cường, Lục Ninh Lục Viễn, Phạm Thơ Như cùng một thanh niên anh tuấn tên là Dương Mặc Tư.
Phạm Thơ Như biểu diễn đại khí quanh co, Dương Mặc Tư vũ đạo có thể nói nhất tuyệt, hát nhảy trong số tuyển thủ tuyệt đối là đứng đầu, anh đẹp trai nhảy lại càng đẹp, cũng khó trách nhân khí của hắn cao như vậy.
Khúc cuối cùng, Lục Ninh cùng Lục Viễn xếp hạng chót lên sân khấu, ca khúc cuối cùng bọn họ hiến cho [Nhất xướng thành danh] là [Ngày lấp lánh], dùng để kỷ niệm thời gian hai tháng ngắn ngủi này.
Đây là một đoạn ngày lấp lánh, là khởi điểm của bọn họ, tất cả mỏi mệt đều là đáng giá, lần lượt trận đấu, đi từng bước một đi tới, một ca khúc một ca khúc mà hát, đừng nói những tuyển thủ khác sẽ không quên, chính là bọn họ, cũng là vĩnh viễn vô pháp quên mùa hè này.
Bài hát này rất nhẹ, bọn họ hát cảm giác lại rất nặng.
Chỉ mặc tây trang đơn giản màu đen, trịnh trọng mà nghiêm túc phun ra mỗi một âm tiết, không cần dùng nhiều kỹ xảo hoặc cái gì, chỉ là nhẹ nhàng hát, chúng ta đã từng có được, ngày lấp lánh.
Vỗ tay như sấm, [Nhất xướng thành danh] rốt cục kết thúc, bọn họ lấy được cúp quán quân cùng tiền thưởng, á quân Phạm Thơ Như khóc không thành tiếng trên đài, Dương Mặc Tư cũng bật khóc, chỉ có Lục Ninh cùng Lục Viễn sáng lạn mà cười, đem giờ khắc này dừng hình ảnh thành vĩnh viễn.
“Cám ơn mọi người, cám ơn Lục Viễn – anh em của tôi, cám ơn mọi người hôm nay đến hiện trường, cám ơn tất cả khán giả đang nhìn chúng tôi, ủng hộ chúng tôi ca hát, cám ơn mọi người, cám ơn [Nhất xướng thành danh], cám ơn mùa hè này.” Đây là một câu cuối cùng Lục Ninh nói trên đài.
Mà ở trên đài, Lục Viễn cùng Lục Ninh gắt gao ôm cùng nhau, thân thể Lục Ninh bỗng nhiên cứng đờ, cảm giác Lục Viễn nương cúp che, đầu lưỡi liếm qua cổ y, khiến y run rẩy, cảm giác tê dại này truyền từ cổ đến đầu ngón tay, mà y rõ ràng nhận thấy được răng nanh sắc nhọn của Lục Viễn nhẹ nhàng chạm vào làn da trên cổ mình.
Lục Ninh cảm giác lông tơ cả người mình đều dựng lên.
May mắn Lục Viễn rất nhanh liền khống chế được bản thân.
Quỷ hút máu vừa hưng phấn cái gì, rất mẹ nó nguy hiểm!
.
(1) Bữa tiệc lớn cuối cùng
[Are you the one]
[Nộ phóng sinh mệnh]
[Thiên sứ trong ma quỷ]
[Ngày lấp lánh]