• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

HongKong tháng 7 tháng 8 chính là thời gian nóng đến đòi mạng, Lục Ninh mặc áo da đánh một trận cả người đều sắp ướt đẫm, áo da theo kịch bản bị Răng độc rạch ra một vết, y liền trực tiếp cởi áo da trên xe, bên ngoài trực tiếp mặc một chiếc áo gió, máy quay phim quay chính là y ở trần nửa người nghiêng sang một bên, có thể nhìn thấy rõ ràng đường cong bả vai cùng cơ thịt cánh tay.

Lục Viễn rất rõ ràng bọn họ nếu đã làm cái nghề này, loại màn ảnh này là khó có thể tránh khỏi, nhưng không để hắn nhìn thấy thì thôi, cho hắn nhìn thấy, sinh ra khó chịu là bình thường.

Cho nên Chung Du Bạch mới có thể cười nhạo hắn ngây thơ, bởi vì trừ tự sinh ra khó chịu, hắn cũng không có biện pháp nào khác.

Rất nhanh đến phiên hắn lên diễn, Lục Viễn lập tức thu sắc mặt, hắn vẫn là rất đạo đức nghề nghiệp, chưa bao giờ mang cảm xúc vào trong công tác.

Đối với nhân vật Lưu Trạm Giang này, Lục Viễn diễn vẫn là tương đối thoải mái, so với [Lục quang], Lưu Trạm Giang trong [HongKong ký sự] hoàn toàn là nhân vật chính phái, một chút khuyết điểm nhỏ không đáng nhắc tới, tốt xấu cũng đóng phim ba năm, Lục Viễn diễn nhân vật như vậy có thể nói là thành thạo.

Nhân vật của hắn cùng Lục Ninh đều có nhiều màn đánh võ, màn đầu tiên của Lục Viễn chính là tiết mục chạy nhanh truy bắt kẻ bắt cóc, đợi Lục Viễn mặc đồng phục cảnh sát vừa đi đến trên đường lớn, bên đường liền có fan phát ra một tiếng thét kinh hãi, cầm máy ảnh di động chụp không ngừng.

Nhờ bộ phim truyền hình [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] đầu tiên ban tặng, bọn họ ở HongKong vẫn là thực nổi tiếng, fan tương đối nhiều.

Ngay cả Lục Ninh vừa diễn xong cũng không khỏi cảm thán, Lục Viễn mặc đồng phục cảnh sát nhìn rất đẹp, nam nhân, nhất là nam nhân dáng người tốt, mặc đồng phục như vậy vào, cho dù diện mạo chỉ có bảy phần cũng có thể mặc ra hiệu quả chín phần tuấn lãng, huống chi bộ dáng Lục Viễn vốn đã rất tốt.

“Cut!” Trương Tuấn Nhạc hô một tiếng, sau đó nói với diễn viên quần chúng diễn kẻ bắt cóc kia: “Cậu không thể chạy nhanh thêm một chút nữa hay sao!”

Diễn viên quần chúng kia rất oan ức, kia cái gì, vì sao tiểu tử đuổi người này chạy nhanh như vậy, này không khoa học a!

Hắn chỉ là một diễn viên quần chúng có được không, hắn đã rất cố gắng có được không……

Lục Viễn nhanh chóng nói: “Tôi sẽ chú ý khống chế tốc độ.”

Trương Tuấn Nhạc gật gật đầu, “Chạy đến chỗ rào chắn phía trước kia mới có thể động thủ.”

“Được, Trương đạo.”

Lục Viễn khống chế tốc độ một chút, một màn này mới xem như thuận lợi quay xong.

Một khi đã hợp tác cùng Lục Ninh Lục Viễn, vô luận là đạo diễn hay nhân viên công tác, đều sẽ phát hiện công tác trở nên rất bớt lo, bọn họ diễn xuất có lẽ không được gọi là tốt nhất trong giới giải trí, nhưng phản ứng lại rất nhanh, đặc biệt quay phim hành động như vậy, chỗ khó quay của phim hành động chính là ở những pha đánh nhau, có đôi khi NG hơn mười lần đều là bình thường, bởi vì muốn đánh ra hiệu quả không phải dễ dàng như vậy, cho nên mới sẽ có “ngôi sao võ thuật” chuyên nghiệp, rất nhiều phim hành động sẽ trực tiếp tìm những người có trụ cột võ thuật đến quay, chính là bởi vì điều này, ngươi bắt người thường đi quay phim hành động đặc sắc, thường thường sẽ là song trọng tra tấn với đạo diễn cùng diễn viên.

Vì thế, lúc này thế thân võ thuật chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng đạo diễn Trương Tuấn Nhạc không được tự nhiên này cố tình lại không thích dùng thế thân võ thuật, ông thích khi đang quay cảnh đánh võ có động tác đặc tả, càng thích khi quay cũng quay luôn cả biểu tình của diễn viên, loại yêu cầu cao này dẫn đến mỗi lần điện ảnh của ông đều khiến người vừa yêu vừa hận, thậm chí có diễn viên vì diễn một nhân vật nào đó trong điện ảnh của ông phải đặc biệt đi học võ hai tháng mới đến quay phim.

Cố tình Lục Ninh Lục Viễn không có vấn đề như vậy, năng lực phản ứng cùng năng lực học tập ở phương diện này của bọn họ quá mạnh mẽ, diễn viên đối diễn với bọn họ vừa đến một chiêu, dù không thiết lập tốt động tác cho bọn họ, bọn họ cũng có thể lưu loát chắn lại, nếu nói bọn họ chưa từng luyện qua, Trương Tuấn Nhạc là không tin, chỉ là này cặp anh em này luyện khẳng định không phải một môn phái chính thống nào, ngược lại càng có khuynh hướng tôi luyện ra từ thực chiến, cái này có khác với người tập võ từ nhỏ như ông, nhưng mà bọn họ không nói, Trương Tuấn Nhạc thực tôn trọng riêng tư của người khác, cho nên cũng liền không hỏi.

Trong [HongKong ký sự] trừ hai diễn viên tuổi trẻ là Lục Ninh cùng Lục Viễn ra, những người khác đều là diễn viên gạo cội, bao gồm hai vị ngôi sao võ thuật, một vị ảnh đế Liên hoan phim HongKong, phối trí diễn viên rất mạnh mẽ, lại nói tiếp, tư lịch của Lục Ninh Lục Viễn cũng không tính nông, tuy rằng trẻ tuổi, số lần diễn tác phẩm lớn cũng không ít, huống chi còn trải qua nhận giải thưởng tương đối xinh đẹp, sau khi [Người lữ hành] phát ra, trong nước cũng là một mảnh khen ngợi tán thưởng hai người diễn xuất, nếu không có [Người lữ hành], bọn họ đảm đương nhân vật chính trong [HongKong ký sự] khó tránh khỏi sẽ có vài người trong lòng không quá sảng khoái, bởi vì phim của Trương Tuấn Nhạc là một khối bảng hiệu phim hành động tại đại lục.

Mà ở phương diện này, yêu cầu của mọi người đối với nữ chính sẽ ít hơn một chút, [HongKong ký sự] cũng có hai vị nữ chính, một vị hơi lớn tuổi, trong thiết lập là bà chủ câu lạc bộ đêm phong tình vạn chủng của HongKong, cũng là nhân vật đứng đầu trong tổ chức khủng bố, vai diễn của vị này rất nặng, trên cơ bản là nhân vật nữ chính, có khúc mắc nhất định với vai diễn Hoa hồng đen của Lục Ninh, muốn diễn tốt nhân vật này cũng không dễ dàng, cho nên Trương Tuấn Nhạc riêng mời ảnh hậu Lưu Khả Khanh có giao tình cũ với ông đến diễn, vị này là nữ diễn viên có tiếng có dung mạo có diễn xuất ở đại lục, trùng hợp là, cô không sai biệt lắm cùng thời gian với Thời Thúy Trân, thậm chí bởi vì Thời Thúy Trân còn bỏ lỡ ảnh hậu hai lần, hoàn toàn có thể nói là đối thủ cạnh tranh từ ban đầu.

Ngược lại là bạn gái trong phim của Lục Viễn, một vai diễn nữ cảnh sát xinh đẹp tươi mát nhỏ xa xa không nặng được bằng vị nữ nhân vật phản diện nữ kia, cô cũng là cảnh sát, phụ thân còn là sở trưởng, là người lãnh đạo trực tiếp của Lưu Trạm Giang do Lục Viễn diễn, nhân vật này chỉ cần xinh đẹp là được, cho nên Trương Tuấn Nhạc dùng là nữ diễn viên mới Tiết Tư Khiết do bên đầu tư yêu cầu, coi như là cho bên sản xuất chút mặt mũi.

Tiết Tư Khiết cũng không phải giống như vai nữ chính trong [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] dựa vào quy tắc ngầm thượng vị, nguyên nhân bên đầu tư đề cử cô rất đơn giản, bởi vì bị vị Tiết đại tiểu thư này vốn chính là cháu gái của một vị thương nhân bất động sản đầu tư nhiều nhất cho bộ phim này.

Lại nói tiếp gia thế của Tiết Tư Khiết so với người đầu tư này còn tốt hơn một chút, cha mẹ tuy rằng là người kinh doanh, cùng lứa với ông nội lại có vài người sống trong vòng chính trị, loại trên đầu có người có thân phận này so với loại tiểu minh tinh bị bao dưỡng đương nhiên hoàn toàn không giống nhau.

Chính là Trương Tuấn Nhạc cũng phải cho vị đại tiểu thư này vài phần mặt mũi, nhưng mà may mắn Tiết Tư Khiết cũng không phải loại người nhõng nhẽo ngang ngược không nói lý, ngược lại gia giáo tương đối tốt, ở phương diện diễn xuất tuy rằng không có bao nhiêu tốt, lại cũng có một chút thực đáng giá được ca ngợi, cô nguyện ý khiêm tốn xin chỉ bảo, đạo đức nghề nghiệp coi như không tồi.

Trừ mỗi lần đến đoàn làm phim đều phải mang năm sáu trợ lý, ba bốn thợ trang điểm ra, cô không có gì không tốt, toàn bộ đoàn làm phim còn rất thích cô, bởi vì vị đại tiểu thư này thực thích mời người đi ăn, vừa mời chính là cả đoàn làm phim.

Nhân vật của Tiết Tư Khiết cùng nhân vật của Lục Viễn trong phim là người yêu, bọn họ có càng nhiều cơ hội đối diễn, cố tình vị đại tiểu thư này lại càng có hứng thú với Lục Ninh diễn nhân vật phản diện hơn, này không thể không nói là vấn đề khẩu vị cá nhân.

Chung Du Bạch dùng tư thái chế giễu nhìn Tiết Tư Khiết lần thứ ba mời Lục Ninh ra ngoài uống cà phê mà bị Lục Ninh uyển chuyển từ chối, vị Tiết đại tiểu thư này cũng không nổi giận không nói, ngược lại có loại khí thế càng làm càng hăng.

Thẳng đến có một ngày, rốt cuộc Lục Ninh cùng Tiết Tư Khiết cùng nhau đi ra ngoài, đều ở trong một đoàn phim, cho nên chỉ chốc lát sau Lục Viễn cũng biết, sắc mặt đen như đáy nồi không nói, một buổi chiều đặc biệt NG bảy tám lần, Trương Tuấn Nhạc cũng kì quái, vị này luôn luôn biểu hiện rất tốt a, một cảnh đơn giản như vậy mà NG? Ngay cả cười cũng sẽ không cười?

Đến hơn 3 giờ khi Lục Ninh trở lại, Lục Viễn mới trở lại bình thường, sau khi điễn xong lập tức hùng hổ kéo Lục Ninh vào phòng hóa trang riêng của bọn họ.

Người khác đều thấy nhưng không thể trách, cảm tình hai anh em nhà này luôn luôn rất tốt.

Một nụ hôn dài chấm dứt, Lục Viễn mới trừng Lục Ninh, “Ngươi dám thay lòng đổi dạ ta nhất định cắn chết ngươi.”

Lục Ninh buồn cười nói: “Cắn chết ta? Ngươi đánh được ta sao?”

“Đánh không lại cũng muốn cắn chết ngươi!” Lục Viễn hung tợn nói.

Lục Ninh gãi gãi tóc Lục Viễn, gần như bật cười, “Ngươi cũng không phải người sói, ngươi là quỷ hút máu, cắn chết được ai!”

Lục Viễn phồng má nhìn y, “A Ninh, ngươi một chút cũng không thích ta!” Hắn đã giận như vậy, a Ninh còn không coi là gì, thật sự là tức chết hắn!

Có đôi khi Lục Ninh cảm thấy, phần lớn là Lục Viễn ngẫu nhiên vô cùng trưởng thành, đối với phương diện nào đó, thật sự là ngây thơ chết, nhưng cố tình khiến y cảm thấy ngây thơ đến có chút đáng yêu.

“Này, nếu ngươi cũng đã nói, ta dám ‘thay lòng đổi dạ’ như thế nào như thế nào, nói đến thay lòng đổi dạ, đương nhiên là vì tâm của ta hiện tại ở trên người ngươi a.” Lục Ninh thở dài, “Ta đã nói rõ ràng với Tiết tiểu thư, ta có người trong lòng, loại sự tình này càng kéo dài càng là không tốt cho đối phương, ban đầu ta từ chối cô ấy cũng không phải lấy lùi làm tiến cái gì, nói ra sau, đối với cô ấy hay đối với ta đều là chuyện tốt.”

Lục Viễn lập tức thở ra một hơi.

Chung Du Bạch nhìn thấy Lục Ninh Lục Viễn từ trong phòng hóa trang đi ra, vẻ mặt Lục Viễn toàn bộ đều là ánh mặt trời sáng lạn, nhất thời bội phục thủ đoạn của Lục Ninh, người này lại có thể dễ dỗ như vậy? Này hoàn toàn bị a Ninh ăn gắt gao a!

Quả nhiên là ngây thơ ngu xuẩn.

Nhưng nhìn vẻ ấm áp nhàn nhạt giữa mi nhãn z Ninh, chỉ sợ y thích chính là a Viễn như vậy đi? Nếu có một ngày a Viễn thay đổi chơi tâm cơ thủ đoạn cái gì với y, chỉ nói thôi cũng phải quanh ba vòng, trừ bỏ lời ngon tiếng ngọt, cảm xúc gì cũng không lộ ra trước mặt y, chỉ sợ a Ninh sẽ thật sự không thích hắn.

Loại người như a Ninh này, trên thực tế tâm giấu rất sâu, y muốn chính là người yêu như a Viễn, mặc kệ bình thường tính cách như thế nào, trên tình yêu lại cực kỳ đơn giản, thuần thuần túy túy, mặc kệ yêu cũng được hận cũng thế, ghen tị, tức giận, thích ***, biểu hiện ra càng trắng trợn càng tốt, cho nên a Viễn cáu kỉnh y lại căn bản sẽ không tức giận.

A, nhưng mà a Viễn thật sự không biết a Ninh thích loại người này sao?

Chung Du Bạch hơi hơi nheo mắt, nhìn về phía Lục Viễn mang theo gương mặt tươi cười, hắn cảm thấy cái tên nhóc bảy tám tuổi đã đùa giỡn đầu óc với mình này khẳng định là biết.

Đây cũng chưa chắc đã là một tính toán thông minh đúng không?

Chỉ là bọn họ một nguyện đánh một nguyện chịu, như vậy ngược lại rất tốt.

Chung Du Bạch không hề quản hai người này, Lục Viễn không phải hai mươi tuổi thực sự, cho dù có ghen, cáu kỉnh cũng sẽ biết đúng mực, Lục Ninh càng là trưởng thành đến kỳ cục, thực biết làm sao bóc lông Lục Viễn mà một chút cũng không có việc gì, hắn bận tâm sự nghiệp của hai tên này cũng đã đủ bận rộn, phương diện này — theo bọn họ đi, dù sao ai cũng không nhúng tay vào được.

Làm người đại diện làm đến mức này, Chung Du Bạch cảm thấy mình thực sự là người đại diện xứng chức vĩ đại nhất thế giới a!

[HongKong ký sự] sở dĩ là tác phẩm tốt nhất của Trương Tuấn Nhạc, không chỉ là bởi vì những màn đấu võ hay cùng tình tiết phấn khích của nó, còn do hàm nghĩa ẩn chứa trong cả bộ phim, đương nhiên, điện ảnh hiện tại, nhất là điện ảnh hành động, chỉ cần đánh hay đã đủ cho rất nhiều khán giả đi vào rạp chiếu phim, càng đừng nói tình tiết của [HongKong ký sự] thật phấn khích, hoàn hoàn lột ra từng tầng nút thắt, mang theo chút ước số huyền nghi, xem đến cuối cùng mới có thể biết, thân thế của Lưu Trạm Giang cùng Hoa hồng đen từ hai mươi mấy năm trước cũng đã chôn xuống toàn bộ mồi lửa của sự kiện.

Điện ảnh này là có nguyên tác, nguyên tác là một truyện dài hai mươi vạn chữ, nó nói không phải là cố sự về một anh hùng cứu vớt thế giới, mà là một cố sự có liên quan đến đạo nghĩa, lương tri, hi sinh, tình yêu cùng với thân tình cứu thục, cho nên cuối cùng Lưu Trạm Giang chết, Hoa hồng đen cũng chết, người nên dược cứu rỗi thì sống, hai anh em họ cùng chết đi, một súng cuối cùng kia của Lưu Trạm Giang không chút do dự, viên đạn xuyên qua ngực Hoa hồng đen, nhưng một phát đạn của Hoa hồng đen kia lại chưa bắn ra, đối mặt với khuôn mặt giống mình như đúc, cuối cùng hắn chọn buông tay, chỉ là Lưu Trạm Giang lại vẫn hi sinh, dùng một mình hắn đổi lấy mọi người sinh tồn.

Rất nhiều người không thích xem bi kịch, cho nên kịch bản [HongKong ký sự] đã trải qua sửa chữa, theo Lục Ninh nói, sau khi sửa chữa ngược lại không có ý nhị bằng trong nguyên tác, nhưng điện ảnh là điện ảnh, tiểu thuyết là tiểu thuyết, thiết lập Lưu Trạm Giang tìm được đường sống trong chỗ chết cũng không khiến người ngoài ý muốn, hoàn toàn bi kịch ở trong giới điện ảnh rất không khiến người thích.

Bọn họ ở HongKong quay đại bộ phận màn ảnh, còn phải bay ra nước ngoài lấy cảnh, quay phim cũng không phải phát triển dựa theo tình tiết, mà là ở một nơi quay hết tình tiết phát sinh ở đó xong lại đổi một nơi khác, cho nên có thể vừa quay đến một nữa đã phải quay đoạn cuối trước.

Lục Viễn lại vẫn là bộ đồng phục cảnh sát kia, lưng hắn thẳng tắp, chân cũng thẳng tắp, càng thêm có vẻ anh tư hiên ngang.

Lục Ninh mặc chính trang màu trắng, tây trang trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, áo sơmi lụa màu đen, caravat màu đỏ, giày da đen, túi ngực trên áo sơmi cắm một bông hồng đỏ tươi đẹp ướt át, khóe môi hắn mang theo hơi hơi cười, tóc đen rơi xuống một nửa, trong ôn nhu thậm chí mang theo vài phần ngại ngùng.

Thế nhưng, hắn là phần tử khủng bố tâm ngoan thủ lạt ý đồ khiến người cả một thành phố chôn cùng.

Trương Tuấn Nhạc vừa lòng nhìn hai anh em này trên màn ảnh máy theo dõi, quả nhiên, cảnh tượng này để cho đôi song sinh này diễn, càng thêm có lực trùng kích thị giác, so với thiết lập anh em ban đầu lại càng tốt.

Nhất là một đôi song sinh căn bản sẽ không bị nhận sai thành một người như vậy.

“Thật nhiều năm không gặp, a Giang.”

Ánh mắt Lưu Trạm Giang đồng dạng phức tạp.

Hoa hồng đen từ khi vừa hiểu chuyện đã bắt đầu giết người, năm đó hắn mới năm tuổi, nhưng vì sao lại rơi xuống vận mệnh như vậy, hắn còn ký ức mơ hồ, Lưu Trạm Giang cũng là như thế.

Bọn họ vốn là anh em, năm ấy vốn người ta muốn bắt cả hai đứa trẻ, nhưng “Hoa hồng đen” thân là anh trai hung hăng cắn người nọ một phát, mới khiến Lưu Trạm Giang tuổi nhỏ có thể chạy thoát, chính hắn từ đó về sau lại rơi vào địa ngục.

Lục Ninh Lục Viễn đã lâu không có màn đối diễn có sức dãn như vậy, trong có [Người lữ hành] tuy rằng bọn họ cùng diễn, nhưng không có khi nào cần phải dùng khí thế áp đảo đối phương như vậy, trong [Hắc Sa] cùng [Kiếm Tiên] lại càng không có, lần trước, hình như còn có trong [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], nhưng Lục Ninh Lục Viễn lúc này đã hoàn toàn không giống năm đó.

Lúc này Lục Ninh mới phát hiện, tốc độ tiến bộ của Lục Viễn thật sự là nhanh kinh người.

“Oa nga!” Người bên cạnh không khỏi phát ra tiếng kinh hô, ai cũng chưa nghĩ đến, màn đánh nhau của hai anh em này có thể quay phấn khích như vậy!

Lục Ninh đã cởi áo khoác tây trang, áo sơmi lụa màu đen bao vây lấy thân thể tuổi trẻ hữu lực của y, cảnh phục của Lục Viễn lại vẫn mặc cẩn thận tỉ mỉ, “Phanh” một tiếng, thân thể va chạm vào nhau chưa trải qua hậu kỳ, đánh vào cùng nhau thân thể không có trải qua hậu kỳ, cảnh gần xa còn chưa cắt nối biên tập đã kịch liệt khiến người nín thở.

Chính là Trương Tuấn Nhạc cũng có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thời gian ông quay phim hành động không tính ngắn, nhưn thật lâu không có cảnh tượng khiến ông vừa lòng như vậy!

…… Ông không biết là, Lục Ninh Lục Viễn kia đánh tới là tương đương cưỡi xe nhẹ đi đường quen, quá khứ đã đánh qua có được không……

Đánh tới một nửa bọn họ dừng lại, thợ trang điểm lập tức làm đặc hiệu hóa trang cho bọn họ, sau đó tiếp tục, vỏn vẹn một cảnh đánh nhau này, Trương Tuấn Nhạc liền bắt bọn họ quay xấp xỉ một giờ, mà cuối cùng lên màn ảnh chẳng qua là công phu năm ba phút mà thôi.

Cảnh sát có súng, phần tử khủng bố như Hoa hồng đen, đương nhiên cũng có súng, hai cây súng sớm đã bị đá sang một bên cuối cùng cũng trở về trong tay bọn họ, hai người lấy súng chỉ vào đối phương đột nhiên không nói gì, lúc này màn ảnh cho hai người họ một đặc tả, tất cả diễn xuất đều ở biểu tình cùng ánh mắt bọn họ.

Lục Ninh đứng đối diện Lục Viễn, nhìn ánh mắt băng lãnh bén nhọn của hắn, trong lòng nháy mắt căng thẳng, y không biết là, Lục Viễn đối mặt Lục Ninh, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều lộ ra ôn nhu quyến luyến, phải dùng bao nhiêu cố gắng mới có thể duy trì biểu tình như vậy.

“Phanh!”

Một phát súng này, hắn gần như dùng hết sức lực toàn thân, rõ ràng chỉ là đóng phim mà thôi, nhưng bị cuốn vào trong tình cảm của cảnh tượng này, rất chân thật, muốn cho hắn nổ súng vào Lục Ninh, quá khó khăn quá khó khăn.

Bàn tay cầm súng của Lục Ninh diễn “Hoa hồng đen” chậm rãi hạ xuống.

Lục Viễn lẳng lặng nhìn, đôi mắt ửng đỏ, loại giãy dụa thống khổ này gần như không thể che dấu.

“Cut!”

Với một màn này Trương Tuấn Nhạc vô cùng vừa lòng, muốn chính là hiệu quả như vậy, nếu một súng này của Lưu Trạm Giang nổ ra rất dễ dàng, như vậy thì cảm xúc gì cũng không có, muốn chính là súng nổ được lưu loát, ánh mắt lại lộ ra giãy dụa, hắn không thấy được là, tay Lục Viễn lại run lên một chút mới buông.

Lục Viễn nhắm chặt mắt, nhìn về phía Lục Ninh đang ngồi dậy, lúc này mới cảm thấy tay chân bắt đầu ấm lại.

Có đôi khi diễn quá đầu nhập cũng không phải tốt, hắn cảm thấy loại cảm giác này rất không xong.

Đời này, vĩnh vĩnh viễn viễn, hắn cũng không muốn đứng trên lập trưởng đối địch với y Ninh như vậy.

Lục Ninh nhìn Lục Viễn yên lặng đứng bên cạnh mình, kỳ quái hỏi: “Làm sao?”

Lục Viễn lại ngồi xổm xuống, “Không có gì.” Sau đó lặng lẽ cầm tay y.

Hắn mới không phải Lưu Trạm Giang ngu ngốc, hắn không làm được anh hùng.

Dù sao, cho dù a Ninh muốn hủy diệt thế giới này thì có làm sao, mình cuối cùng sẽ cùng y.

Lục Viễn nghĩ, dù cho có ném đi hết thảy, hắn cũng muốn đứng ở bên cạnh người này, mà không phải đối diện.

Bằng không một súng này, còn không xâm nhập trái tim mình như vậy.

Hừ, hắn chán ghét diễn người tốt.

Bởi vì hắn không phải người tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK