Sau khi Thiên Kim đi, ông Hoàng nhìn về phía Thiên Thanh lên tiếng:
“Em quản em gái của em một chút. Đừng để anh phải bận tâm mấy chuyện vặt vãnh này!”
Thiên Thanh gật đầu, bàn tay xoa sau lưng Tiêu Hoàng:
“Anh đừng giận, em gái em còn nhỏ để từ từ em khuyên nhũ!”
“Con trai anh không tự nhiên mà gây chuyện. Bực bội thật! Còn hình cưới, em mau sai người đi xử lý đi. Xui xẻo thật!”
Hoàng Thiên Thanh gật đầu, giọng nhỏ nhất có thể. Chính cô còn không muốn đắc tội với ông Hoàng.
[Bên ngoài biệt thự]
Chiếc Lamborghini của Tiêu đại thiếu đạp ga té khói vào mặt Thiên Kim, làm cô ho sặc mấy tiếng.
“Không ai bắt nhốt anh lại sao?”
Chiếc Lamborghini của Tiêu Quân dừng lại, cửa kính xe hạ xuống:
“Dì nhỏ dì có ý kiến gì sao?”
Hoàng Thiên Kim nhẫn nhịn, quay đầu bước đi thật nhanh.
Chiếc xe nhanh theo bước chân của cô rồi cũng chậm lại theo nhịp cô đi.
Hoàng Thiên Kim chịu không được, cô đập cửa kính mắng chửi:
“Anh có thôi đi không? Tên khốn nhà anh!”
Tiêu Quân ở trong xe đưa tay lên vành tai, giả vờ không nghe thấy. Xem bộ dạng trêu chọc của hắn kiến Thiên Kim không chịu được. Cô vòng qua ghế lái, tháo gót giày của mình, dùng lực thật mạnh đập vào liên tục. Không ngờ kính xe bể thật.
Hai tay cô nắm lấy cổ áo của Tiêu Quân mà lôi ra:
“Tên khốn nhà anh!”
Tiêu Quân bị lôi cổ áo đến đỏ mặt:
“Dì nhỏ trông dì khi giận lại hấp dẫn đến thế!”
“Anh im miệng! Tại sao lại vu oan cho chúng tôi?”
Tiêu Quân mặt lạnh, đôi mắt phượng vẹo liếc xéo Thiên Kim:
“Chúng tôi? Dì nhỏ, chẳng phải dì đã chia tay bạn trai sao? Dì luyến tiếc hắn?”
“Không có!”
Đột nhiên tay của Thiên Kim buông lỏng, cô biết “chúng tôi” không còn có “chúng tôi” nữa. Lợi dụng lúc cô lơ là, Tiêu Quân đẩy cửa bước xuống xe, cú đẩy cửa mạnh làm Thiên Kim ngã ngửa về sau.
“Dì nhỏ, đừng nghĩ mình là trưởng bối muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho dì nghe, tôi còn có thể khiến bạn trai cũ của dì thê thảm hơn nữa kìa. Chẳng qua tôi không làm!”
Nói rồi hắn kéo Thiên Kim vào ghế phụ ở trong xe khóa chặt cửa lại.
Thiên Kim càng vùng vẫy, hắn càng mạnh tay hơn.
“Anh muốn gì?”
“Tôi muốn dì từ bỏ hắn. Do dù nghĩ cũng đừng hòng. Hơn nữa, là hoàn toàn tuyệt vọng từ bỏ.”
“Ý anh là sao?”
Thiên Kim nhìn Tiêu Quân với ánh mắt nghi ngờ. Hắn bắt đầu vươn tay, áp toàn bộ thân thể lên người cô. Trong không gian nhỏ hẹp ở trong xe, Hoàng Thiên Kim chỉ có thể bất lực chịu đựng.
Giọng cô bắt đầu run:
“Anh muốn làm gì?”
Bàn tay hắn chỉnh ghế của cô ngã xuống. Tay hắn vươn ra kéo dây áo của cô xuống.
Thiên Kim vùng vẫy:
“Anh bị điên rồi. Đang ở ngoài đường.”
“Hừ. Ai dám nhìn, tôi chọc mù mắt kẻ đó!”
Lời nói đầy uy hiếp, không chút kiêng dè.
“Đừng mà! Đừng! Ở đây không được!”
Cô không tin càng không thể tin được Tiêu Quân có thể làm như vậy.
Chiếc xe rung lắc theo động tác của hai người bọn họ.
Đúng vậy, hắn chính là muốn cô bị sỉ nhục đến tuyệt vọng. Hoàn toàn không có suy nghĩ đến việc yêu một ai khác.
Hắn kéo khóa quần, vứt áo khoác vest của hắn che người Thiên Kim lại.
“Dì nhỏ, cảnh cáo dì sau này chỉ có thể nghe theo tôi. Trở về làm thư ký của tôi!”
Hoàng Thiên Kim nắm chặt chiếc áo khoác che ngực mình lại:
“Tôi không muốn!”
Tiêu Quân bực dọc:
“Tôi không cho phép!”
“Anh nói liền được sao?”
“Đúng vậy!”
Thiên Kim không tranh cãi. Cô xoay người lại khóc không thành tiếng. Trong lòng đau khổ đến tột độ.
Một lúc sau, trán cô đổ đầy mồ hôi. Cả thân thể lạnh toát, run lên bần bật. Một chất lỏng màu đỏ từ hạ thân từ từ chảy xuống ướt chân.
Hoàng Thiên Kim dần rơi vào hôn mê, bất động. Thấy người bên cạnh không lên tiếng, hắn hỏi:
“Dì nhỏ sao lại im lặng?”
Tiêu Quân không thấy cô trả lời lấy tay lay cô dậy. Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn rằng cô sẽ phản kháng.
Nhưng không! Tay Thiên Kim xụi lơ xuống.
“Éc…”
Tiếng thắng xe chói tai người đi đường, Tiêu Quân đưa tay mình lay cô lần nữa. Không nhận được phản hồi mà chỉ có cảm giác ươn ướt ở tay. Hắn đưa tay lên xem. Bàn tay hắn dính chất lỏng màu đỏ rượu.
“Chết tiệt?”
Hắn đạp ga tức tốc đến bệnh viện.
“Dì nhỏ? Dì làm sao vậy?”
Mặc kệ đèn đỏ, hắn cứ đạp mạnh chân ga. Đến cổng cấp cứu hắn vòng qua, gấp gáp bế Thiên Kim xông vào.
“Tên khốn nào làm bác sĩ, mau cứu cô ấy!”
Bác sĩ trực gấp gáp chạy đến té:
“Làm sao? Tôi đây!”
Tiêu Quân cau mày, bộ mặt hung hãn dọa người.
“Đừng nói nhiều! Cô ấy mà có mệnh hệ gì ngươi khỏi sống!”
Bác sĩ run bần bật hét lên: “Cấp cứu mau lên!”
Tiêu Quân đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Lần đầu tiên hắn thấy trong lòng bất an đến vậy.