Tiếng âm nhạc “đông đông” vang, khiến hắn trái tim đều không thoải mái, thật giống như tại thời điểm đối địch đối phương dùng pháp bảo gì ảnh hưởng tâm thần hắn vậy.
Hắn không được tự nhiên xê dịch thân thể.
Ngay khi Lục Ninh Lục Viễn đi ra, Đới Bích Hà đã không quay đầu lại chú ý lão nhân gia bên cạnh, cũng liền không phát hiện vị này căn bản không có cầm ra di động làm cái gì “truyền hình trực tiếp” cho “cháu gái”.
Concert ba tiếng rưỡi ở trong mắt các fan nhanh giống như chỉ trong nháy mắt mà thôi, đợi khi Đới Bích Hà tỉnh hồn lại, ông lão bên cạnh đã không thấy.
Vốn Hư Không cũng chỉ là muốn đi vào mà thôi, cho dù Đới Bích Hà nói cho hắn cô thích cũng không phải mặt của Lục Ninh Lục Viễn, hắn vẫn là muốn hủy diện mạo của hai yêu ma quỷ quái này, đỡ cho những nhân loại kia vô tri điên cuồng như vậy!
Trốn đến một góc âm u hẻo lánh, trên tay Hư Không kháp một đạo pháp quyết, trực tiếp đánh lên người trên sân khấu là không làm được, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cực dễ dàng gặp chuyện không may, hắn muốn phá hỏng đèn vắt ngang ở bên trên.
Nào biết, một đạo pháp quyết đánh ra, thật giống như đụng phải một tấm màng như giống nước, nửa phần cũng không đâm được vào không nói, còn có một lực đạo phản phệ phóng về phía hắn!
Hư Không thần sắc đại biến!
Kỳ thật coi như là hắn xui xẻo, trước concert Nhật Bản, Chung Du Bạch căn bản không có suy xét đến vấn đề phòng ngự phương diện này, chú thuật vu nữ kia đề cập, Chung Du Bạch mới nghĩ đến trong chính đạo cũng có người am hiểu pháp quyết chú thuật này, nếu là đến một cái như vậy……
“Ngự linh tráo của Tử Thần chân nhân!” Hư không nghiến răng nghiến lợi nói.
Thế đạo hiện giờ không thể so với năm đó, kiếm tu chỉ tu kiếm không sai, Tử Thần người này thực lực mạnh mẽ, vạn sự đều thích chen một chân, ngự linh tráo này mới vừa xuất thế đã có thanh danh rất lớn, lại bị người này đoạt đi, cho cháu nội bảo bối của hắn dùng hộ thân, cũng không nghĩ lại cháu nội hắn lại há là người dễ chọc, tính tình cứng rắn còn khiến người chán ghét hơn so với Tử Thần!
Hư Không tức giận đến muốn ngất xỉu,“Thương Thuật tiểu nhi thân là nhân sĩ chính đạo ta, vậy mà lại thông đồng làm bậy với đám yêu ma quỷ quái kia……”
Vì thế tức giận đến cũng không quay đầu lại xoay người liền đi.
Vừa có ngự linh gắn vào, hắn ở lại thì làm được cái gì, ai tới cũng vô dụng! Cho dù là Cẩm Sơ lão đạo của Võ Đang đến đây cũng không làm gì được bọn họ!
Không được, chuyện này không thể cứ để như vậy! Hư Không tính toán cái gì rời đi từ lối ra, do dự một chút quyết định về thành phố C trước, công tác bảo vệ cửa của hắn còn chưa xin nghỉ đâu……
Trình Thương Thuật ở hậu trường bỗng nhiên mở mắt, hắn do dự một chút, thở dài đưa một luồng linh lực xâm nhập vào trong ngự linh tráo.
Có một số việc vâng theo bản tâm mà thôi, lại phát hiện xa xa lệch khỏi quỹ đạo ban đầu hắn vốn định dựng nên.
…… Kết cục như thế nào, ngay cả chính cũng đều không thể nào đoán được.
Chung Du Bạch ở cửa ôm cánh tay đứng dựa vào tường, khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc, ánh mắt dưới thấu kính phẳng thâm thúy không đáy.
Bỗng nhiên hắn nhếch môi cười cười, mang theo vạn sự sáng tỏ bình tĩnh cùng tự tin, xoay người vào cửa, giống như không có việc gì hỏi Trình Thương Thuật, “Làm sao?”
“Không có việc gì.”
Concert Bắc Kinh thuận lợi chấm dứt, đợi đến khi hát xong buổi cuối cùng ở HongKong, Lục Ninh Lục Viễn liền trực tiếp bay đến Vân Nam, [Kiếm Tiên] sắp khởi động máy.
Trừ Trần Đạt là đạo diễn, thành viên ban tổ chức hậu trường bộ phim này tổ chức cực kỳ mạnh mẽ, Lục Ninh biết đoàn người làm đặc hiệu hình ảnh cho bộ phim này là đoàn thể hậu trường ưu tú nhất đại lục, làm loại này bình thường đều là tử trạch, vì thế Chung Du Bạch nói cho hắn nơi này phần lớn là “người của mình”, Lục Ninh cũng liền cực kỳ bình tĩnh, giống như danh nhân soạn nhạc kia, trong đoàn người này, làm công tác hậu trường đồng dạng trà trộn không ít yêu ma quỷ quái……
Trước phải quay ngoại cảnh, Trần Đạt tuy rằng sợ hãi sự tình ngày đó, chung quy cuộc đời từng trải lại vẫn là thực đủ, nhìn đến kịch bản tốt như vậy cũng động tâm, cho dù nguyên nhân lớn nhất là hắn không dám từ chối, một khi nhận được, hắn lại cũng không muốn đập náp bảng hiệu của mình, xây dựng tâm lý lâu như vậy rồi mới thấy chết không sờn đến đây.
Kết quả phát hiện, cho dù bọn họ là yêu ma quỷ quái, chợt vừa thấy đi — cũng chẳng khác gì người bình thường nha…… Vừa không cùng hung cũng không cực ác, ít nhất về mặt công tác là cực kỳ chuyên nghiệp.
Quay ngoại cảnh gần như đều ở Vân Nam, việc Lục Ninh Lục Viễn muốn tới Vân Nam quay phim không biết làm sao truyền ra ngoài, trong ngày nghỉ tân niên, Vân Nam dũng mãnh tràn vào rất nhiều du khách, trong đó hỗn tạp một số người cũng không thu hút, đặt giữa một đám thiếu nữ lại cực kỳ không thích hợp, bọn họ nhìn đoàn làm phim cùng người thường hưng phấn trước mắt này, sắc mặt đều có chút vặn vẹo.
Như vậy bảo bọn họ làm sao có thể tìm được cơ hội! Rõ ràng tin tức đạt được lần này nghe nói là bí mật a!
…… Ngôi sao không có riêng tư, chỉ sợ những người này bây giờ còn chưa đủ hiểu biết.
Đặc biệt ngôi sao đang nổi giống như Lục Ninh Lục Viễn.
“Xong rồi!” Trương Ngôn Thắng buông bút kẻ mi, nhìn Lục Ninh nói.
Lục Ninh nhìn chính mình trong gương, quần áo của y hiển nhiên là tham khảo quần áo của Trình Thương Thuật ngày đó, [Kiếm Tiên] là D.A tự mình đầu tư, rất bỏ được tiền vốn, có tiền không cần mới là đứa ngốc, vì thế quần áo trang sức đạo cụ linh tinh đều là dùng tốt nhất, quần áo trên người này chỉ riêng nhân công đã là giá trị xa xỉ.
Y bào lấy màu thiên thanh cùng ngọc bạch làm chủ đạo, thay đổi dần sang nhau, có thêu vân văn, viền áo cũng cực kỳ tinh xảo, không có quá nhiều hoa văn, trang sức chỉ có ngọc hoàn ngọc bội ngọc giác, tính chất là lăng la tơ lụa thượng giai, tóc nối trải qua bảo dưỡng tốt nhất, mềm nhẵn như gấm tối đen như mực, mũ thanh ngọc trâm bạch ngọc, dưới cái trán no đủ là đôi mày kiếm bay xéo, rồi sau đó là đôi mắt sáng như sao, diện mạo của Lục Ninh đời này là không thể chê, không cần quá nhiều tân trang đã đủ để điên đảo chúng sinh, thoáng sửa hình mi nâng đuôi mắt như vậy, phong thái khí chất tức khắc không giống, chính là nhanh nhẹn như tiên sáng trong như nguyệt.
Lục Viễn bên kia cũng mặc quần áo, diện mạo hắn giống Lục Ninh như đúc, vốn qua hai năm Lục Viễn tự nhiên cũng phải lớn lên, may mắn lúc trước Lục Ninh giúp Lục Y Y nạp vào tài khoản này không ít điểm khoán, nhân vật trong trò chơi này là có thể điều chỉnh vẻ ngoài, đương nhiên cần một khoản điểm khoán xa xỉ, Lục Ninh có Lục Viễn làm vật tham chiếu, vẫn lặng lẽ sửa chữa bề ngoài của mình, ít nhất thoạt nhìn không khác gì thiếu niên lớn lên chín chắn, y không dám làm càng nhiều điều chỉnh, chỉ sợ điều chỉnh ra sẽ trở nên cổ quái.
Thân là kiếm của Kiếm Tiên, nhân vật của Lục Viễn ăn mặc không khác gì Lục Ninh, chỉ là mi phong hắn càng se lạnh, biểu tình càng lãnh mạc, một đôi mắt giống như băng ngọc, không có nửa điểm khói lửa, cả người đều giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, vừa liếc mắt nhìn thật giống như gió sắc cắt vào mặt.
Trong bộ điện ảnh [Kiếm Tiên] này, vai diễn của Lục Viễn ít hơn Lục Ninh một chút, hắn mặc quần áo quay xong liền vùi đầu bắt đầu sửa sang lại bút ký ôn tập.
Không sai, bút ký ôn tập!
Đến loại thời điểm này Lục Ninh liền thật sâu may mắn Lục Viễn là học bá, ít nhất chính mình cũng có thể dính không ít ánh sáng không phải sao?
Lục Viễn muốn thi đại học, kỳ thật Lục Ninh bản tâm lại làm sao sẽ không từng có khát vọng đại học? Đời trước thời điểm trẻ người non dạ đã bỏ lỡ cơ hội, một đời chỉ có một lần, một khi bỏ qua liền rốt cuộc không thể quay đầu, nào biết cuộc đời này lại cho hắn một lựa chọn như vậy.
Hắn nguyện ý giống như Lục Viễn, hung hăng liều mạng một phen.
Thời Thúy Trân cũng đã hóa trang hoàn tất, cô diễn vai mẫu thân Kiếm Tiên, Kiếm Tiên danh Trình Mộ, hiệu Đan Gia, mẫu thân địa vị cao quý, danh xưng Lang Hoa tiên tử, bề ngoài là vẻ ôn nhu cao quý, ưu nhã ung dung, kì thực tự kỷ ích kỷ đến cực hạn –
Khụ, đừng hy vọng tiên tử kiếm tiên Âm Sơn lão quỷ viết ra sẽ là cái người tốt gì……
Nhưng vị Lang Hoa tiên tử này lại cũng xem như một bút vẽ rồng điểm mắt cho cả bộ điện ảnh, lời thoại của nàng câu câu không hiện thô lậu, hoàn toàn cao thượng, lại cố tình khiến người cảm thấy nàng rất đẹp rất tiên đồng thời cũng nhìn ra khuyết điểm nàng kiệt lực che dấu.
Xuất thân của nàng cũng không tốt, là lấy bất cứ giá nào cũng phải bắt lấy những gì hiện có, mặc kệ là địa vị, lực lượng hay là thanh danh.
Diễn xuất của Thời Thúy Trân tự nhiên không cần phải nói, Chung Du Bạch mời cô đến diễn nhân vật này cũng không phải toàn bộ xuất từ tư tâm, thực tế cũng là cô thực thích hợp, đó là một nhân vật ngay cả khóe mắt đuôi mày đều có diễn, nữ diễn viên bình thường, thật sự rất khó diễn được sâu.
Trừ bọn họ ra, bộ điện ảnh có thể nói là tác phẩm lớn này mời thật không thiếu diễn viên, có mặt mũi của Trần Đạt, catse lại cao, đại bộ phận diễn viên cũng sẽ không từ chối, bộ điện ảnh này trừ hai diễn viên chính Lục Ninh Lục Viễn là người mới, các diễn viên chủ yếu khác tất cả đều là diễn viên gạo cội thành danh đã lâu, ngay cả một cô bé diễn viên phụ chủ yếu trong phim cũng là một ngôi sao nhí ở đại lục có chút danh tiếng đã từng diễn qua vài bộ phim.
Chuẩn mực tuyển người khác chính là diện mạo, nếu là diện mạo không ra gì, diễn xuất có tốt nữa cũng không vào danh sách diễn viên lần này, bộ [Kiếm Tiên] này cần phải quay ra hiệu quả “tiên”, tuy rằng người tu chân trong hiện thực mới không phải mỗi người mặt đẹp, nhưng trong ấn tượng của mọi người chung quy là như thế, có được bề ngoài hoa lệ mỹ mạo, nội bộ lại mục nát khô nát, đây mới là thứ mà [Kiếm Tiên] muốn biểu hiện.
Đương nhiên, có lẽ sau rất nhiều người đến rạp chiếu phim xem bộ điện ảnh này chỉ bởi vì hình ảnh bao la hùng vĩ mỹ lệ cùng đặc hiệu phấn khích đẹp mắt của nó, còn có nhân vật xinh đẹp quần áo xinh đẹp cố sự hấp dẫn, cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, mà khi có người chân chính xem lần thứ hai, mới có thể phát hiện cả bộ điện ảnh căn bản chính là từ đầu tới đuôi đều tràn ngập đùa cợt, nó hoa lệ ung dung như vậy, lại cũng hư ảo giống như lầu các trong không trung, chỉ là một màn ảo ảnh mà thôi.
Thần tiên, lại cũng không ngoài như vậy, còn không chất phác chân thật bằng nhân loại.
Có mấy tháng trước nghiền ngẫm, Lục Ninh Lục Viễn nhập diễn đều tương đối thuận lợi, ngay từ đầu Trần Đạt nhìn bọn họ vẫn là trăm phần trăm không được tự nhiên, sau khi quay vài ngày hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng công tác, nếu một màn ảnh của bọn họ không tốt, bắt đầu mắng đúng chỗ đó không sai vào đâu…
“Mẫu thân, lần này đi Hoa Sơn đồ kinh lộc vân, có muốn đi bái kiến sư tôn một chút hay không.” Lục Ninh diễn Đan Gia vẻ mặt động tác đều không thể xoi mói, chỉ là giữa mẫu tử không thấy nửa phần thân mật, chỉ có xa cách mà thôi.
Lang Hoa tiên tử trên chiếc ghế hoa lệ, tóc mây hoa dung, mỹ mạo vô song, thoáng mím môi cười chính là tao nhã vô hạn, nàng không chút để ý đáp: “Ngươi ta chuyến này là vi trảm yêu trừ ma mà đi, sư tôn của ngươi bế quan nhiều năm, cũng không biết còn ở hay không, liền miễn đi.”
“Vâng.”
“Nghe nói, bản mạng kiếm của ngươi đang ở tẩy kiếm trì?”
“Vừa vì trừ ma mà đi, lúc này lấy băng tuyết sương hàn tẩy luyện, mới có thể phong mang sắc bén.”
“A, vẫn là cẩn thận một chút, nghe nói phụ cận tẩy kiếm trì gần đây đang không yên ổn.” Lang Hoa tiên tử tuy là nhắc nhở, khóe môi cười ưu nhã đoan trang, trong ánh mắt lại không thấy nửa phần lo lắng, ngược lại là ánh mắt ném về phía móng tay sơn đỏ tươi của mình, nhìn đến một vết trầy rất nhỏ, mi phong hơi hơi chau lên.
“Vâng.”
Một đoạn nói chuyện cực kỳ tầm thường, lại khiến tâm tạng người xem bốn phía đều là một trận co rút nhanh.
Khi Thời Thúy Trân đóng phim khí tràng cực kỳ mạnh mẽ, người phối hợp diễn với cô đều thật sâu rung động, cố tình khi Lục Ninh đối diễn với cô lại một chút cũng không rơi hạ phong, cũng đã đủ để người kinh ngạc.
Cảnh này quay trong phòng, rõ ràng sau lưng là bố cảnh xanh lục của Studio, phải thêm hậu kỳ đặc hiệu mới có thể hiện ra hiệu quả tiên cảnh kinh người, cho nên cứ như vậy diễn, muốn diễn ra cảm giác kì thực là tương đối khảo nghiệm diễn xuất của diễn viên, hơi bằng phẳng liền sẽ có vẻ không đủ, hơi quá liền có vẻ phù phiếm.
Nhưng hai người này thì dường như một người thật sự ngồi trên hoa tòa tiên cảnh, một người đứng ở chính giữa bạch ngọc vân giai, quả thật khó có thể hình dung loại cảm giác này, người có xoi mói nữa cũng không tìm ra nửa phần tật xấu.
Diễn viên giao phong, so sánh chính là khí tràng, nếu là một người bị người khác áp qua, khi ở cùng cảnh tượng, lực chú ý của mọi người sẽ nhịn không được bị người mạnh hơn kia hấp dẫn, người còn lại kia sẽ triệt triệt để để trở thành bối cảnh.
Lục Ninh diễn là nhân vật chính, nhưng hắn là một người mới, trước kia không phải không có phim mà phong thái của diễn viên phụ phong thái hoàn toàn che lấp nhân vật chính, trong phim truyền hình càng nhiều là diễn viên phụ xuất sắc nhân vật chính bình thường, muốn nâng lên, còn phải xem có nâng được không, nếu là cho ngươi thân phận nhân vật chính, cố tình chính mình không cố gắng chỉ có thể làm nền cho người khác, vậy liền trách không được ai.
Thời Thúy Trân rất ít diễn diễn viên phụ, khi mới ra mắt cô diễn vai phụ đã từng áp qua nữ tinh đang nổi diễn vai chính, sau này cô diễn nhân vật chính, muốn che lấp phong thái của cô lại càng khó, nam chính mỗi lần phối hợp diễn với cô đều có áp lực không nhỏ.
Lục Ninh lại có thể ánh mắt thanh minh, một chút không rơi vào hạ phong dưới khí thế của cô, bản thân cũng rất không dễ dàng.
Không ai biết, trong thân xác trẻ tuổi này của Lục Ninh, có một linh hồn cũng không tuổi trẻ, nếu luận kinh nghiệm đóng phim, y cũng không ít hơn Thời Thúy Trân hiện tại, nếu là Thời Thúy Trân mười năm sau, có lẽ sẽ lợi hại hơn hiện tại, nhưng cô hiện tại, Lục Ninh tự tin tuyệt không kém hơn cô!
Nguyên nhân vì đều là cao thủ, bộ điện ảnh này từ đầu tới đuôi quay xong, ngay cả Trần Đạt cũng nhịn không được trầm trồ khen ngợi, mỗi một màn ảnh đều khiến hắn mừng không tự kìm hãm được, một tác phẩm lớn như vậy, tất cả diễn viên đều có tiêu chuẩn như vậy, thật sự là quá khó được.
Trong nhóm người này, tuổi trẻ kinh nghiệm ít nhất chính là Lục Viễn, nhưng hắn biểu diễn có linh khí, lại có ngộ tính, học được cực kỳ nhanh, sau này cho dù là khi không có cảnh quay của hắn, hắn cũng thường xuyên ngồi ở bên cạnh xem người khác diễn, một màn diễn quay xong, quả thực khiến hắn được lợi không phải là ít, chung quy trong bộ phim này cũng không có một kẻ yếu về diễn xuất.
Ba tháng, [Kiếm Tiên] chính thức sát thanh.
Sau khi Lục Ninh cùng Lục Viễn biết Hư Không lão đạo còn làm bảo vệ cửa ở tiểu khu tại thành phố C, nói một tiếng xui liền quyết định ba tháng này đều ở Thượng Hải, Cố Di cũng ở, cửa hàng của cô còn thuê hai trợ lý, đều là thiếu nữ hai mươi tuổi, đương nhiên, cô không biết hai thiếu nữ này cũng không phải người thường, một là hoa hồng hắc đạo do Di Thu Ý từ nhỏ nuôi lớn, rất giỏi kinh doanh, một là Tam hoa Miêu yêu(1) nuốt Đế lưu tương hóa hình giống như Hoàng Bích.
Chung Du Bạch vẫn là không yên tâm cứ như vậy đặt hai đứa nhỏ hỗn huyết kia bên người Cố Di, hai “trợ lý” này hiển nhiên chính là đến coi bọn chúng.
Một tòa nhà hai tầng không tính nhỏ, tầng một người ở, tầng hai là phòng công tác, thư phòng, phòng nghỉ cùng kho hàng, vị trí là Chung Du Bạch tìm, hoàn cảnh bốn phía thực không tệ, giao thông mua sắm đều tính tiện lợi, đồng dạng, giá xa xỉ, nhưng lấy bản sự kiếm tiền của Lục Ninh Lục Viễn hiện tại mà nói, này thật đúng là không tính cái gì.
Chỉ riêng tầng một đã có bốn gian phòng ngủ, Cố Di mang theo hai đứa nhỏ một gian, cô vẫn là thực thích mang trẻ con, tuy rằng bắt đầu có chút luống cuống tay chân, nhưng hai đứa nhỏ này ngoan đến kỳ cục, hầu như không cần cô bận tâm, vì thế giường gỗ hai tầng của bọn nhỏ để lại bên trong phòng ngủ của cô, hai gian nhỏ hơn trong ba gian còn lại cho hai trợ lý mỗi người một gian, chỉ còn lại một gian phòng ngủ lớn hướng về phía mặt trời, nếu Lục Ninh Lục Viễn muốn đến ở, liền thu dọn ra cho bọn họ.
Lục Ninh cảm thấy…… Y hiện tại rất không muốn cùng dùng một gian phòng ngủ với Lục Viễn!
Nhưng mà, còn lại thời gian ba tháng, bọn họ cũng không rảnh mà nghĩ chuyện khác.
Đọc sách, làm bài, làm đề.
Hiện tại Lục Ninh chỉ có thể dùng biện pháp ngốc như vậy.
Y quyết định học khoa văn là vì hoá học vật lý y thật sự là không học nổi, Lục Viễn lại lựa chọn khoa lý, Lục Ninh cảm thấy đầu óc như hắn không học khoa lý quả thật lãng phí.
Nhưng như vậy liền có nghĩa là trừ ngoại ngữ ra, các môn khác đều cần Lục Ninh tự cố gắng, dưới tình huống hai mắt bôi đen, y chỉ có thể nhét đầy đầu mình giống như nhồi vịt, ngay cả lúc ngủ cũng là đầy đầu lịch sử thế giới.
“Elson, sao cháu lại tới đây?” Lục Ninh vừa nhấc đầu liền nhìn đến một thân ảnh nho nhỏ đứng ở cửa, một đôi mắt tối như mực nhìn mình.
Khi Chung Du Bạch đặt tên cho hai tiểu hỗn huyết này là tương đối không có thành ý, cũng không quản hai đứa có nguyện ý hay không, trực tiếp một tên là Lục Du một tên là Lục Nhàn, trên danh nghĩa là cháu của y cùng Lục Viễn, nhưng trên thực tế hai nhóc con vẫn càng quen thuộc tên vốn có của mình.
Elson, Jordanne.
Mà khiến Lục Ninh kinh ngạc lại không bất ngờ là, so với Cố Di, bọn nó càng thích mình cùng Lục Viễn, này cũng không khó lý giải.
Cố Di chỉ là một nhân loại, hai đứa nó cũng không phải không muốn thân cận cô, chỉ là so với đồng tộc của mình, cuối cùng cũng là không giống nhau, mà mình, có lẽ thân là Ma tộc, đối với những sinh vật bóng tối này vốn đã có hấp dẫn ngay cả bản thân Lục Ninh cũng không thể giải thích đi?
Lục Viễn lại rất không thích Elson cùng Jordanne quấn bọn họ.
“Chú Ninh, xuống dưới ăn cơm chiều,” Cố ý không gọi Lục Viễn, “Cô trở lại, có vẻ giống như không quá vui vẻ.” Vừa thấy ánh mắt không tốt của Lục Viễn nhìn qua, Elson cực kỳ thông minh bất mãn buông tính toán trèo lên đầu gối Lục Ninh, nói thẳng.
Đợi đến khi Lục Ninh Lục Viễn đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng không quá vui vẻ của Cố Di.
Cố Di lúc này quả thực không giống một năm trước, mái tóc thẳng suôn mượt được uốn thành hơi xoăn, nhuộm màu hạt dẻ, cực kỳ thời trang, trên mặt hóa trang nhẹ nhàng, đem khuôn mặt bảy phần mỹ mạo thanh tú đột hiện ra chín phần trí tuệ mỹ, trên người mặc thời trang Denmark mùa xuân 2007 mới phát hành, chỉ là trong veo nơi đáy mắt không có biến hóa quá lớn.
“Làm sao?” Lục Viễn ngồi xuống trước bàn ăn hỏi.
Cố Di liếc mắt nhìn Elson, nhất định là tiểu quỷ này nói linh tinh!
“…… Hôm nay ở trên đường gặp được Phí Xuân Lâm.”
Lục Viễn giật mình, nói thật, y cũng sắp quên vị này là ai!
“Anh ấy nói, tai nạn giao thông của cha mẹ năm đó có chút manh mối –”
Sắc mặt Lục Viễn lập tức trầm xuống, mặc kệ đây là Phí Xuân Lâm lấy cớ hay là như thế nào, hắn đều phải nghe một chút hắn rốt cuộc muốn nói cái gì.
Năm đó cha mẹ Cố Di chết không minh bạch, tai nạn giao thông, người gây họa bỏ chạy, sau hắn đã từng điều tra qua, còn từng nhờ Chung Du Bạch, cố tình lại không tra được bất cứ manh mối nào.
Cố Di cười khổ, “Cũng là trùng hợp, anh ấy theo bạn gái đến Thượng Hải mua đồ, nào biết trùng hợp như vậy vừa vặn gặp, chị vốn cũng không muốn nói chuyện với anh ấy, anh ấy mới nói một câu như vậy, chị cuối cùng cảm thấy anh ấy nói cũng không nhất định là sự thật.”
Lục Ninh nhìn nhìn bọn họ, “Mặc kệ có phải sự thật hay không, hôm nay ăn cơm trước, nếu anh ta biết chút manh mối, khẳng định còn có những người khác biết, a Viễn ngươi có thể gọi điện thoại hỏi người quen trước kia linh tinh của chú Cố một câu.”
“A Viễn, em trước không cần bận tâm chuyện này.” Cố Di nghiêm túc nói, “Còn có một tuần sẽ phải thi đại học, em vẫn là chuyên tâm chuẩn bị dự thi đi, chị sẽ đi hỏi thăm, chị hiện tại mới sẽ không bị Phí Xuân Lâm lừa gạt đi đâu.”
Thần sắc Lục Viễn hoãn lại, cười nói, “Vâng.”
Thấy không khí dịu đi, Jordanne mới bỗng nhiên mở miệng nói, “chú Ninh, cô, cháu cùng Elson không muốn đi trường mầm non!” Thanh âm nãi thanh nãi khí nói được cực kỳ rõ ràng, hai nhóc con này có thể nói tiếng Trung như vậy chỉ trong một năm, bản thân cũng rất không đơn giản.
Cố Di chỉ nghĩ bọn nhóc khi còn đang học nói đã tiếp xúc tới tiếng Trung, Lục Ninh lại biết, hai tiểu hỗn huyết này lại là vừa sinh ra đã là trẻ con biết nói chuyện có được không…..
“Vì cái gì?” So với Lục Viễn trừng mắt lạnh với hai đứa nhỏ, Cố Di đối đãi bọn nhỏ quả thực ấm áp giống như gió xuân.
Elson lớn tiếng nói: “Bởi vì trong trường mầm non đều là ngu xuẩn!”
Lục Ninh: “……” Nó học được từ “ngu xuẩn” này ở đâu?
Khụ, hình như là hôm trước đi, Lục Viễn vừa gọi Jordanne tới như vậy……
Xem đi, đối với trẻ con mà nói, lời nói việc làm mẫu mực của người lớn là quan trọng cỡ nào!
Cố tình Lục Viễn lại còn không lưu tình đả kích chúng, “Hai đứa thì cũng thông minh đến chỗ nào!”
Lục Ninh: “……” Vì sao y có một loại ảo giác Lục Viễn cũng chỉ có bốn tuổi?
.
(1) Mèo yêu