Hơn nữa, y căn bản không nghĩ tới chém tận giết tuyệt những tinh anh của chính đạo ở trong này có được không.
Phỏng chừng động tĩnh do những phóng viên kia gây ra hẳn là đã truyền đến tai những phần tử chính đạo bên ngoài, ở bên ngoài tòa thành tiên dưới đáy biển này có rất nhiều người tu chân, nếu mà bọn họ thực sự xử lý sạch tất cả người tu chân nơi này, như vậy làm sao đi ra ngoài được?
Lục Ninh một chút cũng không muốn trở thành kẻ địch chung của toàn Giới Tu chân.
Cho dù thân là thân phận yêu ma, có rất nhiều người trong Giới Tu chân nhằm vào bọn họ, thế nhưng loại nhằm vào này tạm thời còn chưa bay đến tình cảnh thù hận, cường độ đả kích đương nhiên cũng không giống như vậy.
Muốn Lục Ninh nói, cho dù yêu ma cùng người tu chân nhìn thì như không thể cùng tồn tại, trên thực tế lại không nghiêm trọng như vậy, người tu chân có không ít điều kiêng kị cùng hạn chế, tuy rằng bọn họ muốn giết chết yêu ma, thế nhưng không đến tình cảnh bất đắc dĩ, dưới quy tắc cùng hạn chế, bọn họ sẽ lựa chọn nhượng bộ, Lục Ninh nhưng một chút cũng không muốn đối mặt một Giới Tu chân đã hoàn toàn điên loạn.
Chung quy, bên trong tòa thành hầu như đều là đệ tử tinh anh của các môn phái.
“Thúc tổ, cần gì nói khẩu khí lớn như vậy, bản thân ngài muốn xem thì cũng thôi, có một số tiền bối cũng không phải người thích náo nhiệt, hơn nữa có lẽ có một số thần hồn đã dật tán đến không còn tinh thần thanh tỉnh được như ngài nữa đi?” Trình Thương Thuật chậm rãi nói.
Lục Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Lão tổ Trình gia lại hơi nhăn mày, bất mãn nói: “Tiểu tử, rốt cuộc thì ngươi đứng ở bên nào!”
“Chung quy đều là đồng đạo tu chân.” Trình Thương Thuật bình tĩnh nói.
Lão tổ Trình gia hừ một tiếng, “Chỉ sợ ngươi vừa ra ngoài bọn chúng đã chỉ trích ngươi cấu kết yêu ma, vậy mà còn nói cái gì đồng đạo tu chân, chẳng lẽ ngươi không biết bước trên con đường tu tiên này vốn là cá lớn nuốt cá bé, kẻ nào chặn đường thì kẻ đó phải chết, ai nhân từ nương tay giống như ngươi –” Hiển nhiên hắn vô cùng không vừa lòng.
Lục Ninh nhịn không được liếc mắt nhìn vị lão tổ Trịnh gia này, phát hiện hắn tương đối có phong độ của loại nhân vật chính lòng dạ độc ác lợi ích là trên hết trong những tiểu thuyết tu chân kia.
…… Hay là nói, Giới Tu chân ở thời đại đó chính là như vậy?
Như vậy, những thần hồn còn chưa hoàn toàn dật tán ở bên ngoài kia……
Lục Ninh cảm giác trình độ nguy hiểm hình như còn cần lại tăng thêm một cấp bậc đi?
“Chỉ cần thúc tổ cho ta số trạc yêu đan kia, đây tự nhiên sẽ không còn là phiền toái nữa, trên người bọn họ không có yêu ma khí, đương nhiên sẽ không còn là yêu ma.”
Lão tổ Trình gia cười lạnh, “Ngây thơ! Nếu bọn họ muốn đối phó ngươi, loại lấy cớ này làm sao có thể lừa gạt qua!”
Trình Thương Thuật nghiêm túc nói: “Thúc tổ, Giới Tu chân hiện tại cũng không giống lúc đó, cho dù bọn họ muốn xử lý chúng ta, nếu không có cách nói hợp lý thích hợp, cũng không làm được.”
Nhờ cái tư tưởng “tự do dân chủ”của nhân gian ảnh hưởng, Giới Tu chân hiện tại cũng không phải cục diện một nhà độc quyền, cho dù Thủ Dật chân nhân muốn dồn Trình Thương Thuật vào chỗ chết, lại cũng không thể làm cho mọi người cùng nhau đối phó Trình Thương Thuật được, thậm chí không lấy ra được một lý do có thể khiến mọi người tin phục, ngay cả đoán được cái chết của nữ nhi có liên quan đến Trình Thương Thuật, không có chứng cứ thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cho nên hắn chỉ có thể sai khiến lực lượng thuộc về hắn nhằm vào Trình Thương Thuật, mà không thể để môn phái khác bắt được nhược điểm.
Vừa nghĩ như vậy, Lục Ninh bỗng nhiên cảm thấy, tuy rằng Giới Tu chân hiện tại chẳng phải tốt đẹp gì, lại cũng không xấu như vậy, cũng giống như ông già làm bảo an canh cửa ở tiểu khu kia, tốt xấu không vì xử lý bọn họ mà không từ thủ đoạn ra tay ngầm.
Nói cách khác, so với thời của lão tổ Trình gia kia, nhân sĩ chính đạo hiện tại có tiết tháo hơn.
Chung Du Bạch bỗng nhiên mở miệng, “Đến lúc đó, trên người chúng ta không có yêu ma khí, cho dù có người nhận ra thân phận chúng ta, Trình Thương Thuật chỉ cần nói cũng không biết chúng ta là ai, những nhân sĩ chính đạo kia nhiều nhất cũng chỉ nói hắn một câu xem xét không chu toàn, đây cũng không coi là tội lớn gì.”
Mặc kệ nói như thế nào, Giới Tu chân kia vẫn mang theo một tầng khăn che ra vẻ đạo mạo dịu dàng thắm thiết.
Lão tổ Trình gia lúc này mới ném ra một cái chai, “Thật sự là con cháu không nên thân, cầm đi! Thế nhưng chuyện biểu diễn không thể sửa đổi!”
Lục Ninh: “……”
Nơi này là đáy biển, lại còn khắp nơi là nước, bọn họ dựa vào bèo nước Hoàng Bích cho mà có thể hít thở nói chuyện ở trong nước, thế nhưng hát? Bọn họ ở trong nước khẳng định sẽ so ra kém Hoàng Bích thân là giao nhân a!
Vì thế, địa điểm chính thức ở một cái sân trong nơi này, sân khấu lộ thiên, phong cách tương đối cổ xưa tinh xảo không nói, mặt đất là do bạch ngọc thuần túy chế ra, quả thực rất xa xỉ a!
Âm thanh? Không có. Ánh sáng? Không có.
Vì thế, bất đắc dĩ chỉ có thể Lục Ninh một cái guitar, Lục Viễn một piano, hai cái micro bắt đầu hát.
Micro cũng là tác phẩm khi nhàm chán của vị lão tổ Trình gia này.
Tiếng đàn piano trong nước làm cho dòng nước bốn phía tạo thành từng vòng gợn sóng, cứ như vậy mà khuếch tán ra ngoài.
Lục Ninh có một loại cảm giác kỳ diệu, y chưa bao giờ hát dưới tình huống như thế này, hoàn cảnh bốn phía xinh đẹp đến cực hạn, đài bạch ngọc, đình lưu ly, hoa mây mù, nhưng cố tình tất cả lại có loại phong cách cổ xưa trở lại nguyên trạng, trừ nhạc khí trên tay, bọn họ chẳng có cái gì.
Loại show này chỉ sợ bọn họ sẽ không bao giờ có lần thứ hai, Lục Ninh nghĩ như vậy, bắt đầu âm đầu tiên, âm đầu tiên trong veo cao vút.
Bọn họ không biết là, bắt đầu từ câu đầu tiên, tiếng hát của bọn họ đã truyền khắp tòa thành tiên dưới đáy biển lớn đến mức khó có thể tin tưởng này.
Lão tổ Trình gia muốn, không chỉ có xua đi hiu quạnh.
A Lục vừa nghe được một tiếng liền kinh ngạc quay người sang, không có biện pháp, chỉ là một âm thanh nàng cũng có thể phân biệt ra đây là âm sắc của Lục Ninh.
Bọn họ đang hát?
“Thật sự có sức sống a……” Lão tổ Trình gia cảm thán.
Lục Ninh cùng Lục Viễn vốn đã thuộc về loại hình bộ dạng tương đối đẹp mắt, thế nhưng không đẹp mắt đến mức khiến người kinh ngạc, chỉ là rất nhiều người khi đứng ở trên sân khấu sẽ sáng lên lấp lánh, Lục Ninh cùng Lục Viễn chính là loại người này.
Bọn họ, là ngôi sao trời sinh.
Ca sĩ, không chỉ là âm thanh, còn là khí tràng.
Khi Lục Ninh cùng Lục Viễn hát, càng chú trọng không phải kỹ xảo mà là khí tràng làm cho người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn, cho nên, sau mỗi concert, bọn họ đều sẽ có thêm càng nhiều fan, live của bọn họ có mị lực hơn CD rất nhiều, cho dù là ca khúc không ra làm sao, để cho bọn họ hát live một lần cũng có thể khiến người thích.
Lục Ninh Lục Viễn không hoàn toàn hát các ca khúc của bọn họ mà bắt đầu từ ca khúc bọn họ hát đầu tiên trên sân khấu, [Xin chào ngày mai], chậm rãi, kéo mở màn cho buổi biểu diễn đặc biệt này.
Tiếng piano hoặc là guitar đơn giản, nếu là rock mạnh mẽ thì Lục Ninh sẽ đánh trống, Lục Viễn sẽ dựng bàn phím, đợi đến khi Lục Ninh kinh ngạc phát hiện trước mặt xuất hiện càng ngày càng nhiều khán giả, y liền phát hiện ra có cái gì đó không đúng.
Những người này, là người tu chân.
Nhưng nhìn biểu hiện của bọn họ, là tự nguyện tụ tập lại nơi này mà không phải bị ép, mà từng làn hư ảnh xuất hiện trong không trung, quả nhiên giống như lời Trình Thương Thuật nói, có một số thần hồn căn bản đã mất đi thần trí.
Vì thế, Lục Ninh cùng Lục Viễn vừa hát vừa nhìn bên dưới đánh thành một đống.
…… Không sai, đánh thành một đống……
So với những tác phẩm võ hiệp lớn thì có vẻ đặc sắc hơn, pháp bảo kiếm quang phù lục đủ loại kiểu dáng, còn có đủ loại thủ đoạn của những hư ảnh kia, mấy người Trình Thương Thuật Chung Du Bạch cũng bị cuốn vào chiến cuộc.
Đám Chung Du Bạch nuốt trạc yêu đan căn bản không bị coi là yêu ma, ngược lại là mọi người đồng lòng chống lại những hư ảnh điên dại kia, bao gồm những người ngay từ đầu đến đây vì ôm mục đích xử lý Trình Thương Thuật cũng vậy.
Ôm tâm tư để cho hòa thượng Ấn Độ cùng quỷ tu Thái Lan làm vật hy sinh, nay quỷ tu Thái Lan quả nhiên thành vật hy sinh, bản lĩnh của bọn họ đặc thù, nhìn những thần hồn mạnh mẽ này thậm chí nổi tâm tư lấy những chúng làm của riêng, nhưng những đại năng ngày xưa này có chỗ nào dễ đối phó như vậy, không bao lâu những người Thái Lan tinh thông quỷ thuật này đã chết sạch sẽ, ngược lại công pháp của hòa thượng Ấn Độ có chút ít bộ phận tương khắc với những thần hồn này, đến giờ mới chết một, mười chín người khác còn sống rất tốt.
Muốn nói chiếm được cái gì tiện nghi, tìm được cái thứ gì tốt, trong thời gian ngắn ngủi này, ngược lại thật đúng là không có cái thời gian đó.
Lục Ninh cùng Lục Viễn cứ cách một tầng màng nước như vậy, thật giống như đang hát khúc quân hành cho mọi người vậy, bọn họ hát đến tận hứng thì bên kia cũng đánh cho tận hứng.
Bọn họ không thể không hát, khán giả quan trọng nhất kia vẫn trầm ngâm nghe bọn họ hát, lơ lửng ở trong không trung, dáng vẻ yên tĩnh, khuôn mặt mang cười.
Lão tổ Trình gia có được Phù Sinh kính này quá lợi hại, Lục Ninh phỏng chừng y, Lục Viễn lại thêm mấy người Chung Du Bạch bọn họ cũng không thể đánh thắng được người này.
A Lục trong cuộc chiến kinh ngạc phát hiện, nghe tiếng hát, sức chiến đấu của nàng tăng lên xấp xỉ một phần, không chỉ là nàng, phỏng chừng mọi người đều phát hiện, chỉ cần có tiếng hát của Lục Ninh Lục Viễn tồn tại, tâm tình bọn họ đều ổn định hơn không ít, đầu óc đặc biệt thanh minh, ra tay cũng càng thêm tinh chuẩn.
Tiếng ca kia, giống như khúc quân hành! Khiến cho bọn họ ngẩng cao chiến ý, máu trong cơ thể cũng có chút sôi trào hừng hực!
Hư ảnh những đại năng ngày xưa này cực kỳ mạnh, trên thực tế, thực lực của những người tu chân nơi này yếu hơn bọn họ một bậc, nếu phân tán ra, chỉ sợ tỉ lệ sống sót của tiểu đội hai mươi người này tuyệt đối không cao.
Nhưng tụ lại một chỗ như vậy, ngược lại tốt một chút, chỉ là luận thực lực, bọn họ lại vẫn hơi kém một chút.
Nếu không có tiếng hát này mà nói.
Lão tổ Trình gia buồn bã mở miệng: “Tiếng nhạc bừng bừng sức sống như vậy.” Hắn vươn tay, lại chỉ chạm đến một mảnh hư vô.
Lục Ninh cùng Lục Viễn đều không biết, thực sự thì cái gì hắn cũng không nghe được, một câu tiếng ca cũng không.
Hắn có được Phù Sinh kính, thế nhưng, trăm ngàn dáng vẻ bên trong Phù Sinh kính đều là yên lặng không tiếng động, hắn có thể nói chuyện với bọn họ, lại căn bản không nghe được tiếng của bọn họ, chỉ là dựa vào nước dao động mà biết bọn họ đang nói cái gì.
Thời gian dài dòng, tuy rằng thần hồn của hắn vẫn ổn định như trước, lại đã sớm đánh mất thính giác, không chỉ hắn, hơn phân nữa những đại năng thời trước đã mất đi thần trí ở nơi này, bọn họ nghe không được, nhìn không tới, thậm chí mất đi năng lực tự hỏi.
Đây là thoái hóa do thời gian từ từ ăn mòn, lão tổ Trịnh gia nhất thời không cảm thấy thú vị.
Tòa thành xinh đẹp thất lạc nơi đáy biển này, ngày ngày yên tĩnh giống như một phần mộ.
Hắn nhìn hai thanh niên bừng bừng sức sống kia ca hát, ở bên trong Phù Sinh kính, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng vạn người hoan hô bọn họ, nhiều người yêu thích mê muội âm nhạc như vậy, nên có bao nhiêu dễ nghe?
Hắn có thể làm ra tất cả những nhạc khí nhìn rất phức tạp kia, lại có lợi ích gì đâu.
Vì thế, hắn dùng tất cả cỏ An Ninh, thân thể cây Trấn Hồn, lông vũ chim Đồ Đằng, gân cốt Chiến Báo cấp bảy trong thành để làm ra mấy thứ này, chờ đợi có một ngày có người có thể tấu lên khúc nhạc chấn động thần hồn của hắn.
Nay cuối cùng đã làm được.
Hắn không nghe được, lại cảm giác được thần niệm của mình khẽ rung theo tiếng nhạc, run rẩy đã lâu không gặp khiến hắn ngay cả pháp quyết cũng bấm không chuẩn.
Thì ra là cảm giác như vậy.
Thật tốt.
Tất cả người, bao gồm Lục Ninh Lục Viễn, đều không phát hiện tòa thành tiên dưới đáy biển này bắt đầu dần dần dập nát sụp đổ.
Năm đó, tất cả mọi người đều bị bắt nhốt ở chỗ này, là vì trận pháp lớn bảo vệ thành đóng kín cố định, trận pháp không có cửa sinh, tự nhiên mọi người chỉ có thể chết ở chỗ này.
Hiện giờ năng lượng của trận pháp không còn đến 1%, cho dù là thần hồn không hoàn chỉnh như hắn, dốc hết sức, lại cũng đủ để chôn vùi nơi này.
Quả thực nơi này có rất nhiều thứ có thể đảo điên thế giới hiện tại, rất nhiều linh bảo còn mạnh mẽ hơn Phù Sinh kính, cánh đồng hoang vu ngày xưa nay đã thành hải dương, bãi bể nương dâu, nhân loại sống vội vội vàng vàng lại thật phong phú, Trình Mộ Triều cảm thấy kiếp phù du như vậy cũng rất đẹp.
Tỷ như hai thanh niên đang ca hát trước mắt vậy, ánh mắt sáng rực bừng bừng sức sống.
Cái gì yêu ma, cái gì nhân loại, chẳng qua đều là một loại sinh linh mà thôi, ở thời đại kia của bọn họ, yêu ma cùng nhân loại tuy cũng có thù hận, nhưng nhiều năm qua đi như vậy, còn có cái gì không nhìn ra.
Bọn họ dĩ nhiên tự thành quy tắc, Trình Mộ Triều thích cái thế giới mới mà hắn nhìn thấy ở trong Phù Sinh kính kia.
Như thế, nơi này liền không cần phải tồn tại, hắn đợi được hậu nhân Trình gia đến đây, truyền cho hắn hoàn chỉnh bản Tử Tiêu Lôi Đình quyết, không tiếc nuối.
Như vậy, cứ chôn vùi đi.
Ở trong âm nhạc khiến hắn mỉm cười này.
It’s my life!
Lục Ninh đang lớn tiếng hát, tiếng bass trầm thấp cùng piano tiết tấu kịch liệt trộn lẫn vào nhau.
Vân nước dao động, tòa thành tiên hoa mỹ nguy nga dưới đáy biển này, hóa thành bụi bặm từng chút một.
Buổi biểu diễn liên tục hơn sáu giờ!
Lục Ninh nghe được cổ họng Lục Viễn đã khàn khàn, bản thân mình cũng thế, cố tình lại không cảm thấy mệt, giống như chỉ cần có chiếc guitar này trên tay, y có thể vẫn hát đến vĩnh viễn.
Bảy mươi hai lớp Lục Tiên trận nổ tung từ bên trong, lấy sức mạnh cuối cùng của nó, khiến cả tòa thành tiên làm vật chôn cùng.
Đương nhiên, thân thể Trình Mộ Triều cũng ngày càng trở nên mỏng manh, hắn, cũng phải tiêu tán, cho dù là sức mạnh của Phù Sinh kính, lại cũng không phải là vô địch.
Nhóm người tu chân canh giữ ngoài thành tiên ngạc nhiên nhìn tòa thành tiên giống như ảo ảnh, dần dần trở nên vặn vẹo chấn động, có vẻ như sắp biến mất, không ít người vội vàng lao tới nơi lối vào.
Lại thấy, vừa chạm vào một cái, đã giống như hạt bụi, phân tán ở trong làn nước biển lam đậm âm u này.
Thành tiên đáy biển, triệt để trở thành một truyền thuyết đã không còn tồn tại.
“Các ngươi –” Lông mi Thủ Dật gần như muốn dựng thẳng lên, “Còn không nhanh chóng bắt lấy đám yêu ma này!”
Ở giữa một đám người tu chân, quần áo của mấy người Lục Ninh Lục Viễn quả thực cực kỳ bắt mắt.
Thế nhưng căn bản không người nhúc nhích.
Đại bộ phận người còn đang đắm chìm trong rung động bi thương do tòa thành tiên biến mất, mà người từ trong thành đi ra?
Nếu không nhờ tiếng hát của Lục Ninh Lục Viễn, trong bọn họ sẽ có không biết bao nhiêu người chết ở cái chỗ kia, giống như sau khi nghe qua những tiếng hát kia, bọn họ cũng không sinh ra ác cảm với hai thanh niên không phải nhân loại này nữa.
Không biết vì sao, cho dù là những phần tử xúc động bình thường ghét ác như thù coi yêu ma như kẻ địch nhất, thậm chí là đệ tử Ngọc Anh môn, Hàm Anh môn cùng Quỳnh Anh môn, cũng không rút kiếm chỉ vào bọn họ được.
Bọn họ không biết, đây là hiệu quả đặc thù của nhạc khí do Trình Mộ Triều chế tạo, bọn họ không thể nào chống cự mị lực của cỏ An Ninh, đây cũng không phải pháp thuật tinh thần khống chế hút hồn gì, lại cùng loại với năng lực thiên phú ám chỉ tâm lý của Lục Viễn, bọn họ nghe qua một buổi biểu diễn như vậy, dĩ nhiên bị tiếng hát của hai người mê hoặc.
Bản thân Lục Ninh loáng thoáng có loại cảm giác này, nhưng cũng không xác định, cho nên bọn họ nháy mắt với Chung Du Bạch, nhanh chóng biến mất phía sau những người tu chân kia.
A Lục đứng ở trong đám người, nhìn Lục Ninh Lục Viễn rời đi, đưa theo ánh mắt thân thiết, Lục Ninh mỉm cười lại với nàng, a Lục có chút ngượng ngùng cong cong môi, ánh mắt trong veo sáng rực như vài năm trước.
Lục Ninh nhớ rõ thiếu nữ mặt tròn tìm y ký tên kia, nhớ rõ nàng là một người tu chân.
Trí nhớ của y luôn luôn không kém.
Hiển nhiên thiếu nữ thích bọn họ, thế nhưng bọn họ không giống Thời Thúy Chân, bọn họ không cần đi tìm hiểu quá nhiều về tin tức nhân sĩ chính đạo cái gì.
Cho nên bọn họ chỉ là nhanh chóng cùng Hoàng Bích vòng qua rong biển, trốn vào biển sâu.
Khiến Lục Ninh không ngờ là Trình Thương Thuật cũng cùng đi với bọn họ, còn cả mười một thanh niên kiếm tu anh tuấn cao ngất kia, chẳng qua ánh mắt bọn họ nhìn Lục Ninh Lục Viễn dịu đi hơn, có lẽ là vì hiệu quả của buổi biểu diễn đặc thù lúc trước kia?
“Anh cùng đi làm cái gì?!” Chung Du Bạch cau mày, “Thủ Dật căn bản không thể làm gì anh!”
Trình Thương Thuật bất đắc dĩ thở dài, “Vì sao tôi không thể cùng các em?”
Lục Viễn nhìn nhìn đám thanh niên phía sau hắn, “Anh còn chưa tính, dẫn bọn họ trở về có thể làm cái gì? Làm bảo an hay là vệ sĩ?”
Lục Ninh: “……”
Thật vất vả xoát chút hảo cảm, có thể đừng kéo thù hận như vậy hay không?
“Được a!” Trình Thương Thuật thực tự tại nói, “Bảo an vệ sĩ đều được, tôi tin tưởng bọn họ có thể gánh vác.”
Chung Du Bạch trừng mắt nhìn bộ dạng vô lại lại bình tĩnh của hắn, mẹ nó vì sao hắn không biết Trình Thương Thuật còn có một mặt đểu giả như vậy!
“A, đúng rồi, trở về vừa đúng lúc chị gái tôi kết hôn, vừa vặn có thể cho bọn họ giúp một tay” Lục Viễn cười đến lộ ra một cái răng trắng.
Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn, đây là đang giúp Trình Thương Thuật đi? Tuy rằng Lục Ninh cảm giác chuyện này tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
Phóng viên còn đang đi qua đi lại ở Hải Nam, Lục Ninh cùng Lục Viễn lên xe, chiếc Suv còn chưa đi được bao xa đã có phóng viên xô tới, lúc này bọn họ cũng chẳng để ý cái gì mà khách khí hay không –
“Ai, Lục Ninh! Chờ một chút, Lục Viễn!”
“Chung ca, Chung ca tôi nhìn thấy ngài rồi!” Đây là người biết Chung Du Bạch.
“Rốt cuộc các ngài đến nơi này làm gì?”
“……”
Hỏi câu này không phải một hai người.
Chung Du Bạch bình tĩnh nhìn về phía bọn họ, “Quay MV mà thôi, mấy người đều đến nơi này làm gì?”
Chúng phóng viên: “=□=” MV em gái ngươi, đến nơi như thế này quay MV? Tin ngươi mới có quỷ!
…… Thế như, không tin mà nói? Rốt cuộc bọn họ tới đây làm cái gì?
Bọn họ vắt hết óc vẫn không nghĩ ra được.
Ngược lại có hai nhà truyền thông trở về lời thề son sắt phát bản thảo mới –
“Đêm chuyện ma quái khủng bố kinh hồn ở làng chài nhỏ Hải Nam.”