• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật thời gian vào hậu trường thay quần áo là tương đối khẩn cấp, thời gian của VCR ở trước sân khấu cũng không có dài như vậy, đoạn VCR này quay xong từ khi ở Tây Tạng, hình ảnh tương đối tươi mát xinh đẹp, Lục Ninh Lục Viễn mặc áo lông mỏng, dưới bối cảnh này, đặc biệt tươi mát long lanh, tuổi của bọn họ vốn cũng không lớn, chỉ là bất luận đóng phim hay làm việc đều hiện ra vẻ trầm ổn, mới có thể khiến người thường xuyên quên tuổi của bọn họ, cười đến sáng lạn như vậy, mới giống như thanh niên song thập niên hoa(1).

Thời gian quá ngắn nên bọn họ cũng không có thời gian nói gì nhiều, rất nhanh lại lên trên sân khấu.

Bọn họ đổi châm dệt sam màu trắng rộng rãi, quần đen, giày bình thường, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, lại khiến cho bọn họ nhìn qua tăng thêm vài phần thanh tú, thuần túy đến không dính bất cứ tạp chất.

Âm nhạc mềm nhẹ chậm rãi vang lên, sắc mặt Lục Ninh đã hoàn toàn khôi phục bình thường.

A Lục giãn ra một hơi, buông ánh mắt, lúc này nàng mới phát hiện, nàng quen biết ba người kia, có lẽ không có gì so với sư tỷ muội trong môn thương tổn người mình thích làm nàng càng đau lòng.

Mà lúc này, sắc mặt ba người kia trở nên dị thường khó coi, người đứng giữa dùng pháp khí vừa nãy, sắc mặt so với Lục Ninh khi nãy còn trắng hơn.

Phi Kính tông lấy phi kính làm tên, đương nhiên không phải tất cả đệ tử trong tông đều dùng pháp khí dạng kính, mà là Phi Kính tông có bảo vật trấn tông, chính là một cái gương, gọi Phi Tiên Kính, vốn là pháp khí thành danh của một vị nữ tu mấy trăm năm trước, cực kỳ lợi hại, nhưng hiện tại linh khí mỏng manh, người tu chân sống không tốt, Phi Kính tông cũng mai một dần dần, Phi Tiên Kính này tuy rằng lợi hại, nhưng đẳng cấp của người sử dụng có hạn, uy lực phát huy ra tự nhiên cũng có hạn.

E rằng vị kia cố sức được đến mức này, chính hắn cũng không chịu nổi.

Mà nhìn bộ dạng không có việc gì của a Ninh, bọn họ sắp tức chết rồi đi?

Hơn nữa, cấp trên đã nói qua, thế lực a Ninh a Viễn này không dễ chọc, không được tùy tiện ra tay, mấy người này sao còn có dũng khí như vậy? Càng làm cho a Lục kinh ngạc là, sư tỷ muội trong môn tại sao lại cấu kết cùng với người ngoài? Nếu nàng không nhìn lầm, người sử dụng gương này hình như là một tu sĩ Hàm Anh môn! Vì sao phi kính lại ở trong tay hắn? A Lục hơi hơi nhăn mày, nhớ tới một tin tức gần đây –

Phi Kính tông các nàng vốn có quan hệ thân mật với Chiêu Minh kiếm phái, đạo lữ của đại sư tỷ trong môn chính là đệ tử Chiêu Minh kiếm phái, nhưng là từ sau khi Tử Thần chân nhân đi về cõi tiên, đại sư tỷ lại vẫn ở tại tông môn, không còn đi qua Chiêu Minh kiếm phái.

Phi Kính tông ở Giới Tu chân tuy không phải tông môn lớn mạnh gì, nhân số lại thật không ít, nếu lấy số lượng đệ tử trong môn mà nói, cũng có thể sắp xếp trước mười, nhưng thực lực của nó không mạnh, nguyên nhân chính là ở chỗ Phi Kính tông chỉ lấy nữ đệ tử, làm việc thiếu vài phần khí phách, hơn nữa chưa bao giờ đại đoàn kết.

Cái này có liên quan đến lịch sử Phi Kính tông, nó vốn là một liên minh tán tu, thời điểm huy hoàng nhất có mấy vị nữ tu mạnh mẽ, nhiều năm phát triển như vậy, tự nhiên cũng đều có phe phái, mà cho dù nhân số phần đông, lại cũng không thể so sánh cùng một vài môn phái lớn tự có truyền thừa. Gần đây có quan hệ ái muội với Hàm Anh môn chính là người bên phe Thẩm sư bá kia, con gái của Thẩm sư bá, Lộ Hà sư tỷ sắp cùng con trai của môn chủ Hàm Anh môn kết thân……

Chẳng lẽ, bên trong này có bóng dáng Thủ Dật chân nhân sao? Nghe nói, a Ninh a Viễn bọn họ nhưng là đã từng hung hăng tước mặt mũi Thủ Dật chân nhân đâu……

A Lục không còn dám nghĩ tiếp, không khỏi thở dài, Giới Tu chân các nàng, kỳ thật một chút cũng không thái bình, còn không được sống tự do như yêu ma bọn họ.

Nhưng mà, nếu là người bên Thẩm sư bá kia của các nàng, a Lục ngược lại là có áy náy gì, cũng không sợ đắc tội các nàng, bởi vì sư phụ cùng Thẩm sư bá luôn không hòa thuận, phe Thẩm sư bá các nàng thế lớn, luôn luôn ức hiếp mấy sư tỷ muội mình không ít, có thể tìm cho các nàng chút phiền toái, a Lục mới sẽ không do dự.

Một mình vận dụng phi kính, nếu là bị vạch trần ra, lại không thực sự thương được đến a Ninh bọn họ, a Lục khẳng định trăm phần trăm các nàng sẽ không có trái cây gì ngon mà ăn!

Nếu là a Lục hai ba năm trước, căn bản sẽ không nghĩ nhiều nghĩ sâu như vậy, cũng không biết vì sao, hai ba năm thích Lục Ninh Lục Viễn này, so với quá khứ, nàng càng thích lên mạng, mới phát hiện thế giới bên ngoài lớn như vậy phức tạp như vậy, nàng đã lớn đến hai mươi tám tuổi, nhân sinh lại vẫn thuần túy như một tờ giấy trắng, nàng phải cảm tạ Lục Ninh Lục Viễn, nếu không phải bọn họ mang nàng nhìn thấy thế giới bên ngoài, có lẽ nàng vĩnh viễn sẽ không chân chính trưởng thành.

Giới Tu chân, sớm không phải giống như trăm năm trước, chỉ dựa vào tư chất cùng chăm chỉ là có thể đi được xa.

Nếu không phải hai người chói mắt trên sân khấu kia, nàng căn bản sẽ không trưởng thành nhanh như vậy.

Mạng internet là cực kỳ phức tạp, yêu bọn họ, hận bọn họ, xem náo nhiệt, tâng bốc hay bôi đen cũng rất nhiều, lúc trước nàng còn mang vài phần ngây thơ, cho tới bây giờ, kỳ thật rất nhiều thứ nàng vẫn là xem mà không hiểu ý đồ chân chính, nhưng nàng cũng sẽ không giống như ban đầu, ngây thơ tự cho là đúng.

Lục Ninh Lục Viễn căn bản không biết a Lục dưới sân khấu đáy lòng trăm vị tạp trần, bọn họ nhận nhận chân chân hát, Lục Ninh đã hoàn toàn khôi phục, có một khối thân thể trò chơi, nghịch thiên nhất có lẽ chính là năng lực khôi phục đáng sợ này, huyết tộc vốn là chủng tộc có tốc độ khôi phục nhanh nhất trên thế giới, thế nhưng thân là thân thể trò chơi, phương diện này so với huyết tộc còn mạnh mẽ hơn, y thậm chí không cần uống thuốc khôi phục cũng chẳng qua là trong giây lát đã không có việc gì.

Khi hát nhạc nhanh thì kích tình bắn ra bốn phía, khi hát tình ca, thâm tình chân thành.

So với album đầu tiên, chỉnh thể nhạc dạo của album [Lục] này càng nhu hòa một hơn một chút, hơn phân nửa đều là ca khúc nhạc chậm, trừ ca khúc chủ công ra, hai khúc phó công, một là tình ca tiết tấu hơi nhanh mang theo vài phần trêu tức, một lại là thuần túy bi thương, dùng tiếng mưa rơi cùng với tiếng piano nhỏ vụn xa xôi làm nhạc dạo, câu đầu tiên vừa ra đã mang theo bi ai khiến trái tim run rẩy.

Lục Viễn ngồi ở trước piano, đàn piano màu trắng, thanh niên áo trắng đánh đàn piano, lại thêm tiếng mưa rơi tí tách kia, đèn chiếu màu xanh lam dừng trên sân khấu, màn hình lớn là một màn mưa mông lung, thanh lãnh đến cực hạn.

Sau đó, một luồng ánh sáng mới dừng ở giữa sân khấu, Lục Ninh lẳng lặng đứng, hát ra câu hát đầu tiên mang chút khàn khàn.

“Nếu chúng ta không có gặp, ngươi có hạnh phúc hơn hiện giờ hay không.”

Ca khúc này có gần một nửa là ở giọng trầm, kỳ thật cũng chẳng dễ hát hơn giọng cao, âm vực cao nếu hát rất tê tâm liệt phế, sẽ khiến cảm giác của cả ca khúc giảm đi một cấp bậc, Lục Ninh uyển chuyển hát cao dần lên, cử trọng nhược khinh, thanh tuyến nhẹ bay, ngược lại nhuộm đẫm bầu không khí đau thương đến cực hạn.

“Ta yêu ngươi, ta thật sự yêu ngươi, vì cái gì ngươi lại luôn luôn không tin.”

Lục Viễn hơi hơi nhắm mắt lại, mỗi lần hát “i love you”, lênh đênh như mưa, tựa hồ như không nghe thấy.

Bỗng nhiên, khán giả dưới sân khấu ồ lên một tiếng, bởi vì từ trên sân khấu bỗng nhiên hạ xuống dòng nước như mưa, tí ta tí tách chậm rãi tưới ướt Lục Ninh đứng ở giữa sân khấu cầm micro ca hát, tóc đen dán vào gò má trắng nõn, trên lông mi thật dài cũng dính giọt nước trong suốt.

Bởi vì mặc châm dệt sam rất mỏng, nước vừa ngấm vào liền dính sát lên người, đường cong xinh đẹp trên thân y nhìn không sót một chút gì, nhưng mọi người nhìn thấy lại không phải gợi cảm, mà là một loại bi thương lộ từ trong ra ngoài.

“Please believe me……” thanh âm của Lục Ninh thấp đến gần như không nghe thấy, âm thanh trầm thấp của Lục Viễn truyền đến từ trong micro, không phải hát, mà giống như nỉ non nói một câu, “Ta yêu ngươi.”

Ngọn đèn tắt, vài thiếu nữ dưới sân khấu rơi lệ đầy mặt, có đôi khi nghe một bài hát sẽ khóc, chỉ là bởi vì hát đến trong tim cô, khiến cô nhớ tới chuyện cũ mà thôi.

Khi ngọn đèn lại sáng lên một lần nữa, trên sân khấu chỉ còn lại một mình Lục Viễn, một ca khúc này, là hắn solo, [Tình yêu một đời].

Tiếng piano thanh thấu tươi mát, lời của bài hát này là do chính Lục Viễn viết, nhạc là của một nhà soạn nhạc tình ca nổi danh trong nước, giai điệu tương đối dễ nghe, cho dù chỉ là tiếng piano, cũng sẽ không khiến người cảm thấy đơn bạc.

“Lần đầu tiên gặp ngươi, đã biết lúc này là tình yêu một đời của ta,

Chỉ nhìn ngươi, chỉ thích ngươi, chỉ cùng ngươi,

Chỉ biết cho ngươi tâm của ta.

Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể cùng ngươi đi đến một ngày cuối cùng của sinh mệnh,

Vĩnh không ruồng bỏ.”

Lời ca trắng ra, Lục Viễn học khoa tự nhiên vốn cũng không phải có thể viết ra lời hát có bao nhiêu ưu tú, thế nhưng trắng ra như vậy, lại thuần túy đến đáng yêu, ca khúc này lại có giai điệu đơn giản, dưới sân khấu có không ít người đã bắt đầu có thể hát cùng.

Ca khúc này là muốn hát cho Lục Ninh nghe, đáng tiếc hiện giờ Lục Ninh đang ở hậu trường nhanh chóng lau sạch sẽ thân thể thay quần áo.

Bài tiếp theo, là y solo.

Những ca khúc Lục Ninh hát luôn phức tạp hơn Lục Viễn, y mặc áo sơmi đen cùng quần tây đen, áo khoác gile màu xám nhạt may viền màu ngân bạch, trên chân là một đôi giày da đế mỏng, đội một cái mũ viền mảnh đỉnh tròn xuất hiện trên sân khấu, trên tay còn ôm một bó hoa hồng lớn!

Ca khúc này là tác phẩm lạ của một nhà soạn nhạc đại lục, là nhạc jazz thuần túy hiếm thấy trong nước, muốn hát ra ý vị của nó là tương đối khó.

Nhưng điều này căn bản không làm khó được Lục Ninh, y vừa mặc như vậy, lại càng thêm có vẻ eo nhỏ chân dài thon dài cao gầy, nổi bật lên khuôn mặt oánh bạch như ngọc, khi mỉm cười, càng có tà khí nói không ra lời.

Thậm chí trong tiếng hoan hô của khán giả, y đưa toàn bộ hoa hồng trong tay, một đóa một đóa tặng cho khán giả cạnh sân khấu, những thiếu nữ kia một đám bị mê hoặc đến thét chói tai, mặt đỏ bừng, Lục Ninh hát ca khúc này đẹp trai đến khó hình dung, vị trí mà a Lục ngồi cách sân khấu khá xa, nàng lại tựa như ngửi thấy mùi nước hoa trí mạng trên người Lục Ninh.

Kỳ thật làm fan thích bọn họ lâu như vậy, mọi người đều biết Lục Ninh căn bản không có thói quen dùng nước hoa, đương nhiên loại mùi nước hoa này chỉ là ảo giác, nhưng Lục Ninh lúc này, lại thực sự cho người ảo giác này.

Trước kia các cô đều không biết, thì ra khi ánh mắt một người nhìn qua, có lẽ rõ ràng không phải nhìn mình, lại có một loại ảo giác đang chân thành thâm tình đối diện.

Khóe mắt đuôi mày đều phiếm đào hoa mị hoặc như vậy khiến trái tim người ta bình bịch đập thật nhanh.

Bên cạnh sân khấu, có một người đang đợi lên sân, cô hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy may mắn vì mình ký hợp đồng với D.A.

Cô Bắc phiêu đã bốn năm lại không thu hoạch được gì, nhìn thấy tin tức D.A phỏng vấn trên mạng, nghĩa vô phản cố dùng chút tiền cuối cùng mua một tấm vé xe lửa từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, khi đứng ở cửa D.A, cô gần như đã là không xu dính túi.

Nhưng hiện tại, cô lại có thể hợp tác cùng hai người lợi hại như vậy.

Nếu là nữ nhân bình thường, thực dễ dàng bị nam nhân diện mạo xuất chúng như Lục Ninh Lục Viễn mê hoặc, thiếu nữ gọi Vương Tân Trạch này lại sẽ không, bởi trong kế hoạch cuộc sống của cô, đàn ông chưa bao giờ là cái tồn tại quan trọng gì, cô chỉ muốn thành công, cô khát vọng sân khấu, khát vọng đi đến nơi cao nhất.

Cô đối Lục Ninh Lục Viễn có, chỉ là kính nể, vài ngày bọn họ tập luyện ở D.A cô cũng tận mắt nhìn thấy, cũng âm thầm lấy điều này đến khích lệ chính mình, bọn họ đã nổi tiếng như vậy, còn cố gắng như vậy, chính mình lại có lý do gì để lười biếng?

Vương Tân Trạch tôn kính Lục Ninh cùng Lục Viễn, lại cũng chỉ là tôn kính mà thôi.

Lục Viễn cũng đổi xong quần áo, cùng loại với quần áo trên người Lục Ninh hiện giờ, chỉ là không có áo gile, chỉ có áo sơmi lụa mỏng manh màu đen, mà trước khi ngọn đèn trên sân khấu tối đi, Lục Ninh đã ném áo gile trên người mình đi.

“A, thật mệt a, quả nhiên vẫn là hai người hát tương đối thoải mái.” Ngọn đèn lại một lần sáng lên, Lục Ninh một bàn tay chống eo nói.

Lục Viễn đi lên sân khấu, ném cho Lục Ninh một chai nước, cười nói,“Đúng không, lúc này đã phát hiện tầm quan trọng của em chưa?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lục Ninh uống một ngụm nước, cố ý giọng điệu có lệ.

Lục Viễn thở dài, ra vẻ ủy khuất, “Xem đi, quá quen thuộc chính là như vậy, nếu chúng tôi không phải anh em mà là đồng nghiệp, ảnh nhất định sẽ không đối với tôi như vậy.”

“Anh đối xử với em như thế nào?”

“Chính là như vậy a.” Lục Viễn nói, “Xem xem, xem xem, lúc nói chuyện nhìn cũng không nhìn em.”

“Có cái gì đẹp mà nhìn, bộ dạng của em có khác gì với anh?”

Khán giả dưới sân khấu đều cười ra tiếng, một mảnh sung sướng.

Lục Viễn nửa nghiêng thân thể, “Ai~, a Ninh anh thật sự là rất khiến em thương tâm, một chút cũng không yêu em.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lục Ninh tiếp tục có lệ.

Lục Viễn cố ý làm một bộ dáng bị đả kích không ít, sau đó trong giây lát đi lên ôm lấy cổ Lục Ninh, “Nhưng mà a Ninh, em yêu anh a!”

“Wow ~” Khán giả đều kêu lên.

Lục Ninh tách tay hắn ra, tức giận nói, “Yêu anh nên muốn siết chết anh?”

Dưới sân lại là cười vang.

Một đoạn đối thoại ngắn gọn qua đi, Lục Ninh cười nói, “Được rồi, hiện tại cần nói chính sự, thời gian qua thật nhanh, chúng tôi cũng ra mắt một, hai, ba năm… A, vậy mà đã lâu như vậy!”

“Hiện tại chúng tôi cũng là tiền bối!”

“Đúng, D.A chúng tôi cũng có nghệ nhân mới, người có tài hoa rất nhiều a.”

“Đúng, cho nên ở trên sân khấu của chúng tôi nhìn thấy những người khác mà nói, trăm ngàn không cần kinh ngạc.” Trên mặt Lục Viễn là cố ý nghiêm túc, ánh mắt lại vẫn lộ ra ý cười.

Lục Ninh cũng giống vậy, giả nghiêm mặt nói, “Trăm ngàn lần đừng yêu cô ấy hơn chúng tôi, không thì chúng tôi sẽ ghen!”

“Tiếp theo là ca khúc – [Shoot my heart]!”

Đây là một ca khúc tiết tấu không tính chậm, mỗi một câu kết thúc đều tương đối dứt khoát lưu loát, khiến cho nó càng có cảm giác tiết tấu, kỳ thật các ca khúc tiếng Trung đại bộ phận tình huống cũng không thích hợp thêm vào rap, không giống ca khúc Anh Mỹ được yêu thích, rap ở tiếng Trung cũng không lưu hành, nhạc hiphop ở đại lục căn bản không thể xem như một loại hình âm nhạc rất đại chúng.

Ca khúc này lại có rap.

Một chùm ánh sáng chiếu vào bên cạnh sân khấu, một thân ảnh cao gầy đi ra, hiển nhiên người cầm micro là một thiếu nữ, cô rất cao, đeo giày cao gót 11 – 12cm liền cao xấp xỉ Lục Ninh Lục Viễn, tóc dài buộc lên thật cao, đuôi ngựa buộc lại gần như rơi xuống eo, tối đen nồng đậm.

Trên khuôn mặt trắng nõn, hàng mi anh khí mười phần không giống với nghệ nhân nữ hiện nay, hợp với đôi mắt phượng cực kỳ có thần, sau khi vẽ lên màu khói có vẻ đặc biệt xinh đẹp, mũi của cô rất thẳng, giống như Lục Viễn, cô cũng có 1/8 huyết thống Bắc Âu, môi lại có chút mỏng, cũng không trơn bóng, cô dùng màu khói đậm hóa trang, lại không dùng son môi, thần sắc thanh đạm.

Vương Tân Trạch là một rapper xuất sắc, cô biết hát, có thể hát, đặc biệt cảm giác tiết tấu vô cùng tốt, nhưng bởi vì tiếng nói trong trầm thấp mang theo khàn khàn mang màu sắc cá nhân đặc biệt này của mình, khiến cho cô rất khó nổi bật trong các nữ ca sĩ.

Cô không phải loại phụ nữ mềm mại đáng yêu, cô mặc áo da quần da mang găng tay da, dáng người thực sự tốt, cố tình sẽ không khiến người cảm thấy cô có bao nhiêu mị lực của phái nữ, bởi vì khí thế của cô quá mạnh mẽ.

Hơn nữa, là loại khí thế đẹp trai, bá đạo, lưu loát này.

Rõ ràng xinh đẹp giống như hoa hồng màu đen, khi đứng cùng một chỗ với Lục Ninh Lục Viễn, lại sẽ không khiến người ghen tị.

“Thật đẹp trai!” Đã có fan nhịn không được nói.

Nói không phải Lục Ninh Lục Viễn, mà là người mới chưa bao giờ gặp qua này.

Vương Tân Trạch là loại nữ nhân từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng, nhưng khí chất toàn thân, lại là tuấn lệ trung tính.

Cô là người mới mà D.A sắp đẩy ra, Chung Du Bạch cũng cảm thấy chút tiếc nuối cho cô, bởi vì cô vốn hẳn là đề tài lớn nhất của buổi concert lần này, nhưng hôm nay, nhất định bị một sự kiện khác che lấp.

Quả nhiên, sau concert, trên Lục Quỳ có hai bài post nhanh chóng được rất nhiều phản hồi, một chính là về Vương Tân Trạch, còn một cái khác, tiêu đề lại càng kích thích –

“Là ai muốn ‘mưu sát’ Lục Ninh? Concert trở về tôi cảm thấy quá tức giận!”

Chung Du Bạch nhấn mở bài post, không ngoài dự liệu của hắn, khẳng định có người phát hiện Lục Ninh lúc đó không thích hợp, những kẻ trong chính đạo này cũng quá xem nhẹ mấy “người thường” kia rồi, bọn họ căn bản sẽ không biết, khi người thường liên hợp lại sẽ có bao nhiêu mạnh mẽ, hơn nữa khi các cô đối mặt với việc người mình thích bị làm tổn thương, sức quan sát nhất định sẽ mạnh vượt quá dự liệu của những đạo sĩ tự cho là đúng này.

Chủ bài post này nói rằng chỗ ngồi của cô ngay ở khu vực phụ cận giàn giáo mở rộng, lúc ấy Lục Ninh đang ca hát trong tầm mắt của cô, lại không biết từ nơi nào chiếu đến một luồng ánh sáng, trực tiếp chiếu lên mặt Lục Ninh, mà Lục Ninh thì nhíu mày, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống từ giàn giáo cao đến ba tầng lầu!

“Sắc mặt Lục Ninh lúc ấy trắng bệch, tôi thiếu chút nữa thì bị dọa đến phát bệnh tim!”

Fan này phẫn nộ nói, hơn nữa lấy một tấm ảnh hiện trường làm chứng cứ, trên tấm ảnh này, một tay Lục Ninh cầm micro, một tay còn lại chống lên rào chắn giàn giáo, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt lại.

Lầu 213,っ có chút. Cô đơn: Ngọa tào, lúc ấy tôi cũng thấy được! Tôi còn quay video, đợi một chút!

Lầu 214, love Viễn: Lầu trên mau thả video, đến cùng là kẻ nào thiếu đạo đức, nếu Ninh Ninh ngã xuống thì phải làm sao! Đây tuyệt đối là có ý định thương tổn, giết người chưa thành a!

Lầu 215, An cẩn niên: Nói là giết người chưa thành thì có chút quá, thế nhưng có ý định thương tổn là không chạy được, là dùng cái gì chiếu, đèn laser hay là cái gì? Lúc người ta đứng ở trên đài cao mà chiếu vào mắt người ta cái gì, đây tuyệt đối là không có ý tốt, may mà Lục Ninh không có việc gì.

Lầu 216,っ có chút. Cô đơn: Link đăng video, mọi người có thể đi xem xem, lúc ấy quả thật có một luồng ánh sáng chiếu qua, xem đoạn này.

Lầu 217, hi ngữ du đồng: Mẹ nó, loại ngốc x này tuyệt đối là muốn lục soát thịt người a!

Lầu 218, Trung Quốc thức… kiêu ngạo: Cầu thịt người!

Lầu 219, hồi ức sa lậu: Cầu thịt người!

……

Lầu 577, xa không thể thành.: Cầu thịt người!

……

Lầu 986, leslie: Đợi đã, tôi đang sưu tập một vài video do fan tự quay ở hiện trường, từ góc độ quay mà nói, đại khái là ở vị trí này……

Vị bạn mạng này dán lên một tờ sơ đồ vị trí khán giả trong sân vận động, vòng ra một khu vực nhỏ trong đó.

Lầu 992, Lilith: Ừ, từ trong bốn video tự quay này hẳn là có thể nhìn thấy khu vực này, tôi đang xem xét từng cái một.

Lầu 997, leslie: Có phát hiện trọng đại, không sai biệt lắm chính là ghế mười bảy khu D, mọi người nhìn thấy không? Có ảnh chụp khu vực này rõ chút hay không?

Lầu 1011, yêu ngư chủ: Tôi phát hiện một video, hình như quay rất rõ ràng.

Khi Chung Du Bạch nhìn thấy video kia cũng có chút kinh ngạc, cái này rốt cuộc là ai quay, tuy rằng hình ảnh chỉ là nhoáng lên mà qua, lại thật giống như vì quay ba người kia!

Ah, mặt cũng rất rõ ràng……

Rất nhanh, một trong ba người này đã bị tìm ra.

Trùng hợp là, hai trong ba người này, đều có thân phận trong thế tục, đặc biệt là vị sử dụng Phi Tiên Kính kia, hắn còn có một phần công tác tương đối vẻ vang.

Chung Du Bạch lạnh lùng cười, đừng tưởng rằng như vậy đã tính xong!

Lầu 2917, aal: Tôi từng nhìn thấy người này nói chuyện với Từ Trạch ở ngoài hội trường concert! Có ảnh chụp làm chứng, lúc ấy tôi nhìn thấy Từ Trạch cũng đến xem concert của Lục Ninh Lục Viễn còn kích động, đặc biệt chụp một tấm.

Lầu 3002, Lilith: Ngọa tào, lưới trời tuy thưa a!

Lầu 3003, leslie: Từ từ, vừa nói như vậy tôi mới nhớ ra, mọi người còn nhớ khi Lục Ninh Lục Viễn tham gia tiết mục tổng nghệ ở Bình đài lúc trước không?

Lầu 3004, love Viễn: Nhớ rõ! Lúc ấy Từ Trạch này thật giống như nhìn Ninh Ninh cùng Viễn Viễn nhà chúng ta không vừa mắt!

Lầu 3115, xa không thể thành.: …… Tôi vừa xem lại, thực sự là thật, các loại ra tay độc ác cùng ngáng chân……

Lầu 3180, yêu ngư chủ: Mẹ nó, nam cặn bã Từ Trạch đổi bạn như thay quần áo kia? Cũng chỉ Bình đài mới dám dùng hắn!

……

Chung Du Bạch nghiền ngẫm cười cười, hai tay lướt trên bàn phím laptop –

Hắn cảm thấy, sự tình ầm ĩ còn chưa đủ lớn!

.

(1) Thanh niên trẻ 20 tuổi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK